Xe chở nhạc Leonard Cohen - Chương 2: One of us cannot be wrong

104 lượt xem

Tôi lái xe đến công ty, chuyển chiếc nhẫn sang ngón giữa. Sẽ không hay ho gì khi để đời sống riêng tư của một manager trở thành chủ đề bàn tán của công ty, khi status single, in relationship và married nhập nhằng mà chính tôi cũng không phân biệt được nữa. Công ty cuối tuần vắng hoe, tôi ngồi kiểm tra và so sánh lại BATNA của từng đối tác. Bỗng nhiên, một điểm màu lam di động liên tục giữa những bàn làm việc. Tôi mở cửa, hứng trọn chiếc ống kính chĩa thẳng, và chớp một đường nhanh gọn. Nguyễn lao đến, hỏi tôi tới tấp về sự mất liên lạc suốt tối thứ sáu và cả ngày hôm qua. "Em tới đây làm gì?" "Chụp ảnh. Để up lên facebook. Sắp hết hạn thực tập rồi. Hôm nào cũng đông người, em không chụp được cảnh tĩnh." "Chỗ làm việc không phải studio. Ai cho em vào?" "Bác trực security. Em nói anh gọi em đến." Có lẽ lần sau tôi sẽ để xe ở góc khuất hơn. Ngay cả sự nghiêm túc của tôi cũng không hơn một đàn anh với Nguyễn, nên cô cứ líu lo quanh văn phòng cả buối sáng. Bữa trưa tại Don, Nguyễn khoe những tấm ảnh mang màu pale của cảnh vật tôi nhìn mỗi ngày từ chiếc Olympus Pen. Những tấm ảnh vuông, sáng nhợt nhạt, ấm nhẹ nhưng cô đơn. Tôi lùa ngón tay vào mái tóc nâu sáng tơ mềm của Nguyễn, tỏ ý khen thưởng. Nguyễn nhìn tôi háo hức chờ đợi. Lời của những nhân viên trẻ trong phòng thản nhiên vang trong đầu tôi, về cô nhóc trẻ thực tập thích manager. Xua đi sự ám ảnh vô cớ, tôi gõ nhẹ vào trán Nguyễn, giục cô ăn những chiếc macaron nhỏ xinh. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra sự thật khủng khiếp. Tôi chưa bao giờ làm điều tương tự với Phạm. Điều gì trong đầu tôi đã khiến tôi làm thế vào sáng hôm qua?

Tôi thả Nguyễn ở một góc đường khu trung tâm mua sắm, về nhà với tập hồ sơ mà không sao tập trung nổi ý nghĩ. Để di động ở nhà, tôi buộc chiếc ipod vào bắp tay, rồi chạy vài vòng quanh công viên. Ý nghĩ tôi để Nguyễn xen vào tình yêu cho Phạm làm tôi thấy tồi tệ. Tôi biết những cô nhóc trẻ sẽ thích những anh chàng trường phòng trẻ, có gout và có triển vọng tương lai. Tôi biết Nguyễn thích tôi. Tôi cũng biết kiểu tình cảm có một bắt đầu điển hình sẽ có kết thúc điển hình và đi vào lối mòn. Và hơn cả thế, tôi biết dù tôi có xao nhãng để thả cho bản thân thích Nguyễn đi chăng nữa, thì một ngày tỉnh dậy, tôi cũng sẽ nhận ra tôi yêu Phạm hơn bất cứ điều gì hết. Lí luận logic và giả thuyết xác đáng làm tôi nhẹ nhõm.

Tuần cuối cùng thực tập, tôi giữ khoảng cách với Nguyễn. Tôi mời những nhân viên bữa trưa, hỏi ý kiến về arbitrage có thể sử dụng cho vụ thương thảo cuối tuần ở khu resort cách thành phố sáu tiếng đi xe. Từ chối dùng xe công ty, bù lại tôi được đặt phòng trước tại khách sạn đẹp nhất bên biển, và tiền công khá hời riêng cho vụ kí kết này. Phạm cuối tuần này cũng sẽ về. Mọi thứ trở nên sáng bừng. Ngày thứ sáu, Nguyễn rủ mọi người trong phòng liên hoan chia tay, tôi từ chối với lí do cần hệ thống lại tài liệu cho chuyến đi hôm sau. Nguyễn định nói điều gì, nhưng rồi thôi. Tôi tự nhủ: "Đấy là cách các cô nhóc kết thúc một vụ say nắng." Và chẳng có ai sai cả.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k