Gom thương nhớ gửi vào miền quên lãng - Chương 4: SỰ TRỞ LẠI BẤT NGỜ
Lê Nhi | Chat Online | |
09/06/2019 11:26:42 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Gom thương nhớ gửi vào miền quên lãng - Chương 5: TÌM QUÊN (Truyện ngắn)
- * Nịnh 6 (Truyện ngắn)
- * Gom thương nhớ gửi vào miền quên lãng - Chương 3: BUÔNG THẢ (Truyện ngắn)
- * Gom thương nhớ gửi vào miền quên lãng - Chương 2: CHIA TAY TRONG NƯỚC MẮT (Truyện ngắn)
Nhưng tôi thật sự không đủ can đảm để đón nhận sự trở về ấy. Chúng tôi đã xa nhau quá lâu rồi, mọi thứ đã chẳng còn vẹn nguyên như trước. Mặc dù lúc này tôi đang là người hoàn toàn tự do, không hề có mối quan hệ ràng buộc yêu đương với bất cứ ai. Nhưng con tim tôi bây giờ cũng giống như những mảnh vụn vỡ chắp ghép vào nhau. Mọi thứ đã không thể nguyên vẹn thì trở về liệu còn có nghĩa lí gì không?
Nghĩ vậy thế nhưng chẳng hiểu sao Tết năm ấy tôi lại gọi điện mời cậu ấy sang nhà mình chơi. Với bản tính hoà đồng và cách nói chuyện hài hước, Ninh rất được mọi người trong nhà tôi yêu quý. Có một chút xúc cảm kỳ lạ nào đó nảy nở trong tim tôi lúc ấy. Nhất là khi chúng tôi ngồi cạnh nhau.
Chúng tôi đã ở bên nhau, cùng nhau trải qua những phút giây quá đỗi hoan hỉ. Và thêm một lần nữa cậu ấy ngỏ lời muốn nối lại tình xưa. Những lần trước tôi đã dứt khoát khước từ bao nhiêu thì lần này lại cảm thấy băn khoăn bấy nhiêu.
Một đêm nọ, tôi nằm trong vòng tay của cậu ấy. Ký ức xưa cũ ùa về khiến nước mắt tôi không ngừng rơi. Tôi nhớ về cái ngày mà cậu ấy nhẫn tâm bỏ mặc tôi. Tôi nhớ rằng cậu ấy đã từng bảo thương hại tôi. Mọi thứ ùa về khiến tôi sợ hãi. Nhưng tôi vẫn bảo với cậu ấy rằng, hãy làm người yêu của nhau hết đêm nay. Giống như cái cách mà trước đây một năm cậu ấy đề nghị tôi vậy. Cậu ấy ôm chặt tôi hơn và tôi cảm nhận được trái tim của chàng trai ấy đang đập rất nhanh. Liệu rằng đêm nay có thật sẽ là đêm cuối cùng chúng tôi ở bên nhau. Tôi không rõ. Nhưng tôi nghĩ định mệnh không dễ dàng với chúng tôi vậy đâu.
Mặc dù không dưới hai lần tôi phớt lờ lời đề nghị quay lại của cậu ấy. Nhưng con tim tôi cũng đã từng dằn vặt rất nhiều. Có lẽ, giữa hai chúng tôi là một mối duyên nợ chưa thể cắt đứt được. Tôi lúc ấy đứng giữa một ngã ba đường, thật khó để lựa chọn ngã rẽ cho mình. Một là tôi cảm thấy mọi thứ đến quá đỗi bất ngờ. Hai là tôi tự thấy bản thân mình không còn xứng đáng với cậu ấy. Có cái gì đó cứ xen ngang vào giữa quyết định của tôi. Cuối cùng tôi đã đưa ra câu trả lời, một lời hồi đáp mà bản thân tôi cho là đúng đắn đối với cả tôi và cậu ấy- tôi từ chối.
Thế nhưng một lần nữa, định mệnh cứ như đùa giỡn chúng tôi. Một buổi sáng đầu tháng Hai, tôi đọc được dòng trạng thái trên facebook của Ninh. Con tim tôi bị bóp nghẹn vì cảm nhận được những dằn vặt và khao khát của cậu ấy: "Ngay cả tưởng tượng anh cũng không nghĩ điều này lại đến. Ngày em quay trở lại, Thượng Đế sắp xếp mọi thứ hoàn hảo từng chi tiết. Và rồi cũng cướp nó đi nhanh đến chóng vánh. Anh vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra.
Anh đã nghĩ rằng mình sẽ bù đắp lại những lỗi lầm anh đã gây ra cho em, nhưng anh chưa kịp làm được điều gì cả. Em trở lại, anh đổ lỗi cho định mệnh đã gắn kết anh và em vì trước đây anh vẫn nghĩ như vậy. Nhưng giờ em rời xa anh biết đổ lỗi cho điều gì đây?
Ngay cả con người cũng thay đổi từng ngày, từng giờ thì 2 năm rời xa tình yêu cũng thế, làm sao nguyên vẹn được hả em?
Anh không biết là cảm xúc và và suy nghĩ của em bây giờ là như thế nào? Nhưng khi em đọc được status này thì hãy trả lời anh một lần nữa. Nếu câu trả lời vẫn là như vậy thì anh sẽ không theo đuổi em nữa. 2 năm rồi còn gì?
Anh đã hứa rằng sẽ không bao giờ để vợ con mình sau này phải khổ. Vì thế, nếu không còn theo đuổi em thì anh sẽ theo đuổi tiền tài và danh vọng. Em có nghĩ rằng lí do đó hợp lý và giúp anh quên đi tất cả??"
Trước thời gian này vài tháng, Ninh đã thổ lộ cho tôi biết lí do vì sao ngày đó cậu ấy đòi chia tay bằng một tin nhắn rất dài trên facebook. Chỉ đơn giản vì thấy người ta yêu nhau có thể làm được cái này cái khác cho người mình yêu, còn mình thì lại không có gì, không làm được gì nên cậu ấy mới nghĩ đến chuyện chia tay. Có thể đó chỉ là kết quả của những mặc cảm tự ti, là kết quả của những phút giây tự dưng thấy yếu lòng và nóng nảy đưa ra quyết định. Khi biết lí do ấy, tôi cười cho cái sự ngây ngốc của chính mình. Có phải lúc chia tay tôi chưa từng nghĩ đến điều đó đâu. Nhưng vì cái sĩ diện hão huyền của một người con gái lần đầu tiên yêu chân chính một chàng trai khiến tôi không cho phép mình tiếp tục.
Trở lại dòng trạng thái "thần thánh" của Ninh. Những ngày đầu năm của chúng tôi trôi qua bên nhau, cậu ấy những tưởng rằng Thượng đế cho mình cơ hội để bù đắp những tổn thương gây ra cho tôi. Những tưởng rằng sau hơn hai năm xa nhau với quá nhiều những điều thay đổi, chúng tôi có thể trở về cùng nhau viết tiếp những dở dang của một mối tình non trẻ. Nhưng tôi lại thêm một lần nữa lắc đầu. Lần đầu tiên trong những năm tháng quen biết nhau tôi đọc được dòng trạng thái nhiều tâm trạng đến thế. Và cái ý chí của tôi bắt đầu bị lung lay.
Đúng vậy, con người ta mỗi phút mỗi giây trôi qua đều thay đổi. Tôi dựa vào cái gì để bắt tình yêu sau hai năm xa cách vẫn vẹn tròn. Trong phút chốc tôi bỗng nhiên thay đổi mọi thứ. Và ngay lúc đó, tôi cũng nghe thấy những lời ca vang lên day dứt đến nhói lòng: "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi anh"....
Chúng tôi trở về bên nhau sau những tháng ngày xa cách. Cảm giác thấu hiểu những khoảnh khắc không nhau khiến chúng tôi trân trọng hơn cuộc hội ngộ của chính mình. Tôi tin rằng còn đường phía trước, nơi mà chúng tôi đi cùng nhau, sẽ rất dài, rất dài. Tôi mỉm cười mãn nguyện với những gì mình đang có. Cuối cùng tôi cũng có thể cười nhẹ nhõm bởi sau những đau thương tôi đã tìm lại được chính mình. Tôi thêm một lần nữa yêu Ninh và tin rằng anh sẽ là người đàn ông cuối cùng trong cuộc đời mình.
Chúng tôi bắt đầu dần làm quen với cách xưng hô mới. Những ngày đầu có phần ngượng ngạo nhưng dần dà cũng cảm thấy thân quen. Ninh vẫn như ngày xưa, vẫn yêu tôi bằng một tình yêu rất ngọt ngào.
Ngày Valentine anh mang đến tặng tôi một bó hoa hồng không giấy gói kèm theo một mẩu giấy nhỏ với những dòng chữ thẳng tắp bảo rằng sẽ mãi mãi ở bên tôi. Tôi vui biết bao nhiêu trước những ngọt lành mà anh mang đến. Tiếc rằng hôm đó tôi quên mất việc phải chuẩn bị một món quà tặng cho chàng trai của đời mình. Chúng tôi chỉ gặp nhau trong chốc lát. Nhưng ngày Valentine đầu tiên bên nhau như thế thôi là đủ khiến tôi hạnh phúc đến chết cũng cam lòng. Trong thời gian đó, tôi tin rằng chúng tôi sẽ còn rất nhiều những ngày Valentine bên nhau.
Tôi thường xuyên rủ Ninh về nhà chơi. Mẹ và mọi người đều yêu mến bởi sự hài hước đáng yêu và lòng nhiệt thành của anh ấy. Tôi cũng vài lần được rủ đi chơi cùng người nhà của Ninh. Có vẻ họ cũng có thiện cảm với tôi và tôi cảm thấy vui về điều đó.
Những tháng ngày sau đó bên nhau của chúng tôi trôi qua yên bình lắm. Tôi và Ninh ít khi cãi vã vì hiếm lúc bất đồng quan điểm. Nếu có giận dỗi thì cũng chỉ là vì cái tính khí trẻ con bất thường trỗi dậy trong tôi mà thôi. Có một lần không nhớ hai đứa giận nhau vì điều gì, Ninh nhắn cho tôi một tin nhắn dài lắm, khiến tôi đọc mà phì cười: "Chẳng biết điều gì đã xảy ra trong nhau nhưng dường như hôm nay đôi ta rất khác. Anh không còn nhận thấy từ em sự quan tâm như trước. Trước đây khi ngồi sau anh em thường ngồi rất gần và hay ôm anh. Hôm nay thì khác. Có khoảng cách giữa 2 ta. Thường thì anh uống rượu, em sẽ hỏi anh là say chưa, uống ít thôi, hôm nay thì không. Với lượng rượu như vậy anh uống thì em hay nói, em không yên tâm khi anh uống vậy mà về 1 mình, hôm nay thì không.......hay do bản thân anh khác nên nghĩ rằng e khác ???" Còn nhớ buổi tối hôm đó, tôi ngồi sau xe anh mà im lặng chẳng nói gì, cũng chẳng thèm vòng tay mà ôm anh như thường lệ. Mặc cho Ninh đang nghêu ngao một bài hát nào đó mà tiếng gió làm tôi nghe không rõ. Tôi chờ Ninh mở lời trước nhưng anh không làm vậy. Đến lúc về đến nhà thì tôi không kiềm được mà bật khóc, dĩ nhiễn là sau lúc anh quay xe đi. Vài ngày sau anh đến nhà tôi, đứng chờ trước cửa với ba nhánh hoa hồng. Anh tặng tôi những nhành hoa hồng cam rất đẹp- loại hoa mà tôi khá yêu thích kèm theo ba chữ "anh xin lỗi". Khỏi phải nói cũng biết trong lòng tôi lúc đó sung sướng đến mức nào. Tôi cười e thẹn và gật gật đầu. Có lẽ lúc đó mặt tôi đã đỏ bừng đầy ngượng nghịu. Sau đó vài hôm tôi mới biết, ý nghĩa của 3 đoá hoa hồng chính là "Anh yêu em".
Ninh rõ ràng là người đàn ông tốt nhất thế gian này, ít nhất là đối với tôi. Anh quan tâm tôi từng li từng tí một, luôn nhắc tôi ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ. Biết tôi không thích uống sữa, anh mua đến tận nơi nào sữa, nào đường, nào bột cacao, bột kem và nói rằng hãy pha nó theo công thức "I love you". Tôi cũng không hiểu cái công thức đó là một thứ phổ biến hay chỉ là một mĩ từ mà anh nghĩ ra để dụ tôi uống sữa. Có lần tôi bệnh nhưng không nói với anh, chỉ lặng lẽ đăng status trên facebook. Mãi đến tối online anh mới đọc được và vội nhắn tin bảo tôi rằng: "Trước đây mỗi khi mệt, thích cưng chiều em thường làm nũng với ai thì với anh ko quan trọng lắm. Nhưng giờ em là người yêu của anh ,em được đặc quyền làm điều đó với anh. Hãy cứ đòi hỏi anh khi em muốn, anh không chắc là có thể làm được hết những yêu cầu ấy. Nhưng anh sẽ nghĩ cách :)) Đừng để đến khi anh về nhà, lên facebook rồi anh mới biết em muốn gì. Là người yêu của em, hãy cứ để anh lo lắng cho em, em nhé. Chúc em yêu ngủ ngon." Tôi cười tít mắt trong hạnh phúc. Giấc ngủ đêm đó ngon lành hơn tất thảy những giấc ngủ mà tôi từng trải qua. Có lẽ thế.
Có một lần nọ tôi vô tình like phải cái status đã mọc rêu trên tường facebook của mình. Trong đoạn bình luận phía dưới đại loại nói về tình cũ của tôi- là cái người hơn tôi 7 tuổi ấy. Dĩ nhiên đó là những dòng chữ đầy tình cảm mà tôi dành cho người đó. Và không may cho tôi là Ninh đã đọc được. Hình như lần đó chúng tôi cũng có một khoảng thời gian ngắn chiến tranh lạnh vì điều đó. Sự việc ấy thật sự khiến tôi khổ tâm. Có lẽ nhìn thấy cảm xúc của tôi, Ninh nhắn tin nói rằng: "Hajz. Anh chỉ nói là anh chạnh lòng xíu thôi mà. Anh cũng là con người, anh có cảm xúc chứ. Vì yêu em nên anh có quyền được ghen. Ai mà chẳng có quá khứ. Thật sự đó có là điều quan trọng? Quan trọng chứ, nhưng quan trọng với em, không phải với anh. Anh sống trong hiện tại và hướng về tương lai chứ không phải quá khứ. Thật sự là anh ko suy nghĩ về mấy cái vớ vẩn này lâu rồi. Vì anh không cho phép 1 người lạc quan yêu đời như mình bị ảnh hưởng bởi thứ vớ vẩn, vô nghĩa này. Những hành động, lời nói của anh đều là giả đó. Coi như trừng phạt em đi vì dám yêu người khác nhiều hơn anh". Đấy. Chỉ nhẹ nhàng vậy thôi, Ninh đã giải quyết được những khúc mắc trong tình yêu của chúng tôi. Mọi thứ lại đâu vào đấy và càng ngày tôi càng tin vào sự lựa chọn của mình.
Mùa hè năm 2014, bố tôi ở quê bệnh nặng. Tôi cùng mẹ lên xe về quê. Trước lúc lên xe, Ninh khẽ ôm tôi vào lòng. Cái ấm áp ngọt ngào ấy mãi đến giờ tôi vẫn còn nhớ.
Bệnh của bố tôi năm ấy trở nặng, người ồng gầy rạc chỉ còn da bọc xương, đôi mắt sâu hoắm và vàng suộm, nằm co ro trên chiếc giường cũ trong căn nhà ở quê xọp xẹp. Trước đây giữa hai bố con tôi có một chút khúc mắc, và hình như cũng một khoảng thời gian khá lâu rồi tôi không gọi điện về hỏi thăm ông. Bố tôi là một người đàn ông đúng chuẩn "trai Bắc". Ông giỏi ăn nói, nhiều người yêu quý cái tài ăn nói của ông ấy. Ông cũng rất thương yêu chúng tôi, hay trêu đùa chọc ghẹo chúng tôi những ngày thơ bé. Nhưng trong ký ức của tôi ngày bé, gia đình không phải là nơi an yên có thể tìm về.
Bố tôi nghiện rượu nặng. Đó không chỉ là nguyên nhân dẫn đến căn bệnh mà ông đang mang, nó còn là lí do khiến gia đình tôi tan nát. Ông nghiện rượu, gia trưởng và vũ phu. Nhưng nghiệt ngã và bất hạnh hơn nữa là mẹ tôi lại không phải là người phụ nữ đúng chuẩn "phong kiến". Bà không giỏi trong việc cư xử sao cho gia đình hoà hợp. Thế nên chị em tôi từ nhỏ đã chứng kiến cảnh bạo lực gia đình. Nó trở thành nỗi ám ảnh to lớn luôn đè nặng tâm trí tôi đến mãi tận bây giờ, và có lẽ là cả sau này nữa...
Trở lại lần về quê mùa hè năm đó, bố tôi bệnh nặng. Tôi làm quen với việc múc nước từ giếng lên bằng gầu, nhóm bếp bằng củi... Đậm chất làng quê miền Bắc. Tôi xót xa biết bao khi luôn nghe bên tai tiếng kêu rên đau đớn của bố. Cái cảm giác mà người thân yêu của mình phải chịu đựng đớn đau mà bản thân mình chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thật sự khiến tôi không thể chịu đựng được.
Thời gian này cũng chính là lúc mà Ninh đang chuẩn bị cho kỳ thi Đại học lần 3. Anh ấy không phải là một chàng trai bất tài, ngược lại anh ấy tài giỏi và thông minh đủ khiến tôi tôn trọng. Tuy nhiên anh ấy không có ý chí kiên định, có lẽ vì anh ấy chưa thật sự biết mình muốn gì và cần gì. Năm đầu thi Đại học, anh ấy đậu Nguyện vọng 1 trường Đại học Bách Khoa. Đó là mơ ước của biết bao nhiêu sĩ tử và có lẽ cũng chính là mục đích của anh ấy trong kỳ thi năm đó. Tuy vậy, theo học được một năm thì anh từ bỏ và thi lại vào một ngành khác. Nhưng lần này anh thất bại và đành xét Nguyện vọng 2 vào một ngôi trường ít danh giá hơn. Những tưởng rằng đó đã là con đường mà anh chọn và sẽ theo đuổi nó đến cùng. Vậy mà thêm một lần nữa anh muốn thay đổi. Mặc dù tôi đã bày tỏ nguyện vọng của mình và động viên Ninh tiếp tục theo đuổi con đường anh đang đi. Nhưng Ninh là vậy, đã quyết rồi thì thật khó để thay đổi. Có lẽ chính bởi phải tập trung cho kỳ thi quan trọng nên anh ít có thời gian quan tâm chăm sóc tôi. Ngặt nỗi bố tôi đang bệnh nặng, tôi lo lắng và cần biết bao lời an ủi động viên của anh ấy. Có lẽ từ đó, mâu thuẫn ngầm giữa chúng tôi nảy sinh.
Sau khi bị bệnh viện trả về, bố tôi uống thuốc nam chữa bệnh. Không ngờ lại có hiệu quả. Sức khoẻ của ông ngày càng cải thiện. Và lúc ông có thể ăn uống đi lại thuận tiện cũng là lúc mà tôi phải trở lại Sài Gòn.
Trong thời gian ở quê, dĩ nhiên tôi đã gặp lại anh trai tôi. Người đã gieo rắc cho tôi biết bao yêu thương với mảnh đất quê hương này. Anh bây giờ không còn là thằng nhóc loi choi cách đây 4-5 năm nữa. Anh có vợ và chuẩn bị làm bố. Nhưng chúng tôi vẫn dành cho nhau một vị trí quan trọng, rằng cái gọi là máu mủ ruột rà thì mãi mãi không bao giờ phai nhoà đi được.
Do ảnh hưởng của bão, Vĩnh Phúc quê tôi năm ấy mưa nhiều. Nghe tiếng mưa rả rích ngoài hiên mà cảm thấy lòng mình chẳng mấy bình yên. Thực sự ngay lúc ấy tôi không biết bản thân mình muốn gì và cần gì. Cảm thấy rất mơ hồ...muốn nhắn tin cho một người mà không dám nhắn... vì lúc nào mình cũng là người chủ động thì kiểu gì cũng khiến người ta chán ngấy... Lúc này không biết anh đang làm gì... không biết trong lòng anh có chút nào nhung nhớ đến tôi không? Tôi thì rất nhớ anh... Ước gì chúng tôi có thể như những ngày đầu tiên yêu nhau... Thường xuyên nhắn tin, thường xuyên gọi điện và luôn muốn gặp nhau bất kỳ lúc nào, dù chỉ là một ít thời gian rảnh ngắn ngủi...
Trở về Sài Gòn, tôi chờ Ninh đến đón ở bến xe. Tôi nhớ anh đến mức muốn ôm anh thật chặt. Bao yêu thương nhung nhớ trong suốt nửa tháng xa nhau khiến tôi nôn nóng muốn gặp anh. Không thể ngờ, đó lại là lần gặp hạnh phúc cuối cùng của chúng tôi.
Vài ngày sau anh có kết quả kỳ thi Đại học- một kết quả không như mong đợi. Anh không gọi tôi và đi nhậu với cậu bạn thân. Tôi cảm thấy có phần tủi thân và giận dỗi. Vì sao lúc buồn nhất anh không tìm đến tôi, ít nhất cũng dành cho tôi một lời nhắn nào đó chứ.
Sau khoảng một tuần lễ không gặp và cũng không hề liên lạc, tôi chủ động hẹn gặp anh và anh không từ chối. Sáng hôm ấy, anh chờ ở quán café gần nhà tôi. Nhận được cuộc gọi của anh tôi khá ngạc nhiên. Chúng tôi vẫn đang là người yêu mà. Sao anh không đến đón tôi và chúng tôi sẽ cùng nhau bước vào nơi hò hẹn? Tôi không hiểu. Nhưng bỏ đi, là tôi muốn gặp anh mà.
Bước vào không gian xa lạ của quán café gần nhà, tôi thấy anh ngồi đó với một quyển sách, một bao thuốc lá trên bàn và một điếu thuốc đang nghi ngút khói kẹp giữa hai ngón tay. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh hút thuốc. Tôi bước đến và giật điếu thuốc lá mà anh đang chuẩn bị đưa lên miệng hút. Hành động đó của tôi có lẽ hơi lỗ mãng nhưng tôi không quan tâm. Vì trước đây anh đã từng hứa là sẽ không hút thuốc trước mặt tôi. Sau đó vài ngày anh mới bảo làm như vậy chỉ là để thử xem thái độ tôi thế nào. Tôi thật không hiểu nổi tại sao anh phải thử tôi để làm gì chứ?
Mặc dù đã gặp nhau và nói một vài chuyện nhưng có vẻ mối quan hệ của chúng tôi vẫn chưa hạ nhiệt. Vẫn cứ có cái gì đó lạ lùng lắm bám víu vào tình yêu này khiến chúng tôi cảm thấy nặng nề không tả được. Một hôm khác, tôi nhờ cậu bạn thân của Ninh là Thanh, hẹn anh ấy đi ăn uống. Dĩ nhiên không được nói là có sự xuất hiện của tôi. Hôm ấy tôi đến trễ, thấy Ninh và Thanh đã ngồi trong quán và uống hết vài ly bia to đùng. Tôi ngồi xuống bên cạnh Thanh, nghĩa là đối diện Ninh. Tôi muốn nhìn anh ấy cho thật kỹ. Rõ ràng anh đang muốn tránh mặt tôi. Vì điều gì? Tôi cũng không biết nữa. Sau khi ăn uống, hai người bọn họ rủ nhau đi Bar. Dĩ nhiên là tôi cũng đi cùng. Không phải vì tôi thích, mà chỉ là vì tôi không an tâm. Tôi cũng đã vài lần cùng Ninh vào bar, uống vài chai và nghe nhạc. Nhưng lần này mọi thứ dường như rất khác. Anh vẫn hút thuốc, uống rượu,... trước mắt tôi. Mọi thứ diễn ra trước mắt tôi. Anh hỏi tôi rằng có hối hận không. Và tôi, vẫn là câu nói cũ, anh là người mà tôi đã chọn, cả đời này sẽ không hối hận. Đêm, Ninh đưa tôi về. Tôi nhất định phải làm rõ mọi chuyện. Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra trong tình yêu của chúng tôi.
Dừng xe ở công viên gần nhà Ninh, tôi bảo rằng tôi muốn nói chuyện. Tôi hỏi anh đang có chuyện gì, tôi hỏi anh tình yêu của chúng tôi đang có vấn đề gì. Cuộc trò chuyện đó kéo dài khá lâu và tôi không nhớ hết nội dung. Nhưng đại khái là anh bảo tự nhiên anh không còn yêu tôi nữa, không lí do gì cả. Tôi chẳng biết phải nói gì lúc ấy. Chỉ im lặng mà nhìn trời nhìn đất, nước mắt cũng chạy đâu hết cả, tôi lấy làm khó hiểu với những cảm xúc hỗn độn trong đầu mình. Cuối cùng, anh nhìn tôi, cười cười, cái nét mặt nham nhở vẫy tay bảo tôi tiến về phía anh. Lúc ấy anh đang ngồi trên xe của mình còn tôi đã xuống xe ngồi dưới vỉa hè. Tôi đứng dậy bước về phía anh. Anh quàng tay qua đầu tôi kéo về phía mình, hôn nhẹ lên môi tôi bảo rằng: anh đùa đấy. Trời ạ. Tôi muốn phát điên lên vì anh. Tôi ôm anh thật chặt và nói gì đó mà tôi không nhớ nữa. Chỉ có điều, hình như lúc ấy, chúng tôi đã ổn rồi thì phải. Nhưng lạ kỳ thay, thời gian sau đó anh cũng không chủ động liên lạc với tôi. Dường như vẫn còn có gì đó khúc mắc. Dường như tôi vẫn chưa thật sự có thể an lòng.
Một ngày đầu tháng 8, sinh nhật của cô bạn thân trong nhóm- Võ Phương, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc chúc mừng nho nhỏ và tôi đã uống hơi quá chén. Đêm ấy tôi gọi điện cho Ninh sau nhiều ngày chúng tôi không liên lạc. Tôi không nhớ mình đã nói những gì trong đêm ấy, tôi chỉ nhớ mình đã khóc rất nhiều. Và hình như chúng tôi càng xa nhau hơn. Tôi đã ngửi thấy mùi chia tay nhưng thật tâm tôi không hề muốn vậy.
Đầu tháng 9 là sinh nhật của anh ấy. Trước đó 2 ngày, tôi tự đưa ra thời hạn cho tình yêu của chúng tôi. Tôi cho anh 3 ngày để suy nghĩ và ra quết định, rằng chúng tôi sẽ tiếp tục hay dừng lại.
Có thể bạn đang tự hỏi vì sao chúng tôi lại đến bước đường này khi mà cả hai chẳng hề có chút gì mâu thuẫn. Chỉ vì chúng tôi cứ huyễn hoặc rằng bản thân rất hiểu đối phương đến nỗi có những điều lẽ ra phải thẳng thắn sẻ chia thì chúng tôi lại bắt người còn lại tự thấu hiểu. Thời gian, khoảng cách và sự im lặng khiến cho chúng tôi từng bước xa nhau... cứ thế xa...
Sinh nhật của anh ấy, tôi chuẩn bị một chiếc bánh kem và một món quà tôi nghĩ là cần thiết cho những ngày sắp tới của anh ấy. Tôi đến buổi tiệc sinh nhật như một người thừa, khi mà anh ấy và một vài người bạn đang uống bia và tán gẫu, chúc tụng nhau. Tôi đem đến đó món quà và ngồi đấy nhìn anh đầy trách móc. Một lúc sau khi buổi tiệc đã tàn, tôi về trước khi chưa kịp nói lời chúc mừng và nhận lại bất kỳ điều gì từ Ninh. Con đường về chỉ vài cây số nhưng với tôi thật xa. Đã có bao nhiêu giọt nước mắt rơi xuống suốt dọc đường. Ngày mai sẽ là ngày thứ 3 để anh ấy đưa ra quyết định, và tôi cho rằng tôi không cần phải chờ đến tận ngày mai. Vì tôi biết, đằng sau ánh mắt của anh ấy nhìn tôi vốn đã có câu trả lời.
Mọi thứ diễn ra đúng như những gì mà tôi đã hình dung. Nhưng bản thân tôi chỉ biết trơ mắt nhìn hạnh phúc tuột khỏi tay mình, không thể làm gì để cứu vãn. Lúc ấy tôi thấy bản thân mình vô dụng lắm. Tôi yêu anh nhiều như thế, và tôi biết rằng chắc chắn anh vẫn còn yêu tôi. Có lẽ lại là vì cái lí do cũ rích khiến chúng tôi xa nhau. Hay có thể là khi quay lại sau lần đầu đổ vỡ, anh nhận ra rằng tình cảm anh dành cho tôi không nhiều như anh từng mường tượng trong suốt quãng thời gian hai đứa xa nhau. Và biết đâu, với chất xúc tác là kết quả của kỳ thi Đại học, và cả những mẩu truyện trong những phút giây ngẫu hứng tôi viết và lưu trong máy tính để anh đọc được... mọi thứ cứ như được lập trình sẵn, bài bản đến đáng sợ.
Những ngày sau đó của tôi trôi qua trong sự bế tắc và tuyệt vọng. Lúc ấy tôi mới tự ngồi trách bản thân mình. Có phải là do tôi đã ép anh quá rồi không? Có phải là chính tôi đã không hiểu cho cảm giác của anh chứ không phải là điều ngược lại như tôi từng nghĩ? Tôi hối hận vì những hành động và lời nói của mình trong những ngày vừa qua. Lẽ ra tôi có thể thấu hiểu anh hơn cơ mà. Có phải tạo hoá cứ thích trêu đùa tôi như thế không?
Vài ngày sau, tôi ngồi lục lại máy tính và điện thoại những tin nhắn yêu thương ngọt ngào của chúng tôi. Bao cảm giác ấm áp xưa cũ ùa về khiến lòng tôi giục giã. Tôi tự cười nhạo chính mình, cớ sao lại để cho mối lương duyên tốt đẹp ấy đi đến bước đường này. Chẳng phải cả hai chúng tôi đã đủ xa nhau để hiểu và cần nhau như thế nào trong cuộc đời này rồi sao. Tôi dồn hết tâm tư viết cho anh một lá thư. Đã lâu lắm rồi tôi không đặt bút viết một bức thư tay như vậy. Tôi nhắc nhớ anh về biết bao kỷ niệm êm đềm xưa cũ, về biết bao ngọt lành trong suốt quãng thời gian bên nhau. Những tưởng tất cả sẽ gợi nhớ nơi anh ít nhiều xúc cảm. Nhưng cái mà tôi nhận lại chỉ là một sự im lặng đến nhói lòng.
Sau đó khoảng 1 tháng, tôi hẹn gặp anh trong một buổi chiều Sài Gòn mưa nặng hạt. Tôi đến trễ hẹn nhưng anh vẫn kiên nhẫn đứng chờ tôi. Vượt qua hơn 20 cây số trong mưa, tôi đơn giản chỉ là muốn nói với anh một điều rằng: "8 tháng trước em đồng ý quay lại bên anh, bây giờ, anh có thể đồng ý quay lại với em chứ?"... Ninh nhìn tôi với cái nhìn sâu xa không hiểu được, tôi cố nhìn vào mắt anh để tìm lời giải đáp nhưng vô dụng. Rồi anh bảo tôi cho anh 3 ngày. Lại là 3 ngày. Tôi cảm thấy thật buồn cười, buồn cười không phải vì tôi vui mà bởi vì tôi nghĩ có phải bản thân đang làm điều gì đó dư thừa rồi phải không? Người đàn ông của tôi sẽ dễ dàng thay đổi một quyết định của mình nhanh chóng như vậy được không? Không. Hẳn nhiên là không rồi. Có lẽ anh đã nghĩ rằng ở bên anh tôi không được vui vẻ và hạnh phúc, thế thì cứ buông tay để tôi đi tìm những bến bờ khác bình yên hơn. Cũng có thể anh lúc ấy có hoài bão nào đó chưa thực hiện và anh đang khao khát thực hiện nó. Nhưng suy cho cùng tất cả cũng chỉ là sự đoán mò của tôi thôi.
Ba ngày ấy trôi qua với tôi trong sự chờ đợi, hi vọng và hoang mang. Cuối cùng tôi đã nhận được câu trả lời từ anh ấy, rằng anh xin lỗi vì đã bắt em phải chờ đợi 3 ngày, anh cũng xin lỗi vì không thể cùng em viết tiếp câu chuyện tình còn dang dở, đừng hỏi anh lí do vì sao, cũng đừng hỏi em làm gì có lỗi, anh muốn ra đi trong im lặng, chuyện của chúng mình xem như một giấc mơ.
Tôi bật cười, cười cho cái sự ngây ngốc của chính mình. Trong 3 ngày ấy, anh đã suy nghĩ những gì. Là anh thật tâm dằn vặt đấu tranh chọn lựa, hay là anh đã có sẵn câu trả lời và chỉ lấy thời hạn ra để trêu đùa tôi. Tôi không biết. Nhưng chàng trai của tôi vốn không phải là con người như vậy đâu. Lúc ấy, tôi tin rằng anh có điều gì khó nói. Và tôi tự cho mình cái quyền được yêu và chờ đợi anh.
So với những chuyện tình trải qua trăm ngàn mưa bão vẫn thiên trường địa cửu như những bộ phim truyền hình ăn khách mà tôi từng được xem thì tình yêu của chúng tôi quả thật nhỏ bé vô cùng. Chưa có gì gọi là sinh li tử biệt, chưa có gì gọi là đồng cam cộng khổ, và càng chưa có gì gọi là sinh tử có nhau... Nhưng dĩ nhiên rồi, có tình yêu nào giống tình yêu nào đâu, trong cái thế giới có vạn điều độc nhất vô nhị này. Thế nên hà cớ gì mà tôi cứ phải so sánh rồi huyễn hoặc mình. Người ta còn có thể trải qua bao nhiêu nguy nan như thế thì những gì tôi đi qua có là gì. Thế nên tôi cho rằng bản thân mình cần phải cố gắng, cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Mùa đông năm ấy, vào đêm Giáng sinh, tôi và những cô bạn thân của mình tụ tập ăn uống chào mừng mùa đông của những FA (hội độc thân). Hôm ấy chúng tôi uống hơi quá chén và dĩ nhiên càng say thì con tim tôi càng bị cào xé bởi nỗi nhớ về anh. Nhưng cũng có thể làm được gì hơn. Tất cả đã chỉ còn là một ký ức mà tôi đang cố gắng giữ sao cho tròn vẹn.
Thời gian cứ thế trôi qua, lặng lẽ và bình yên đằng sau cơn sóng gió của cuộc đời tôi. Tôi vẫn còn nhớ ngày 8.2.2014, hôm ấy chúng tôi đã chính thức trở về bên nhau sau những tổn thương, lầm lỗi... Và đúng một năm sau đó, tôi trốn ra khỏi thế giới của chính mình. Tôi tắt điện thoại, không online, không liên lạc với bất cứ người nào, ngoại trừ cô bạn thân – Lê Phương. Tôi đã cùng Phương diễn một màn kịch chỉ để biết câu trả lời thật sự trong lòng Ninh. Suốt ngày hôm đó, tôi một mình đi qua những nơi mà chúng tôi từng hò hẹn. Cảnh vẫn còn đấy vẹn nguyên nhưng người thì nay đã khuyết một nửa mất rồi. Tôi đã ngồi chờ Ninh ở nơi đầu tiên mà chúng tôi hò hẹn suốt 7 tiếng đồng hồ. Những người xung quanh thấy tôi ngồi một mình suy tư bèn đến chào hỏi và trò chuyện. Tôi nói được vài câu với họ rồi lảng đi chỗ khác. Thật sự lúc ấy tôi không có chút tâm tình nào để tiếp chuyện với bất kỳ ai, ngoại trừ Ninh.
Dù hôm ấy Ninh đã không đến, nhưng ít ra tôi còn biết được rằng anh vẫn còn quan tâm đến tôi, lo lắng cho tôi. Thế thôi là đủ để mãn nguyện rồi. Và cũng chỉ thế thôi, màn kịch của tôi cũng khép lại được rồi.
Chớp mắt lại đến một Valentine nữa (2015). Nhóm bạn chơi thân của tôi có 7 người, riêng Hội FA thì chỉ có chính thức 4 người, ngoài tôi ra còn có Lê Phương, Hương và Lệ. Trong đó Phương và Lệ đã có những đối tượng riêng để tìm hiểu. Còn Hương thì vừa mới chia tay. Nhắc đến câu chuyện tình yêu của Hương tôi thấy có vài phần giống câu chuyện của chính mình. Người yêu của nó cũng có một cậu bạn thân tên Đức- cậu ấy cũng chính là tri kỷ của nó. Anh chàng kia với chàng trai của tôi cùng chung cung Hoàng Đạo. Và chúng tôi cũng có khá nhiều kỷ niệm dưới mưa. Ngoài ra còn có khá nhiều những "sự kiện" tương đồng khác. Cả nhóm tổ chức một chuyến đi biển 2 ngày 1 đêm. Tôi lại được dịp trở về với biển- nơi gắn liền với những hồi ức đẹp, không chỉ với Ninh mà với một vài người đã từng quan trọng khác.
Trong đêm trước Valentine, tôi nhắn tin với cậu bạn tri kỷ của mình. Chúng tôi nói vài điều về biển và chúc nhau một mùa Valentine ấm áp. Nói chuyện với cậu ấy làm tôi nhớ, trước sinh nhật năm nào đó của cậu ấy, tôi trở về từ Vũng Tàu và mang theo một chiếc vỏ sò làm quà. Nếu không lầm thì đó là dịp trước khi chúng tôi thi Đại học, có lẽ là vào mùa hè năm 2011.
Cũng trong đêm ấy, đêm duy nhất ở biển, 4 đứa chúng tôi đi ăn và uống vài ly lấy vị rồi ra biển hóng gió. Biển đêm, gió biển, sóng biển, tiếng lòng của biển... khiến cho bao ký ức ào ào trở về trong tâm trí tôi. Tôi nhớ anh đã từng chính tại nơi đây hát cho tôi nghe, đã từng cõng tôi trên vai đi dọc những dải cát mềm mịn, đã từng cùng tôi thi nhau hét thật to xem ai có thể hét to hơn và lâu hơn... Và tôi cũng nhớ, cái đêm mà tôi ở bên anh ấy, tôi đã kể cho anh nghe một câu chuyện, câu chuyện khởi nguồn cho tình yêu kỳ lạ của chúng tôi. Anh bật cười chê tôi kể chẳng hấp dẫn gì cả, tôi cũng cười. Tôi ngồi dựa đầu vào vai anh, chúng tôi cùng nhìn về phía biển. Có lẽ đó là giây phút bình yên nhất trong cuộc đời tôi tính đến thời điểm tôi đang ngồi viết những dòng chữ này.
Trở về từ Vũng Tàu, tôi có mặt ở Sài Gòn trong đêm Valentine. Cậu bạn thân của Ninh rủ tôi đi ăn uống cùng vài người bạn của cậu ấy, trong đó có cả Ninh. Tôi bỗng nhớ làm sao khi mới mùa Valentine cách đây một năm thôi đã từng nhận được bó hoa hồng thật đặc biệt kèm theo lời hứa của ai đó rằng sẽ luôn bên tôi. Thế mà nay tất cả chỉ còn là dĩ vãng. Đêm ấy tôi lại uống khá nhiều và say không biết trời trăng mây gió gì. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi cảm giác được, ít ra, ngay ở thời điểm ấy, Ninh vẫn còn yêu tôi. Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm ấy cũng đã là 26 Tết.
Vài ngày sau, tôi nhắn tin cho anh ngỏ ý muốn gặp nhau trong thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới. Đồng thời tôi cũng hy vọng anh có thể về nhà chơi để mẹ tôi không nghĩ ngợi về mối quan hệ đang trục trặc của hai đứa. Thật ra tôi làm như vậy cũng không hẳn là vì muốn giấu gia đình mà còn là mong, biết đâu gia đình có thể trở thành một sợi dây để chúng tôi nối lại tình yêu này. Nhưng Ninh từ chối. Không chỉ từ chối, anh còn chặn facebook với hàm ý cắt đứt liên lạc với tôi. Tôi gọi điện hay nhắn tin gì cũng không nhận được lời hồi đáp. Lúc ấy tôi thật sự đã rất tổn thương. Nhưng tôi nhớ về những điều mình đã trải qua, những việc tôi đã làm... tôi không cam tâm để cái sự tổn thương nhỏ nhặt ấy khiến mình từ bỏ. Tôi khóc. Chỉ là khóc cho biết rằng mình vẫn còn cảm xúc. Thế thôi.
Giao thừa, tôi cùng hai trong những cô bạn thân của mình (Lê Phương và Thuý) đi chùa và xem pháo bông ở Công viên 2-9 (Dĩ An). Pháo bông năm nay không phải là pháo bông đẹp nhất tôi từng xem, cũng không phải là một điều gì đó đặc biệt nhất mà tôi từng trải qua. Nhưng, bởi vì tôi biết trong hàng ngàn người ở đây đang có anh. Chúng tôi không gặp nhau, không nhìn thấy nhau giữa một nơi đông đúc thế này; tôi cảm nhận được, anh ở đây, gần tôi, rất rất gần. Đó là điều đặc biệt nhất xét trong thời điểm đó.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!