ĐỒ NGỐC, EM SẼ LÀ CHỒNG ANH - CHƯƠNG V: NHỮNG CHIẾC KHĂN BIẾT NÓI

301 lượt xem

Tiếng guốc lộc cộc trên cầu thang gỗ, dù Nhật Di đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức. Trước đây có nhiều lời đồn rằng cô quản lý trẻ cố tình tạo ra âm thanh lộc cộc kia mỗi khi di chuyển để thị uy với nhân viên. Nhật Di từng phì cười vì sự rảnh rỗi của đám nhân viên dưới tuyến cho đến khi cô nhìn thấy những gương mặt căng thẳng của một số người lúc thấy cô xuất hiện. Cô thậm chí từng có ý định sẽ không mang những đôi giày có gót phát ra âm thanh như thế, như một cách để rút gần khoảng cách giữa cô với họ hơn. Nhưng biết sao được, cứ mỗi lần từ văn phòng đi xuống, chiếc cầu thang gỗ kết hợp cùng đế giày của cô, vẫn lì lợm tạo ra âm thanh quen thuộc, và đám nhân viên trong phạm vi gần đó, vẫn luôn xanh mặt chờ đợi. Như lúc này đây, nhân viên khu vực tiền sảnh vốn đang tập trung làm việc, ngay lập tức có những khoảng khựng lại, ít nhiều phân tán sự tập trung về phía Nhật Di.

Nhật Di đảo mắt một vòng, từng đoàn khách đang ngồi đợi làm thủ tục nhận phòng. Khách sạn lại bắt đầu vào đợt đông khách thường niên trước Tết âm lịch, Nhật Di biết trước tình hình nên cẩn thận xuống đây xem có việc gì cần hỗ trợ. Nhân viên hỗ trợ khách hàng ở quầy dịch vụ chăm sóc khách hàng đang tỉ mỉ giới thiệu những dịch vụ của khách sạn; hai nhân viên lễ tân đang thoăn thoắt làm thủ tục cho một đoàn khách khá đông. Nhật Di thích không khí tấp nập và có phần bận rộn này, bởi điều đó có nghĩa việc kinh doanh của khách sạn đang thuận lợi, công việc của cô cũng đạt hiệu suất cao.

Nhật Di tiến về phía quầy dịch vụ chăm sóc khách hàng. Chợt, bước chân bỗng khựng lại, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô – người thanh niên cao, gầy với túi hành lý nhỏ trên tay, đi theo sau nhân viên hành lý về phía thang máy. Đình Thiên? Sao Đình Thiên lại đến đây? Nhật Di nhíu mày khó hiểu. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác quen thuộc lạ lùng, tim đập rộn ràng, Nhật Di mở to mắt nhìn Đình Thiên, đôi mắt nâu với hàng mi rợp xuống vốn trầm buồn, nay ánh lên một niềm vui nhẹ, khóe môi hơi cong lên sửa soạn một nụ cười.

Đình Thiên lướt qua Nhật Di, ánh mắt anh rơi lên người cô vài giây như một hành động rất đỗi bình thường của con người khi phải nhìn về trước để di chuyển, và cô là một trong những vật thể trong tầm nhìn đó, rồi nhanh chóng lướt qua. Vài giây ngắn ngủi đó không giúp Đình Thiên nhớ ra được điều gì, mà có lẽ vốn dĩ, trong anh chưa hề tồn tại ký ức về cô để mà nhớ ra. Đình Thiên đi rồi, ánh mắt hờ hững của anh còn ở lại trong tâm trí. Nhật Di đứng đó, ánh mắt cụp vội, niềm vui nhẹ vừa thoáng qua, nay vụt tắt như ngọn nến trước gió.

***

Đình Thiên ngủ vùi cho đến tận khi chuông cửa reo. Nhân viên nhà hàng rụt rè trình bày về dịch vụ phục vụ bữa ăn tận nơi cho khách tại tầng áp mái. Ánh mắt anh ta ngạc nhiên khi nhìn vào căn phòng tối hù, đặc biệt là bộ dạng còn đang ngái ngủ của Đình Thiên. Lạ nhỉ, chưa tới bảy giờ tối, có ai đến khách sạn chỉ để ngủ sớm vậy đâu?

Nhân viên nhà hàng đi rồi, Đình Thiên vẫn không buồn bật điện, cả căn phòng chỉ còn ánh sáng vàng tĩnh lặng hắt ra từ giá nến trong phòng ăn. Nhưng Đình Thiên lại cảm thấy có chút dễ chịu, ấm cúng. Phải chăng không gian tranh tối tranh sáng này giúp anh có cảm giác căn phòng bớt trống trải – một sự trống trải xa lạ đến mức lạnh lẽo. Đình Thiên dụi mắt cho tỉnh táo, chậm rãi dạo quanh căn phòng sang trọng mà anh vừa bỏ một khoản tiền không nhỏ của ba mẹ để thuê. Hương tinh dầu oải hương ngọt ngào phảng phất, Đình Thiên hắt hơi liên tục, không hiểu sao anh có cảm giác mùi hương vốn được cho rằng ngọt ngào, quyến rũ kia lại thoang thoảng mùi của sự xa hoa. Có phải vì không gian sang trọng đến mức xa xỉ của căn phòng, hay vì cái thương hiệu được gắn lên cho không gian đó đã mang lại cảm giác kia? Hay có phải vì lòng anh đang không vui, nên mọi thứ dưới con mắt u buồn đó cũng trở nên xám xịt và khó chịu thế?

Nói Đình Thiên không đắn đo khi lần đầu tiên sử dụng một số tiền lớn như vậy cho bản thân thì không hẳn. Bản thân anh luôn đề cao lối sống giản dị, bình dân. Nhưng trong những lúc mệt mỏi, tuyệt vọng cuốn lấy Đình Thiên như sẵn sàng kéo tụt anh vào một cái hố sâu không đáy, thì một trong những điều giúp anh vực dậy là ước muốn được đặt chân đến không gian này trong chín ngày để tập trung suy nghĩ về vận mệnh của bản thân. Hằng tháng, tiền chu cấp từ gia đình cứ đều đặn chạy vào tài khoản của Đình Thiên, trước đây anh chưa hề động vào số tiền đó, nay cảm thấy cũng đến lúc dùng thử một lần; dù sao nếu anh chết đi, sự tồn tại của nó cũng không được biết đến, giống như tất cả những gì thuộc về anh đều bị lãng quên. Đình Thiên lại nhìn bâng quơ ra bầu trời đêm đen kịt; không ngờ cuối cùng, để có được không gian trên cao này, anh lại phải dùng tiền mà mua. Không ngờ những đồng tiền vốn bị Đình Thiên kỳ thị, nay lại giúp anh có được cảm giác trên vạn người mà anh đang tìm kiếm!

***

Nhật Di lăn qua lăn lại trên giường, cô không tài nào ngủ được. Nhật Di cứ mãi nghĩ về việc gặp Đình Thiên tại khách sạn chiều nay. Dù đã được Đan Thy cung cấp cụ thể, rõ ràng những thông tin về Đình Thiên trong tư cách một người khách tại Vanda Orchids, Nhật Di vẫn cảm giác có điều gì đó chưa thỏa đáng. Sao Đình Thiên phải đến Vanda để nghỉ dưỡng, trong khi Sand Beach – khách sạn nhà anh không thua kém gì về dịch vụ?

Mà nói đến Đình Thiên, rất lâu rồi Nhật Di không gặp, không biết tin tức gì về anh. Nhật Di không hiểu nhiều về Đình Thiên, nhưng những điều ít ỏi cô biết về anh cũng đủ khiến Nhật Di cho rằng anh không hợp và có lẽ sẽ không chọn ngành nghề dịch vụ này. Một lần nữa, Nhật Di tự hỏi, anh đến đây để làm gì? Chỉ đơn giản là nghỉ dưỡng hay có mục đích gì khác?

Nhớ lại gương mặt tuấn tú của Đình Thiên, Nhật Di thầm nhủ anh đã khác nhiều so với thời còn đi học. Đình Thiên đối diện Nhật Di tại Vanda là một chàng trai gầy và có phần tiều tụy. Đôi mắt anh hốc hác, thâm quầng như mất ngủ nhiều đêm, tóc tai bù xù, trang phục có phần luộm thuộm. Khoảnh khắc chạm mặt nhau rất ngắn ngủi, nhưng bây giờ nghĩ lại, Nhật Di mới cảm thấy Đình Thiên u uẩn vô cùng, không hề giống một vị khách đến khách sạn để tận hưởng. U uẩn và có chút gì đó, như là cô độc…

Trong ký ức của Nhật Di, Đình Thiên là một cậu bạn cùng khoa vô cùng đặc biệt. Tuy khác lớp, họ vẫn có rất nhiều môn học chung. Nhật Di đặc biệt chú ý đến Đình Thiên bởi bề ngoài của anh khá ấn tượng, gương mặt trắng trẻo, khôi ngô, hiền lành, có nét của một thư sinh nho nhã, điềm đạm; lại có điều gì đó khá giống Nhật Di, có lẽ giống ở sự lạc lõng và cô độc.

Hồi ấy, có một lần, Nhật Di bước vào giảng đường và ngạc nhiên khi đã đến giờ học mà lớp chỉ mới có một nửa, chưa kể môn này cả khoa sẽ học chung, nghĩa là gộp ba lớp vào một. Có lẽ đối với môn Triết học đại cương này, nhiều sinh viên vẫn cho rằng không mấy quan trọng, tình trạng vắng đã diễn ra khá nhiều lần, nhưng chưa hôm nào vắng trầm trọng như hôm nay.

Thầy giáo già khệ nệ vào lớp, thân hình thấp bé của thầy như lọt thỏm trong chiếc áo ấm ba-đờ-xuy dày cộm. Cặp kính trễ xuống mũi; thầy đưa mắt quét một lượt khắp căn phòng rộng lớn, ánh mắt đầy những tia nhìn khó chịu. Cơn gió lạnh ùa vào, giảng đường càng im lặng hơn, ai cũng rúm ró vì lạnh, cúi gằm mặt như vừa làm điều có lỗi mà quên rằng lẽ ra việc mình dậy sớm đi học trong tiết trời lạnh giá này, so với tình trạng vắng học của lớp, thì không có gì để phải sợ, nếu không được tuyên dương.

Nhật Di chăm chú nhìn thầy, không hiểu sao cô thấy thương thầy quá – một thầy giáo già tâm huyết với nghề – nhưng sinh viên thời nay ít ai có thể thấy được cái hay của Triết học để chịu khó đến lớp. Nếu không phải Nhật Di có quan niệm rằng tất cả các môn học đều phải được đầu tư như nhau, có lẽ Nhật Di cũng không đều đặn có mặt ở lớp học đại cương này. Cô vốn thích những môn chuyên ngành rõ ràng, cụ thể – những môn giúp Nhật Di mường tượng rõ ràng nhất về công việc của mình sau khi tốt nghiệp – còn Triết học, cố gắng đến mấy Nhật Di cũng không tài nào cảm được hết những điều thầy dạy. Nhưng tiền học phí mỗi kỳ gia đình chật vật lắm mới đóng được, là động lực để Nhật Di tự nhắc nhở mình phải luôn có thái độ học tập tích cực, đúng đắn.

– Sao lớp chỉ có chừng này? – Giọng thầy đanh lại, ồm ồm. – Những người còn lại nghỉ Tết sớm rồi hả?

Cả lớp im phăng phắc; đối với đám sinh viên năm nhất, đặc biệt là những thành phần chăm ngoan có mặt tại lớp lúc này, thái độ sợ sệt giáo viên dường như là thói quen từ thời cấp ba, đến nỗi mặc nhiên trở nên thường tình, như một bổn phận đi học thì phải học bài vậy.

– Các anh chị coi thường môn Triết này của tôi, phỏng? – Giọng Bắc thường ngày nghe rất hay nay trở nên đáng sợ vì sự tức giận của thầy.

Thở mạnh một hơi, thầy im lặng vài giây như suy nghĩ điều gì đó, hoặc là sự im lặng của thất vọng, buồn bực?

– Còn các anh chị ngồi đây, các anh chị đến để học hay để điểm danh? Các anh chị có thật sự nghiêm túc học? Để giáo trình trên bàn, tôi đi kiểm tra, ai không có mời ra khỏi lớp!

Thầy nói một hơi dài. Nhật Di giật bắn người, cô không có giáo trình. Tuần trước xin tiền mẹ để mua nhưng mẹ cho không đủ, Nhật Di đã ưu tiên mua giáo trình tiếng Anh trước. Tiêu rồi! Nhật Di tái mét, hai tay rịn mồ hôi; cô len lén đưa mắt nhìn thầy rồi cúi gằm mặt. Chưa bao giờ, Nhật Di sợ tiếng bước chân của thầy đến thế. Chẳng lẽ bị thầy đuổi ra khỏi lớp sao?

Một bàn tay đập vào vai Nhật Di từ phía sau, cùng lúc đó là quyển giáo trình chìa ra. Nhật Di ngơ ngác nhìn Đình Thiên, gương mặt anh điềm tĩnh, giọng nói cũng điềm tĩnh.

– Tôi có hai cuốn, bạn cầm đi!

Nhật Di nhìn Đình Thiên với ánh mắt biết ơn nhưng lúc này anh đã cúi xuống, tập trung vào cuốn giáo trình trên bàn, chăm chú đọc. Hơn cả sự biết ơn, Nhật Di cảm thấy tim mình như lạc một nhịp…

Kể từ đó, suốt bốn năm đại học, Nhật Di luôn âm thầm quan sát Đình Thiên. Đình Thiên có vẻ rất thích đọc sách; nhiều lần Nhật Di bắt gặp anh trong thư viện, say sưa đọc một cuốn sách có tựa lạ hoắc, không liên quan gì đến ngành Du lịch mà anh và cô đang theo học. Tuy nhiên, Đình Thiên không chăm học như Nhật Di vẫn nghĩ, khi rất chăm chú nghe giảng, khi lại lơ đễnh thả tâm hồn tận đâu bên ngoài khung cửa sổ; đặc biệt là đối với những môn học về lý thuyết kinh doanh, có khi Đình Thiên còn ngủ gật trên lớp.

Đình Thiên cũng như Nhật Di, không có bạn. Bạn của anh là những cuốn sách; bạn của Nhật Di là kiến thức và điểm số. Nhật Di đã luôn tìm cơ hội tiếp cận với Đình Thiên cho đến một ngày, cô nhìn thấy anh bước xuống từ chiếc xe hơi hiệu Lamborghini trước cổng trường, vài sinh viên bàn tán anh là con trai út của chủ khách sạn Sand Beach – khách sạn năm sao đầu tiên của thành phố. Tim Nhật Di như hẫng một nhịp, cậu ấy là thiếu gia của một gia đình giàu có như vậy, Nhật Di lấy đâu ra tự tin để đòi tiếp cận, làm bạn chứ? Dù bề ngoài Đình Thiên rất giản dị, bình dân, khác xa hình tượng cậu ấm trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, nhưng dù có là vậy, Nhật Di cũng không bao giờ đủ can đảm. Rào cản của sự mặc cảm và tự ti đã khiến Nhật Di nhiều năm liền chôn chặt tình cảm đầu đời vụng dại đó, lặng lẽ dõi theo anh.

***

Đình Thiên nằm ườn trên giường, tay nghịch nghịch chiếc khăn tắm. Chiếc khăn trắng tinh, mềm mại, Đình Thiên chưa dùng đến – anh chưa hề tắm kể từ khi vào khách sạn đến giờ. Dù chỉ một màu trắng toát, Đình Thiên vẫn nhận ra đây là hình chú mèo máy Doraemon đang đứng tựa vào một trong hai chiếc gối nhung đỏ trên giường, một cánh tay giơ cao. Chiều hôm trước, lúc vào nhận phòng, Đình Thiên đã để mắt đến hình xếp ngộ nghĩnh này. Ngày nhỏ từng được cha mẹ đưa đi nhiều nơi, ở những khách sạn sang trọng, Đình Thiên không lạ lẫm gì với hình thức xếp khăn tắm trên giường đón khách. Nhưng anh chưa từng thấy một hình xếp Doraemon. Đây là hình xếp lạ và khó. Hẳn người làm nó phải rất khéo tay, hoặc ít nhất là một người rành nghề, và cũng là một người có tâm hồn trong sáng nữa. Cả chiều và đêm qua, Đình Thiên ngủ li bì nhưng anh vẫn cố để không động vào chiếc khăn tắm đó. Anh sợ chú mèo máy kia sẽ không còn nguyên hình dạng của mình.

Đình Thiên ngồi dậy rồi lại nằm vật ra, cảm thấy cơ thể trì trệ, nặng nề, tay chân không buồn nhấc. Cả căn phòng chìm trong ánh sáng nhờ nhờ, rèm từ các cửa sổ buông kín. Đình Thiên lục tìm chiếc đồng hồ, ồ, đã ba giờ chiều, anh đã ngủ suốt từ tối qua sao?

Sau một hồi lăn qua lăn lại trên giường, Đình Thiên chợt nhớ tới mục đích của mình khi đến đây. Phải rồi, Đình Thiên đã chọn chín ngày để nghiêm túc suy nghĩ về vận mệnh của mình. Bây giờ đã gần một ngày trôi qua, Đình Thiên bật dậy, anh túm chiếc khăn tắm hình Doraemon trên giường, cuối cùng cũng phải gỡ mày ra rồi, sau đó bước nhanh vào nhà tắm.

Dùng bữa tối xong, Đình Thiên mở cửa ra ban công. Từ tầng áp mái của một khách sạn cao nhất nhì thành phố, Đình Thiên dễ dàng thu cả thành phố vào tầm mắt. Đình Thiên cảm thấy dễ chịu hơn; cảm giác ở trên cao thật lạ – không phải thú vị vì mọi người có thể nhìn thấy anh, mà là anh có thể nhìn thấy cả thế giới. Anh ngồi yên lặng, tĩnh mặc, để tâm hồn mình được tự do theo những cơn gió đông đang vờn đùa dưới bầu trời tự do của nó.

Thành phố về đêm diễm lệ như một cô công chúa lộng lẫy trong bộ áo váy dạ hội. Dưới đường, từng dòng người ngược xuôi. Suýt chút nữa thôi, anh đã bỏ mạng giữa dòng xe cộ ấy. Suýt chút nữa thôi, anh đã không còn được nguyên vẹn hình hài để ngồi đây. Đình Thiên rùng mình. Cái chết là giải thoát, hay là đau đớn? Người chọn cái chết là dũng cảm hay là hèn nhát đây?

***

Nhật Khánh đi qua đi lại trước cửa phòng President, ánh mắt hiếu kỳ không biết chuyện gì đang diễn ra đằng sau cánh cửa kia, ở trong căn phòng sang trọng ấy? Đã hai ngày rồi, người khách nọ vẫn chưa ra ngoài, cánh cửa gỗ màu đen bóng loáng kia vẫn im lìm bất động như những ngày không có người ở, thậm chí có phần đáng sợ hơn. Sao thế nhỉ? Có chuyện gì xảy ra chăng? Khách trong phòng là nam hay nữ, đến đây với mục đích gì mà lại không ra ngoài? Có khi nào người đó có bệnh gì mà không thể kêu cứu? Nhật Khánh lắc đầu, không phải, nhân viên dưới nhà hàng nói tối qua vẫn đưa thức ăn lên được cơ mà!

Hai tay chắp ra sau, Nhật Khánh cứ đi đi lại lại, thỉnh thoảng lom lom nhìn về phía cánh cửa cứ như một người rỗi việc. Đan Thy từ xa đi lại, đập cái bộp lên vai bạn khiến Nhật Khánh giật bắn mình.

– Mày làm cái trò gì vậy?

– Tao… ơ… mà mày đi đâu đây?

– Rủ mày về! Hết ca rồi!

Lúc này Nhật Khánh mới nhớ đã hết giờ làm, cô đưa nhanh mắt về phía cửa kính, bầu trời đã sập tối từ khi nào. Vậy là ngày hôm nay, người khách đó vẫn kiên quyết không ra khỏi phòng. Nhật Khánh thở dài, cô phải báo với trưởng bộ phận thôi.

– Về! Mày! – Đan Thy giục.

– Từ từ coi, mà nhà ai nấy về, rủ rê gì mày? – Nhật Khánh thắc mắc.

– Tính rủ mày đi ăn ốc, hay đi… nhậu gì đó. – Đan Thy cười lém lỉnh.

– Túm lại là đi ăn ốc hay đi nhậu?

– Đi nhậu!

Câu trả lời dứt khoát của Đan Thy khiến Nhật Khánh có cảm giác lạ, nhỏ bạn mình đang có chuyện gì buồn sao? Mà lâu rồi hai đứa cũng không đi đâu đó, Nhật Khánh gật đầu đồng ý.

***

– Vị khách đó hả? Để tao nhớ lại coi!

Giọng Đan Thy đã bắt đầu ngà ngà; con nhỏ này lúc nào cũng vậy, tửu lượng không tốt lại cứ thích nhậu. Bảo là có chuyện cần tâm sự, nhưng chưa kịp nói gì đã gật gà gật gù như muốn gục. Nhật Khánh lắc lắc tay bạn.

– Nhớ gì, nhớ gì?

– Chịu! – Đan Thy lắc lắc mái tóc ngắn ngang vai. – Tao nhớ thử coi tên gì, bữa trước tao làm thủ tục check in cho anh ta! Không nhớ, không nhớ!

– Là nam hả? Lại là thanh niên? Không biết anh ta có chuyện gì! – Nhật Khánh lẩm bẩm tự hỏi rồi cầm chai bia tu một hơi.

– Mà anh ta làm gì trong phòng cũng kệ anh ta, mày quan tâm làm gì vậy?

– Anh ta không ra ngoài thì tao không dọn phòng được, chứ tao rảnh đâu mà quan tâm anh ta làm gì trong đó, mày!

Nhật Khánh cáu tiết nói một hơi làm Đan Thy bật cười khanh khách, cười rũ rượi, cả người cứ lắc lư đúng kiểu một người không còn kiểm soát được cơ thể mình sau khi có hơi men. Cười một hồi, Đan Thy bật khóc khiến Nhật Khánh hoảng hồn. Nhật Khánh nhổm dậy, lo lắng.

– Gì vậy, mày?

– …

– Bình tĩnh nói nghe coi!

– Mày nói đi Khánh, sao tao không thể quên được người đó?

Nhật Khánh im lặng, Đan Thy vẫn nức nở. Lại là người đó – Nhật Khánh thầm nghĩ – người mà trước đây, Đan Thy từng nhắc đến một lần, là mối tình học trò thơ dại của cô. Nhật Khánh chưa hề biết mặt, nhưng nghe bạn kể, cô đã cảm thấy không có cảm tình với người con trai hèn nhát, vô dụng, suốt ngày bám váy mẹ như anh ta. Gì chứ? Gia đình giàu có, tiêu chuẩn con dâu mà ba mẹ anh ta đặt ra đầu tiên là phải môn đăng hộ đối, gia cảnh là trên hết, những thứ còn lại như tính nết, nghề nghiệp đều bỏ qua. Lần đầu tiên nghe kể, Nhật Khánh đã bức xúc thay cho bạn. Nay lại nhìn cảnh Đan Thy khóc vì thương nhớ anh ta, Nhật Khánh bực bội gắt.

– Mày dẹp anh ta đi là vừa! Đàn ông đàn ang gì hèn quá!

– Nếu nói dẹp là dẹp được thì có chuyện gì để nói chứ, mày? – Đan Thy vẫn thút thít khóc.

Nhật Khánh cảm thấy cũng… có lý. Một kẻ chưa yêu bao giờ như cô, sao lại có tư cách phán ra những câu xanh rờn như một người dày dạn kinh nghiệm như vậy được. Chưa kể, chuyện tình cảm, ai cũng hiểu là rất phức tạp, đôi khi con người ta còn không biết bản thân họ muốn gì, muốn nhớ hay muốn quên nữa mà. Cảm thấy mình đã quá gay gắt với bạn, Nhật Khánh dịu giọng.

– Nhưng chia tay cũng lâu rồi mà, mày còn thương hả?

– Ừm, tao cũng không biết nữa. Tự nhiên có những ngày, tao nhớ quay quắt. Dù biết người ta đã chẳng còn nhớ gì tới mình nữa, mà sao tao cứ không thể quên!

Nhật Khánh ôm Đan Thy vỗ về, tự nhiên thấy thương thương. Người ta nói trong chuyện tình cảm, phụ nữ luôn là người chịu thiệt, luôn là người thủy chung. Không biết có phải vậy không, nhưng nếu thật thế thì hình như bất công quá. Có phải vì phụ nữ đa sầu đa cảm, hay vì bản chất đàn ông là vô tâm, bội bạc hơn? Đan Thy thường ngày rất vui vẻ, liến thoắng; không giống Nhật Khánh buồn thì khóc, cười khi vui, Đan Thy rất hiếm khi để lộ sự yếu mềm. Nhật Khánh vỗ vỗ vai bạn, có lẽ tâm sự này đã được giấu đủ lâu rồi; có lẽ nó đã thật sự mệt mỏi, đến mức không thể gắng gượng, dù chỉ là gắng gượng cho một nụ cười.

Đan Thy nhắm nghiền mắt, những giọt nước mắt đã kịp được gió hong khô, nhưng nỗi buồn trong lòng cô thì còn hoài âm ỉ. Nỗi đau đó không còn quá mãnh liệt như những ngày đầu, nhưng cũng không nguôi ngoai. Thỉnh thoảng, khi kỷ niệm nào đó chợt ùa về, nỗi đau kia lại nhói lên nơi lồng ngực trái, khiến một cô gái vốn yêu đời như Đan Thy cũng không chịu được mà ngã quỵ như lúc này đây. Đan Thy cũng nhiều lần như Nhật Khánh, tự dặn lòng rằng người đó không xứng đáng với tình cảm và sự chân thành của cô. Nhưng rồi lại tự hỏi, thật ra, như thế nào mới gọi là đáng hay không đáng? Tình yêu mà, làm gì có chuyện ai xứng đáng với ai, chỉ là khi trái tim đã lỡ không nghe lời, thì những tổn thương về sau, chỉ biết tự trách mình ngu ngốc!

***

Đình Thiên gác điện thoại, nhờ cuộc gọi của nhân viên lễ tân mà anh mới nhớ là đã hai ngày rồi không ra khỏi phòng. Đình Thiên quên mất đây không phải nhà mình, nên việc anh hai ngày liền giam mình trong phòng sẽ gây ra không ít thắc mắc cho những người xung quanh, đặc biệt là những người cần làm nhiệm vụ. Cả ngày nay, Đình Thiên vẫn chưa suy nghĩ được gì, một phần mỗi khi lần mò về quá khứ để đối diện với mọi chuyện, hình dung lại bản thân, gia đình và đam mê, cả về những hành động nông nổi của mình trong thời gian qua, Đình Thiên lại thấy đầu đau như búa bổ; cảm giác đờ đẫn, phờ phật ập đến khiến anh không thể suy nghĩ thêm được gì. Một phần vì Đình Thiên vừa phát hiện ra một phòng sách với nhiều đầu sách quý trong căn phòng này, nên cả ngày lạc trong đó. Hơn nữa, anh không có nhu cầu ra ngoài, anh đâu có chỗ nào để đi?!

Mà bây giờ thì muốn hay không cũng phải đi rồi. Khách sạn đã tế nhị nhắc nhở, lẽ nào anh còn lì lợm đóng đô ở đây. Mấy phút nữa thôi, nhân viên buồng phòng sẽ vào dọn dẹp, không lẽ anh không biết điều né ra một bên cho người ta làm việc của mình. Ồ, nhân viên buồng phòng sao, Đình Thiên nhớ tới chiếc khăn tắm hình chú mèo Doraemon hôm anh mới đến, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ muốn làm gì đó để cảm ơn thành ý của người nhân viên kia, hoặc nếu không phải cùng một người, thì coi như anh cảm ơn sự tiếp đón của khách sạn dành cho mình – một kẻ có nhà cũng không thể về, một kẻ bị xã hội chối bỏ.

Chiếc khăn đã ở trong phòng tắm, không còn trắng tinh và thơm tho như hai ngày trước. Đình Thiên tặc lưỡi, thây kệ! Nhưng mà, xếp hình gì đây? Thông điệp anh muốn gửi là một lời cảm ơn, hình ảnh gì thì tượng trưng cho lời cảm ơn nhỉ? Đình Thiên đi tới đi lui, hình trái tim chăng? Không được! Hay là hình một bông hoa? Không, chẳng liên quan gì cả! Hình gì đây?!

***

Nhật Khánh từ tốn gõ cửa ba lần, cô còn đứng một hồi lâu – không tin bên trong không có người – rồi mới lấy thẻ ra quẹt mở cửa. Nhật Khánh mở rộng cửa; căn phòng tối om khiến cô nhớ lại lời anh chàng nhân viên nhà hàng về căn phòng tối và người thanh niên tóc tai bù xù như còn đang ngái ngủ. Cô chợt nghĩ có khi nào vị khách kia đang ngủ ở một góc nào đó trong căn phòng này không? Cảm giác hơi ớn lạnh. Trong suốt mấy năm làm công việc này, chưa bao giờ Nhật Khánh cảm thấy sợ sệt như thế. Không phải cảm giác e sợ quen thuộc đối với những vị khách khó tính, mà là sợ một điều gì đó mơ hồ, bí ẩn, không thể gọi tên. Cô đang sợ người hay ma? Hay là sợ một người có hành tung bí ẩn như trong những bộ phim kinh dị mà cô từng bị Ngọc Huyền dụ dỗ xem trước đó? Tự nhiên bước chân Nhật Khánh cũng trở nên rón rén hơn; cô thậm thụt, nửa muốn bước vào trong, nửa lại không dám. Cô dáo dác nhìn quanh, căn phòng vẫn tĩnh lặng.

Nhật Khánh đưa tay vỗ vỗ vào má, tự trấn an mình rằng không có chuyện gì đâu, cô đã tưởng tượng nhiều quá, khách đã ra khỏi phòng rồi. Theo thói quen, Nhật Khánh hít một hơi thật sâu, cẩn thận tra thẻ khóa vào ổ điện, mạnh dạn bước vào, kéo tung các rèm cửa, cô bắt tay vào công việc của mình.

Vừa bước vào phòng ngủ, Nhật Khánh ngạc nhiên khi nhìn thấy trên giường, chiếc khăn tắm được xếp thành hình biểu tượng dấu “Like” của ứng dụng Facebook. Nhật Khánh tiến lại gần, vẫn chưa hết ngạc nhiên. Là vị khách kia đã xếp sao? Anh ta đáp lại hình xếp của Nhật Khánh? Nhật Khánh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cố nhớ lại hôm trước mình đã xếp hình gì? À, hình búp bê Doraemon vẫy tay đón khách.

Nhật Khánh thấy hào hứng quá! Lần đầu tiên cô được khách xếp khăn đáp trả. Chiếc khăn tắm được xếp một cách méo mó, khiên cưỡng, Nhật Khánh phì cười nghĩ, có vẻ vị khách này chưa bao giờ xếp khăn. Nghĩ đến đây, Nhật Khánh lại cảm thấy xúc động hơn. Một người chưa bao giờ xếp khăn, lại cố gắng xếp khăn để tỏ thành ý dành cho mình. Chưa kể đó còn là một chiếc khăn đã dùng rồi, không còn trắng tinh, sạch sẽ, thậm chí có cả mùi nữa chứ! À, gì nhỉ? Dấu “Like” có nghĩa là anh ta thích hình xếp của cô, hoặc là thích căn phòng sạch sẽ, tinh tươm cô đã chuẩn bị, hoặc là thích không gian, dịch vụ chu đáo của Vanda? Gì cũng được, Nhật Khánh không quá quan trọng điều đó; trong lòng cô lúc này, niềm vui từ điều tưởng như nhỏ nhặt ấy đã tràn ngập, Nhật Khánh toét miệng cười.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k