LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

KẾT GIỚI - CHƯƠNG 16: BỨC THƯ BÍ ẨN

81 lượt xem

Trong căn nhà trắng giữa thung lũng Azalea, Layla ngồi bên bậc cửa, mắt nhìn chăm chú về phía đường; Aaron đi lâu quá mà vẫn chưa thấy về. Layla sốt ruột gõ gõ ngón tay vào tay vịn ghế. Cảm giác bất an càng ngày càng cuộn lên khiến Layla không thể ngồi yên; cô đứng lên, đi đi lại lại trong nhà. Cô vừa toan bước ra ngoài để đi tìm Aaron, nhưng ánh mặt trời đang đổ xuống từng tia bỏng rát, Layla sợ hãi thụt lui vào lại trong nhà.

Chân tay bồn chồn không biết nên làm gì, cô lao ra phía căn bếp lối liền sau nhà. Một con cừu non đang được buộc dây nằm đó. Nó nhỏ bé, trắng như bông, kêu những tiếng be be non nớt. Chồm người về phía con vật tội nghiệp, Layla túm lấy nó, cắm phập răng vào động mạch chủ. Dòng máu nóng hổi thấm vào miệng khiến Layla thấy bình tâm hơn. Cô vứt con cừu lại góc nhà, quay về phía cửa. Dù đã cố kiềm chế nhiều năm, không còn uống máu người mà chỉ uống máu động vật, nhưng mỗi khi lo lắng, căng thẳng quá mức, cảm giác khát thèm máu người vẫn trỗi dậy trong Layla; cô phải tự tìm cách cân bằng chính mình bằng máu của những con cừu non.

Quá trưa Aaron mới về, nhìn sắc mặt của chồng, Layla lo lắng hỏi.

– Có chuyện gì vậy? Là bọn chúng đúng không?

– Bình tĩnh nào! – Aaron nhìn sâu vào mắt Layla, nắm tay cô.

– Aaron, nói em nghe đi. – Layla càng lo lắng hơn, tay run lên trong tay chồng.

– Bọn chúng đã giết cả một ngôi làng.

Mắt Layla mở lớn, rưng rưng. Cô hiểu hiếu sát, khát chuộng máu người là bản tính của giống loài cô, nhưng việc tàn sát vô tội vạ thế này thật là quá đáng… Ở cùng con người lâu, Layla hiểu cảm giác mất mát khi chứng kiến một người thân rời bỏ mình là điều mà con người sợ nhất! Tệ hại thay, kẻ gây ra những mất mát ấy không ai khác chính là bầy đàn, giống loài của cô. Layla tựa hẳn người vào Aaron, thổn thức.

– Liệu họ có biết chúng ta ở đây không? – Layla hốt nhiên hỏi, đầy lo lắng.

– Layla, nghe anh. Chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay đêm nay.

Ngước nhìn đôi mắt xanh, khuôn mặt rám nắng rắn rỏi, vững vàng của Aaron, Layla cảm thấy vững tâm hơn.

– Xin lỗi, em xúc động quá.

Cô gạt mấy giọt nước mắt vương trên mi, đưa tay vuốt lại mái tóc vàng óng ả của mình. Rất nhanh, Layla đã lấy lại sự bình tĩnh, chỉ cần có Aaron ở bên, cô không sợ gì cả.

– Chúng ta sẽ đi đâu? – Cô hỏi chồng.

– Anh nghe nói, khu vực thung lũng Azalea này thuộc lãnh thổ của một đàn người sói, nên vẫn hy vọng chúng không dám vào đây.

– Người sói? – Layla kinh ngạc kêu lên. – Sao em chưa từng gặp?

– Có lẽ chúng sống sâu trong rừng nên ta chưa từng gặp mặt.

– Chúng ta có quá nhiều kẻ thù. – Layla thở dài.

Aaron ôm cô, hai người cùng ngồi xuống ghế. Anh vuốt nhẹ mái tóc vợ, cố giữ giọng nhẹ nhàng và bình thản.

– Anh đã nghĩ suốt dọc đường về, chúng ta sẽ chuyển đến vùng hạ nguồn sông Rilass. Em thấy sao?

– Hạ nguồn sông Rilass. Nơi đó có nước, có cỏ, chúng ta có thể chăn nuôi được. Nhưng sống ở nơi trống trải vậy, có sợ đội Vệ Nhân…

– Ở đó ma cà rồng ít hoành hành, có lẽ đội Vệ Nhân cũng ít xuất hiện.

– Hy vọng thế.

Layla gục vào vai chồng. Cách đây mấy tháng, thung lũng Azalea cũng là vùng đất thanh bình, không có sự xuất hiện của ma cà rồng hay đội Vệ Nhân, nhưng giờ đây đàn ma cà rồng đã xuất hiện, kéo theo cả đội Vệ Nhân tìm đến. Dù luôn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, nhưng Layla vẫn cảm thấy mọi chuyện quá đột ngột. Có lẽ cô đã quen với cuộc sống yên bình, không phải suốt ngày chạy trốn, lẩn lút. Layla nhắm mắt, cô muốn tận hưởng từng khoảnh khắc được ở bên người mình yêu. Họ vốn đứng ở hai phe đối lập, nhưng có lẽ đó là định mệnh khi hai người gặp được nhau, yêu nhau, quyết dùng cả tính mạng của mình để được ở bên nhau.

Aaron bắt đầu thu dọn một số đồ dùng cần thiết cho chuyến di chuyển sắp tới; còn Layla vẫn ngồi trên ghế, mắt nhìn đăm đăm ra phía thảm cỏ trước nhà.

– Đừng lo lắng nữa. – Sau khi chuẩn bị xong, Aaron quay ra, ôm vai vợ.

– Em có linh cảm chẳng lành. Cảm giác ấy càng ngày càng rõ rệt.

– Anh sẽ bảo vệ em. – Aaron ngồi xuống bên vợ.

– Aaron, có chuyện này em chưa từng kể với anh…

Aaron nhướng trán, hơi mỉm cười, chờ đợi.

– Thực ra em nhìn thấy anh từ trước khi chúng ta gặp nhau lần đầu.

Cô dừng lại, đón nhận phản ứng ngạc nhiên của chồng. Rồi cô kể anh nghe về ngày định mệnh đó. Đấy là một ngày giữa mùa mưa, với con người có thể thời tiết thế này rất đáng chán, vì suốt cả tuần lễ chẳng thấy mặt trời đâu; nhưng Layla lại thích thú chạy ra ngoài đi dạo, không phải dễ dàng để ra ngoài khi trời chưa tối mà. Đang mải mê ngắm hoa, chiếc mũi thính nhạy của cô chợt bắt được hơi người. Nhanh như một cơn lốc, cô lao về phía ấy. Nhưng rồi, Layla dừng khựng lại khi nhìn thấy một cậu bé đang tập luyện dưới mưa. Cậu bé ấy có làn da nâu khỏe mạnh, chiếc mũi cao, đôi mắt xanh nhạt đẹp như nước hồ. Quên cả cơn khát trong người, Layla ngồi ngắm cậu bé đang tập võ dưới mưa. Lúc này, Layla có vẻ bề ngoài của một cô gái đã trưởng thành, trông có vẻ hơn cậu bé kia cả chục tuổi. Cô không lớn và cũng không thể già đi – hẳn nhiên rồi – nhưng chẳng biết tại sao, những cảm xúc lạ lùng cứ len lỏi trong cô. Sau khi tập xong, cậu ngồi trên cỏ, những giọt nước mưa rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt nhưng cậu chẳng bận tâm; cậu hát, giọng hát ấm áp, nhẹ nhàng. Cơ thể Layla nhẹ bẫng như một làn gió, tan ra, hòa cùng tiếng ca của cậu. Cậu đang hát thì một cậu bé khác chạy đến tìm. Cơn khát trong Layla lại trỗi dậy, nhưng nhìn vào đôi mắt lam nhạt kia, cô kìm mình lại, bỏ đi.

Từ hôm ấy, cô thường đến chỗ cũ, đợi chờ, nhưng chẳng bao giờ gặp lại cậu nữa. Cô thường mơ màng tưởng tượng lại khuôn mặt và giọng hát của cậu dưới cơn mưa. Từng ngày trôi qua, hình ảnh của cậu bé dưới mưa đã khắc sâu trong tâm trí cô bé ma cà rồng. Cô biết, cô đã yêu một con người. Cô cũng biết, đó là thứ tình yêu sai trái, nhưng lại không cách nào kìm nổi những cảm xúc trong mình. Cũng bởi yêu một con người nên Layla từ bỏ máu người. Cha của cô ra sức khuyên ngăn, nhưng việc Layla đã quyết thì không ai cản nổi.

Một ngày, vẫn là trời mưa, cô trở lại khoảng đất ấy, lần này may mắn đã mỉm cười với cô, cô gặp lại cậu bé năm nào, giờ đã là một chàng trai rắn rỏi. Thấy cô gái bé nhỏ dưới mưa, cậu vội chạy đến hỏi thăm. Hai người tìm một chỗ trú mưa và trò chuyện, cô hát cho cậu nghe. Nhưng Aaron bắt đầu ngờ vực thân thế của cô. Lúc này cậu đã là Vệ Nhân trong đội săn Ma cà rồng, cậu có đủ khả năng nhận ra kẻ thù của mình. Nhưng điều khiến cậu bối rối là Aaron chưa từng nghe ai nói một ma cà rồng cũng có thể xinh đẹp, dịu dàng và hát hay như thế.

Kể từ giây phút ấy, trái tim Aaron cũng lạc lối. Dù lý trí cố ngăn cản thế nào, nhưng trái tim thôi thúc, cậu vẫn chạy đi tìm gặp Layla. Họ yêu nhau – thứ tình yêu bị cấm đoán, lén lút ở bên nhau suốt bao năm trời. Cuối cùng, họ vạch ra kế hoạch trốn thoát khỏi đàn ma cà rồng và đội Vệ Nhân, để được yêu nhau như hai người tự do. Tình yêu là thế, có thể dẫn con người đến một nơi chỉ có hai người, rời bỏ cả gia đình, cả tình thân, cả tình đồng đội…

Họ ngồi bên nhau, chờ đợi mặt trời tắt nắng, thời gian dường như ngưng đọng trong giây phút này…

***

Buổi chiều, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, đội Vệ Nhân, Helena và Jade cùng lên đường, tiến thẳng về phía thành phố đổ nát thuộc cao nguyên Prisca. Cả một mảng đỏ rực lao vun vút trong gió khiến nhiều người dân phải ngước lên nhìn, ánh mắt trầm trồ thán phục trước vẻ đẹp huy hoàng của đàn Dực Long. Chẳng mấy chốc họ đã đến thành phố đổ nát.

Chiếc tủ quá nhỏ, chỉ đứng vừa hai người nên họ phải chia nhỏ đội hình, từng tốp vào trong đó để rơi xuống đường hầm. Mất kha khá thời gian cả đội Vệ Nhân mới xuống được hết. Josh thì thầm.

– Có lẽ lâu đài này không chỉ có một lối thông ra ngoài này.

– Tôi đã nói là có ít nhất hai lối mà. – Jade đáp khẽ.

– Lối này nhỏ quá, đúng là hơi bất tiện. – Josh nhún vai.

– Đó là ý đồ của chúng khi xây dựng, để ngăn cản sự xâm nhập của kẻ thù. – Jade trả lời.

– Đi nào. Nhớ cúi người xuống. – Josh ra lệnh cho cả đội.

Những người đàn ông cao lớn phải khom lưng mới có thể di chuyển trong đường hầm. Họ đi hàng một. Josh dẫn đầu, tiếp đến là Helena và Jade. Josh hơi quay đầu lại, nói nhỏ.

– Không ngờ bọn chúng xây dựng cả một lâu đài dưới đất.

Đi đến khúc quanh dẫn tới gần lâu đài, đường hầm mở ra đôi chút, đủ lối cho hai người di chuyển, đội hình đang thay đổi thì đột ngột, Josh khựng lại. Ngay trước mắt anh, trong đường hầm lờ mờ tối, một đám ma cà rồng đang đứng chắn, có lẽ chúng đã ngửi thấy mùi của đội Vệ Nhân khi họ xâm nhập.

Ma cà rồng nhe nanh, rồi nhanh như chớp, chúng lao vút tới tấn công đội Vệ Nhân. Josh rút kiếm ra chống đỡ. Helena cũng ngay lập tức nhào người về phía trước để lấy khoảng trống thuận tiện cho các đường kiếm sắc ngọt của mình. Còn Jade, cậu đứng sát vào góc tường, tay nắm chặt thanh thánh giá. Nhưng không cần phải thế, vì Josh đã chắn ngay trước cậu, vừa giao chiến với ma cà rồng vừa bảo vệ Jade.

Thanh Hắc Diện Thạch xoẹt ngang như ánh chớp, một đầu ma cà rồng rơi xuống đất; Helena nhìn cái đầu, nở nụ cười tự mãn. Lần trước xuống đây, cô đã phải khốn khổ vì lũ quỷ hút máu này. Một con ma cà rồng lao đến, ôm chặt người Josh, khóa tay anh, nhe nanh hòng cắn. Gồng cứng người lên, dùng tay bẩy mạnh, Josh hất tung ma cà rồng sang bên. Anh chồm lên người nó, đôi tay cứng như gọng kìm ghì sát đầu nó xuống đất. Một tay để trên đỉnh đầu, một tay dưới cằm ma cà rồng, hai tay vặn ngược chiều nhau, “rắc” một tiếng, đầu ma cà rồng rơi ra, lăn trên sàn. Nhặt thanh kiếm rơi dưới đất lên, Josh lao vào kẻ đang nhăm nhe tấn công Jade.

Thấy tình thế nguy cấp, lũ ma cà rồng bèn bỏ chạy. Josh phân công ba mươi Vệ Nhân cùng Helena và Jade đến lâu đài. Anh dẫn số Vệ Nhân còn lại đuổi theo những ma cà rồng đang bỏ chạy kia.

Chạy men theo đường hầm, rẽ trái ở khúc quanh, họ đến được cánh cửa hôm nào. Hai Vệ Nhân tiến lên trước, đẩy cánh cửa to lớn, nặng nề. Cánh cửa vừa hé mở, một loạt mũi tên lao vút ra. Tất cả vội vàng nằm sấp xuống tránh tên. Nhưng có một Vệ Nhân không may bị bắn trúng, đồng đội của anh vội sơ cứu, băng bó vết thương lại.

Helena đi đầu, Jade đi giữa đoàn người, được bao bọc bởi các Vệ Nhân trang bị đầy đủ vũ khí. Họ cẩn trọng tiến vào trong lâu đài. Nhưng tất cả trống trơn, khắp căn phòng không có một bóng dáng ma cà rồng nào. Họ quyết định di chuyển; nhưng vì lâu đài nhiều tầng bậc, phòng ốc, họ quyết định chia nhóm nhỏ để lùng sục mọi ngóc ngách. Một nhóm đi tìm các phòng nối liền với phòng khách lớn này, nhóm thứ hai đi xuống tầng hầm, nhóm cuối cùng gồm cả Helena và Jade sẽ đi xuống sâu hơn nữa.

Đuốc được thắp lên, sáng rực, soi rõ kiến trúc tòa lâu đài. Họ kinh ngạc nhận ra, trong bóng tối và sâu dưới lòng đất, vậy mà tòa lâu đài này được thiết kế rất tinh tế, những nét chạm khắc cầu kỳ, thanh nhã. Những chiếc bình gốm màu sắc đẹp mắt được xếp dọc lối đi, có vô số bức tranh quý giá treo trên hành lang. Những bức tranh này đã bị biến mất từ lâu, hóa ra chúng đều nằm ở đây. Jade liếc nhìn những bức tranh, nếu thời gian không quá cấp bách, cậu muốn được ngắm nhìn những tuyệt phẩm nghệ thuật trang trí ở dưới này, chúng quá tinh tế, quá quý giá. Cậu nhớ lại bản nhạc văng vẳng trong đường hầm hôm hai người đến đây lần đầu, quả là những con quỷ quý tộc, chúng biết thưởng thức mọi giá trị nghệ thuật. Rõ ràng thôi, khi không phải đôn đáo chạy tìm từng bữa, thời gian dành cả cho những thứ xa xỉ âu cũng là điều hợp lý!

Tầng hầm – nơi mà nhóm Helena đi xuống – chỉ có ba cánh cửa. Họ nhìn nhau, rồi cùng đẩy một cánh cửa, bước vào. Bên trong treo vô số tranh, Jade mê mẩn trước những tác phẩm nghệ thuật quý giá này. Cạnh những bức tranh quý là những bức với nét vẽ rất ngô nghê, non nớt. Có bức vẽ một cô bé, một cậu bé đang chơi đùa trên thảm cỏ, phía xa xa là một tòa nhà, nhìn rất quen, nhưng Jade không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu. Bức khác vẽ một mình cậu bé đang ngồi trên cỏ, ngửa mặt lên trời, những giọt nước mưa đọng trên má, trên tóc cậu, phía góc bức tranh vẫn là bóng dáng ngôi nhà kia.

Jade nhíu mày, chăm chăm nhìn mấy bức tranh, đến nỗi Helena phải kéo tay cậu.

– Đi thôi, Jade. Trong này không có gì cả.

Jade gật đầu, họ đi tiếp sang căn phòng thứ hai. Phòng này được trang trí nhẹ nhàng, thanh nhã với những đồ vật của giới quý tộc. Họ lục tung căn phòng nhưng không tìm thấy một tên ma cà rồng hay một lối đi bí mật nào cả.

Cả nhóm lại tiếp tục sang cánh cửa thứ ba – cánh cửa cuối cùng. Một Vệ Nhân lên tiếng.

– Im ắng quá, phía trên cũng không thấy động tĩnh gì. Giờ vẫn còn ban ngày, không lẽ chúng trốn ra khỏi lâu đài?

Nghe thấy vậy, Jade quay qua nhìn Vệ Nhân đó, lông mày cậu càng nhíu chặt, nhưng không nói gì.

Giơ cao vũ khí trên tay, họ chầm chậm tiến vào phòng. Ngọn đuốc sáng bừng soi rõ mọi thứ. Tất cả cùng lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy những đồ vật trong đây. Không phải ngọc ngà châu báu, cũng không phải những bộ xương người. Căn phòng này chứa đầy sách. Chỉ có duy nhất một bộ bàn ghế bằng gỗ sồi già. Trên tường cũng chỉ có hai bức tranh. Jade lại gần, nhìn chằm chằm vào đó, rồi chợt à lên. Helena thấy thế liền hỏi.

– Cậu phát hiện ra gì à?

– Không, thực ra là có nhưng không liên quan lắm. – Jade lắc đầu, có chút bối rối. – Ở căn phòng thứ nhất mà chúng ta vào, tôi thấy có mấy bức tranh vẽ một cô bé và một cậu bé, phía xa xa có hình một tòa nhà. Nhìn bức tranh này cũng vẽ cô bé đó, nhưng nét vẽ đẹp hơn nhiều, tôi mới chợt nhớ ra đó chính là tòa nhà phía trên mặt đất, ngay trên đầu chúng ta đây.

– Nhưng như thế thì có ý nghĩa gì? Rằng có một cô bé ma cà rồng.

Jade bật cười, khẽ lắc đầu rồi tiếp tục nhìn ngó xung quanh.

Nhìn cảnh các cuốn sách bị lục tung lên, Jade cảm thấy có chút xót xa. Cậu yêu thích sách vở, nên khi nhìn thấy căn phòng chứa đầy sách này, cậu cũng muốn mở vài cuốn xem chúng viết về cái gì. Jade kinh ngạc khi thấy nội dung các cuốn sách – cuốn bàn về sự tạo lập của vũ trụ, ý nghĩa của Thượng đế, cuốn là các câu chuyện cổ được ghi chép lại, cuốn thì bàn về nghệ thuật thi ca và âm nhạc, và đặc biệt, một loạt cuốn sách viết về ma cà rồng – những cuốn sách do con người làm ra.

Đến bên chiếc bàn gỗ sồi, có một chồng sách đặt trên đó. Bên cạnh chồng sách là mấy chiếc bút lông và lọ mực, cả một cái chặn giấy bằng đá quý, phía trên vút lên cao như hai chiếc răng nanh. Jade nhấc các món đồ lên, cẩn thận xem xét. Cậu mở từng cuốn sách trên bàn, đến cuốn cuối cùng được đóng bìa da đen, cậu không tài nào nhấc lên nổi.

– Helena!

Nghe tiếng gọi, không chỉ mình Helena, mấy Vệ Nhân khác cũng chạy đến.

– Cuốn sách này rất lạ, tôi không thể nhấc nó lên được.

– Để tôi thử xem.

– Đừng, nó có thể dẫn đến lối đi bí mật nào đó. Cẩn thận kẻo làm hỏng.

Cậu cố nhấc lên lần nữa, nhưng không được, Jade thử xoay quyển sách sang bên phải, nhưng không nhúc nhích. Helena chồm người về phía cuốn sách, tranh với Jade.

– Phải là bên trái cơ.

Helena xoay cuốn sách ngược chiều kim đồng hồ, hết một vòng, một tiếng động vang lên, giá sách phía cuối căn phòng từ từ dịch chuyển. Jade nhìn Helena đầy kinh ngạc.

– Sao cậu biết?

Helena mỉm cười tự mãn.

– Tôi nhớ ra từng đọc một cuốn sách, trong đó viết rằng bên trái tượng trưng cho mặt trăng, còn bên phải tượng trưng cho mặt trời. Loài ma cà rồng sợ ánh nắng, luôn sống trong bóng tối, nên tôi nghĩ mọi thứ sẽ được làm theo quy luật đó, giống như cây cối luôn hướng về phía ánh sáng vậy.

Tất cả đều lặng im nghe Helena nói, nhất là Jade, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc lẫn thán phục, cậu đưa tay ra dấu tán thưởng.

– Đi nào!

Helena lên tiếng rồi chạy đi trước, thẳng hướng đường hầm vừa hé mở, miệng vẫn tủm tỉm cười, chẳng mấy khi Jade thán phục cô như vậy. Cả nhóm cùng chạy theo Helena. Jade liếc nhìn căn phòng trước khi đi theo cả nhóm.

Chạy qua những đường hầm dài, nhỏ hẹp, sau khi đẩy cánh cửa hầm nối thông lên trên ra, họ lần lượt bước lên mặt đất. Đây là khu đất ngay cạnh rừng sồi gần thành phố đổ nát. Không dấu hiệu nào cả, tất cả đưa mắt nhìn nhau. Liệu bọn chúng có trốn ra đường này? Nhưng chúng chạy đi đâu, không thể đuổi theo một cách hú họa như vậy được.

– Không biết bên dưới ấy giờ thế nào? – Một Vệ Nhân lên tiếng.

Sực nhớ ra, tất cả vội vàng quay ngược lại lâu đài dưới lòng đất. Lối đi dẫn ngược lại căn phòng chứa đầy sách, nhưng cánh cửa đã bị đóng, không cách nào mở ra được.

– Quay ngược lại lối vào ban đầu thôi.

– Quá mất thời gian.

– Nhưng không còn cách nào khác.

Mọi người bắt đầu tranh cãi phương án, cuối cùng cả nhóm đành quay ngược lại lối đi, chạy về phía rừng sồi, rồi từ đó đến căn nhà giữa thành phố đổ nát. Đi được nửa đường, Jade dừng lại thở dốc, trán ướt đẫm mồ hôi. Helena thấy vậy cũng dừng lại.

– Để tôi cõng.

– Không.

Helena giật mình trước thái độ của Jade, trước giờ cậu luôn rất nhã nhặn, tại sao đột nhiên gắt lên như thế. Cô nhún vai, quay người toan bỏ đi. Nhưng nghĩ lại, cô đi chậm từng bước đợi Jade, để mặc đội Vệ Nhân chạy trước.

– Xin lỗi, tôi không cố ý. – Jade lên tiếng.

– Không có gì.

– Cậu đi trước đi, xem giúp được gì không, tôi sẽ đuổi theo sau.

Helena vẫn đi trước Jade vài bước, lắc đầu.

– Không, tôi không bỏ cậu một mình đâu.

Jade hít một hơi thật sâu, cậu tăng tốc, bắt đầu chạy tiếp. Helena chạy sóng đôi bên cậu.

– Jade, cậu mệt rồi thì nghỉ chút đi, đừng gắng sức quá.

– Tôi ổn. – Cậu nói qua hơi thở gấp gáp.

Helena thở dài, cố ghìm bước chân chạy chậm lại cho Jade khỏi mệt. Khoảng cách giữa họ và đội Vệ Nhân ngày càng lớn. Khi hai người xuống được đường hầm thì nghe rõ tiếng vũ khí va vào nhau âm vang trong không gian chật chội đó.

– Jade, hướng nào vậy?

– Hình như là bên này.

Jade dẫn trước, Helena chạy theo sau, cố gắng di chuyển nhanh về phía phát ra âm thanh cuộc chiến. Chẳng mấy chốc họ đã thấy nhóm Vệ Nhân đang giao chiến với ma cà rồng trong đường hầm. Dường như đoạn đường vừa rồi không khiến cô mệt mỏi chút nào; Helena ngay lập tức lao vào cùng với những đường kiếm loang loáng xanh đầy uy lực nổi bật giữa lờ nhờ sáng tối. Helena vung tay, chém ngang người một ma cà rồng; nó vặn người hồi sinh như chẳng có chuyện gì xảy ra, rồi bắn mạnh về phía Helena. Cô lấy đà, chạy thật nhanh lên tường, chân chạm vào trần hầm lấy đà, lộn một vòng, thanh kiếm đâm thẳng xuống, xuyên ngang tim ma cà rồng đang chồm đến. Rồi, không chần chừ, Helena rút kiếm, chém ngang cổ ma cà rồng, đầu nó lăn qua một bên theo đường kiếm. Một Vệ Nhân thảy cây đuốc về phía cái đầu, bùng lửa cháy dữ dội.

Khi họ vừa giải quyết xong mấy con ma cà rồng này thì thấy mấy nhóm khác cũng ùa đến, trong đó có nhóm của Josh.

– Đủ chưa? – Helena hỏi.

– Còn thiếu một nhóm nữa, chúng tôi vừa tiêu diệt xong mấy kẻ bỏ chạy.

– Chắc họ vẫn trong lâu đài, ta trở lại đó xem sao.

Quả đúng như dự đoán, một nhóm Vệ Nhân vẫn đang ở trong một căn phòng nối liền với phòng khách của tòa lâu đài. Mọi người kinh ngạc nhìn nhóm Vệ Nhân kia, không hề có ma cà rồng, họ đang tự đánh nhau. Nếu có thể, đừng đưa mình vào một cuộc chiến; vì nơi đó, máu tanh sẽ khiến tâm trí lu mờ, và đến một lúc không còn nhận ra đâu là thù, đâu là bạn! Josh và các Vệ Nhân khác vội lao lên, tìm cách ngăn cản. Trong khi đó, Jade nhắm mắt, cậu hơi nghếch mũi như đang cố ngửi gì đó. Đột ngột, Jade hét to.

– Mọi người, mau bịt mũi!

Các Vệ Nhân nghe thấy thế vội đưa tay lên chắn ngang mũi, tay kia vẫn cố cản các đồng đội của mình đang tìm cách tàn sát nhau.

– Jade, gì vậy? – Helena nãy giờ vẫn đứng yên cạnh cậu, lên tiếng hỏi.

– Cậu cũng bịt mũi vào ngay đi, có độc.

Helena vội vàng cởi tấm da quấn ở tay đưa lên chặn ngang mũi. Jade quay người, mở tung cánh cửa nối thông ra phòng ngoài. Cậu đi dọc căn phòng, cẩn thận quan sát từng ngóc ngách. Cuối cùng cũng tìm thấy, Jade cởi chiếc áo mặc ngoài, xé tay áo bít vào một lỗ nhỏ trên tường.

Đội Vệ Nhân đã khống chế được các Vệ Nhân đang điên cuồng xông vào nhau; họ bị trói quặt tay lại, dẫn ra phía ngoài phòng khách. Jade giải thích.

– Họ hít phải một loại khí gây ảo giác, rồi nhầm tưởng đồng đội là kẻ thù nên mới ra tay như vậy.

– Cà độc dược ư? – Josh lên tiếng hỏi. – Tôi được biết loại khí chế tạo từ loài cây này cũng gây ảo giác, khiến người ta không làm chủ được bản thân nữa.

– Đúng vậy! – Jade gật đầu. – Là cà độc dược và một số loại thảo dược khác, tôi cũng không rõ lắm. Đắp khăn ướt lên mặt cho họ, chắc lát nữa họ sẽ tỉnh thôi.

Mọi người mệt mỏi ngồi xuống các bộ ghế kê quanh phòng khách.

– Chúng ta đã tìm khắp lâu đài và tiêu diệt hết những tên ma cà rồng gặp được, nhưng vẫn chưa thấy thủ lĩnh của chúng đâu.

– Anh biết thủ lĩnh của chúng? – Mắt Helena rực sáng, cô chăm chú nhìn Josh.

– Dĩ nhiên, tôi đã đối đầu với hắn vài lần, nhưng đều để hắn chạy thoát.

– Liệu có lẫn vào đâu không? Vừa rồi chúng tôi đã đốt đầu mấy tên ma cà rồng.

– Không! – Josh lắc đầu. – Tên thủ lĩnh có mái tóc vàng chải ngược ra sau. Dáng hắn cao dong dỏng, nước da tái nhợt, mũi khoằm, mắt màu vàng nhợt nhạt, vô hồn. Đặc biệt, tôi nhớ trên ngón tay cái của hắn có đeo một chiếc nhẫn ngọc lớn, thiết kế tinh xảo, biểu trưng quyền lực của thủ lĩnh.

– Đúng là không thấy kẻ nào giống như anh miêu tả. – Helena lắc đầu.

– Bọn chúng đang ở chỗ quái nào nhỉ?

Mấy Vệ Nhân bị trúng độc ảo giác dần dần tỉnh lại; họ ngơ ngác khi thấy mình bị trói, xung quanh là các đồng đội. Khi nghe giải thích về việc bị trúng độc, tất cả đều nổi nóng, đã trải qua bao cuộc chiến, không ngờ chỉ một cái bẫy cỏn con cũng khiến họ suýt nữa tự giết lẫn nhau.

Một Vệ Nhân tiến về phía Josh, đưa cho anh một mẩu da nhỏ. Nhìn những dòng chữ trên mẩu da, mặt Josh thoáng chốc tối sầm lại; anh lần tay vào trong túi, lôi ra một mẩu da y hệt như vậy, nét chữ trên đó cũng giống nhau. Josh mân mê mẩu da trên tay, những luồng suy nghĩ xẹt nhanh qua đầu. Helena thấy Josh trầm tư nhìn đăm đăm vào hai mẩu da nhỏ thì cũng nghiêng người nhìn theo. Dù đang mải miết trong luồng suy nghĩ hỗn độn, Josh cũng cảm nhận được cái giật mình của Helena.

– Có chuyện gì vậy? – Anh quay sang cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

– Tôi cũng nhận được một thứ tương tự như vậy.

– Đâu?

Helena lần tìm, đưa cho Josh mẩu da nhỏ, đúng là nét chữ ấy, trên đó ghi “Chiều nay, kẻ thù của ngươi sẽ có mặt ở thung lũng Azalea. Hãy đến đó, sẽ có người giúp ngươi”.

– Chuyện này là thế nào?

– Có kẻ đứng đằng sau. – Josh nhìn chăm chăm vào ba mẩu da, đôi mắt xanh lơ giờ thẫm lại.

– Hắn muốn chúng ta cùng tới nơi gọi là thung lũng Azalea kia. – Jade đứng bên cạnh, nói.

– Tôi hiểu rồi.

– Hiểu gì? – Cả Helena và Jade đồng thanh hỏi.

– Trong bức thư gửi tôi, hắn nói người tôi cần tìm đang ở đó. Trước đây, có một Vệ Nhân mất tích, có tin đồn anh ấy cùng một ma cà rồng bỏ trốn, nhưng chúng tôi không tìm được. Bức thư gửi ma cà rồng cũng nhắc đến một “người nào đó”, phải chăng tin đồn kia là sự thật?

– Nhưng tại sao tôi cũng nhận được bức thư đến địa điểm ấy?

– Có phải vì đơn đặt hàng? – Jade nói.

– Vậy kẻ đứng đằng sau chuyện này là ai, có phải tên Nick kia không?

Cả ba đều lắc đầu, không có chút manh mối nào để biết chủ nhân ba bức thư kia là ai. Nhưng rõ ràng lắp ghép tất cả lại sẽ thấy có một thông tin vô cùng rõ ràng, Vệ Nhân mất tích và một “người nào đó” – có lẽ là ma cà rồng trong tin đồn – đang ở thung lũng Azalea. Và kẻ xếp đặt chuyện này muốn cả ma cà rồng, Vệ Nhân và Helena cùng tới đó. Josh quay qua Helena và Jade, mày vẫn nhíu chặt.

– Thế nào? Có tới đó không?

– Tôi sợ đây là một cái bẫy cho tất cả chúng ta. – Jade trả lời.

– Nhưng là một cái bẫy có lợi. Nhớ xem, bọn ma cà rồng đã bị ta tiêu diệt quá nửa, vậy có nghĩa số lượng ma cà rồng đang ở thung lũng Azalea không nhiều, hơn nữa có lẽ chúng không biết ta cũng nhận được những bức thư này. – Josh trầm ngâm suy tính.

– Vậy còn chờ gì nữa, mau đến đó thôi, nếu không muộn mất. – Helena sốt ruột cắt ngang lời Josh.

– Nhưng…

– Đừng nghĩ nhiều nữa, nếu không lỡ mất thời cơ đấy. Mau đi thôi.

Vừa nói Helena vừa dùng hết tốc lực chạy về phía trước, Josh và Jade đưa mắt nhìn nhau, có chút lưỡng lự, rồi cả hai cùng gật đầu. Josh ra lệnh cho đội Vệ Nhân cùng hành động, nhằm thẳng hướng thung lũng Azalea mà tiến tới.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư