ĐỒ NGỐC, EM SẼ LÀ CHỒNG ANH - CHƯƠNG VIII: EM LÀ SỰ SỐNG

609 lượt xem

Khách sạn đang vào mùa cao điểm, khách tới đặt phòng tấp nập; công việc của nhân viên cũng bận rộn hơn bình thường. Không khí vẫn tất bật nhưng lại nhịp nhàng đến lạ; dĩ nhiên, thỉnh thoảng, đâu đó vẫn có những nhân viên thích tụ tập, tranh thủ bàn tán đủ thứ chuyện. Nhật Khánh bình thường không bận tâm, nhưng riêng lần này cô lại đứng một bên nghe lỏm cuộc trò chuyện kia, vì nó có nhắc tới anh – vị khách trong phòng President.

– Nói cho mấy bà nghe… anh chàng trên phòng President kia… cong nha!

Cậu nhân viên trẻ vừa õng ẹo nói vừa che miệng cười trong khi tay còn lại vẫn thoăn thoắt lấy vỏ chăn bẩn ra. Nhật Khánh biết cậu kia chính là người làm thế mình ngày hôm qua.

– Tôi nói thật! Hôm qua, đông khách quá nên tôi được điều lên thay Nhật Khánh và… tôi đã gặp anh ta ở trong phòng. – Cậu nở một nụ cười mờ ám. – Anh ta liên tục nhìn tôi rồi còn… nuốt nước bọt nữa kìa! Đã vậy…

– Nhật Khánh! Em đang làm gì vậy? – Tiếng hét của chị nhân viên phòng giặt đã cắt đứt câu chuyện.

Nhật Khánh còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chị nhân viên đã nhanh chân chạy đến, lôi đống khăn bẩn ra khỏi thùng khăn sạch. Chị nhăn mặt, ném ánh mắt trách cứ về phía cô. Mọi con mắt đều đổ dồn vào Nhật Khánh, quan tâm có mà hả hê khi cô gặp họa cũng có.

Nhật Khánh chẳng buồn để ý tới ánh nhìn của mọi người xung quanh; cô vẫn chưa hết bàng hoàng để tiêu hóa cái tin tức động trời kia. Nhanh chóng xin lỗi, sau đó cô thẫn thờ chuyển đống khăn mới lên tầng… Anh thích con trai? Vậy cô phải làm sao đây? Nhưng vậy thì có liên quan gì tới cô chứ? Tâm trạng rối bời đó cứ đeo đuổi Nhật Khánh cho đến tận cửa phòng. Hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy căng thẳng… Lần này cô sẽ gặp được anh chứ?

***

 Hôm nay đã là ngày thứ tám kể từ lúc anh đến đây; nếu đúng theo dự tính, thì hết ngày mai anh sẽ chấm dứt cuộc đời cô độc và đau khổ này. Nhưng hiện tại… anh còn muốn như vậy sao? Đi lang thang qua những con hẻm quanh khách sạn, rồi chọn cho mình một góc rất riêng trong quán cà phê nhỏ, anh nghĩ rất lung về tất cả mọi thứ, về cuộc sống và lựa chọn của chính mình.

Đêm qua, anh có một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, anh thấy mình đứng trơ trọi giữa vùng rộng lớn mù sương; nhìn xuống chân chỉ có một tấm ván mục, quay đầu lại sau lưng chẳng có gì ngoài sương mù dày đặc. Bước từng bước, anh nghe rõ tiếng kẽo kẹt của tấm ván bị cong oằn như một tiếng gắt. Mù mờ nhưng chẳng sợ hãi, hoặc giả cũng không nhất thiết phải sợ, Đình Thiên vẫn tiến lên không do dự.

Đột nhiên, có một sợi dây cuốn lấy ngực, kéo anh lại. Nhẹ nhàng đưa tay chạm vào, anh nhận ra nó được bện lại từ những chiếc khăn lông mềm mịn. Nắm lấy sợi dây, lần ngược lại, Đình Thiên nhìn thấy một bóng người – nửa thân quen, nửa xa lạ – đang đứng đó và nắm đầu dây bên kia. Đi về phía người ấy là tự đưa mình lọt hẳn vào màn sương, nhưng cảm giác háo hức, tò mò trỗi lên rất mạnh khiến anh chỉ muốn bước về phía trước nhanh hơn.

Đình Thiên dừng lại, sững sờ. Sương mù tan, sợi dây bện từ khăn trở nên nặng trịch, đến độ anh cảm thấy mình không đủ sức níu giữ; chiếc khăn rơi nhanh xuống và biến mất… Trước mặt anh là nụ cười ngọt ngào của cậu thanh niên dọn phòng.

Nghĩ tới giấc mơ đó, Đình Thiên đến giờ vẫn còn cảm giác được rõ ràng sự nhớp dính của mồ hôi khi tỉnh dậy. Không phải anh thích con trai đấy chứ?

Tiếng nhạc nhẹ du dương trong quán nhỏ, những tia nắng dần mất đi màu sắc rực rỡ; qua ô cửa kính cũ, Đình Thiên trông thấy một người đàn ông tàn tật – gần như phải nằm bò ra đường, nặng nhọc lết trên vỉa hè, trong tay là xấp vé số. Điều gì đã níu giữ người đàn ông đó tiếp tục sống trên cõi đời này? Tồn tại để bảo vệ cho một điều gì đó hay trở thành gánh nặng…

– Đã sinh ra rồi thì cứ thản nhiên nhận cuộc sống và thỏa mãn hết thị hiếu của mình mà đợi lúc chết…

Giọng nói trầm khàn chậm rãi của ông lão bàn bên kéo tâm trí của Đình Thiên trở lại; ánh mắt ông không nhìn anh mà hướng về người đàn ông tàn tật ngoài kia, rồi cũng giọng điệu ấy, ông tiếp.

– Sắp chết thì cứ thản nhiên nhận sự chết, cái gì cũng chấp nhận thì còn mong cái gì nó tới sớm hay muộn nữa?

Ngơ ngác như đứa trẻ lần đầu được dạy chữ, trong một khoảnh khắc Đình Thiên thấy thật quen thuộc. Trước mặt là một ông lão với mái tóc bạc phơ, mặc chiếc áo khoác rộng có rất nhiều túi đã bạc màu; ông lại tiếp tục cặm cụi với ống điếu của mình như thể người nói câu vừa rồi chẳng phải ông. Có một điều gì đó thôi thúc anh, như một kẻ lạc trong sa mạc gặp được một ốc đảo xanh mát.

– Mơ màng đi đâu? Muôn vật la liệt, không có gì đáng là nơi để ta về. – Đình Thiên bật thốt lên nỗi lòng với một người hoàn toàn xa lạ, nhưng lạ lùng, anh lại tin người này có lẽ sẽ giải đáp được khúc mắc của mình.

Ông lão kinh ngạc xoay lại, dừng một lúc rất lâu như cố quan sát kỹ gương mặt nhếch nhác của người thanh niên vừa thốt ra câu nói ấy, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, cuộc đời ông có gì mà chưa từng trải qua chứ. Thế nên, ông không quan tâm đến anh nữa mà lại tiếp tục loay hoay với cái ống điếu như có thể tìm ra báu vật trong đó vậy.

Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt Đình Thiên. Đúng vậy! Lúc này anh đang rất mâu thuẫn; anh đã từng muốn chết đi để giải thoát tâm hồn mình khỏi sự lạc lõng, cô độc này. Nhưng gần đây, luôn có một tiếng nói chất vấn ngược lại anh. Có lẽ phải thừa nhận rằng, anh đang cần một lý do để có thể tiếp tục sống, để níu kéo những ấm áp mà anh nhận được trong bảy ngày qua.

Ông lão đã đứng dậy và đi ra ngoài; Đình Thiên trông thấy ông tiến tới người đàn ông bị liệt kia và ngồi xuống trò chuyện. Một lúc sau, ông để lại một ít tiền cho người đàn ông tàn tật rồi quay vào quán lấy ống điếu trước khi rời đi hẳn. Đình Thiên vẫn bần thần, theo dõi một loạt những động tác của ông. Trước khi bước ra cửa lần thứ hai, sực nhớ điều gì, ông quay lại, hướng về phía Đình Thiên, mỉm cười hiền hòa.

– Chàng trai trẻ, lần sau có khúc mắc gì, hãy cứ tự mình xác nhận thay vì lãng phí thời gian ngồi đó suy đoán… – Ông dừng lại, đưa mắt nhìn ra cửa. – Người đàn ông ngoài kia… giống cậu… anh ta có một sứ mệnh cần phải hoàn thành.

***

Trên đường quay trở lại khách sạn, luẩn quẩn trong tâm trí Đình Thiên là lời nói đầy ẩn ý kia; đến mức suýt va vào chiếc xe đạp chạy trên vỉa hè mà anh vẫn không hay. Có phấn khởi, có cả trăn trở. Phấn khởi vì trong biển học, anh biết mình không đơn độc; so với ông lão, anh chỉ như một chiếc thuyền vừa mới ra khơi đã lạc hướng. Thế nên, anh phấn khởi chính vì nhìn thấy được sự nông cạn của mình. Trăn trở vì, bảy ngày trước, anh sẽ chẳng do dự mà đặt dấu chấm hết cho cuộc sống vô vị này; nhưng ở thời điểm hiện tại thì anh không còn dám chắc nữa. Có thật sau chín ngày, anh sẽ khẳng khái buông bỏ hết thảy để ra đi không chút vướng bận?

Đình Thiên không rõ nội dung cuộc trò chuyện giữa ông lão kỳ lạ và người đàn ông tàn tật, nhưng ông đã nói anh và người kia giống nhau; người kia chấp nhận sống lay lắt tiếp vì sứ mệnh của cuộc đời… vậy còn anh, mang sứ mệnh gì? Anh tiếp tục sống, được sao?

Vào ngày mai anh sẽ phải đưa ra quyết định. Một mình… Thật đáng buồn làm sao! Khi mà cô đơn đứng giữa sự sống và cái chết…

Bần thần đứng trước cửa phòng, anh có chút chần chừ, không dám bước vào. Hôm nay anh đã để lại một hình xếp với hy vọng người đó sẽ xuất hiện. Nếu người đó vẫn không tới? Nghĩ tới cảnh khi bước vào, hình xếp của anh vẫn cô đơn ngồi một góc, hoặc tệ hơn là đã bị ai đó gỡ ra và quăng vào thùng khăn bẩn mang đi giặt mất rồi…

Cửa phòng mở ra, phóng ánh mắt khắp phòng, Đình Thiên khựng lại… Không có gì cả!

Thất vọng hiện rõ ràng trên gương mặt. Anh vẫn phải cô độc đối diện với ngày mai sao?! Chán nản buông mình nằm vật ra giường, hướng mắt nhìn lên trên… và rồi, Đình Thiên trợn tròn mắt nhìn. Cái gì trên trần nhà thế kia?

Mắt anh như dại đi vì cứ nhìn trân trân vật được treo lơ lửng trên đó. Sự vui mừng dần hiện lên trong đáy mắt, bất giác bật cười, anh thật sự muốn gặp người này… Thật trẻ con mà thú vị!

*

Trước khi anh về lại phòng, Nhật Khánh đã đến – như mọi ngày trước đó, trừ cái hôm định mệnh đau bệnh để vỡ ra thông tin mà không biết tại sao cô không muốn tin – và đứng tần ngần khá lâu. Gõ cửa mấy lần, Nhật Khánh vẫn không nhận được hồi âm từ phía trong căn phòng. Rút thẻ, mở cửa phòng, tâm trạng khấp khởi đã vơi bớt phần nào, giờ còn có cả sự thất vọng pha lẫn nuối tiếc. Cô đã mong chờ được gặp anh… Trưa mai, anh rời khỏi đây rồi!

Một chú voi – vẫn được xếp bằng khăn tắm – đang nằm trên giường, hai tay được cuộn tròn, chống lên gương mặt mang dáng vẻ chờ đợi khiến Nhật Khánh bật cười. Anh vẫn luôn sáng tạo như thế và luôn dễ dàng đem niềm vui đến cho cô. Lấy điện thoại ra chụp hình lại – như cách cô đã lưu giữ kỷ niệm giữa hai người suốt những ngày vừa qua – Nhật Khánh thật không thể kiềm chế nổi cơn lâng lâng vui sướng đang cuộn lên trong lòng.

Nhật Khánh vui vẻ bắt đầu công việc hằng ngày của mình; hôm nay cô đặc biệt thấy mọi thứ xung quanh đáng yêu hơn bình thường. Hai người họ đã trở thành bạn bè rồi nhỉ? Cô khẽ ngân nga một bài hát vu vơ trong khi tay chân vẫn thoăn thoắt làm việc. Ước gì cô được gặp anh nhỉ! Anh sẽ không giống như lời họ nói đâu? Cô biết cậu nhân viên đó chính là vua ảo tưởng. Có khi nào anh có chút gì đó thích cô không? Nếu không, sao lại trông mong mình vậy… Trời ơi! Cô đang nghĩ đi đâu thế này?! Nhật Khánh đỏ mặt vì những ảo tưởng không đâu kia…

Nhật Khánh hào hứng bắt tay vào việc xếp hình mới đáp lại anh. Nhẹ nhàng tháo chú voi ra để thay khăn, cô ngạc nhiên nhìn thấy một mảnh giấy màu xanh rơi ra. Nhặt mảnh giấy lên, Nhật Khánh tò mò nhìn những dòng chữ quen thuộc của người khách kỳ lạ này. Đưa tay che miệng, Nhật Khánh tưởng như trái tim sắp nổ tung. Không phải chứ? Cô đang nằm mơ sao? Anh nói anh muốn gặp cô vào ngày mai… Trời ơi! Anh sẽ đợi cô ở đây sao? Nhật Khánh nhìn chăm chú mảnh giấy trong tay như sợ những dòng chữ đó sẽ biến mất vậy; cô phấn khích đi qua đi lại trong phòng. Lần đầu tiên cô thấy kích động như thế này. Đây gọi là thích sao? Cô biết cô đã thích anh – một anh chàng nhà giàu… Trái tim cô điên rồi nhưng nó lại thích làm theo những điều nó muốn.

Cố gắng bình tĩnh lại nhưng khóe miệng không kiềm được mà cứ cong lên, Nhật Khánh tinh nghịch nghĩ, cô cũng muốn tạo một sự bất ngờ dành cho anh.

Cô thoăn thoắt xếp một con khỉ bằng khăn tắm lớn rồi treo nó vào những cái móc; kéo ghế, Nhật Khánh trèo lên, cố gắng cố định trên trần nhà. Anh sẽ bất ngờ lắm đây! Ai bảo anh làm cô kích động đến như vậy chứ?! Nhật Khánh nhét vào trong tay chú khỉ một mảnh giấy, cô muốn anh biết cô cũng rất mong chờ gặp anh. Xong việc, Nhật Khánh nhìn lại thành quả của mình, mỉm cười tinh nghịch.

*

Chiếc điện thoại vẫn kiên nhẫn rung lên từng hồi, nhưng có vẻ sẽ chẳng được trả lời. Đình Thiên vẫn ngồi đó, áp sát mặt vào khung cửa kính, ánh mắt đờ đẫn trông ra ngoài. Biển đêm có vẻ hiền hòa hơn ngày, những tầng sóng cũng không vội vã, ồ ạt ùa vào bờ nữa mà nhẹ nhàng, dịu êm. Không khí mát lạnh của gió biển về đêm đã phần nào cuốn bớt đi phiền muộn trong anh. Quay đầu, liếc mắt nhìn lên con khỉ vẫn treo lủng lẳng trên trần, Đình Thiên bật cười nhớ lại chuyện bản thân đã giật mình khi vừa nhìn thấy; nhưng như một phép màu, những mệt mỏi, bế tắc của anh đã bay biến mất.

Điện thoại lại một lần nữa rung lên, kéo tâm trí của Đình Thiên về lại với hiện tại. Từ chập tối đến giờ, Đình Phong đã gọi cho anh hai lần, Đình Thiên không biết phải dùng thái độ gì để đáp lại anh trai. Tuy anh đã tức giận, đã tuyệt vọng; nhưng, anh trai đối với anh quan trọng như thể đã là một tín ngưỡng. Sự kính trọng và tình anh em vẫn còn đó.

Chàng trai trẻ, lần sau có khúc mắc gì hãy cứ tự mình xác nhận thay vì lãng phí thời gian ngồi đó suy đoán…” – lời nói của ông lão ban chiều vẫn lởn vởn trong tâm trí Đình Thiên. Liếc mắt qua chiếc điện thoại, hiển thị trên màn hình chờ là hình ảnh hai anh em chụp chung đã rất lâu trước đây. Trong ảnh, Đình Phong khoác vai anh, nụ cười của cả hai anh em thật chân thực và thoải mái; bất giác, anh mỉm cười, mẹ đã nói rằng trong bức ảnh này mới thấy hai anh em thật giống nhau.

***

Như có linh tính mách bảo, lần này Đình Phong cảm thấy Đình Thiên có chuyện. Anh thấy bất an. Anh muốn nghe thấy giọng nói của Đình Thiên ngay lúc này. Tiếng chuông trong điện thoại vẫn kêu lên từng hồi. Lòng nóng như lửa đốt, Đình Phong kiên trì gọi. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Anh thấy hối hận vô cùng vì đã quá vô tâm. Bận rộn thì sao nào? Thì được phép lơ là sự quan tâm đến em trai sao? Làm ơn đi! Bắt máy đi Đình Thiên! Tiếng chuông vẫn dồn dập…

– Anh hai…

Đúng lúc tưởng chừng tắt lịm mọi hy vọng thì đầu dây bên kia lên tiếng. Đình Phong khựng lại trong giây lát. Đưa tay lên đỡ trán, gương mặt anh đến bây giờ mới có thể thả lỏng; thở phào, Đình Phong nhắm nghiền mắt lại, điều chỉnh cảm xúc.

– Mấy ngày nay em đi đâu? – Giọng nói trầm khàn vương đầy mệt mỏi cũng như lo lắng vang lên.

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, Đình Phong vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của em trai. Những tưởng sẽ mãi im lặng như vậy thì đột ngột, Đình Thiên khẽ lên tiếng.

– Em đang bận, em… cúp máy đây.

– Khoan đã!… – Không biết sao Đình Phong cảm thấy hoảng hốt, có gì đó bên trong thôi thúc anh níu giữ lấy Đình Thiên lúc này. – Đình Thiên… em biết là anh và ba mẹ đều rất… rất thương em chứ ?

Cuộc gọi lại rơi vào yên lặng… Một lúc sau, Đình Thiên ngắt điện thoại.

Đưa tay vuốt trán, bỗng nhiên Đình Phong cảm thấy thật sự mệt mỏi; cảm giác này không giống những khi đối mặt với áp lực công việc, anh có thể bình tĩnh và giải quyết một cách kiên định. Nhưng đây là gia đình anh…

***

Thẫn thờ nhìn từng con số hiện lên trên bảng điện tử, gương mặt nhợt nhạt của Nhật Di phản chiếu qua vách thang máy. Hôm nay cô lại tan làm trễ. Nghĩ tới những nhân viên không dám bước vào thang máy vì thấy cô trong đó, Nhật Di cười chua chát, cô cũng chẳng ăn thịt ai… họ sợ cái gì nhỉ?

Những cơn gió đêm buốt lạnh lướt qua gò má lạnh lùng, xinh đẹp của Nhật Di. Dừng xe trước tín hiệu đèn, ở góc độ này lúc nào cũng vậy, cô có thể nhìn toàn cảnh sự sang trọng và hào nhoáng của khách sạn – nơi có thể nuôi dưỡng những tham vọng của Nhật Di. Hiện tại, ở nơi này, còn có cả tình yêu đơn phương của cô nữa. Tuy anh và cô chẳng một lần tiếp xúc, nhưng nhiều lúc mệt mỏi, nghĩ tới người con trai đang ở trên tầng áp mái kia, ấm áp lại tràn ngập cõi lòng Nhật Di…

***

Không khí buổi sớm se lạnh, vài tia nắng yếu ớt len lỏi qua các kẽ mây chiếu xuống, không đủ để xua tan vẻ lười nhác của thành phố. Ở lối vào nhân viên, anh bảo vệ còn mang vẻ mặt ngái ngủ ngồi gác ngay cửa.

– Hôm nay đi làm sớm vậy Khánh? – Anh nhìn Nhật Khánh với vẻ ngạc nhiên.

Nhật Khánh không trả lời mà chỉ đáp lại anh bằng một nụ cười lém lỉnh. Cô cũng không thể kể với anh rằng vì quá nôn nóng mong đến cuộc gặp mặt trưa nay mà cô hồi hộp đến mức không ngủ được.

Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, Nhật Khánh thầm nghĩ, lẽ ra mình nên trang điểm một chút… nhưng lỡ như anh nghĩ mình cố ý quyến rũ anh thì sao? Thôi! Cứ như bình thường đi. Cô chỉnh lại chiếc kẹp tóc hình cái chuông nhỏ – món quà Nhật Di tặng nhân dịp sinh nhật – mà sáng nay cô đã do dự rất lâu mới quyết định cài nó.

– Ê! Đi làm sớm vậy! – Đan Thy bất thình lình xuất hiện.

– Ờm… cũng mới tới thôi!

Nhật Khánh tò mò liếc nhìn thỏi son mà Đan Thy mới lấy trong túi ra, chắc nhỏ lại mới mua đây mà!

– Thấy sao? Đẹp đúng không? – Đan Thy hớn hở quay sang khoe với cô bạn thân.

– Cũng được… – Nhìn lại vào gương, sao hôm nay Nhật Khánh thấy gương mặt mình có vẻ nhợt nhạt thế nhỉ?

***

          – Nè… khai thật đi! Bắt đầu biết làm đẹp vì anh nào hả? Chẳng lẽ… ở trên tầng áp mái?

          – Làm… làm… gì có!

          – Khai ra mau, không thì…

          Tiếng nói chuyện cười giỡn của Nhật Khánh và Đan Thy dần mất hút sau lối rẽ ở hành lang. Hai cô gái trẻ không biết phía sau mình có những ánh mắt ganh ghét luôn dõi theo đầy đố kỵ.

          – Xì… có gì hơn người đâu mà suốt ngày khoe khoang.

          – Đúng vậy… đáng lẽ chị Oanh phải là người được lên tầng áp mái mới hợp lý… lại sắp xếp cho nhỏ Nhật Khánh đó.

          Nhìn mình trong gương, Oanh – cô gái luôn tự tin vào nhan sắc bản thân – nhếch môi mỉm cười đầy tự mãn trước những lời tâng bốc của đồng nghiệp xung quanh. Nhật Khánh… mày cứ chờ đó!

***

Tiếng chuông báo thức réo vang xé rách không gian yên tĩnh trong phòng. Đình Thiên mở mắt rồi vươn vai trước khi rời khỏi giường, thật ra anh đã thức trắng đêm qua, mong chờ trời sáng. Vã nước lạnh lên mặt, Đình Thiên đưa tay cảm nhận sự thô ráp do hàm râu lộn xộn, quan sát vẻ mặt tiu nghỉu của mình trong gương rồi quyết định sẽ cạo râu; anh đã sống với gương mặt nhếch nhác như vậy suốt mấy ngày nay ư?

Cạo râu tinh tươm, cảm giác nhẹ nhõm, sảng khoái lan tỏa khắp cơ thể. Kéo nhẹ tấm rèm, ánh sáng bị nhốt bên ngoài trườn vào nhẹ nhàng, bò lên khắp cơ thể Đình Thiên. Gương mặt điển trai của chàng thanh niên phản chiếu trên tấm kính. Nhìn xuống phố, ánh nắng ấm áp cũng phủ ngập trên đôi vai những con người đang hối hả bên dưới. Cả đêm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều… Nuối tiếc – đặt tay lên ngực, Đình Thiên cảm nhận thấy cảm giác ấy tồn tại sâu trong trái tim mình. Anh muốn giành lấy thêm một cơ hội, cho anh, cho gia đình mình, cho Đình Phong và cả… cho người mà anh xem là tri kỷ kia nữa.

Con khỉ vẫn nằm im lìm trên trần, nó đã ở đó cả đêm, trừng mắt với anh… Bật cười, Đình Thiên tự thấy mình có lúc thật trẻ con – giống với người đó. Nghĩ tới cuộc hẹn trưa nay, anh với tay cầm lấy chiếc áo khoác rồi bước ra khỏi phòng, khẽ ngâm nga một khúc nhạc mà chính mình cũng chẳng biết tên.

***

Ngày hôm nay, Nhật Di luôn cảm thấy bồn chồn không yên. Cô cố gắng tập trung vào bản báo cáo về những khách sạn đối thủ, nhưng rồi tâm trí lại rời khỏi những dòng chữ khô khan này mà trôi tới người đang ở trên tầng áp mái kia. Ngả người dựa vào ghế, Nhật Di mệt mỏi xoa xoa mắt; cô sẽ lại không thể bắt nhịp cùng anh một lần nữa… lần này là vì gì?

Liếc nhìn chồng hồ sơ cao ngất trên bàn, ý định nhen nhóm trong cô dần tắt lụi…

***

Lượn lờ quanh các gian hàng trong trung tâm thương mại, Đình Thiên quyết định sẽ tặng cho người bạn kia một món quà kỷ niệm. Nhưng khổ nỗi anh lại không có kinh nghiệm trong việc này, nên mặc dù đã loanh quanh cả tiếng đồng hồ, anh vẫn chẳng lựa được món nào vừa ý.

Bước đến quầy trang sức, Đình Thiên bị thu hút bởi chiếc lắc chân màu trắng được điểm những bông hoa cúc bằng bạc nhỏ trông đặc biệt xinh xắn.

– Chào anh, đây là bộ sưu tập mới nhất của công ty em, bạn gái anh mà đeo chắc chắn sẽ rất đẹp… – Lời chào hàng đầy nhiệt tình của cô nhân viên khiến Đình Thiên có chút ngại ngùng.

Cô nhân viên bán hàng lấy chiếc lắc lên, mỉm cười đưa cho Đình Thiên xem. Cô khẽ đảo mắt qua gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, thầm ghen tỵ với đối tượng được người đẹp trai như vậy chọn trang sức cho.

Nghĩ tới người bạn bí ẩn kia, Đình Thiên thở dài, khẽ gật đầu cảm ơn rồi bỏ đi. Nhìn ra bên ngoài cửa kính, mặt trời đã lên rất cao, mấy giờ rồi nhỉ? Anh cần phải tăng tốc lên thôi! Cho tay vào túi quần, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu; Đình Thiên mỉm cười, anh đã biết sẽ tặng món quà nào rồi!

***

– A… Khánh… em cần dụng cụ mới hả? Anh xếp trong kho, để anh đi lấy cho.

– Dạ thôi, để em tự lấy cũng được… Cái kho phía cuối hành lang phải không?

Nói rồi Nhật Khánh hăm hở đẩy xe đi hết hành lang tầng hầm, nhưng càng đến gần, cô càng cảm thấy ớn lạnh vì nhớ đến những tin đồn ma quỷ ở khu vực kho hàng này. Vị trí kho dụng cụ là nơi xa nhất, mà cánh cửa của kho hàng đã bị hư, có rất nhiều người không cẩn thận mà bị nhốt ở trong. Mở cửa, Nhật Khánh cẩn thận chèn xe đẩy ngay lối vào, đề phòng cánh cửa đóng lại. Với tay bật đèn, ánh sáng chói lòa đột ngột ập đến khiến cô phải mất một lúc để làm quen, không khí ẩm thấp xung quanh khiến Nhật Khánh có chút sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng tìm được đồ và rời khỏi đây.

Một tiếng “ầm” khô khốc vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng trong nhà kho…

***

Liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp tới giờ nhân viên dọn phòng lên, Đình Thiên hớn hở chỉnh lại mái tóc ngắn đen bồng bềnh của mình cho gọn gàng. Tiếng chuông cửa vang lên, liếc về phía con thỏ xếp anh đặt trên giường, nghĩ tới điều gì đó, Đình Thiên mỉm cười rồi háo hức chạy ra mở cửa.

Một người phụ nữ mặc quần áo của nhân viên dọn phòng đang đứng trước mặt anh, nhưng… đó là một phụ nữ trung niên! Một lần nữa, cảm giác thất vọng lại bủa vây. Anh đang mong chờ điều gì? Anh thật đã có một hình dung cho mình hay sao, mà bất kỳ ai xuất hiện cũng khiến anh cảm thấy không phải là người bạn của mình?

– Ch… chào… cô.

Người phụ nữ ấy ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn anh khó hiểu.

– Chào anh, tôi tới để dọn phòng, tôi có thể vào chứ?

– À… cô vào đi.

Ánh mắt Đình Thiên hồi hộp đuổi theo khi thấy cô chú ý tới con thỏ anh xếp trên giường. Nhưng rồi người phụ nữ ấy chẳng thèm nhìn lại mà bước thẳng vào nhà vệ sinh, Đình Thiên lúc này hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm, anh rảo bước theo.

– Cô… cô là người đã dọn phòng cho tôi tám ngày vừa rồi sao?

Người phụ nữ đó quay lại, trả về phía anh một ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh. Sau một lúc, như hiểu ra điều gì đó, cô chậm rãi tiếp tục công việc.

– Không, không phải tôi, hôm nay người đó bận nên không đến được.

Đình Thiên đứng thẫn thờ. Rồi, nhìn lại cái hộp trên tay con thỏ một lần nữa, anh cười chua xót, kéo khóa túi, quay lưng bỏ đi. Có lẽ, anh và người đó thật sự không có duyên gặp mặt…

***

Không kịp… không kịp mất… Anh còn ở đó chứ? Quên hết mọi quy tắc, Nhật Khánh luống cuống chạy lên tầng áp mái.

Sau cú giật mình vì tiếng động đột ngột phát ra, một cảm giác lạnh toát trùm phủ. Không ổn! Nhật Khánh vội chạy về phía lối ra, chiếc xe đẩy đã biến mất, cô bàng hoàng phát hiện cánh cửa trước mặt đã đóng sập, vây hãm cô trong nhà kho này. Cuống cuồng đập cửa, la hét đến khản giọng, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng vọng ngược lại những thanh âm của chính mình. Lúc này, cô thật sự hoảng loạn! Cả điện thoại và bộ đàm cô đều để trong xe đẩy. Trượt người khụy xuống bên cửa, nếu không ai tới thì cô sẽ ra sao? Còn cuộc hẹn với anh nữa? Nhật Khánh bật khóc. Trong không gian thinh lặng, một tràng cười khẽ lọt vào tai Nhật Khánh. Cô sợ hãi vùi đầu giữa hai đầu gối run rẩy, khốn khổ cầu mong ai đó sẽ tới cứu cô ra khỏi nơi khủng khiếp này.

Nhật Khánh nào biết được cách cô một cánh cửa là hai cô gái đang đắc ý vì hành động chơi khăm thành công của mình.

Khi Nhật Khánh chạy tới nơi, cô chỉ thấy chị Hoa đang đẩy xe ra khỏi phòng. Trông dáng vẻ nhễ nhại mồ hôi của Nhật Khánh, chị Hoa mỉm cười.

– Không liên lạc được với cô nên tôi qua đây làm thay… À mà… bên trong có vẻ có đồ để lại cho cô đấy!

Bước vào căn phòng đã mang tới niềm vui cho cô trong suốt hơn một tuần lễ qua, vẫn không một bóng người như trước, nhưng sao riêng lần này, Nhật Khánh lại cảm thấy chạnh lòng. Bước tới giường, quỳ gối xuống bên cạnh chú thỏ trắng muốt đang lặng lẽ ngồi, Nhật Khánh đưa tay mở hộp quà nhỏ, mọi hình ảnh bỗng nhòe đi bởi nước mắt. Một chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng nằm gọn lỏn trong hộp, anh tặng cô sao? Chiếc đồng hồ này, nhìn là biết quý giá nhường nào! Nhật Khánh bật dậy, cầm theo chiếc đồng hồ, lao ra khỏi phòng…

***

Sảnh khách sạn vẫn tấp nập như mọi ngày, người qua kẻ lại lướt qua nhau, Đình Thiên đeo kính đen, chán chường đứng chờ bên quầy lễ tân, theo thói quen, anh cho tay vào túi, bất chợt khựng lại. Phải rồi! Anh đã để chiếc đồng hồ lại căn phòng kia, nơi chứng kiến những đêm tuyệt vọng và cả những niềm vui bất ngờ của anh. Tầm mắt Đình Thiên bị thu hút bởi tấm bảng tuyển dụng nhân viên của khách sạn, như nghĩ tới điều gì đó vô lý, anh chỉ mỉm cười rồi lắc đầu…

– Chứng minh thư của quý khách đây ạ! Cảm ơn và hẹn gặp lại quý khách! – Cô gái lễ tân lén đảo mắt nhìn Đình Thiên; ngờ ngợ về vị khách nhếch nhác trong trí nhớ của mình với người trước mặt.

Cầm lấy chứng minh thư, Đình Thiên quay gót rời khách sạn. Vào giờ cao điểm, có vẻ bắt xe sẽ rất khó đây! Bỗng một cô gái đột nhiên va vào anh, làm văng cả túi xách của anh xuống đường. Cô ấy vội vàng xin lỗi và chạy ra nhặt túi cho anh. Lúc này Đình Thiên chẳng còn quan tâm đến túi xách nữa, toàn bộ sự chú ý của anh dồn hết vào chiếc đồng hồ quả quýt cô đang cầm trên tay. Sững sờ, anh ngẩng mặt lên quan sát cô, mặt nghệch ra. Cô gái có gương mặt trái xoan, trắng nõn đang vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi lại hấp tấp chạy đi mà chẳng kịp nhìn đến mặt anh. Mái tóc đen nhánh dài bồng bềnh chao theo từng bước chạy của cô trượt ngang qua anh. Bằng trực giác, anh tin chắc, cô chính là người ấy… Cô đang tìm anh sao? Một ý tưởng nảy ra trong đầu, nụ cười ranh mãnh hiện lên trên gương mặt, Đình Thiên quay đầu bước đi…

Đợi đó! Tôi sẽ gặp lại em, sớm thôi…

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k