LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Trạm dừng nào cho yêu thương? - Chương 1: Này chàng trai, em yêu anh!

103 lượt xem

Mối tình đầu của tôi bắt đầu từ năm lớp 10, với một cậu bạn cùng lớp. Khi ấy tôi chỉ biết, điều đặc biệt nhất ở Tuấn Minh là đôi mắt, đôi mắt buồn, lúc nào cũng long lanh nước, đôi mắt rất riêng biệt của Song Ngư. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, lòng tôi lại chùn xuống, đôi bàn tay khe khẽ áp vào má cậu, rồi âu yếm nhìn, trong lòng trào dâng những cảm xúc khó tả. Từ ngày quen Tuấn Minh, tôi cứ có thói quen nghĩ về cậu ấy, rồi lại tủm tỉm cười một mình. Nhiều lúc không kiềm chế nổi, bị mẹ phát hiện, tôi khai luôn cái vèo: "sau này con chỉ muốn lấy mỗi Tuấn Minh làm chồng thôi mẹ ạ!". Mẹ nhìn tôi trợn mắt, rồi khuyên răng hết cỡ, nào là đây chỉ là cảm giác nhất thời thôi con ạ, tuổi mới lớn, đứa nào mà chẳng thế, nên con đừng ảo mộng nhiều quá. Bố nghe tôi nói, rồi cũng tũm tĩm cười, bảo rằng tôi chỉ say nắng nhất thời thôi, sẽ mau qua giai đoạn này ngay ấy mà. Tôi mặc kệ, người lớn thật khó hiểu, sao chẳng tin vào tình yêu của bọn trẻ bọn tôi chứ? Chẳng phải dù còn trẻ hay đã lớn, thì khi yêu nhau, trái tim đều thấy ấm áp và luôn muốn ở cạnh người mình yêu thương tha thiết đó hay sao?

Những năm Trung học trôi qua nhanh chóng, tôi và Tuấn Minh vẫn đi bên cạnh nhau. Cậu bạn gầy nhom, cao hơn tôi hẳn một cái đầu, bờ vai cũng đủ rộng để chở che cho tôi mỗi khi tôi muốn dựa vào. Tuấn Minh ấm áp, mỗi phút giây bên cậu, là quãng thời gian vui vẻ bất tận của cuộc đời tôi. Chúng tôi thi vào chung một trường Đại học, cùng nhau đậu, cùng nhau dọn lên Sài Gòn, tuy xa nhà, nhưng miễn là có Tuấn Minh bên cạnh, thì nơi đâu cũng ấm áp, và nỗi nhớ nào cũng được lấp đầy. Chúng tôi tuy chung trường, nhưng khác lớp và khác khoa. Minh chọn học Công nghệ thông tin, vì đó là sở thích từ bé của cậu, tôi lại chọn học ngành Dệt may, vì ước mơ của tôi là sẽ mở một tiệm áo cưới sau khi ra trường, để có thể cứng kiến nụ cười hạnh phúc nhất của các cô gái.

Những ngày đầu ở Sài Gòn, chúng tôi vẫn gắn bó với nhau như hình với bóng. Tất cả mọi ngõ ngách ở Sài Gòn đều hằn in dấu chân của hai đứa. Tôi hạnh phúc và đắm chìm với tình yêu của cậu, thứ tình yêu ngọt ngào quá đỗi, dịu dàng quá đỗi. Nhưng rồi áp lực học tập, cả hai tách nhau dần ra. Những cuộc hò hẹn thưa vắng hơn, những lần nói chuyện ít hơn, tình cảm cũng dần vơi đi một nửa. Đôi lúc tôi có cảm giác, chỉ mỗi tôi còn yêu cậu ấy.

Một thời gian sau, tôi phát hiện Minh đang yêu say đắm một người con gái khác, cô bạn học trường Kinh tế, trắng trẻo, xinh đẹp và cao ráo. Cách Minh nói chuyện với bạn ấy, nhìn bạn ấy, mọi cử chỉ quan tâm, hệt như cách ngày xưa Minh đã dành cho tôi. Vài ngày sau, Minh nhắn tin chia tay tôi, vì cậu yêu người khác mất rồi. Tôi không nói gì, tự động tháo sim điện thoại, xóa trang Facebook cá nhân, nước mắt tôi lăn dài, lần đầu tiên Ma Kết khóc. Con gái nhạy cảm đến đáng sợ, và trong chuyện tình yêu, khi giác quan thứ 6 của con gái lên tiếng, thì không bao giờ sai một centimet nào cả. Chẳng phải linh cảm của tôi đã mách bảo trước rồi hay sao? Trái tim đã biết trước kết cục ngày hôm nay, vậy cớ làm sao lại tự huyễn hoặc mình trong cái ảo diệu màu hồng xa xôi của tình yêu, rồi khi sự thật được vạch trần, trái tim lại phải đau? Mùa hè ấy, tôi vẫn còn là cô gái 18. Cô gái 18 với loan lỗ những vết thương. 18 tuổi, tôi xăm mình, tóc cắt ngắn, nhuộm màu tím than, hút thuốc và uống bia ừng ực. Mùa hè ấy, tôi ngừng việc học ở trường, và đi du học.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư