ĐỒ NGỐC, EM SẼ LÀ CHỒNG ANH - CHƯƠNG VI: NHỮNG CHIẾC KHĂN BIẾT NÓI

291 lượt xem

Đình Thiên tha thẩn dạo trên bãi biển. Trong bóng chiều chập choạng, dường như chỉ có anh chịu khó nán lại bầu bạn với biển cả mênh mông. Du khách hay những người đi tắm biển đã kéo lên bờ từ lúc nào, hối hả về nhà hoặc sửa soạn cho một cuộc dạo phố đêm hứa hẹn nhiều điều lý thú hơn là lang thang trên bờ cát như Đình Thiên. Những con sóng đập vào bờ mạnh mẽ, dữ dội như giận dữ, ai oán. Đình Thiên đi dọc bờ biển, gấu quần ướt sũng, nhưng bàn chân trần trên cát mềm mại cùng với nước biển ấm áp lại khiến anh cảm thấy phần nào dễ chịu. Đình Thiên cứ đi mãi, đi mãi, cho đến khi mặt biển hòa với bầu trời thành một màu đen kịt, tối sẫm. Xa xa, đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt biển từng mảng sáng lấp loáng. Khi giật mình nhìn lại, nơi anh đứng đã cách khách sạn Vanda rất xa rồi. Anh đã suy nghĩ gì mà bàn chân cứ vô định bước?

Đình Thiên cảm thấy mình như chàng gió tự do, nhưng cô đơn. Đã mấy ngày rồi, anh không liên lạc với cha mẹ và Đình Phong, có lẽ họ cũng chẳng nhớ đến anh để mà gọi điện hỏi thăm thử đứa con trai này còn sống hay đã chết. Mà nói đến gọi điện, Đình Thiên sực nhớ ra, anh đưa tay sờ vào túi quần, túi áo, phát hiện ra mình không mang điện thoại. Mấy ngày nay, anh chẳng có tâm trí để nhớ đến chiếc điện thoại mà với anh, nó đúng nghĩa là chỉ để thực hiện chức năng gọi và nghe, có cũng được mà không cũng chẳng sao; không phải vật bất ly thân như đối với người khác. Không biết Đình Thiên đã lại vứt nó ở xó xỉnh nào rồi?

***

Đình Thiên vừa về đến khách sạn thì trời đổ một cơn mưa lớn. May quá! Mà, nếu có dính mưa thì đã sao nào! Đình Thiên chợt nghĩ, biết đâu cảm giác đắm mình trong làn nước mát từ tự nhiên đó lại là khiến anh thoải mái hơn, có thể xoa dịu những vết thương chưa lành trong lòng.

Không buồn gọi bữa tối, Đình Thiên đi thẳng vào phòng tắm, tắm rửa qua loa. Anh cảm thấy muốn ngủ sớm, hay chính xác hơn là muốn kết thúc một ngày vô vị nữa bằng giấc ngủ. Cứ như chỉ cần ngủ là mọi mệt mỏi, bế tắc, buồn bực, tổn thương đều sẽ tan biến. Tan biến hay chỉ nhất thời bị lãng quên, anh cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng trong khi đầu óc còn chưa đủ tỉnh táo để suy nghĩ về bất cứ điều gì, mà lại phải ngồi một chỗ nhìn thời gian chậm chạp trôi qua, Đình Thiên thấy bứt rứt còn hơn phải ép mình đi vào những giấc ngủ dài như những kẻ rỗi việc và làm biếng.

Vừa bước vào phòng, đập vào mắt anh là chiếc khăn tắm trắng tinh trên giường trong hình dạng một con cá sấu đeo mắt kính. Đình Thiên thích thú, anh vội vàng leo lên giường, ngồi sát lại gần ngắm nghía. Con cá sấu này được xếp từ hai chiếc khăn tắm và cả khăn mặt. Chiếc khăn mặt choàng ngang lên mình, khéo léo che đi phần thân được nối từ hai chiếc khăn tắm bên dưới. Chiếc đuôi ngắn ngủn, cong vồng lên ngộ nghĩnh, không giống đuôi cá sấu thật. Phần miệng dài của cá sấu đang há ra, nhìn xa như nuốt chửng chiếc điều khiển ti vi, nhưng lại gần mới phát hiện chính chiếc điều khiển đó đã giúp miệng cá sấu há to một cách sinh động như vậy.

Cá sấu đeo một chiếc mắt kính, là mắt kính của Đình Thiên. Anh bật cười trước chú cá sấu ngộ nghĩnh đang nằm dài trên giường và sự hài hước của người làm ra nó. Đình Thiên nằm ngửa ra giường, chú cá sấu vẫn ngoan ngoãn nằm bên cạnh. Khóe môi Đình Thiên cong lên, vẽ một nụ cười khó hiểu trên gương mặt đã từ rất lâu không cười của anh. Anh gác tay lên trán, suy nghĩ vẩn vơ, tự hỏi người xếp khăn hôm đầu tiên anh đến và người xếp khăn hôm nay có phải là một? Đây là một sự khác biệt nhằm tạo điểm nhấn trong cung cách phục vụ tại Vanda, nên nhân viên buồng phòng sẽ luôn xếp khăn trên giường khách trong tất cả các ngày lưu trú? Hay người xếp khăn trong phòng anh mấy ngày nay là một người có sở thích, năng khiếu đặc biệt, và đây là cách họ giao lưu với khách cũng như thể hiện sự khéo léo của mình?

Đình Thiên nghiêng đầu nhìn chú cá sấu ngẫm nghĩ, tự hỏi người làm ra nó đã muốn gửi gắm thông điệp gì? Hình xếp này hẳn có một ý nghĩa gì đó, hay chỉ đơn thuần là hình xếp như một vật trang trí thêm cho căn phòng? Mà thôi, dù là mục đích gì hay ý nghĩa ra sao cũng không quan trọng, Đình Thiên chỉ cảm thấy nhờ nó mà anh nhất thời vui lên – thứ cảm giác vốn được anh cho là xa xỉ; như vậy đã là quá đủ.

***

– Di!

Nhật Di giật mình bởi tiếng gọi của chị trợ lý, ngơ ngác nhướng đôi mày thanh tú.

– Di kiểm tra mail giúp chị! Chị mới chuyển bảng kế hoạch tháng tới!

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của trợ lý, Nhật Di mới lờ mờ nhận ra, đây đã là lần thứ ba trong ngày cô lơ đễnh như vậy. Khi thì ngồi thừ trước màn hình máy tính, lúc lại chống cằm mơ màng nhìn ra cửa sổ. Chưa bao giờ, một người luôn nghiêm túc – đặc biệt trong công việc – như Nhật Di lại có thể mất tập trung và có bộ dạng thất thần như thế. Nhật Di thở dài, uể oải đứng dậy đi rửa mặt. Có thể do tối qua ngủ muộn, nhiều việc phải giải quyết cùng lúc khiến Nhật Di căng như dây đàn. Hay chẳng lẽ việc gặp lại Đình Thiên có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nhiều như vậy sao?

Với Nhật Di, Đình Thiên là một phần của thanh xuân, dẫu cái thanh xuân ấy, công bằng mà nói, chẳng huy hoàng hay rực rỡ gì, nếu không muốn nói là rất nhạt nhòa, vô vị. Ngoài nỗ lực học tập để giành học bổng, theo đuổi ước mơ ra, cuộc sống sinh viên hầu như trầm lặng. Nhưng dù sao, nhờ có một chàng trai như Đình Thiên xuất hiện, mà tuổi mười tám, đôi mươi của Nhật Di cũng được trải qua cảm giác thầm thương trộm nhớ – một cảm giác mà cô tin là rất đẹp của đời người. Nhờ có Đình Thiên mà Nhật Di biết được mùi vị ngọt ngào của tình yêu đầu đời ngây thơ, thầm lặng và còn có cả vị đắng chát, cay xè bởi sự hờ hững, vô tâm. Nhật Di mỉm cười ngọt ngào; cùng với sự xuất hiện của Đình Thiên, những năm tháng miệt mài trên ghế giảng đường lại ùa về, những khoảnh khắc đẹp của hai người mà có lẽ chỉ mình Nhật Di ấp ủ thành kỷ niệm, tưởng đã ngủ quên trong ký ức nay lại trỗi dậy. Nhật Di thấy mình như trẻ lại, trở về với cô bé Nhật Di năm mười tám tuổi – ngây thơ trước cuộc sống nhưng nhiệt huyết với hoài bão, ước mơ.

Phải rồi, chính là cảm giác đó! Nhật Di đã có câu trả lời cho những bâng khuâng của lòng mình suốt mấy hôm nay. Nhật Di đã thật sự hiểu, cảm giác tim khẽ rung lên một nhịp khi chạm ánh mắt sâu thẳm của Đình Thiên hôm trước, bộ dạng ngơ ngẩn khi biết rằng anh ấy đang là khách của khách sạn này, cảm giác hồi hộp mong một lần chạm mặt khác nữa kia là gì. Đó là chính là cảm giác rung động nguyên vẹn như những ngày còn trẻ, cảm giác được sống lại với hoài niệm đẹp đẽ. Nhật Di vẫn còn thích Đình Thiên nhiều lắm. Đình Thiên đã đưa Nhật Di về lại với Nhật Di của năm mười tám tuổi, trẻ trung, trong trẻo và yêu đời; chứ không phải là một Nhật Di ngày ngày áo váy chỉn chu, nghiêm nghị, uy quyền với nhân viên và già dặn trước cuộc đời. Lạ nhỉ, khi còn đi học thì chỉ mong được đi làm kiếm tiền, đến khi ra đời lại mơ mộng nhớ về năm tháng đi học. Tại sao con người không bao giờ biết bằng lòng với phút giây hiện tại của mình?

Nhật Di tự hỏi mình có nên tìm lại tình cảm kia? Nhật Di bây giờ đã có địa vị, sang trọng hơn, sự mặc cảm vì gia cảnh đã không còn là vật ngáng đường đáng ghét nữa. Trước Đình Thiên bây giờ, cô có gì để không thể tự tin? Hơn nữa, chẳng phải trước đây, Nhật Di từng tự hứa rằng sau này phải thật thành công để theo đuổi Đình Thiên? Bây giờ, Đình Thiên đã ở rất gần, cô đã có thông tin liên lạc của anh, sao còn phải chần chừ?

***

Đình Phong lim dim mắt trong khi tay lần mở nút của chiếc áo vest dày cộm, nới lỏng cà vạt, thật sự mỏi mệt sau cuộc họp dài gần sáu tiếng. Đầu óc Đình Phong căng lên, dồn hết sự tập trung và năng lượng cho việc nghe và xử lý thông tin để rồi lúc này đây, mặc kệ xe vẫn đều đều lăn bánh, mặc kệ người trợ lý bên cạnh đang thoăn thoắt soạn biên bản báo cáo và hợp đồng với đối tác mới, Đình Phong cho phép mình được nghỉ ngơi, hay có thể nói là gục xuống trong vài phút.

Đôi lúc Đình Phong tự hỏi vì điều gì mà mình phải gồng lên như vậy để gánh vác sự nghiệp của gia đình, trong khi ba mẹ có đến hai đứa con trai? Đình Thiên yếu đuối, mon manh sao? Thì Đình Phong cũng chỉ là một con người, cũng có những lúc yếu đuối, mệt mỏi! Nếu mọi người lúc nào cũng cho rằng anh phải cố gắng vì sự nghiệp của gia đình, phải là chỗ dựa cho em trai, thì những lúc Đình Phong kiệt sức, gục ngã – như lúc này đây – ai sẽ là chỗ dựa cho anh? Anh biết bấu víu vào điều gì để gắng gượng bước tiếp? Anh có quyền yếu đuối không, như Đình Thiên vậy?

Đình Phong ngửa hẳn người ra sau, khẽ cựa mình tìm tư thế thoải mái nhất trong chiếc ô tô vốn quá chật chội cho việc nghỉ ngơi. Đôi lúc, anh cảm thấy không còn muốn cố gắng nữa. Đây đâu phải là cuộc sống anh mong muốn – bận rộn vì đồng tiền và danh vọng. Anh cũng có ước mơ, có đam mê của riêng mình, dù chưa được sống với nó trọn vẹn. Đôi mắt Đình Phong vẫn nhắm nghiền như say ngủ, nhưng nét mặt giãn ra, có phần dễ chịu hơn khi nhớ lại ước mơ thuở thiếu thời. Những ngày còn là một cậu học sinh trung học, anh từng mơ sau này sẽ được sống trong căn nhà nhỏ và một khu vườn xinh xắn, ngày ngày vẽ tranh. Hay có lúc, anh mơ được sống cuộc đời của một chàng nghệ sĩ lông bông như Gia Thành, nay đây mai đó vẫn ổn, chỉ với bút chì và giá vẽ trên tay là đã quá đủ đầy, chẳng cần giàu sang hay nhung lụa. Khóe môi Đình Phong cong lên, những ngày tháng đó, tươi đẹp biết mấy, giá mà được một lần sống với nó, chỉ nghĩ đến thôi, anh cũng thấy lòng tràn ngập hân hoan.

Xe phanh gấp, Đình Phong mất thăng bằng đổ ập người về trước, bừng tỉnh! Anh phải quay về với thực tại, thực tại của anh là cuộc sống bon chen giữa những thành phố lớn, tấp nập thế này; cuộc sống của anh là làm hài lòng ba mẹ và là người anh cả của Đình Thiên. Ước mơ ư? Đam mê ư? Anh không có quyền theo đuổi nó, không có quyền lựa chọn cuộc sống cho riêng mình. Nghĩ đến tập bản thảo về đề tài nghiên cứu của Đình Thiên, Đình Phong nén hơi thở dài vừa định buông ra trước đó, anh thoáng mỉm cười.

– Anh dậy rồi? Xem và ký nháy vào biên bản giúp em! – Giọng người trợ lý nhỏ nhẹ và biết điều.

***

Đình Thiên nằm trên giường, tay ôm những chiếc khăn mềm mại mà anh vừa gỡ ra từ hình xếp cá sấu. Những chiếc khăn mềm quá, tay anh mũn ra như lòng anh lúc này đang ủ rũ. Đình Thiên vừa mở điện thoại, có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ của ba mẹ và Đình Phong. Họ còn nhớ đến anh sao, họ gọi cho anh làm gì, trong khi anh một mình buồn bã nơi đây thì ba mẹ đang vi vu tận bên trời Tây nghỉ dưỡng và Đình Phong thì… Nghĩ tới Đình Phong, tim Đình Thiên nhói lên, anh đưa tay ôm ngực, thật sự đau quá! Hình ảnh tập bản thảo nằm im lìm trong giỏ rác hiện về, ám ảnh Đình Thiên, anh vùi mặt vào gối, nghe cổ họng nghẹn đắng, ruột lại quặn lên một cơn cồn cào.

Có phải Đình Thiên hèn nhát lắm không? Khi không dám đối diện với sự thật, lẩn tránh và trốn chạy như thế? Đình Thiên phải sống, tiếp tục ngẩng cao đầu mà sống, dùng thời gian chứng minh cho mọi người thấy tài năng và sự đúng đắn trên con đường mình đã chọn? Mới chỉ là thất bại đầu tiên, sao đã vội đầu hàng, chấp nhận thua cuộc?

Nhưng liệu đó có phải là cuộc sống ngẩng cao đầu như anh nghĩ, hay chỉ càng nhục nhã hơn khi ngày ngày vẫn dùng tiền từ việc kinh doanh của gia đình để sinh tồn? Là ngẩng cao đầu hay lại cúi thấp như một kẻ vừa phạm tội trọng khi liên tục từ chối làm theo ý của mọi người, nhận những ánh mắt thất vọng, nghe những tiếng thở dài hay thậm chí là lời nói xúc phạm đến đam mê? Rồi sẽ còn bao nhiêu lần nữa đây, Đình Thiên bị đem ra gán ghép cho hết nữ doanh nhân này đến quý cô tiểu thư nọ? Rồi sẽ còn bao nhiêu lần nữa, Đình Thiên bước ra đường mà xung quanh là những lời xì xầm về anh như một kẻ điên? Đình Thiên sẽ lay lắt sống để nghiên cứu một đề tài khác và bị chính người anh ruột của mình quăng vào sọt rác như quăng mớ giấy lộn? Ôi, chật vật quá, khốn đốn quá! Vốn nghĩ nên xem mọi thứ nhẹ nhàng và cuộc đời là một cuộc dạo chơi, nhưng giờ đây, với anh, cuộc sống này có lẽ đã trở thành một cuộc chiến!

Vừa miên man suy nghĩ, tay Đình Thiên vừa vô thức xếp những chiếc khăn thành hình một đống bùi nhùi, rối rắm như chính những suy nghĩ đang rất lộn xộn trong đầu anh. Bàn tay Đình Thiên cứ vuốt những chiếc khăn thành nếp đứng, rồi lại đè bẹp nó xuống, tạo nên một đống bẹp nhẹp. Đến giờ dọn phòng – anh đã mặc định giờ dọn phòng của khách sạn là giờ mà hôm trước được đề nghị dọn – Đình Thiên sửa soạn ra ngoài, anh nhìn lại, vẫn không thể biết mình đã xếp cái gì trên giường, anh chưa hề nhìn thấy hình thù quái dị như vậy trước đó. Nhưng Đình Thiên cũng chẳng còn tâm trạng để xếp một hình khác, vả lại, biết đâu nhân viên hôm nay lại chẳng phải là người xếp khăn!

***

Nhật Khánh vui vẻ đẩy xe đựng dụng cụ đến trước phòng President. Vừa vào phòng, cô đã nhanh chân bước vào phòng ngủ trước tiên; cô không kiềm được cơn tò mò, háo hức trong lòng. Nhật Khánh nhíu mày nhìn đống khăn trên giường, vừa bước lại gần vừa tự hỏi đó có phải là một hình xếp hay không? Cô đi qua đi lại, hết nhìn nghiêng lại nhìn thẳng, gì thế nhỉ, rõ ràng đó không phải là một đống khăn được vứt bừa bộn như khách vẫn làm, rõ ràng nó được cố ý xếp đặt theo một hình nào đó. A! Nhật Khánh như reo lên, đây chẳng phải là hình chú chó Bull dog sao – một chú chó mặt xệ và ủ rũ. Đúng rồi, đây là cái đầu đang gác lên chiếc gối, hai tai cụp xuống, kia là hốc mắt với đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, bốn cái chân mềm nhũn, đuôi cụp vào trong, chính xác là hình một chú Bull dog mà!

Nhật Khánh hài lòng với kết luận của mình, bắt tay vào công việc như mọi khi. Nhưng rồi, đầu óc cô cứ mãi bận tâm về hình xếp đó. Sao lại là hình Bull dog ủ rũ và mệt mỏi như vậy nhỉ? Anh ta có chuyện gì không vui sao? Nhật Khánh nhớ lại mấy ngày đầu vào đây, vị khách kia không hề ra khỏi phòng, có nguyên nhân sâu xa gì cho hình xếp buồn bã này không nhỉ?

Hoàn thành công việc, Nhật Khánh quỳ bên chiếc giường sang trọng, thừ người suy nghĩ xem nên an ủi vị khách này như thế nào. Không cần rõ lý do, chỉ cần biết anh ta đang có tâm sự trong lòng, và quan trọng là anh ta đã không ngần ngại chia sẻ với cô điều đó, thì không có lý do gì mà Nhật Khánh không an ủi, động viên anh ta. Nhật Khánh cảm thấy đây là một con người sống nội tâm, từ cách anh ta chịu khó xếp khăn để bày tỏ sự hài lòng hôm trước, đến bây giờ, dùng hình ảnh chú Bull dog để thể hiện cảm xúc của mình, Nhật Khánh kết luận anh ta là người có một chiều sâu nhất định. Mà một người như vậy, hoàn toàn đáng để Nhật Khánh quan tâm.

Giữ nguyên hình chú Bull dog nằm bẹp trên giường, Nhật Khánh chạy ra xe đựng dụng cụ để lấy khăn; cô sẽ xếp hình một chú mèo Kitty chìa tay ra an ủi. Hình mèo Kitty vốn chẳng làm khó được một người có thói quen và sở thích xếp origami như cô, dù bằng khăn thì có phần khó hơn bằng giấy. Xong đâu đấy, Nhật Khánh toan đứng dậy ra ngoài thì chợt nhớ đến điều gì đó, cô lục túi lấy bút và một mảnh giấy nhắn, nắn nót viết dòng chữ “Get well soon” rồi nhét vào khoảng giữa tay Kitty và đầu của Bull dog. Cô phủi tay đứng dậy, cẩn thận ra khỏi phòng, toe toét đẩy xe đi.

***

Vừa khép cửa lại phòng lại, Đình Thiên nghe tiếng chuông điện thoại reo, anh chậm rãi bước vào phòng ngủ, rút chiếc điện thoại đang réo rắt dưới gối lên. Là mẹ!

Một thoáng chần chừ, do dự, Đình Thiên quyết định bắt máy, nhưng anh im lặng không nói gì, chỉ là anh muốn nghe xem mẹ sẽ nói gì.

– Con à?

– …

Đình Thiên nghe lòng mình nghẹn lại, giọng mẹ quen thuộc, nhẹ nhàng quá!

– Sao bây giờ con mới nghe máy? Mẹ lo lắm! Con ở nhà khỏe không? – Giọng bà Lâm gấp gáp, dồn dập.

Đình Thiên vẫn im lặng lắng nghe, hơi thở cũng như nén lại, nhẹ nhàng hơn, như không muốn để mẹ biết về sự hiện hữu của anh ở bên kia đầu dây. Bà Lâm lo lắng.

– Thiên? Thiên! Con sao vậy? Sao không nói gì?

– …

– Mẹ… xin lỗi, con đừng giận mẹ nữa nha?!

Dường như biết có hỏi thêm cũng vô ích, cậu con trai bướng bỉnh của bà đã lựa chọn im lặng, nhưng dù sao nó chịu bắt máy cũng là mừng rồi. Bà Lâm khẽ hắng giọng, rồi nói nhẹ nhàng như không cần sự tương tác của Đình Thiên

– Con ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ sớm nghe con! Có thể ba mẹ sẽ về sớm hơn dự định. Mẹ gọi lại con sau nha!

– …

Đình Thiên thở dài, vứt điện thoại xuống, nằm uỵch ra giường. Mẹ còn quan tâm anh sống chết ra sao? Dù không muốn, Đình Thiên vẫn phải thừa nhận rằng lòng anh đã dịu hẳn lại khi nghe giọng nói dịu dàng, ấm áp quen thuộc của mẹ. Lâu rồi anh không được nghe, mà không, phải nói là anh đã từ chối nghe mới đúng. Nhớ lại giọng điệu lo lắng của mẹ khi nãy, bất giác Đình Thiên thấy có lỗi quá, sao anh lại làm cho mẹ lo lắng như vậy, ba mẹ sẽ về sớm, vì mình sao?

Nếu như về và phát hiện ra Đình Thiên đã không còn trên cõi đời này nữa, thì họ sẽ thế nào? Đình Thiên không dám nghĩ tiếp! Ba mẹ đã vất vả nuôi dạy anh, anh nỡ nào trả ơn họ bằng hành động tàn nhẫn như vậy? Đó chẳng phải là bất hiếu, bất nghĩa? Anh chưa phụng dưỡng cha mẹ được ngày nào, làm họ vui lòng cũng chưa. Nhưng liệu tiếp tục sống thì những điều đó có hy vọng xảy ra không? Hay là chết đi để họ đau một lần rồi vĩnh viễn thanh thản vì không phải lo lắng, buồn phiền về anh mới là tốt nhất?

Đình Thiên trở mình, nghiêng người sang một bên, nãy giờ anh vẫn đang trong tư thế nằm một nửa trên giường, hai chân thõng dưới đất. Ồ! Một hình xếp mới bên cạnh đống bùi nhùi của anh. Đình Thiên ngóc đầu lên, một tay chống nửa người ngồi dậy, hình như một con mèo Kitty thì phải. Còn có một mảnh giấy? Anh ngồi hẳn dậy, tò mò mở mảnh giấy nhắn được gấp làm tư; đập vào mắt anh là một nét chữ nghiêng nghiêng, gầy gầy nhưng mềm mại. “Get well soon” – một lời động viên sao? Đình Thiên như đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Anh cứ nghĩ khi về đến phòng, “tác phẩm” của mình sẽ không còn nữa, thay vào đó là một chiếc giường sạch sẽ, thẳng thớm. Sao nó lại còn nguyên đây, thêm một con mèo Kitty lặng lẽ đứng bên cạnh vỗ về, bầu bạn?

Đình Thiên hết nằm lại ngồi, duy chỉ có cự ly giữa khuôn mặt anh với những chiếc khăn là luôn được giữ đúng, dù anh có trong tư thế nào. Đôi mày Đình Thiên khẽ nhíu lại, chừng như tập trung suy nghĩ ghê lắm; anh muốn hiểu thông điệp mà người xếp khăn đã gửi đến. Chắc chắn lần này nó phải mang một ý nghĩa nào đó đặc biệt dành cho anh, chứ không chỉ là hình xếp tùy tiện để trang trí như những lần trước anh vẫn nghĩ. Người đó có thể nhìn ra hình thù của chiếc khăn anh xếp sao? Trong khi chính anh còn không biết mình đã xếp cái gì? Hay là người đó hiểu được tâm trạng phức tạp, rối bời của anh qua chiếc khăn anh để lại, và con mèo Kitty này là đại diện cho người đó, đang đặt một tay lên như vỗ về những tổn thương của anh? Đình Thiên lại mân mê mảnh giấy nhắn, trong lòng xúc động thật sự. Từ khi tai họa, bi kịch cứ liên tiếp xảy đến, lần đầu tiên anh cảm thấy xúc động vì nhận được một lời động viên, quan tâm từ một người anh chưa hề biết mặt, cả tên cũng chưa. Hóa ra, trên đời này còn có người quan tâm đến cảm xúc của anh. Người đó, như thế nào?

Đình Thiên lấy điện thoại chụp lại hình xếp, sau đó chậm rãi gỡ ra, háo hức bắt tay vào việc xếp một hình khác đáp trả. Lần đầu tiên kể từ khi đến Vanda, Đình Thiên cảm thấy mình phấn chấn hơn hẳn, có năng lượng hơn. Mình sẽ xếp hình gì đây? Đình Thiên vốn chưa hề làm công việc này trước đó, nhưng có một điều lạ là anh không cảm thấy quá khó khăn, dù hình anh tạo nên, theo như anh đánh giá thì không sắc nét được như người nhân viên nọ.

Sau một hồi cặm cụi ngồi xếp rồi gỡ, xếp rồi lại gỡ, cuối cùng Đình Thiên cũng hoàn thành hình xếp một con cua với những chiếc càng dài cong cong – món ăn trưa nay anh vừa thưởng thức. Anh không biết nên chia sẻ gì với người đó; anh vốn không có thói quen chia sẻ nhiều điều với một ai khác ngoài Đình Phong. Nhưng trước sự nhiệt tình và tấm lòng của người đó dành cho mình, Đình Thiên không thể không đáp lại. Hơn nữa, nhờ có những hình xếp của người đó, mà trên chiếc giường này có thêm một “nhân vật” hiện hữu, Đình Thiên dường như bớt cô quạnh hơn, vì thế cũng bớt bứt rứt, cùng quẫn hơn.

Ăn tối, tắm rửa xong, Đình Thiên leo lên giường nằm ngắm nghía chú cua nhỏ mình đã xếp, thầm hỏi người đó sẽ cảm thấy như thế nào nếu nhìn thấy nó đây? Anh nằm, mở mắt nhìn trần nhà đang tỏa ra ánh sáng vàng dìu dịu, mong trời mau sáng!

***

Nhật Khánh bật cười khi nhìn thấy hình xếp trên giường; không quá khó để cô đoán ra anh muốn chia sẻ món ăn hôm qua với mình. Vậy thì mình cũng chia sẻ món ăn với anh. Nhật Khánh nhanh tay xếp chiếc khăn thành hình miếng phô mai trắng phau, góc cạnh thẳng thớm, vuông vức; rồi thu dọn những chiếc khăn thừa, thay bằng một chiếc khăn sạch khác. Nếu vị khách này còn muốn xếp khăn thì phòng anh từ nay phải có hai cái khăn, một để xếp và một để dùng.

Vừa làm việc, Nhật Khánh vừa không ngừng suy nghĩ về vị khách kia, cô cảm thấy tò mò muốn biết vị khách ở phòng này rốt cuộc là người như thế nào, tại sao từ ngày đầu tiên đến đây đã đem lại cho cô cảm giác vô cùng mới mẻ? Anh ta không những không giỡ tung những chiếc khăn ra, mà còn tử tế xếp khăn đáp trả. Anh ta không những không chê cười trò chơi trẻ con của cô, mà còn không ngần ngại chia sẻ với cô về cảm xúc của mình. Nhật Khánh cảm thấy vui vẻ vô cùng; từ khi lên tầng áp mái, đến nay cô mới lại có cảm giác việc mình làm là ý nghĩa chứ không nhàm chán hay đơn giản chỉ là một công việc để kiếm tiền. Tầng áp mái, lại một lần nữa đem lại cho Nhật Khánh một trải nghiệm hay ho khác, thú vị thay!

***

– Khánh, em mang đồ lên cho khách phòng President giúp chị! – Chị nhân viên phòng giặt ủi vừa nhìn thấy Nhật Khánh liền gọi.

Nhật Khánh vui vẻ nhận lời rồi quay ngược lại phía thang máy. Cô không nề hà chuyện mình đã xong ca và sửa soạn ra về thì lại bị nhờ vả; cũng không thắc mắc tại sao buổi chiều, khi cô dọn phòng trên này, chị ta không nhờ luôn. Đối với Nhật Khánh, khi còn trong khả năng, cô không bao giờ từ chối ai bất cứ điều gì. Nếu làm điều gì đó cho người khác mà có thể khiến mình vui vẻ, tràn đầy năng lượng tích cực thì tại sao phải suy nghĩ thiệt hơn?

Đình Thiên bước ra từ thang máy; anh đã đi bộ trên bãi biển cả buổi chiều khiến đôi chân mỏi rã rời, không còn chút sức lực nào nữa. Cố gắng bước nhanh về căn phòng ở cuối hành lang, anh háo hức muốn xem người nhân viên buồng phòng hôm nay có đến hay không và sẽ để lại hình xếp gì. Vừa cúi gằm mặt xuống đất, chân Đình Thiên vừa bước nhanh hơn.

Uỵch! Đình Thiên va phải một cô gái; anh luống cuống xin lỗi rồi lại bước đi, thậm chí đến nhìn mặt người mình vừa va vào cũng không kịp làm.

Nhật Khánh cúi gập người, nhìn xuống đất – đúng tư thế của một nhân viên phục vụ – lí nhí xin lỗi; nhưng lời xin lỗi rơi vào thinh không khi vị khách kia đã bỏ đi được một đoạn mà không thèm nhìn lại. Có vẻ, vị khách ấy còn chẳng kịp nghe thấy lời xin lỗi của cô. Nhật Khánh có chút xấu hổ; vì từ phòng President ra, cô vừa nhảy chân sáo vừa tưởng tượng ra vị khách đặc biệt của mình – sự rộn ràng trong lòng khiến cô nhất thời cứ muốn chạy nhảy như ngày còn nhỏ. Cô chạy ào vào thang máy, thở phào; may là vị khách vừa nãy không đến nỗi khó tính, nếu không cô đã gặp phiền phức to. Mùa này, khách sạn khá đông, khách lên xuống hồ bơi nhiều khiến tầng áp mái nhộn nhịp hẳn; phải chú ý và cẩn thận hơn – Nhật Khánh tự nhủ.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k