Je t'aime

158 lượt xem

Đã sáu năm kể từ cái ngày đầu tiên anh đặt chân đến thành phố biển xinh đẹp này. Hồi ấy anh vẫn còn là sinh viên năm ba của một trường đại học và cùng nhóm bạn đến thành phố này với tư cách là tình nguyện viên. Anh vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác bị cuốn hút mạnh mẽ bởi lần đầu nhìn thấy những cuộn sóng biển vỗ ì ạch vào bờ cát vàng. Sự tất bật ở cái thành phố xa hoa khiến anh phải bon chen mình vào cái bề bộn của cuộc sống, và nó làm anh khao khát một phút giây bình yên ngắn ngủi, khao khát những nốt nhạc nhẹ nhàng đã bị lấp bởi kim đồng hồ vội vàng.

Bánh xe chầm chậm trải dài trên con đường chạy dọc bờ biển, anh khẽ nhắm hờ mi mắt hòa mình vào làn gió biển mát rượi qua cửa sổ xe, lắng nghe bài ca của sóng, đã lâu rồi không được nghe âm điệu du dương này. Nha Trang đã thay đổi nhiều sau sáu năm trở lại, dù vậy nhưng vẫn còn đó mùi hương của sóng biển, vẫn còn đó những bài ca biển hát ngày đêm, còn đó cảm giác bồi hồi nhớ nhung khi được trở lại.

je-taime

...

Bài hát dù có ngọt ngào đến mấy thì cũng sẽ đến lúc ngân lên khúc nhạc kết. Nhã Yến đã học được tình yêu với biển từ anh – một kẻ xa lạ không thuộc về thành phố này. Và nơi bờ biển trong xanh, cô đã trót yêu anh từ những phút giây giận dỗi vô cớ ấy. Nhưng ngay hôm nay, giờ phút này, thì cô lại giam mình trong một góc phòng, đôi mắt đã ngấn nước nhưng lại không dám khóc vì sợ khóc rồi sẽ không tự nín được mà chạy đến tìm anh. Nhìn những cuộc gọi nhỡ từ anh cứ vài phút lại nhấp nháy trên màn hình điện thoại khiến quả tim của cô như chỉ chực chờ để vỡ òa. Có lẽ anh đang lo cho cô lắm ...

Sáng hôm nay Nhã Yến vô tình nghe được thông tin bên phòng giáo vụ rằng giảng viên thực tập sắp rời khỏi trường vì thời gian thực tập ba tháng của anh chỉ còn bốn ngày là kết thúc. Anh bắt buộc phải trờ về Sài Gòn để tiếp tục khóa học của mình. Cô đã trở về nhà sau tiết học ở trường mà không ra biển gặp anh như mọi khi. Cách cửa phòng đóng sầm lại. Cởi bỏ chiếc áo mạnh mẽ, tinh nghịch thường thấy, cô tự cho mình một chút yếu đuối nơi góc tối.

Anh sẽ đi? Cô đã tự hỏi như vậy hàng giờ liền dù đã biết rõ câu trả lời. Cô muốn anh ở lại, nhưng cô có gì để níu anh ở lại bây giờ? Tình cảm của cô chỉ là thứ tình cảm tạm thời, anh còn sự nghiệp và gia đình nơi thành phố xa hoa nhộn nhịp đó.

Mưa lạnh tí tách nơi mái hiên, từng cơn gió rít mạnh lùa vào khung cửa sổ cũ kỹ khiến nó như muốn bung ra. Những cơn gió này không còn ấm áp nữa khi không có bàn tay anh nắm lấy. Bài ca biển hát đâu rồi giai điệu ngọt ngào? Còn lại sau tất cả là sự đắng chát và cô đơn làm bạn.

Cô nhớ anh. Nhớ anh đến phát điên lên. Cô chỉ muốn chạy đến bên anh bởi cô biết nếu như vậy chắc chắn sẽ được anh ôm vào lòng, sẽ được anh lau đi những giọt nước mắt ấy và được dỗ dành như một đứa trẻ. Nhưng tất cả những gì mà Nhã Yến có thể làm là để mình rời xa anh. Cô đang tập thích nghi trở lại với cuộc sống trước khi anh đến, một cuộc sống mà chỉ có bước chân cô in dấu trên bờ cát vàng những buổi chiều muộn.

Ngày anh đi biển có còn hát. Giai điệu ngọt ngào đã theo đại dương về nơi xa, chỉ còn bài ca buồn như nỗi lòng trăn trở. Nhớ em, lắng nghe lời biển hát, trong câu hát anh gọi từng tiếng tên em. Đêm sóng vỗ như tim đang gào thét. Anh đi rồi, em có buồn không?

Bước chân dẫm nhẹ lên thảm lá vàng già cỗi nơi con đường thân thương. Anh nở nụ cười gượng tạm biệt những bài ca ngọt ngào. Lòng hoang mang lặng lẽ tìm cho mình bóng dáng em nơi chốn này. Nhã Yến có ở đâu đó giữa biển người này không? Anh tự hỏi.

Tiếng còi xe liên hồi hối thúc những hành khách đang tất bật với mớ hành lý lộn xộn. Anh vẫn đứng đấy, chẳng thiết gì cái balo trên tay, vẫn nuôi hy vọng cô sẽ xuất hiện trong biển người này. Rồi cũng đến lúc anh trở thành hành khách cuối cùng của chuyến xe ấy. Ngậm ngùi dụi nhanh khóe mi đỏ hoe, anh bước lên xe nhưng ánh mắt vẫn dõi theo phía xa xa vô định. Đến cuối cùng vẫn không thể ôm cô trước khi ra đi. Liệu có ngày gặp lại không?

Chuyến xe vừa di chuyển ra khỏi bến xe thì bác tài lại một phen ôm tim phanh gấp khiến tất cả mọi người đổ về phía trước và lồm cồm ngồi dậy. Hình ảnh cô chợt xuất hiện trong tâm trí anh ngay tình cảnh hỗn độn đấy. Lần đầu tiên gặp cô cũng bằng cái phanh gấp này. Anh tự trấn an mình, cũng cái phanh đó, nhưng hôm nay không có cô. Mọi ưu tư phác rõ trên thần thái bất chợt biến mất khi có một giọng nói quen thuộc của một người mà anh đã luôn trông ngóng.

"Thầy!"

Phải rồi. Đó là Nhã Yến và cô đang gọi anh. Chẳng đợi chờ cho sự bất ngờ, anh lao xuống xe và ôm chầm lấy cô trong sự ngạc nhiên đến tột độ của tất cả những ai có mặt lúc ấy. Chẳng cần để ý đến tiếng còi xe, chẳng cần quan tâm đến những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, tất cả những gì tồn tại trong suy nghĩ của họ lúc này là không thể mất nhau. Thân mình bé nhỏ của cô được ôm ấp trong lòng anh, đôi mắt vẫn còn lấm tấm dấu vết của những giọt nước mắt vội vàng.

Đến lúc này anh mới để ý. Mái tóc luôn thẳng nếp của cô bây giờ thực sự trông rất khó coi. Chiếc áo khoác hờ hững trên vai cô chỉ chực chờ để rơi xuống, thậm chí đôi chân nhỏ ấy vẫn còn mang đôi dép bông đi trong nhà. Anh ghì chặt lấy cô, lại càng thương cô hơn khi nghĩ có lẽ cô đã rất sợ hãi và khó khăn biết bao để tìm được anh trong cái bến xe có tới cả mấy trăm người, và không biết bao nhiêu chiếc xe như thế này.

Anh nâng tay vén những sợi tóc bết mồ hôi trên trán cô, nhẹ giọng thì thầm bên tai: "Đồ ngốc, em là người hùng chặn xe của thành phố đấy à?!"

Ngoài kia trời lộng gió, cô nép mình vào chiếc áo sơmi thoang thoảng mùi thơm của anh mà lòng nghẹn lại, cố cắn chặt môi để không bật ra tiếng nấc: "Thầy nhất định phải đi sao?" Anh nghẹn lời, đôi mắt buồn thăm thẳm. Nếu như bình thường chơi trò đối đáp thì có lẽ anh đã có thời gian suy nghĩ cho câu trả lời. Nhưng trong tình cảnh này, với câu hỏi này, anh thật sự không trả lời được. Gương mặt lộ rõ sự đau đớn mà thứ tình cảm này đem lại.

"Thầy."

"Ừ?"

"Em vừa học được một câu."

"Câu gì?"

"... Es-tu de retour?"

Anh mỉm cười nhìn đôi mắt đẫm ướt của cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán rồi nói: "Attends-moi." Anh muốn nói rằng cô hãy đợi anh, anh sẽ quay trở lại bên cô. Gửi lời hứa hẹn trong nước mắt ngậm ngùi, nhưng dẫu sao trong lòng họ cũng phần nào vơi đi nỗi đau ấy, vì ít nhất cả hai đều rõ một điều họ sẽ còn gặp lại nhau tại thành phố này. Gom chặt yêu thương gửi trên chuyến xe mang anh đi. Họ nắm chặt tay nhau giữa giữa biển người bao la, cảm nhận được sự chia cách xót xa trong lòng nhưng lại chẳng thể nói ra thành lời. Anh bước lên xe tìm chỗ ngồi cho mình, ngoái đầu lại cố gắng giữ chặt hình ảnh cô giữa biển người mênh mông ấy, chợt nhói lòng khi thấy cô một mình dụi mi, quệt nhanh những giọt nước mắt vụng về không ngừng tuôn trên gò má.

Nắng chiếu nhẹ vì bị che phủ bởi những áng mây lớn, gió rít từng cơn như đang khóc thương cho chuyện tình buồn. Biển hôm nay một màu xám ảm đạm. Đầu ngọn sóng vương vấn yêu thương nơi những trái tim lỗi nhịp đang khóc cho nhau. Quanh quẩn trong mớ hỗn độn rồi bất giác trong một khoảnh khắc nhận ra, tình yêu với biển không thể khỏa lấp đuợc nỗi cô đơn khi không có nhau bên cạnh. Nắng mỏng manh nhẹ nhàng khi những hạt mưa xuất hiện, bài ca hôm nay biển hát buồn quá. Ca từ nghe thật da diết, u tịch đến não lòng.

...

Cuộc sống, công việc. Tất cả mọi thứ vội vàng cuốn con người ta vào vòng xoáy của những sự bon chen và mãi chạy theo cái được gọi là triết lý luân hồi vốn đã được định sẵn mà vô tình quên đi giai điệu ngọt ngào của cuộc sống. Đã là bài ca của đại dương thì sẽ không bao giờ có đoạn kết. Mãi mãi là những giai điệu sâu lắng chạm vào trái tim những con người cô đơn đang mải tìm kiếm ảo ảnh trong hư vô.

Hạt mưa chiều nhanh chóng đến rồi cũng nhanh chóng đi để lại những gợn mây xanh sáng một khoảng trời như vừa được gột rữa. Đâu đó trên những áng mây xa xăm là chuyến bay cho sự khởi nguồn của một câu chuyện lại bắt đầu. Làn sóng xanh vỗ ì ạch nơi bờ cát chào đón yêu thương trở về. Nơi ấy có những bước chân lặng lẽ quẩn quanh trên con phố cũ tìm cho mình những ký ức ngọt ngào. Lá vàng rơi, gió cuộn mình trong góc phố nhỏ. Em vẫn là cô gái ngốc nghếch, vẫn nơi con phố bình yên đợi anh về.

"Tu me manques tellement."

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Tags: Je t'aime
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k