Tu-huýt, Anh Yêu Em - Chương 2: Nhất định không để anh biết: Em-thích-anh!!

86 lượt xem

Vĩnh rất hay ở lại trường vào những buổi trưa trời oi oi nắng để chơi harmnica. Đó là thói quen của anh. Nhưng kể từ khi em phát hiện được thói quen đó, em cũng dần có thói quen tượng tự vậy: ở lại nghe tiếng harmonica ưa thích. Ngôi trường cả em và anh đang theo học vốn đã già lắm rồi, nhưng vẫn còn đẹp và thơ mộng lắm (theo lời con Mai bé). Những cơn gió lạnh dịu dàng không đủ sức đưa tiếng kèn bay xa, chúng chỉ quẩn quanh bên em, để cho em miên man thả suy nghĩ về nới nào đó xa xôi.. Được để ý một ai đó thật thích, ít ra mình còn có cái để mà mỗi tối mơ về, có cái để mà quan tâm hằng ngày.. Rồi e lại cười một mình, tự cảm thấy mình hâm quá (!) Nhưng mà có hề gì.. con người ta ai cũng có một điều bí mật giấu riêng mình mà !

Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó. Có lẽ vì cuộc sống của anh và em quá khác nhau, tính tình của anh và em quá khác nhau, nên mỗi khi gần gũi với anh, em phải tự giấu những rung động khe khẽ này vào sâu vào trong tim. Không thể để cho anh biết. Nhất định không cho anh biết!

Vĩnh vẫn hay nhắn tin với em mỗi tối, thỉnh thoảng lại cùng em la cà phố xá. Tuyệt nhiên xem em là 1 cô em gái bình thường, hoặc an ủi đôi chút, là em linh cảm rằng Vĩnh cũng có chút cảm tình với em, vì những tin nhắn hỏi thăm vu vơ và quan tâm các kiểu. Linh cảm thế, chứ không phải em ảo tưởng. Nhiều lúc muốn nói cho Vĩnh biết em đang nghĩ gì, em đang muốn gì.. Nhiều lúc muốn mình ở một vị trí khác đi trong anh, nhưng em lại sợ. Ừ, em ko đủ can đảm, em học cách bằng lòng với thực tại, em sợ linh cảm của mình sai. Em sợ anh sẽ tránh em, như cái cách người ta tránh những phiền phức. Ôi con người ơi, sao con người lại có lắm cảm xúc như thế? Có lắm phiền não như thế?

--

- Nhi , dạo này sao em hay ở lại trường thế?

- Ơ, em đâu có.

- Thế mỗi trưa cô bé nào ngồi chỗ băng đá trước cửa thư viện?

- Em.. đâu phải em đâu. Anh nhầm ai rồi à?

- Thật sự không phải em chứ?

- Ơ! Thật mà. Anh cũng biết đó, cái thể loại như em đâu có thích hợp với thư viện..

- Anh nghĩ hơi nhiều nhỉ :] vậy mà anh chứ hi vọng đó là em...

Tim e đánh "thịch" 1 tiếng, cái này... có phải là 1 tin lành không?

- À, nếu anh muốn, thì...

- Thì sao?

- ơ, thì em có thể miễn cưỡng ở lại thư viện vào mỗi trưa để... đọc sách, tìm hiểu về vũ trụ!!

Anh gõ 1 cái icon cười tặng em. Cười rất tươi, nhưng không biết anh có đang cười hay không nữa.

- Tối anh qua rước em nha

- Đi đâu? – em tò mò đôi chút

- Đi... ăn kem cho đỡ lạnh. Dạo này trời trở mưa rồi. Với lại anh có chuyện muốn.. nhờ em chỉ bảo.

Trong đầu em cứ xoay mòng mòng mấy câu hỏi "anh có chuyện gì?", "Hay tâm trạng anh không ổn?"...Hầy! chuyện gì là chuyện gì? Cơ mà, ăn kem giữa trời mưa lành lạnh, có phải 1 kiểu hẹn-hò-lãng-mạng không?????

Vừa cười mỉm vừa nhắm mắt, gõ cho anh 1 dòng, tim đánh thình thịch, hết nhãy lên nhãy xuống rồi lại xoay vòng vòng....

- 7h rước em.

Con Miu Béo kêu "ngao" một tiếng, rồi cọ cọ đầu vào chân em, ấm quá, tao yêu mày, Miu à ... mày có biết không???

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k