LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Gom thương nhớ gửi vào miền quên lãng - Chương 2: CHIA TAY TRONG NƯỚC MẮT

76 lượt xem

Hạnh phúc chỉ kéo dài được hơn 100 ngày. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi không hiểu chúng tôi vì nguyên cớ gì mà mất nhau. Sau vài ngày không liên lạc, tôi hẹn gặp Ninh. Ngày 23 tháng 10 năm đó, chúng tôi hẹn nhau ở quán trà sữa mà tôi làm thêm và Ninh đã nói lời chia tay. Chính xác là cậu ấy soạn một tin nhắn vào điện thoại rồi đua cho tôi đọc. Tôi khóc nấc lên, đau đớn không tả được. Ninh bảo tôi đừng khóc nữa, vì nhìn thấy tôi khóc cậu ấy sẽ mêm lòng mất. Không cần nói cũng biết tôi đã khóc lóc thảm thương đến thế nào. Sau khi Ninh bước ra khỏi quán, tôi ôm anh Tùng (một trong những người có tình cảm với tôi) thật chặt, khóc thật to. Anh khẽ đưa tay kéo đầu tôi về phía ngực mình và dỗ dành.

Anh Tùng là em trai của chị chủ quán nơi tôi làm thêm, cũng chính là nơi mà tôi vừa nghe lời chia tay thần thánh ấy. Anh hơn tôi gần 10 tuổi, là một chàng trai giang hồ, xăm trổ đầy mình. Nhưng ánh mắt đó, con người đó, có lẽ... đã từng rất thật lòng yêu thương tôi. Còn tôi, phải chăng là đã không xứng đáng với tình cảm ấy. Tôi lúc bấy giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Mãi về sau này tôi mới biết, anh ấy đã từng cho rằng tôi sẽ giúp anh ấy "quay đầu là bờ", nhưng hoá ra... quay đầu lại là biển cả bao la. Tôi đã đem bao nhiêu hi vọng và tin yêu của anh ấy đổ sông đổ biển. Nhưng thật lòng mà nói đấy, tôi hoàn toàn không nghĩ được mọi chuyện nghiêm trọng đến thế đâu. Từ lúc biết chuyện ấy, tôi đã hiểu bản thân mình đã tích luỹ thêm một ít nghiệp duyên, rồi đây tôi sẽ phải từ từ mà trả cho hết.

Quay lại ngày chia tay định mệnh ấy, sắp đến giờ làm việc của mình nhưng tôi làm gì có tâm trạng. Tôi nhờ anh Tùng chở sang nhà Hương và gọi cả Đức nữa. Ba đứa tôi đi lang thang ở công viên gần nhà Hương và tỉ tê với nhau vài chuyện. Những ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng đâu. Tôi tin là như thế.

Những ngày đầu nơi giảng đường Đại học, tôi cứ nhét tai nghe vào mà tự kỷ cùng những bản nhạc buồn. Rồi nước mắt cứ thế rơi. Đúng chất hình ảnh của một con bé thất tình. Tôi đâu biết được rằng ở một nơi nào đó gần tôi thôi, có một con tim cũng chẳng đập dễ dàng gì.

Trong suốt hai tháng sau đó là khoảng thời gian sống lên chết xuống của tôi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi yêu một người, tôi đã nói rồi mà phải không? Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên mà con tim tôi bị dày vò như thế. Trước đây tôi đã từng đơn phương một cậu bạn chung lớp suốt 4 năm. Nhưng nói thật rằng, bao nỗi buồn vui góp lại trong 4 năm đó cũng không thể bằng 2 tháng tôi chia tay Ninh. Cái cảm giác bị bỏ rơi nó ghê gớm khó tả lắm. Cứ như thể bị ai đó đẩy xuống một cái vực không đáy, ta cứ thế rơi, rơi và rơi mãi mà chẳng có bất kỳ một thứ gì để bám víu.

Lúc chia tay, Ninh bảo rằng chúng tôi tạm xa nhau một năm. Nếu sau một năm mà cả hai vẫn còn tình cảm thì sẽ quay lại cùng nhau viết tiếp câu chuyện còn dang dở của mình. Nhưng một đứa như tôi thì làm sao có thể chấp nhận một cái "kế hoạch" vớ vẩn thế được. Nếu như vẫn còn yêu thì nguyên cớ gì phải chia tay? Nếu như còn có thể quay lại, thì tại sao không cùng nhau cố gắng vượt qua những tháng ngày chông chênh này. Tôi không hiểu và cũng chẳng có cách gì để hiểu.

Mùa đông năm đó, tôi tham gia hội trại Tân sinh viên. Đây là một chương trình thường niên của trường để chào đón những gương mặt mới như chúng tôi ở giảng đường Đại học. Hội trại diễn ra ở biển Vũng Tàu- nơi ấy tôi và Ninh đã từng có một vài ký ức khó quên. Không chỉ vậy, biển còn là một bến bờ thiêng liêng trong trái tim tôi. Dù tôi sinh ra ở một vùng quê miền núi nhưng chính bản thân tôi cũng không hiểu vì sao mình lại yêu biển nhiều đến vậy. Đứng trước biển, tiếng sóng, tiếng gió... mọi thứ khiến tôi cảm thấy rất đỗi bình yên.

Đêm ấy ở Vũng Tàu tôi không ngủ được. Tôi nhắn tin cho Ninh với mong muốn cậu ấy sẽ cho tình yêu của chúng tôi một cơ hội. Nhưng trớ trêu thay, cậu ấy bảo với tôi rằng đối với tôi, cậu ấy chỉ còn lại một thứ cảm giác, nó gọi là THƯƠNG HẠI.

Tôi nhếch mép cười cay đắng. Cảm giác như tim mình ngừng đập trong phút chốc. Có lẽ chính cậu ấy cũng hiểu, hai chữ đó khiến tôi tổn thương đến mức nào. Từ thời khắc định mệnh ấy, tôi không còn thấy tim mình đau nữa. Tôi cười chế giễu chính bản thân mình khi nghĩ lại những ngọt ngào xưa cũ. Ba tháng hai mươi ba ngày bên nhau, ít ỏi thôi nhưng tôi cũng đã từng có được những ngày tháng hạnh phúc. Ấm áp, bình yên... là tất cả những gì tôi có thể nói về khoảng thời gian bên người đàn ông đầu tiên mà mình yêu bằng thứ tình yêu nghiêm túc và thành thật.

Mọi thứ đến thật tàn nhẫn. Tôi cảm thấy trời đất như sụp đổ và bản thân bị kẹp vào giữa, không lối thoát. Có lẽ, định mệnh đã sắp đặt, tôi sinh ra là để bị tổn thương.

Biển Vũng Tàu đêm đó cô đơn lắm. Một thằng bạn trong nhóm Đại học của tôi uống say, nó nhớ người yêu cũ nên uống hơi nhiều. Tôi ngồi canh cho nó ngủ, mắt không rời nó nhưng tâm hồn thì đang ở nơi nào đó xa lắm. Mấy đứa trong lớp tưởng rằng tôi thích nó. Nhưng bọn họ đã nhầm rồi. Giá mà tôi thích được nó thì đã hay ho. Nó là một thằng con trai có phần lăng nhăng, chơi với anh em cũng không hẳn "đẹp". Tuy nhiên nó được cái mã khiến nhiều người mê mệt và đá bóng cực hay. Tôi thích cái cách mà nó lăn lộn trên sân bóng nhưng không thích cái cách chơi thiếu fair-play của nó. Nói chung thì, bạn bè thôi, cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Trên đời này có biết bao nhiêu loại người, kén cá chọn canh quá để rồi cuối cùng đổi lại được gì?

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư