TÂM MA - NGOẠI TRUYỆN 1: DUYÊN ÂM | PHẦN 2: BÁO OÁN
Quỳnh Anh Đỗ | Chat Online | |
10/06/2019 12:37:51 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * SINH NHẬT 23 (Truyện ngắn)
- * TƯỢNG ĐÁ (Truyện ngắn)
- * TÂM MA - NGOẠI TRUYỆN 1: DUYÊN ÂM | PHẦN 1: TRẢ ĐỒNG HỒ (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * TÂM MA - CHƯƠNG V: BỆNH VIỆN NHI ĐỒNG 2 | PHẦN 2: LỜI RU (Truyện ma - Truyện kinh dị)
Trời đã chập choạng tối, Nhi bước dọc con đường đá đỏ, lòng bồn chồn không yên. Lúc chiều, cũng may là có một cặp vợ chồng tốt bụng cho cô “quá giang” trên chiếc xe ba gác của họ nên Nhi mới tới được đây. Những tưởng, mọi xui xẻo trong ngày hôm nay của cô đến đây là hết, nhưng không, việc phát hiện cuốn sổ tay ghi địa chỉ nhà của bà Tuyết chẳng biết từ khi nào đã không còn trong ba lô khiến tí tinh thần hăng hái vừa mới chớm vụt tan biến.
Không khí tĩnh lặng của làng quê làm Nhi thấy rờn rợn, cô xoa xoa hai cánh tay hòng tìm chút hơi ấm. Đường quê vắng quá! Toàn cây là cây, vài trăm mét mới xuất hiện một ngôi nhà, những ngôi nhà đóng kín cửa, im lìm. Nhi cần tìm một ai đó để hỏi thăm, bởi cô chỉ nhớ mang máng địa chỉ nhà bà Tuyết nằm ở ấp này chứ không hề nhớ chính xác, điện thoại thì lại mất sóng. Nhi thầm nghĩ, tim chợt đập loạn xạ khi nhìn thấy mặt trời đã dần khuất sau bụi tre cuối con đường, cô cần phải nhanh chóng tìm thấy ai đó, nếu không, cô sợ mình sẽ phát điên vì khung cảnh vắng vẻ, hoang tàn nơi đây.
Bụng đói cồn cào, chân đau ê ẩm khiến cô muốn bỏ cuộc. Hay là giờ quay trở lại đường lớn, bắt xe về thành phố? Cứ lang thang mãi thế này không phải là ý hay. Đương lúc Nhi đang định quay người bỏ đi thì có tiếng chó sủa văng vẳng ở phía xa, cô mừng rỡ, vội vã chạy lại. Đó là một con chó cỏ gầy trơ xương, lông của nó bết lại từng mảng, dính đầy bùn đất, nó vừa nhìn vào cây khế bên đường, vừa gân cổ lên sủa.
Nhi ái ngại liếc về phía cây khế, đó lần đầu cô thấy một cây khế to cao như vậy, quả mọc xum xuê trên các cành, trông vô cùng thích mắt. Nhi vô thức tiến lại gần cây khế, con chó càng sủa dữ dội hơn.
Có tiếng cười khúc khích trên cây, Nhi nhìn lên, một gương mặt con nít xanh lè cũng nhòm xuống, đôi mắt trắng dã nhìn Nhi, nụ cười hé rộng đến tận mang tai. Nhi hét lên kinh hãi rồi vội vã chạy đi, đâm sầm vào một thân hình cao lớn, cú đâm quá mạnh khiến đầu Nhi choáng váng, ngã nhào ra đường.
– Nhìn đường cẩn thận nghen con.
Giọng đàn ông khàn khàn vang lên. Ông tầm năm mươi tuổi, mặt đầy đốm đồi mồi, tay phải cầm một cái cuốc. Nhi rối rít xin lỗi ông chú trước mặt, đoạn cô quay đầu nhìn về phía cây khế, mặt vô cùng sợ hãi. Như nhìn thấu Nhi, ông chú khẽ thở dài.
– Chắc là bị vong nhi ở cây khế ghẹo phá rồi phải không? Con từ đâu tới đây, đồ đạc lỉnh kỉnh mà con lang thang ngoài đường giờ này, nguy hiểm lắm.
– Chú ơi, chú biết nhà bà Chín Tuyết ở đâu không, chỉ giúp cháu với.
Nhi nói như van nài, đôi mắt long lanh sắp khóc. Trước đây dù xảy ra chuyện gì, cũng có Dũng và Điền bên cạnh, còn giờ chỉ có một thân một mình, ở một vùng quê xa lạ, Nhi thấy mình trở nên hèn nhát và yếu đuối vô cùng.
– Chín Tuyết? Cái bà bị điên lúc nào cũng nghĩ mình giàu có ấy à?
Lời của ông chú làm Nhi thấy nghi ngờ, một nỗi hoang mang mơ hồ nhẹ nhàng len lỏi; song cô vẫn quyết định đi theo chỉ dẫn của ông tới đó xem sao, dù gì thì giờ Nhi cũng chẳng còn biết phải đi đâu nữa.
***
Nhà bà Chín Tuyết nằm sâu trong một lối đi nhỏ, chật hẹp, cây cối mọc gần kín lối đi; Nhi chen chúc qua đám cây cỏ, tay chân đều đã mỏi rã rời.
“Quay lại. Quay lại.”
Có tiếng thì thầm gọi Nhi, giống như lần ở trường Nguyễn Thị Minh Khai – có ai đó đang muốn Nhi rời khỏi nơi này. Hình ảnh đứa trẻ trên cây khế hiện lên trong đầu, mặt cô tái xanh, chẳng màng việc các nhánh cây sượt qua tay chân sẽ để lại những vết trầy rướm máu, cô chạy điên cuồng, hòng thoát khỏi tiếng người đang réo gọi mình ấy.
“Không, đừng đi đến đó!”
Nhi cứ chạy, cứ chạy; cho đến khi chiếc cổng sắt cũ kỹ hiện ra ở cuối lối đi, mùi hoa lan tỏi xộc vào mũi khiến đầu cô choáng váng. Cảnh tượng thật giống trong mơ, chỉ khác là đứng trước cổng còn có bà Tuyết – vẫn như lần đầu gặp; bà nở nụ cười hiền nhìn Nhi, nhưng trong ánh mắt lại toát lên nét quỷ quyệt khó tả thành lời.
– Sao lại tới trễ vậy con? Điện thoại lại không liên lạc được, làm ta lo quá!
Nhìn thấy bà, Nhi mừng khôn xiết, bàn tay run run nắm lấy tay bà để tìm sự chở che và trấn an.
– Hình như có ai đó… theo con. Con sợ lắm.
Hôm nay là một ngày thật kinh khủng với Nhi, những chuyện xui xẻo ma quái liên tục xảy ra khiến cô gần như phát điên. Ngay lúc này, Nhi cần một sự an ủi hơn bao giờ hết.
Bà Tuyết nhìn Nhi, thoáng chút bất ngờ trước hành động của cô; bà giật phăng tay mình ra khỏi tay Nhi, rồi nhanh chóng trở lại nét mặt bình thường, nụ cười lại hiện trên gương mặt bà.
– Nào, có chuyện gì thì vào nhà rồi nói. Cả ngày đi xa như vậy, chắc con mệt và đói lắm rồi.
Nhi đứng ngây ra nhìn bà Tuyết bấy giờ đã xoay người đi vào trong, cảm thấy bối rối. Có phải cô vừa làm điều gì khiến bà khó chịu không?
*
Vừa bước vào khuôn viên ngôi nhà, cảm giác lạnh lẽo đã ôm trọn lấy Nhi, cảnh tượng thật sự quá giống trong mơ, chẳng lẽ ngôi nhà này đã bị ma ám? Có ánh mắt ai đó đang nhìn chòng chọc vào Nhi, cô cảm nhận được, nhưng lại phân vân không biết có nên quay sang xem đó là ai không, bởi cô rất sợ sẽ phải nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn.
Cuối cùng, sự tò mò vẫn chiến thắng nỗi sợ trong Nhi, cô đánh liều quay sang nhìn, cả người liền bị đông cứng. Phía trong song cửa sổ ở cuối dãy nhà, có một cô gái đứng đấy, mái tóc đen dài che gần hết gương mặt, đôi mắt đỏ ngầu hằn học nhìn Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
– B… bà ơi. Cửa sổ… có ai đó…
Nhi ú ớ nói không thành lời, mắt vẫn không rời khỏi ô cửa sổ đó.
– À, đó là Như – con gái ta, mấy hôm nay nó bị bệnh cảm cúm, không tiện ra khỏi phòng. – Bà Tuyết vừa đáp vừa đi thẳng, không hề ngoái lại nhìn Nhi.
Nhịp tim Nhi dần dần ổn định trở lại, đó chỉ là một cô gái bình thường, sao dạo này Nhi nhìn đâu cũng toàn nghĩ là ma cơ chứ? Nhi gật đầu chào Như, song cô gái đó chẳng hề đáp lại mà quay người đi vào trong, bóng hình cô biến mất dần trong căn phòng tối, để lại cho Nhi nỗi khó hiểu trong lòng.
***
Nhi ngồi trước hiên nhà, liên tục giơ điện thoại hết hướng này sang hướng khác hòng bắt được sóng điện thoại để liên lạc về nhà, nhưng hoàn toàn vô vọng. Nơi này như tách biệt với thế giới bên ngoài – không sóng điện thoại, không tiếng xe cộ hay tiếng người, thậm chí không hề có điện, chỉ sử dụng đèn dầu và đèn cầy. Thật ra, đây là cuộc sống mà Nhi từng ao ước muốn thử một lần. Thế nhưng ngay lúc này, tại đây, Nhi lại chẳng thể thoải mái mà tận hưởng niềm mơ ước bấy lâu, bởi giấc mơ kỳ quái về ngôi nhà này và những cảm giác sợ hãi mông lung đã bủa vây lấy cô.
Thái độ của bà Tuyết cũng thật lạ; khi ngồi ăn cơm cùng bà, đáp lại những câu hỏi đầy cởi mở, thân thiện của cô chỉ là những câu trả lời lạnh nhạt và hờ hững. Nhi cứ nghĩ khi đến đây chơi, cô sẽ được nghe bà kể về những kỷ niệm tốt đẹp giữa bà và ông nội cô, nhưng bà lại lờ hẳn đi và về phòng ngủ sớm, bỏ lại mình Nhi với ngôi nhà vắng vẻ, thênh thang này. Có lẽ bà đang lo cho đứa con gái ốm yếu nên mới như thế? Nhi cũng không rõ nữa.
Nhi vươn vai ngáp dài, trăng hôm nay tròn và sáng, nhờ vậy mà Nhi có thể thấy rõ khoảng sân trước nhà bà Tuyết. Giờ nhìn kỹ lại, cô mới nhận ra trong sân trồng rất nhiều loại cây, nhưng có lẽ từ lâu đã không còn ai chăm sóc chúng nữa, bởi đa số đã héo khô, cằn cỗi, những cây còn sống thì lá hoa của chúng đều bị cắt xén tơi tả. Một cơn gió lạnh thổi qua làm Nhi khẽ rùng mình, ai lại nỡ đối xử với chúng như thế? Bà Tuyết? Con gái bà? Hay là còn một ai đó khác trong căn nhà này?
Chợt, có tiếng giày ai đó nện xuống mặt sân, Nhi đề phòng nhìn quanh một lượt, không có ai cả. Cô cố vểnh tai lên lắng nghe, tiếng giày gõ lộc cộc, gần sát bên cô. Nhi thấy lành lạnh sau gáy, tiếng giày đã ở ngay phía sau Nhi; cô giật thót người quay lại nhìn vào trong nhà, thấp thoáng sau tấm màn che, có bóng người vừa lướt qua. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Nhi thấy được một mái tóc đen dài cùng chiếc váy xanh dương nhạt.
“Chắc là chị Như.”
Nhi thầm nghĩ thế rồi vội đuổi theo bóng dáng ấy; ở cô gái đó có một sức hút mãnh liệt khiến Nhi tò mò và muốn gặp mặt kinh khủng, và Nhi biết cô chẳng thể nào tìm ra câu trả lời cho cảm giác ấy trừ khi gặp được Như. Thật kỳ lạ, giữa Nhi và chị Như luôn tồn tại một khoảng cách nhất định, mà cho dù Nhi cố chạy nhanh thế nào cũng không thể thu hẹp khoảng cách đó được. Chẳng mấy chốc, Nhi đã mất dấu chị ở ngã rẽ cuối lối đi.
– Con đừng sợ, mọi chuyện sắp kết thúc rồi… Rồi chúng ta, sẽ lại ở bên nhau như ngày xưa.
Giọng bà Tuyết rầm rì bên trong căn phòng ngay cạnh Nhi khiến cô dừng việc đuổi theo chị Như lại. Đây là phòng chị và bà Tuyết đang an ủi chị? Nỗi tò mò dấy lên; cô cảm nhận được có điều gì đó không ổn ở bà Tuyết, chị Như và căn nhà này. Mà sự thật, có lẽ chỉ ngay sau cánh cửa này thô;Nhi có nên đánh liều và đẩy cửa vào trong?
Tay Nhi run run chạm nhẹ vào cánh cửa, nhưng khi cô chưa kịp làm gì, cánh cửa đã mở toang, gương mặt bà Tuyết đối diện với Nhi, mắt bà trừng lên vô cùng dữ dằn.
– Sao vẫn chưa ngủ? – Giọng bà Tuyết lạnh băng.
Trước biểu cảm và lời nói khác lạ của bà, Nhi bị sốc, cô vô thức co người lại, đáp lời bằng giọng nhát gừng.
– Con thấy chị Như, nên định đuổi theo để chào chị thôi ạ.
– Nó ngủ rồi, con cũng nên ngủ đi. Không nên loanh quanh trong nhà vào giờ này.
Bà Tuyết nhanh chóng xoay người, đóng cửa phòng lại rồi lãnh đạm bước qua Nhi; giờ cô mới hoàn hồn, tay chân đã ướt đẫm mồ hôi. Không, thứ làm Nhi sợ không phải bà Tuyết, mà là phía sau bà – bên trong căn phòng ấy. Nhi thấy chị Như ngồi trên chiếc giường đã có phần cũ kỹ nhìn Nhi, cười; qua ánh sáng từ ngọn nến đặt trên chiếc bàn con trong phòng, Nhi thấy rõ gương mặt chị, trắng bệch, không sức sống; kinh hoàng hơn cả là ở phía cổ chị xuất hiện một đường cắt sâu, vết thương ấy không chảy máu mà sưng tấy lên như bị ngâm trong nước quá lâu.
***
Nhi nằm trên giường, chẳng thể nào đưa mình vào giấc ngủ. Bao nhiêu câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu; chị Như – con bà Tuyết chính là cô gái trong những cơn ác mộng gần đây của Nhi? Mục đích của cô ta là gì? Và liệu bà Tuyết có biết con gái mình chỉ còn là một hồn ma hay không?
“Chín Tuyết? Cái bà bị điên luôn nghĩ mình giàu có ấy à?”
Giọng của chú chỉ đường cho Nhi lúc chiều chợt vang lên; những rối rắm trong lòng Nhi dần được tháo gỡ. Bà Tuyết bị điên, đó chính là lời giải thích thỏa đáng nhất cho mọi chuyện, từ việc những cái cây trong nhà bị cắt xén tơi tả, cho đến việc bà nói chuyện với đứa con gái đã mất như cô ta vẫn còn sống, thái độ kỳ lạ, thất thường của bà…
Nhưng khoan đã, vậy mục đích của bà khi tìm gặp Nhi và mời cô tới đây là gì? Liệu giấc mơ của cô, những chuyện xui xẻo, giọng nói luôn văng vẳng bên tai cô, có liên quan gì với nhau không? Càng nghĩ, lại càng có nhiều câu hỏi và thắc mắc được đặt ra, cuối cùng mọi chuyện vẫn rối rắm như ban đầu.
Một âm thanh ken két khẽ vang lên, Nhi gần như nín thở, cô co cả người vào trong chiếc mền cũ kỹ. Qua chiếc mền mỏng tanh, Nhi thấy bà Tuyết đẩy cửa bước vào, tay trái cầm nến, tay phải cầm một cái kéo to, dài và nhọn hoắt. Bà bước loanh quanh trong căn phòng nhỏ, sau cùng dừng lại trước giường cô như dò xét. Tim Nhi đập loạn xạ, đầu ong ong chẳng nghĩ được gì nữa. Nhi sẽ chết, dưới lưỡi kéo nhọn hoắt đó? Một đường cắt ngọt vào cổ? Nhi nhắm tịt mắt, không dám tưởng tượng đến chuyện tiếp theo nữa. Lại một tiếng ken két nữa vang lên, cửa đã đóng, tiếng bước chân của bà Tuyết cũng xa dần. Nhi vẫn nằm im trong chăn như thế một lúc lâu, sau khi chắc chắn mình đã an toàn, cô mới vùng dậy. Điên thật rồi, bà Tuyết điên, Nhi cũng điên. Sao Nhi lại có thể đến đây, để rồi gặp những chuyện như thế này cơ chứ. Không, cô không thể ở đây thêm một phút giây nào nữa.
Nhi vơ vội cái ba lô ở góc phòng, rồi lao thẳng ra cửa. Mặc cho lực kéo của Nhi, cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích – nó đã bị khóa ngoài. Nhi ngã khụy, không còn biết làm gì nữa. Nhi nhớ tới ông nội, nhớ Dũng, Điền và cả giọng nói kỳ lạ hay vang lên trong đầu cô; ngay lúc này, Nhi hoàn toàn đơn độc.
– Có ai không, làm ơn giúp tôi…
Giọng Nhi vang lên yếu ớt trong nỗi tuyệt vọng tột cùng, cô co người lại khóc.
***
Khi Nhi giật mình tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã sáng, cô vội vã bật dậy, kéo thử cửa, vẫn bị khóa ngoài. Vậy là bà Tuyết muốn giam lỏng cô ở đây, bà ta muốn gì ở cô, con gái bà ta muốn gì ở cô? Nhi ôm đầu suy nghĩ, nhưng chẳng thể nào nghĩ ra được một câu trả lời hợp lý. Có tiếng bước chân đi đến, cô liền lặp tức gào lên.
– Bà ơi, cho con ra ngoài, sao bà lại nhốt con?
– Con cứ ngoan ngoãn ở trong đó, cố chờ thêm một ngày nữa, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc thôi.
Bà Tuyết đáp lời Nhi bằng giọng nhàn nhạt không cảm xúc rồi nhanh chóng rời đi. Câu nói của bà cứ vang vọng trong đầu, Nhi không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Nhi vừa đập cửa vừa gào thét, mong có ai đó sẽ nghe và giúp đỡ, mặc dù cô thừa biết đó là điều không tưởng; bởi ngôi nhà này nằm sâu trong một con đường nhỏ hẹp rậm rạp cây cỏ dại. Sao Nhi lại có thể ngây thơ và dễ tin người như thế nhỉ? Bây giờ ngẫm lại, từ chuyện phòng thờ ông nội đột nhiên rung chuyển kỳ lạ, những xui xẻo cô gặp trong chuyến đi đến đây, tiếng thì thầm của ai đó bên tai, phải chăng tất cả đều là để ngăn cản Nhi đến đây?
Nhi mặc kệ, không nghĩ nữa, dù gì lúc này chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Cô tiếp tục đập cửa và gào thét, với hy vọng một phép màu nào đó xảy ra.
Bất chợt, cánh cửa mở toang, bà Tuyết xuất hiện, trừng trừng nhìn Nhi đầy phẫn nộ.
– Mày ồn ào quá!
Bà Tuyết trầm giọng nói, đồng thời giơ cánh tay đang cầm một cây gỗ to lên, nhắm thẳng vào đầu Nhi.
Bốp!
Nhi ngã vật xuống nền gạch lạnh; trong cơn choáng váng, Nhi nhìn thấy Như, cô ta đứng sau lưng bà Tuyết, ném cho Nhi nụ cười cổ quái.
*
Mảnh sân vắng lặng thường ngày bỗng chốc trở nên tươi vui, ồn ào bởi tiếng nói cười râm ran của hai đứa trẻ.
– Sau này lớn lên, em muốn được làm cô dâu của anh.
Đứa bé gái chớp chớp cặp mắt to tròn nhìn cậu bé bên cạnh, chờ đợi lời hồi đáp.
– Anh Minh!
Nhận thấy Minh chẳng thèm quan tâm đến mình, cô bé gào lên, rồi níu lấy cánh tay của Minh, giật giật liên hồi.
– Được rồi, được rồi. Bé Như ngoan, đừng khóc nhè nữa.
Minh xoa đầu Như dỗ dành, cậu bé rất sợ Như khóc, bởi y như rằng mỗi lần như vậy, cậu sẽ bị cha đánh một trận đòn nhừ tử. Như là con gái cưng của ông Vương và bà Tuyết – gia đình giàu có nhất nhì vùng này, nên đừng dại mà làm phật lòng họ – cha luôn nhắc nhở Minh như thế.
– Vậy là anh chịu làm chồng em rồi phải không? – Như thôi khóc, nhìn Minh trông đợi.
– Ừ. Sau này làm chồng em, được chưa?
Như nhảy cẫng lên vui sướng, rồi nắm tay Minh kéo đi chơi. Minh không biết nên xem đây là xui xẻo hay may mắn, khi chỉ trong một lần tình cờ gặp, cậu lại được Như để ý, cô bé đã nằng nặc đòi được làm bạn với cậu; và thế là, mặc dù gia cảnh vô cùng bình thường, nhưng cậu lại bỗng dưng trở thành khách quen của gia đình này.
Minh không ghét Như, nhưng đôi lúc cậu cũng cần tập trung cho việc học hành của mình, không thể cứ suốt ngày sang nhà cô bé và vui chơi thôi được.
– Con nhỏ này, không có mắt à?
Giọng nói chói tai của Như vang lên làm Minh sực tỉnh. Trong lúc mải chạy giỡn, Như đã va phải một cô bé khác, hình như là người làm trong nhà.
– Là em đụng trúng em ấy mà.
Không hề để ý đến gương mặt càng lúc càng nhăn nhó của Như, Minh tiến về phía cô bé đang ngồi trên sân, đỡ dậy. Đập vào mắt Minh là đôi mắt trong veo, đượm buồn, đôi môi đỏ nhỏ nhắn liên tục mấp máy lời xin lỗi.
– Em tên là gì?
Câu hỏi vô thức phát ra từ miệng Minh, khiến không chỉ Như, cô bé trước mặt, mà đến cậu cũng bất ngờ.
– Dạ… con tên Quỳnh Dao.
*
Minh đứng ngây người nhìn hoàng hôn; hồ nước trước mặt anh khẽ lăn tăn. Khung cảnh buồn mênh mang, lòng Minh cũng thế. Có đôi lúc anh tự hỏi, rốt cuộc mình là ai và mình có còn đang sống không. Cuộc đời Minh chưa bao giờ theo đúng ý anh muốn, kể cả trong việc hôn nhân.
– Cậu chủ. Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?
Minh quay người lại, Quỳnh Dao đứng đó, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh tanh, không cảm xúc.
– Dao… Chúng ta trốn đi thôi, anh không thể chịu được nữa! – Minh sấn tới, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, gầy gò của Dao.
– Cậu sao thế? Cậu nói gì tôi không hiểu. – Dao vùng tay ra, lùi về sau.
– Em hiểu mà! Anh yêu em từ rất lâu rồi, và anh chắc chắn em cũng yêu anh!
– Không! Em không hiểu gì cả.
Dao liên tục lắc đầu, dường như chẳng thể kiềm chế nổi nữa, nước mắt lăn dài trên gò má cô. Trái tim Dao đã chết kể từ ngày anh và Như – cô chủ của cô -chính thức trở thành vợ chồng. Giờ, cô chủ cũng đã mang trong bụng đứa con của anh, anh còn gọi cô ra đây để nói những lời này được nữa sao?
– Anh vẫn chưa từng quên em mà, Dao…
Mỗi lần Minh định sấn tới, Dao đều lùi lại một bước, chẳng mấy chốc cô đã đứng trước mép hồ mà chính cô và Minh cũng không hề hay biết. Chợt, Minh nhận ra ở cổ Dao có một vết hằn đỏ, anh liền chạy lại, nắm lấy bờ vai Dao xem xét.
– Em bị sao thế này, cổ em, cả tay em nữa… Sao lại đỏ tấy lên thế kia? – Minh không giấu được vẻ kinh ngạc.
– Anh buông tôi ra!
Dao vùng vẫy, ra sức chống cự hòng thoát khỏi vòng tay của Minh. Không! Có chết Dao cũng không thể nói với Minh chuyện cô bị ông chủ lợi dụng và xâm hại, bởi cô là người hiểu rõ Minh hơn ai hết; nếu anh biết chuyện, chắc chắn anh sẽ không để yên cho ông ta, sự nghiệp và tương lai của anh sẽ vì một phút nóng giận mà sụp đổ hết.
Ngay lúc thoát ra khỏi vòng tay của Minh, Dao chợt thấy chới với, cô ngã xuống hồ trước sự bàng hoàng của Minh. Đó là một cái hồ rất sâu, người dân vùng này đều truyền tai nhau rằng, ở dưới hồ có thủy quái, chưa từng ai sống sót khi rơi xuống hồ này cả. Nhiều người hay tìm đến đây để tự tử khi bế tắc, bởi họ còn nghe một truyền thuyết rằng, nếu tự nguyện bán linh hồn cho thủy quái, họ sẽ được thỏa mãn một ước nguyện của mình.
Dao gần như kiệt sức, không vùng vẫy nổi nữa, cô để mặc mình chìm hẳn trong lòng hồ sâu hoắm. Như thế này cũng tốt, cô chết đi, cũng là cách giải quyết tất cả mọi vấn đề. Ngay lúc cô sắp ngất đi, dòng nước chợt bị khuấy động, Minh đã nhảy xuống hồ, chọn lựa cái chết cùng cô.
“Kiếp này… không ai nợ ai cả!”
Dao ở trong vòng tay của Minh, dần dần chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.
***
Nhi mở choàng mắt, đầu vẫn đau âm ỉ, tay bị trói chặt vào cột nhà, không di chuyển được.
– Bà ơi, thả con ra với. Mọi chuyện không như bà và chị Như nghĩ đâu!
Trời đã về chiều, qua ánh sáng yếu ớt còn sót lại, bà Tuyết ngồi ở góc sân, tỉ mẩn mài dao, lưỡi dao sáng bóng, sắc nhọn, Nhi nhìn mà lạnh người.
– Chờ ta một lúc.
Bà vẫn kiên trì mài; sau khi đã vừa ý với độ bén của con dao trong tay, bà chậm chạp đứng dậy tiến về phía Nhi, nở nụ cười nhàn nhạt.
– Xin lỗi vì đã để con chờ. Mai là sinh nhật con gái ta, con có biết không? – Đoạn, bà cười khằng khặc. – Và cũng là ngày giỗ của nó cùng đứa con đầu lòng của nó!
Mắt bà trừng lên nhìn Nhi, đôi mắt đục ngầu đầy thù hận; bà chĩa mũi dao vào mặt Nhi, lăm le như muốn đâm tới.
– Làm ơn nghe con giải thích. Chuyện của chị Như, Dao không hề cố ý, và con cũng không phải Dao, con là Nhi mà!
Nhi gào lên cố giải thích cho người phụ nữ trước mặt hiểu, nhưng dường như vô dụng, càng lúc bà càng trở nên dữ tợn.
– Nói láo! Mày là con Dao kiếp trước, chính tao và con gái đã khổ sở tìm mày biết bao nhiêu năm nay. Gương mặt mày giống hệt nó! Cả thằng Minh cũng vẫn còn lẽo đẽo theo mày! – Bà Tuyết không còn giữ được bình tĩnh, gào ầm lên.
– Con không biết, thật sự không biết.
Nhi bật khóc trong sợ hãi, đầu óc cô trống rỗng, chẳng nghĩ được điều gì.
– Vậy thì tao nói cho mày biết. Vì mày mà con gái tao uất ức tự tử chết, chồng tao thương con nên lên cơn đau tim rồi chết theo nó, mày phá nát gia đình tao! Tao nguyền rủa mày, con gái tao nguyền rủa mày, kiếp trước mày ra đi nhẹ nhàng quá, kiếp này tao sẽ hành hạ cho mày sống không bằng chết!
Bà Tuyết vẫn lớn tiếng chửi rủa, Nhi lắc lắc đầu, nhắm tịt mắt; cô không muốn nghe nữa. Có lẽ cô sắp phát điên đến nơi rồi!
Chợt, bà Tuyết thét lên, Nhi choàng mở mắt, trước mắt cô là gương mặt mà cô không thể tưởng tượng được mình có thể gặp vào lúc này.
– Hiệp…? Sao anh lại ở đây?
– Chuyện đó nói sau đã!
Hiệp vội vã cởi trói cho Nhi, rồi dìu cô bỏ chạy. Bà Tuyết bị Hiệp xô ngã lúc nãy giờ đang lồm cồm bò dậy, liên tục gào lên.
– Chúng mày không thoát được mẹ con tao đâu!
Hiệp dìu Nhi chạy ra phía cổng, chợt Nhi kéo tay Hiệp lại, cất giọng run rẩy.
– Không được… đằng đó…
Như đã đứng chờ sẵn ở gần cổng, mắt cô ta trắng dã, cánh tay xanh xao giơ về phía Nhi. Nhi quay lại phía sau, bà Tuyết cũng đang cầm dao hăm he đi tới, dường như chẳng con lối thoát nào cho cô và Hiệp nữa.
– Không sao cả, có anh ở đây.
Như được tiếp thêm sức mạnh, Nhi dần dần lấy lại tinh thần. Cô nắm chắc tay Hiệp, chạy thẳng về phía cổng, không quan tâm đến Như đang đứng đó nhìn họ đầy giận dữ.
“Mọi chuyện đều có lý do của nó, đừng sợ hãi mà hãy dũng cảm đối mặt.”
Giọng nói đó lại vang lên như tiếp thêm niềm tin cho Nhi – lần này, cô đã nhận ra, đó là giọng ông nội. Cô cùng Hiệp vụt chạy qua chiếc cổng sắt cũ kỹ, mùi hoa lan tỏi xộc vào mũi Nhi cay nồng.
***
Nhi khẽ mở mắt, một màu trắng toát đập vào mắt cô. Đây là đâu? Nhi đã chết rồi sao?
– Em tỉnh rồi, tốt quá! – Hiệp thở phào nhẹ nhõm, an tâm nhìn Nhi.
Hóa ra cô vẫn chưa chết, hóa ra cô và Hiệp đã thoát rồi, và đây lên bệnh viện!
– Anh… bà Tuyết, chị Như… sao rồi?
Hiệp thận trọng đỡ Nhi ngồi dậy, đầu cô vẫn còn váng vất, song cũng đã lấy lại tỉnh táo chút ít.
– Mọi chuyện ổn hết rồi, em đừng lo.
Và Hiệp kể. Hôm gặp cô ở trạm chờ xe buýt, Nhi đã đánh rơi cuốn sổ ghi địa chỉ và số điện thoại của bà Tuyết. Cũng trong đêm đó, Minh – anh chàng duyên âm của Nhi chợt xuất hiện trước Hiệp, kể rõ sự tình và nhờ anh giúp đỡ. Trong suốt chuyến đi của Nhi, Minh đã nhiều lần cảnh báo và ngăn cản nhưng không được. Những linh hồn rất sợ mùi tỏi, nên Minh không có cách nào tiếp cận vào nhà bà Tuyết để giúp đỡ cô.
– Vậy còn chuyện bà Tuyết bảo em chính là Dao, là thật sao? – Nhi lẩm bẩm.
– Phải. “Tìm ra được kiếp sau của em là ai” – đó chính là ước nguyện của Như, khi cô ta quyết định bán linh hồn mình cho thủy quái trong cái hồ đó.
– Vậy sao cuối cùng cô ta lại để cho chúng ta thoát?
– Không phải cô ta muốn thế, sự dũng cảm là thứ mà những linh hồn rất sợ ở con người, chỉ khi tinh thần em yếu ớt thì họ mới có thể làm tổn hại em được.
Nghe đến đây, Nhi cũng đã hiểu gần hết câu chuyện. Thật sự, cô thấy thương cảm cho bà Tuyết và Như hơn là giận dữ, nếu nói chuyện này hoàn toàn không phải do cô mà ra thì không đúng.
– Em đang tự trách mình sao? Đừng ngốc như thế! Minh đã gặp và giải thích mọi chuyện cho Như và bà Tuyết nghe, cả chuyện em bị chồng bà Tuyết lạm dụng nữa. Từ nay mẹ con bà ta sẽ không làm phiền em nữa đâu.
Nói đến đây, Nhi mới chợt nhớ ra, phải rồi, Minh đâu?
– Anh ta và Như đã siêu thoát rồi. Anh ta bảo cuối cùng cũng không có đủ dũng cảm để đối mặt với em, anh ta cứ nghĩ là anh ta đang bảo vệ em, nhưng cuối cùng lại là anh ta làm hại em ra nông nỗi này…
Nhi không đáp lời Hiệp, cô nhìn về một nơi xa xăm. Như vậy cũng tốt. Ngay từ kiếp trước, Dao cũng đã nói hai người không còn nợ nhau gì nữa cả. Nhi – kiếp này của Dao cũng đã sống tốt, sống vui thế này rồi, Minh và Như cũng nên như thế.
– Anh xin lỗi. – Giọng của Hiệp làm Nhi giật mình; anh ta xin lỗi điều gì chứ?
– Ngày trước, lúc quen em, Minh đã tìm cách quấy phá anh, khiến anh sợ hãi mà chia tay em như thế.
Hiệp cúi gằm mặt, buồn bã nói. Bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn day dứt về chuyện này, anh thật sự đã quá hèn nhát trong tình yêu.
– Không sao cả, hôm qua anh đã rất dũng cảm mà!
Nhi xoa đầu Hiệp như dỗ dành một chú cún con, anh ngẩng đầu lên, trước mắt anh là đôi mắt trong veo cùng nụ cười tươi như nắng.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!