LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

KẾT GIỚI - CHƯƠNG 17: ĐÊM CAO NGUYÊN

90 lượt xem

Ánh nắng đang tắt dần trên cao nguyên, thung lũng Azalea êm ả như nhung, như bao buổi chiều họ đã sống, đã hít thở ở nơi đây. Layla lưu luyến nhìn căn nhà gỗ sơn trắng, nhìn đàn cừu thong dong gặm cỏ trên sườn đồi, nhìn những luống hoa cô ngày ngày chăm bón… Nỗi xót xa dâng lên, Layla hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, rồi quay qua Aaron.

– Mình đi thôi!

Aaron ngoái nhìn căn nhà lần nữa – đây là nơi hai người lưu lại lâu nhất, nên có chút lưu luyến – khép cửa. họ cùng sóng bước bên nhau.

– Nếu đi ngang rừng, chúng ta có thể di chuyển nhanh, tránh tiếp xúc với con người, tiết kiệm thời gian, nhưng có nguy cơ giáp mặt người sói. Em nghĩ sao?

Layla nhìn về phía khu rừng trước mặt.

– Ta đi theo lối con người. Nếu đêm qua họ vừa thảm sát một làng thì hôm nay sẽ không dám manh động. Sống lẫn vào con người sẽ an toàn hơn.

Họ chạy nhanh lên đỉnh đồi, phía xa xa, thị trấn đã hiện ra trước mắt. Họ đi chậm lại, không muốn gây nghi ngờ bởi tốc độ di chuyển của mình nếu vô tình gặp một người thường nào đó. Đang đi, đột nhiên Layla khựng lại; cô ngước mặt, hơi hỉnh mũi lên rồi vô thức lùi lại một bước nhỏ.

– Không xong rồi!

– Có chuyện gì vậy?

Layla nhìn qua Aaron, đôi mắt nâu của cô chuyển màu đồng đỏ, khuôn mặt tái đi, hoảng hốt.

– Cha…

Layla còn chưa kịp nói hết câu, một đám khói đặc quánh, đen kịt ầm ầm lao tới. Một đàn hơn chục ma cà rồng, chúng đứng chặn ngay trước mặt Aaron và Layla. Kai đứng đầu, đôi mắt vàng nhợt nhạt dán chặt vào Layla. Aaron tiến lên mấy bước, đứng chắn trước Layla và Kai. Một giọng nói trầm đục, u ám vang lên.

– Con gái, rong chơi vậy đủ rồi.

Layla bước lên trước, cạnh bên Aaron, nhìn vào mắt Kai.

– Cha, con muốn làm con người, không muốn làm ma cà rồng nữa, hãy để con đi.

Aaron nhìn con gái – cái nhìn bất lực, đau đớn, phẫn nộ.

– Con vốn là một ma cà rồng, đó là số phận của con. Những tên Vệ Nhân kia đã giết mẹ của con, đó là kẻ thù của gia đình ta, giống loài ta. Tại sao con dám yêu kẻ thù của mình?

– Không, cha! – Layla lắc đầu – Anh ấy không có lỗi. Chúng con yêu nhau.

– Con hiểu gì về tình yêu?

– Con hiểu, con muốn làm một con người!

– Im ngay.

Kai gầm lên, lao về phía con gái. Thấy thế, Aaron vung kiếm nhằm ngăn chặn đòn tấn công của Kai. Bị bất ngờ, Kai tung người, tránh qua bên, nhưng hắn đã kịp túm được tay Layla, giật mạnh khiến cô ngã nhào xuống đất. Aaron bỏ mục tiêu, đỡ Layla lên. Kai nhào vào, đạp Aaron văng ra xa, tay túm lấy cổ con gái. Nhưng móng tay sắc nhọn khựng lại trước khi bấm sâu vào chiếc cổ thon thả, trắng ngần. Layla ngước đôi mắt màu đồng lên nhìn cha, ứa lệ.

– Cha, hãy cho con được sống với lựa chọn của mình!

Khuôn mặt Kai nhăn nhúm vì cố kìm chế những cảm xúc hỗn loạn, hắn gầm gừ.

– Layla, con là ma cà rồng, hắn là Vệ Nhân, không thể ở cùng nhau.

– Nhưng chúng con đã ở cùng nhau. – Layla nghẹn ngào. – Và chúng con hạnh phúc. Cha…

Đôi tay cứng như thép vẫn ghim chặt cần cổ nhỏ bé của Layla, Kai nhìn xoáy vào mắt cô, nỗi đau đớn dâng trào trong cái nhìn của một người cha.

– Layla, ta yêu con. Hắn ta có thể không giết con, nhưng con người, đội Vệ Nhân sẽ giết con. Số phận đã định, con không thể chống lại. Ta không muốn con bị hủy diệt vì sai lầm ngu ngốc này.

Phải, số phận đã định thì không ai có thể chống lại được cả; có chăng, chỉ là phút bốc đồng nhất thời rồi cũng sẽ bị dập tắt thôi! Một giọt nước mắt trào ra khóe mi, lăn dài trên gò má cô gái.

– Cha, con xin lỗi, nhưng con yêu anh ấy. Dù phải chết, con cũng muốn được ở bên anh ấy.

Bàn tay Kai nới lỏng dần trên cổ con gái, hắn nhìn qua Aaron đang đứng ngay gần đó, tay lăm lăm thanh kiếm nhưng rõ ràng xúc động rất mạnh trước những gì đang phải chứng kiến.

– Ngươi đã làm gì con gái ta, hả?!

Đôi mắt Kai hơi nheo lại, ánh vàng trong đồng tử càng tái nhợt, dấu hiệu cho một cơn giận kinh thiên của thủ lĩnh ma cà rồng. Hắn rít qua kẽ răng.

– Ngươi-phải-chết!

Cánh tay nắm cổ Layla nới lỏng, tuột xuống vai cô, quẳng mạnh về phía sau, nơi mấy thuộc hạ của thủ lĩnh ma cà rồng đang đứng; mấy kẻ ấy vội xông tới, giữ chặt Layla.

– Không! Cha! Xin cha!

Nhưng Kai đã không còn nghe thấy tiếng con gái mình nữa; hắn xông lên, nhằm thẳng Aaron. Layla cố vùng mình hòng thoát khỏi tay lũ ma cà rồng thuộc hạ. Aaron vung kiếm lên, sẵn sàng đối đầu với cơn giận dữ đang ập tới nhưng rõ ràng không động thủ, dẫu sao, đó cũng là cha của Layla. Yêu thương trọn vẹn nghĩa là học cách tôn trọng những gì thuộc về họ, cho dẫu bản thân có bị chối bỏ đi chăng nữa!

Như một cơn lốc đen, Kai bắn mình thẳng đến, với bàn tay quặp sẵn xăm xăm ngắm thẳng cổ Aaron. Lấy chân trái làm trụ, Aaron xoay người, né được đòn tấn công của Kai, đồng thời lưỡi kiếm trên tay anh cũng lia xuống, cản phá bước chống trả của đối thủ. Thấy vậy, sáu ma cà rồng lao lên, trợ lực cho thủ lĩnh; bốn tên còn lại vẫn giữ chặt Layla.

Dù bản lĩnh cỡ nào cũng không thể một chọi bảy, nên chỉ thêm vài đòn tấn công của Kai, Aaron thất thế và bị đám tùy tùng của Kai chế ngự; mấy tên thuộc hạ giữ chặt, đạp chân anh quỳ xuống đất. Máu chảy đầm đìa khắp cả gương mặt, Aaron vẫn ngẩng cao đầu kiêu hãnh nhìn Kai, ánh mắt anh như có lửa nung, bừng bừng nóng. Kai chậm rãi bước đến gần Aaron.

– Ngươi… đều do ngươi!

Kai rít lên khe khẽ, nhưng trái ngược với lời nói, đôi mắt hắn lộ rõ sự đau đớn. Đặt một tay lên đỉnh đầu, tay kia xuống cằm Aaron, Kai nhắm mắt, miệng hắn hơi động đậy, câu nói nhỏ đến mức không ai nghe rõ, “Xin lỗi!”

– Không, xin cha!

Layla hét lên, bật mạnh người – dùng toàn bộ sức mạnh mà cô đã hứa sẽ không bao giờ dùng để chống lại đồng loại – xô ngã bốn tên ma cà rồng đang giữ mình, lao về phía Kai. Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt lấy tay Kai.

– Cha, không!

– Con gái, ta yêu con!

Bàn tay Kai bấu mạnh, chuẩn bị cho chuyển động sắp tới. Nhưng Layla nhanh hơn, cô đưa hai tay lên đầu mình.

– Tạm biệt cha!

Kai hét lên, buông Aaron ra, lao vào Layla, xô cô ngã xuống đất.

– Con điên rồi. Trói nó lại!

– Nếu con đã muốn chết, cha có thể ngăn cản được con sao?

Layla nhìn ma cà rồng thủ lĩnh, mắt cô lạnh như băng, không chút biểu cảm. Kai đứng đó, một bên là Aaron, một bên là con gái hắn. Hết nhìn ánh mắt lạnh lùng của con gái, lại nhìn sang kẻ thù ngay bên cạnh; hai tay Kai siết chặt, những đường gân xanh hằn trên trán, hắn lưỡng lự, không biết nên xử lý thế nào.

– Nguy rồi, thủ lĩnh! – Một gã tùy tùng rít lớn.

Kai như bừng tỉnh, giật mình ngước nhìn lên; từ bốn phía, những đàn Dực Long đỏ rực đang bay về phía hắn.

– Chúng đông quá! – Một tên ma cà rồng kêu lên hoảng hốt.

Nhìn chằm chằm về phía đội Vệ Nhân đang đến gần, hắn tự hỏi vì sao kẻ thù lại biết đường tìm đến đây. Chợt một suy nghĩ xẹt ngang óc, hắn nhớ ra mẩu da viết địa chỉ được để trong chiếc phong bì nặc danh. Trong khoảnh khắc đó, vì bị cảm xúc chi phối mà lý trí không đủ tỉnh táo để nhận ra đây có thể là một cái bẫy. Kai bật cười khùng khục, tiếng cười cay đắng của một kẻ sống cả đời khôn ngoan, mưu mẹo mà cuối cùng lại bị một trò cỏn con đánh lừa rơi vào bẫy. Biết rằng đã bị bao vây, có bỏ chạy cũng không thoát, Kai xoay người, ngẩng cao đầu nhìn đội Vệ Nhân cưỡi trên lưng Dực Long đang từ từ hạ xuống.

Aaron và Layla vẫn bị giữ chặt phía sau. Ánh nhìn giận dữ của Aaron vừa đây đã biến mất, anh hơi cúi đầu. Anh thấy xấu hổ. Anh đã bỏ đồng đội, bỏ nhiệm vụ thiêng liêng để chọn hạnh phúc ích kỷ cho riêng mình. Anh thật không biết phải đối mặt sao với đội trưởng Josh.

Đội Vệ Nhân cưỡi trên mình Dực Long, bay là là sát mặt đất. Những đôi cánh đỏ rực của Dực Long làm sáng hẳn mặt đất đang sậm dần.

– Chào, lâu rồi không gặp. – Kai hướng thẳng về Josh, bình thản.

Josh giật mình khi nhìn thấy Aaron đứng kia, lẫn cùng toán ma cà rồng. Vậy ra những lời đồn thổi là thật – chàng Vệ Nhân tài giỏi, bản lĩnh đã bỏ đồng đội, theo phe kẻ thù. Cảm giác bị phản bội rực lên trong tim Josh. Nhưng anh nén lại, chuyển ánh nhìn sang Kai, mỉm cười nửa miệng.

– Chào! Nhưng sẽ không có lần sau đâu!

– Cũng chưa biết ai sẽ ở lại đây mà. – Kai nhướng mày, nhún vai.

Rồi hắn bật cười, âm thanh như tiếng xương khô va chạm vào nhau. Nhưng Josh không cười, đôi mắt xanh lam đầy giận dữ xoáy thẳng vào ma cà rồng thủ lĩnh.

– Đêm qua ngươi đã giết hơn hai trăm người vô tội.

Tiếng cười khinh bạc của Kai càng lớn. Bừng bừng lửa giận, Josh ra dấu cho các Vệ Nhân tấn công. Helena cũng xông vào cùng đội Vệ Nhân. Duy chỉ có Jade ngồi trên mình một con Dực Long bay ở vòng ngoài, chăm chú quan sát toàn cảnh trận đấu giữa ma cà rồng và đội Vệ Nhân. Jade đoán, những ma cà rồng này là nhóm thân cận nhất của thủ lĩnh, rất bản lĩnh. Dù bị bao vây tứ phía, chúng không hề run sợ, ngược lại càng hung hăng lăn xả vào đội Vệ Nhân. Bất chợt, ánh mắt Jade dừng lại trước một cô gái đứng giữa nhóm ma cà rồng, cô ta đứng bên một người đàn ông, hai người nắm tay nhau. Trong bóng tối đang bao phủ cao nguyên, những đường nét mờ ảo khó nhận rõ nhưng Jade vẫn cảm thấy người đàn ông kia có cái gì đó rất lạ, không giống các ma cà rồng khác. Hai người đó không hề tấn công ma cà rồng hay Vệ Nhân, họ chỉ cố thoát khỏi những đòn tấn công từ cả hai phía. Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Jade, cậu nhận ra những đường nét thân quen nơi gương mặt hai người kia, đúng, rất giống với hai người trong những bức tranh treo ở lâu đài ma cà rồng. Jade băn khoăn, họ là ai?

Cưỡi trên mình Dực Long, Josh và Helena xoay xung quanh Kai. Helena nhoài người, chém xuống Kai đang đứng trên mặt đất. Nhanh như cắt, hắn lao vút người, bay lên cao. Dực Long vốn đã quá quen với cách đánh đầy ngẫu hứng của Helena, nên chỉ một cú huých khẽ, nó lập tức lao bắn lên theo Kai. Helena hơi ghìm chân trái sát vào hông Dực Long để cân bằng, chân phải xoay một chút để nghiêng người, toàn thân nhoài hẳn xuống, tay phải vung ra, lưỡi kiếm sắc nhọn nhằm thẳng hướng kẻ thù chém mạnh. “Xoẹt” một tiếng, cánh tay Kai rách toạc và chảy máu; hắn quay phắt về phía Helena, nhe nanh đe dọa.

Helena mỉm cười. Niềm phấn khích của kẻ săn đuổi đang sống dậy trong cô. Đứng trước một kẻ địch xứng tầm, con người cảm thấy được kích thích. Chiến thắng được quyết định bởi sự bình tĩnh và khôn ngoan mới là chiến thắng thú vị; mong làm gì kẻ địch yếu đuối để giành thắng lợi dễ dàng?! Như thế chẳng có gì là hấp dẫn cả! Tay trái ấn mạnh xuống cổ Dực Long để hạ độ cao, tay phải thu kiếm lại; hai chân quặp sát mình Dực Long để khỏi ngã, cô nghiêng người về phía trước tránh sức cản của gió, rồi tung một đường kiếm lạnh lùng.

Kai bay ngược ra sau tránh kiếm của Helena, tiếc rằng Josh đang ở ngay phía sau. Lưng Kai đập vào đầu Dực Long của Josh khiến hắn mất thăng bằng ngã nhào xuống đất. Hai con Dực Long sà xuống. Không chút chần chừ, cả Helena và Josh nhảy từ trên mình Dực Long xuống đất, áp sát Kai. Kai bật nhanh dậy và xoay tròn người. Với vận tốc kinh hoàng, Kai tạo ra một cuộn lốc xoáy đen thẫm bao quanh mình, hoàn toàn không có đến một khe hở để tấn công vào.

Helena đảo mắt sang Josh; anh gật đầu rồi ngay lập tức phốc lên lưng Dực Long, vút thẳng lên cao. Còn lại một mình dưới này, Helena đứng im quan sát. Khế ước sinh tử đã ký, cô nhất định phải tận tay kết liễu con quỷ hút máu người này.

Khi Helena còn đang tìm kẽ hở để xông vào thì bất thình lĩnh, vẫn với tốc độ ấy, cơn lốc tối thẫm do Kai tạo ra lao về phía Dực Long; cô vội đuổi theo. Josh cũng thúc Dực Long của mình bay về phía ấy; nhưng không kịp, Dực Long của Helena đã nằm trên đất, đau đớn giãy hai chân. Cánh của Dực Long đã hứng trọn một đòn từ bàn tay cứng như thép của Kai, thương tích nghiêm trọng, không thể bay lên được nữa. Helena rít lên và điên cuồng lao về phía Kai; bất chấp tốc độ xoay của hắn, cô tung kiếm vào chính giữa cơn lốc đen đó. Không ngoài dự đoán, lực từ những vòng xoay của Kai đẩy lưỡi kiếm chệch khỏi mục tiêu, suýt văng khỏi tay Helena. Hắn chồm về phía Helena, hất cô văng ra một đoạn rồi ngã nhào xuống đất. Nhanh như cắt, Kai cúi người, hàm răng nhằm thẳng hướng Helena mà bổ xuống. Helena bật nhanh dậy, loạng choạng quay người về phía đối thủ. Không kịp nữa rồi! Cánh tay cô chỉ còn cách hai cái nanh trắng hếu một khoảng cách bằng lóng tay. Nhưng cũng ngay lúc ấy, một phọt máu bắn thẳng về phía Helena; theo phản xạ rất tự nhiên, cô nghiêng người tránh. Hiểu ra ngay vấn đề, Helena thở mạnh ra, đưa một tay quệt đi mấy tứa máu vương trên mặt, nhìn nghiêng chút và mỉm cười với Josh.

Josh đẩy xác Kai ra cho khỏi vướng Helena, nhảy xuống, đứng sát bên cô. Helena nhìn về phía chiếc đầu đã bị chặt phăng của Kai, hai mắt vẫn mở trừng trừng, răng nhe ra đầy đe dọa. Helena đập lên cánh tay Josh.

– Cảm ơn, Josh!

– Không có gì! – Josh mỉm cười, lắc đầu.

– Cha!!!

Tiếng thét của Layla khiến tất cả mọi người đều phải tập trung về phía cô. Cô lao về phía xác Kai, nhưng lập tức bị những lưỡi kiếm của Vệ Nhân ngăn lại. Đôi mắt màu đồng sáng rực, vẻ nhu mì hoàn toàn biến mất, cô gào lên, bất chấp nguy hiểm, lao thẳng vào nhóm Vệ Nhân. Jade nhíu mày khi nhìn thấy Aaron lao theo Layla, tung đòn về phía những Vệ Nhân toan tấn công cô, nhưng tuyệt nhiên không có ý sẽ đả thương họ. Tại sao nhỉ? Không tấn công Vệ Nhân, cũng không đánh lại ma cà rồng?! Dưới ánh sáng lờ mờ của mặt trăng vừa ló, Jade giật mình khi nhìn thấy hình mũi tên biểu tượng của Vệ Nhân trên cổ tay Aaron; cảm giác bàng hoàng chạy dọc sống lưng cậu. Vệ Nhân bỏ hàng ngũ để đi theo ma cà rồng? Jade chợt nhớ ra thời gian trước, khi cậu và Helena còn chưa rời bỏ đội Vệ Nhân, có nghe tin một Vệ Nhân trong đội săn Ma cà rồng mất tích, phải chăng chính là người này? Có lẽ thế, nên khi đuổi kịp, Aaron chỉ cố ra sức ôm chặt lấy Layla, không để cô lao vào chỗ chết; mắt không rời trận chiến, có vẻ anh sẵn sàng chiến đấu với bất kỳ phe nào nếu điều ấy là cần thiết để bảo vệ cô gái này. Cô gái tội nghiệp giãy giụa trong tay chồng, nấc lên những tiếng đau đớn thảm thiết.

Helena bước về phía chiếc đầu với cặp mắt vẫn trừng trừng nhìn lên của Kai; cô cúi người, một chân quỳ xuống đất, đưa tay vặn mạnh, lấy hai chiếc răng nanh. Cất cẩn thận vào túi da đeo bên mình, Helena quay người nhìn trận chiến vẫn chưa kết thúc. Rõ ràng đám ma cà rồng đã mất bình tĩnh sau tiếng thét của Layla; cả đám đã hiểu ra chuyện thủ lĩnh của chúng vừa bỏ mạng. Với số lượng áp đảo, đội Vệ Nhân đã giết được bốn ma cà rồng, đầu chúng bị thiêu ngay tức khắc, đang cháy sáng như những quả cầu lửa trong bóng tối.

Josh quay lại, chiến đấu cùng đội Vệ Nhân, còn Helena đi về phía Dực Long đang nằm trên đất. Cô vỗ vỗ đầu nó an ủi rồi mở túi da, lấy thuốc điều trị gãy xương ra, rắc lên vết thương trên cánh cho Dực Long. Thuốc làm vết thương càng thêm đau nhức khiến Dực Long nhoài người giãy lên. Helena vỗ vỗ nó, dịu giọng.

– Không sao đâu, sẽ ổn thôi.

Jade điều khiển Dực Long bay về phía Helena.

– Nó thế nào rồi?

– Không sao, nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi.

– Còn răng nanh?

– Lấy được rồi.

Âm thanh ồn ào kéo hai người nhìn về phía trận chiến. Đàn ma cà rồng còn bảy con, cộng thêm cô gái và Vệ Nhân phản bội là chín đang tụ lại với nhau, vừa chống trả vừa bỏ chạy về phía khu rừng cách đó không xa. Có lẽ lúc trước vì lòng kiêu ngạo của một thủ lĩnh mà Kai chọn cách đối đầu, bằng không, với thực lực của nhóm ma cà rồng, chúng có thể mở đường máu đào thoát, dù không thể bảo toàn cũng không đến nỗi này.

– Jade, lại đây, chúng ta sẽ cùng đội Vệ Nhân đuổi theo họ.

Jade điều khiển Dực Long đến gần Helena; cô búng người, nhảy lên ngồi ngay sau Jade.

– Helena, cậu nhìn thấy người đàn ông đi cùng cô gái ma cà rồng kia không? Anh ta là một Vệ Nhân.

– Hả? Sao lại thế?

– Tôi không rõ.

Helena không hỏi nữa, dùng hai chân thúc Dực Long bay nhanh, đuổi kịp đoàn người.

Ma cà rồng đã bị mất hai tên trong quá trình bỏ chạy, số còn lại thoát được vào rừng. Ở đây cây cối rậm rạp, bóng tối và những tán cây dày sẽ giúp chở che cho chúng phần nào. Thân hình Dực Long quá lớn, không thể vào rừng được, đội Vệ Nhân vội nhảy xuống, chạy bộ đuổi theo.

Địa hình có lợi, ma cà rồng càng tăng tốc, Layla và Aaron chạy chậm hơn nên bị bỏ lại phía cuối. Nhìn Vệ Nhân đang truy đuổi phía xa xa, Aaron quay qua Layla.

– Layla, chúng ta không thể chạy theo ma cà rồng được.

– Nhưng họ đã giết cha mẹ em. – Đau đớn, Layla hét lên.

– Anh xin lỗi.

Anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng không thể. Layla dừng hẳn lại, nhìn bằng tất cả sự tuyệt vọng rồi quay sang chồng.

– Aaron, chúng ta phải làm gì đây?

Ngoái nhìn đội Vệ Nhân đang chạy đến gần, Aaron nói.

– Chúng ta chạy theo hướng kia, được không?

Anh chỉ về hướng khác với hướng nhóm ma cà rồng đang đào tẩu. Layla lưỡng lự một chút rồi gật đầu. Họ lẩn nhanh vào đêm tối.

Năm tên ma cà rồng còn sống chạy sát cạnh nhau, nếu tách đàn đồng nghĩa với cái chết, chúng cần có đồng đội ở bên. Khoảng cách ngày càng được nới rộng. Dù tinh nhuệ thế nào, đội Vệ Nhân cũng không thể di chuyển nhanh bằng ma cà rồng; càng đi sâu vào rừng, cơ hội sống sót của chúng sẽ càng lớn. Đột nhiên, cả nhóm ma cà rồng sững lại. Ngay trước mặt, một hàng người sói đang đứng đó, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm về phía chúng. Hoảng loạn, bọn ma cà rồng không biết phải xử lý sao, trước mặt, sau lưng đều là kẻ thù, lực lượng của chúng lại quá mỏng. Một ma cà rồng khôn ngoan tiến lên.

– Xin chào! Chúng tôi biết đây là lãnh thổ của các vị, chúng tôi không có ý quấy rầy. Nhưng đội Vệ Nhân đang đuổi theo chúng tôi. Vệ Nhân là kẻ thù chung của sinh vật huyền bí. Xin hãy giúp chúng tôi. – Hắn nói bằng giọng khẩn khoản, rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn thêm. – Các vị còn nhớ đêm hôm qua, dù đàn chúng tôi đông hơn hẳn, nhưng vì tôn trọng luật lệ, chúng tôi đã rút khỏi lãnh thổ của các vị ngay khi được yêu cầu. Đây là lãnh thổ của các vị, các vị phải bảo vệ nó khỏi kẻ thù chung của chúng ta. Xin hãy giúp chúng tôi, ma cà rồng sẽ chịu ơn người sói.

Đội Vệ Nhân đã rầm rập đuổi đến ngay sát. Trước ánh mắt khẩn khoản của đám ma cà rồng, lại nghĩ về đội Vệ Nhân nếu thấy người sói cũng sẽ tấn công, cân nhắc đôi chút, người sói đầu đàn ngửa cổ, tru lên một hồi. Những người sói đứng bên cũng tru lên hồi dài đáp lại.

Đội Vệ Nhân đã đuổi đến nơi, Josh có chút bất ngờ khi người sói lại đứng cùng phe với ma cà rồng, nhưng anh không để mình bị phân tâm lâu, mà lập tức ra hiệu cho đội Vệ Nhân tiến lên. Hai bên lao vào nhau, kiếm và răng nanh, móng vuốt va chạm, tạo nên âm thanh hỗn loạn, đinh tai, bụi cuốn lên mịt mù.

Helena vì đợi Jade nên chạy chậm hơn đội Vệ Nhân; khi họ đến nơi chỉ còn nhìn thấy một đám đen hỗn loạn đang quần thảo. Mảnh trăng đang lên chiếu xuống rừng cây chút ánh sáng lờ nhờ, nhợt nhạt, nhưng cũng đủ để Helena nhận thấy hình dáng của những người sói to lớn.

– Người sói!

Cô kêu lên nho nhỏ, không giấu nổi sự kinh ngạc.

– Có lẽ đây là lãnh thổ của người sói. – Jade lên tiếng giải thích.

– Cậu đứng đây nhé, cẩn thận đừng để kẻ nào bắt được.

Jade gật đầu, Helena lao vào cuộc chiến cùng đội Vệ Nhân. Đội Vệ Nhân săn Ma cà rồng vốn có thế mạnh là điều khiển Dực Long, chiến đấu trên cao, nên khi đối kháng dưới đất với cả ma cà rồng và người sói, họ tỏ ra lúng túng, sơ hở khiến đối thủ lợi dụng điểm yếu ấy mà tấn công. Cũng may số lượng áp đảo nên đội Vệ Nhân vẫn duy trì được thế chủ động, còn ma cà rồng và người sói chủ yếu phòng thủ.

Dù cũng giống như các Vệ Nhân trong đội săn Ma cà rồng, quen chiến đấu trên cao, nhưng nhờ quãng thời gian rời khỏi đội Vệ Nhân mà phương thức chiến đấu của Helena linh hoạt hơn hẳn. Cô tung người, mũi kiếm xanh xoáy thẳng về phía một ma cà rồng. Nhưng ngay khi rút kiếm ra, vết thương lập tức liền miệng. Helena nghiến răng, nhún người và bắt đầu chạy theo hình vòng tròn, mặc kệ tiếng Josh thét lên ngăn lại. Áp sát đối thủ, Hắc Diện Thạch lia ánh sáng xanh ra, quét ngang những thân hình đang với tới trước, hòng tóm lấy Helena. Ngay khi ánh sáng xanh phụt tắt, những thân trên của ma cà rồng đổ xuống. Helena dừng lại tí chút, cười nửa miệng rồi lại lao đến, chém tới tấp, chặt xác ma cà rồng thành ba khúc. Lửa! Chỉ cần có vậy, và ma cà rồng chỉ còn là mấy ngọn đuốc bùng cháy giữa sự kinh hãi của tất cả những ai chứng kiến. Không thể kìm Helena lại được nữa rồi!

Josh toan tiến lại phía Helena, thì gã người sói cao lớn đã trờ tới. Gã đứng trên hai chân, hai tay to như hai súc gỗ, toàn thân được phủ lớp lông xám xịt, hai mắt nó đỏ rực, chiếc răng nanh dài ngoằng, nhọn hoắt nhe ra hăm dọa. Josh và người sói bước từng bước dò xét thành vòng tròn, thủ thế, chờ đối phương lộ sơ hở là sẽ tấn công ngay tức khắc.

Đột ngột, một ma cà rồng lao về phía Josh; anh nhanh nhẹn bật sang bên, tránh cú táp của con quỷ hút máu người. Như chỉ chờ có thế, gã người sói chồm tới. Josh cúi người để trụ cho vững, thanh kiếm vung lên cao, nhằm thẳng người sói to lớn đang nhào tới. Lưỡi kiếm cắm phập vào bụng người sói. Nhưng cũng như ma cà rồng, người sói có khả năng hồi phục vết thương cực nhanh, kiếm của Josh lại không phải bằng bạc, nên nếu không dứt điểm được thì Vệ Nhân rồi sẽ chỉ tự kiệt sức mà chết thôi. Cánh tay to như súc gỗ của người sói vung lên, nhằm thẳng đầu Josh. Nhưng rất may, năm thanh kiếm của Vệ Nhân đã đâm thẳng vào cánh tay ấy, khiến nó khựng lại trong không trung. Josh lăn người qua bên, chống tay đứng thẳng dậy. Cả năm Vệ Nhân quây xung quanh người sói, ra sức đâm chém nó.

Josh hít sâu và sẵn sàng lao trở lại cuộc chiến cùng đồng đội; nhưng mặt anh bỗng tái đi. Anh nhìn xuống cánh tay rồi nhìn cuộc hỗn chiến đang diễn ra trước mắt, những hình ảnh cứ nhòe vào nhau. Cuộc chiến càng ngày càng cam go, đội Vệ Nhân chỉ có vũ khí chiến đấu với ma cà rồng, mà vũ khí này không thể tiêu diệt được người sói nên tình hình rất phức tạp. Vệ Nhân vẫn làm chủ được thế trận do quân số đông, nhưng e rằng kéo dài lâu sẽ có nguy cơ thiệt hại rất cao. Lắc đầu thật mạnh để nhìn rõ mọi thứ xung quanh, Josh thấy Helena đang chiến đấu với một người sói, ánh mắt tự tin, thanh Hắc Diện Thạch đặc biệt trong tay cô có thể sát thương được cả ma cà rồng và người sói, nhưng một mình cô sao đủ khả năng chống lại từng này kẻ thù. Mắt Josh cứ nhòe đi, cân nhắc thêm chút nữa, anh hô lớn.

– Rút lui!

Các Vệ Nhân nghe thấy thế lập tức thay đổi đội hình chiến đấu, tụ lại, vừa giao chiến vừa lùi ra phía bìa rừng. Vẫn trong cơn say chiến, Helena không lùi bước.

Đến tận khi xác người sói đã nằm co quắp dưới chân, không còn chút sinh khí, Helena mới thu kiếm, lui lại theo đội Vệ Nhân. Họ thoát ra được đến bìa rừng khi mặt trăng đang lên cao, tỏa xuống cao nguyên thứ ánh sáng lạnh lẽo. Đàn Dực Long lập tức sà xuống, đội Vệ Nhân leo lên. Đàn ma cà rồng và người sói không dám đuổi theo ra khỏi rừng, vì rõ ràng ở đây địa thế quá bất lợi cho chúng.

Nhưng tiếng xôn xao bỗng nổi lên, mọi người không nhìn thấy đội trưởng đâu. Helena và Jade cũng hoảng hốt nhìn quanh tìm kiếm Josh.

– Josh đâu? Chẳng lẽ anh ấy không kịp đuổi theo chúng ta? – Helena lo lắng hỏi.

– Không đúng, lúc Josh ra lệnh rút lui, tôi còn thấy anh ấy đứng đó mà, nhưng hỗn loạn quá, tôi không rõ khi nào không nhìn thấy anh ấy nữa.

Helena nhảy xuống khỏi Dực Long, toan lao về phía cánh rừng thì bị mấy cánh tay níu lại.

– Tôi phải tìm Josh!

Các Vệ Nhân khác đưa mắt nhìn nhau.

– Nhưng trong đó nguy hiểm lắm.

– Thì đã sao, đồ hèn, các người bỏ mặc Josh trong đó hả?

Một toán người nhảy xuống khỏi Dực Long.

– Được, chúng ta cùng trở lại tìm anh ấy.

***

Hai người đứng nhìn dòng sông đang cuộn sóng giận dữ, cô gái tóc vàng dựa vào lồng ngực chàng trai, vai run lên. Aaron ôm Layla vào lòng, vỗ về, an ủi.

– Cũng chỉ tại em…

Cô thổn thức. Aaron không biết phải nói gì, chỉ ôm cô, dùng hơi ấm của mình an ủi người con gái anh yêu. Có thể nào, có lúc, tình yêu rồi trở thành tội lỗi, thành nỗi đau của quá nhiều người xung quanh? Họ vì tình yêu đã nhẫn tâm phản bội lại tất cả. Cũng chỉ vì muốn được sống bên người mình yêu thương, cái giá phải trả là quá đắt; chua chát thay, lại là mạng sống của những người quanh mình. Không ai có quyền đem hạnh phúc của mình ra để giải thích rằng xứng đáng cho nỗi đau của người khác cả! Hai người đứng đó, để mặc những con sóng đập vào ghềnh đá bắn tung bọt nước lên người.

Bình minh đang ló dần trên hạ lưu sông Rilass, Aaron và Layla cùng nhìn về phía quầng mây đỏ rực đằng đông, tay siết chặt tay.

***

Nick ngồi trước mặt Helena và Jade, những ngón tay nhợt nhạt mân mê chén trà, đôi môi mỏng tạo thành một nét cười khi nhìn thấy món hàng Helena giao ra. Helena chẳng nói năng gì, chằm chằm nhìn Nick đang lôi tờ khế ước sinh tử ra, nhẹ nhàng xé thành nhiều mảnh nhỏ. Rồi nhanh như cắt, hắn chồm người về phía chiếc răng nanh, chộp lấy, nở nụ cười lạnh lẽo như ma quỷ.

Jade đặt ba mẩu da xuống bàn, lạnh lùng nhìn Nick.

– Tôi muốn biết chuyện này là thế nào?

Khuôn mặt lạnh như băng của Nick khẽ dao động, nhưng chỉ trong một thoáng rất nhỏ, rồi hắn nhếch môi, cười bỡn cợt.

– Là tôi làm. Vô tình biết được câu chuyện đáng xấu hổ giữa một Vệ Nhân và một ma cà rồng nên tôi rủ lòng tốt giúp đỡ mọi người thôi. Chẳng phải hai người cũng được hưởng lợi từ chuyện này à?

Đôi mắt Helena như có lửa, hàm răng nghiến chặt, cô hơi chồm người về phía trước. Jade kéo tay cô lại.

– Ngươi muốn gì gì?

– Thấy hai người mãi không tìm ra cách giải quyết nên ta giúp một tay thôi.

– Nếu ngươi đã có bản lĩnh sắp xếp được chuyện này, tại sao không tự mình ra tay. – Jade vẫn còn bình tĩnh.

Nick lắc đầu, chậm rãi nhấp một ngụm trà, thong thả lên tiếng.

– Cậu đánh giá ta cao quá. Chẳng qua ta biết nhiều chuyện hơn các người một chút thôi, chứ đâu có được trí tuệ và bản lĩnh như hai người để mong lấy được răng nanh của thủ lĩnh ma cà rồng.

Nói rồi, Nick đứng dậy và rất nhanh rời khỏi điểm hẹn. Jade dợm chân định đuổi theo nhưng lần này lại là Helena giữ cậu lại.

– Đừng, Jade!

– Hắn ta là ai, mục đích cuối cùng là gì?

Helena lắc đầu.

– Chuyện đó bây giờ không quan trọng nữa, tôi muốn quay lại rừng tìm Josh.

– Nhưng chúng ta đã tìm suốt đêm qua rồi mà không thấy.

– Jade, cũng vì đơn hàng này của tôi mà Josh mới dấn vào vòng nguy hiểm như vậy.

– Helena, đó không phải lỗi của cô. Nhiệm vụ của anh ấy là tiêu diệt ma cà rồng.

– Bất kể là gì tôi cũng sẽ đi tìm Josh! – Ánh mắt Helena đượm buồn.

Họ cùng trở lại khu rừng nơi diễn ra cuộc chiến với ma cà rồng và người sói đêm qua. Jade nhìn mặt trời rạng rỡ trên cao, thở dài.

***

Chiếc mũ trùm che quá nửa mặt, Nick lướt êm như một đụn khói đen trên mặt đất. Rồi hắn dừng bước, toàn thân run lên, hít một hơi lấy dũng khí, dấn bước vào khu rừng xám xịt. Khu rừng với những gốc cây trơ trụi, chỉ có các cành nhọn và xoắn ốc, sương mù mờ mịt che phủ khắp nơi. Một bóng đen đang đợi Nick. Ngay khi nhìn thấy bóng đen ấy, Nick quỳ sụp xuống, kính cẩn giơ tay lên, trong lòng bàn tay là hai chiếc răng nanh ma cà rồng thủ lĩnh; rồi cất giọng run rẩy, sợ hãi.

– Xin ngài, hãy trả lại trái tim cho tôi.

Một tràng cười lạnh lẽo vang lên, tiếng cười như những mũi tên bằng băng lao vun vút trong khu rừng u ám, một cành cây nhọn hoắt tách rời khỏi thân cây, cắm phập vào thân thể kẻ nô lệ xấu số. Hắn quằn người, kêu lên đau đớn, đôi mắt tối dần, tối dần, rồi lịm vào hư vô vĩnh viễn…

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư