LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Lọ Lem đường phố - Chương 17: Bão về

81 lượt xem
 

Một buổi sáng se lạnh và không có nắng, bầu trời ẩm ướt trực chờ sập xuống đầu người. Gió thổi như muốn cuốn bay mọi thứ cho thỏa cơn cuồng nộ. Bão về, đàn chim cũng không muốn rời khỏi tổ huống gì cất tiếng hót. Trời mới sang thu mà tưởng chừng như đông đã đến.

Thời tiết như thế này, khó trách khi không thấy những chiếc áo đồng phục của Lộ Thiên mà thay vào đó là những chiếc áo lông ấm áp và đắt tiền của các cô cậu ấm. Thế đấy, mùa bão – mùa khoe đồ.

Lững thững đi vào cổng trường trong màn chào đón nảy lửa, không khó để Ân đoán ra nguyên nhân của những cái lườm nguýt kia.

Ân thật sự cảm thấy đám nữ sinh này vô vị, còn chẳng đáng để cô cười khẩy.

Đi lên sân thương thôi!

Đứng thẳng người như thách thức những cơn gió lồng lộng kia, Ân khoác lên mình một lớp khi lạnh lùng khó tả. Mái tóc dài cứ thế tung bay trong gió, như muốn rời bỏ da đầu tiến thẳng lên trời cao.

Thở mạnh ra một làn khói mờ, đôi mắt cô bị che phủ bởi một màn sương mờ ảo khó xuyên thấu. Làn da vì lạnh mà ửng hồng nhưng gương mặt vẫn vô cùng thiếu sức sống.

“Biết ngay là chị sẽ lên đây mà.” – Từ phía cửa, Đan hùng hổ đi vào.

Ân mệt mỏi đến mức chẳng thèm liếc mắt.

Đứng khá xa chị gái mình, Đan ném tờ báo xuống mặt đất, phẫn nộ quát: “Giải thích đi!”

Ân liếc qua mặt báo, môi mỉm cười nhưng lòng chua chát. Trang nhất hôm nay đăng tin “Vương thiếu gia – người thừa kế tập đoàn Vương Thị – đưa bạn gái đi chọn siêu xe”.

Hình chụp cũng nét thật! Ân thấy mình đứng chễm chệ giữa cửa hàng bán siêu xe, Thiện đứng ngay phía sau hai tay bỏ túi quần, bên cạnh là chiếc BMW láng bóng.

Chẳng phải tự nhiên mà hai người họ có mặt ở đó, cũng không phải tự nhiên mà Ân đứng sát tấm cửa kính, quay mặt ra ngoài như vậy.

Đối diện cửa hàng đó là một tòa nhà bảy tầng. Tầng thứ ba là một tòa soạn báo, tầng một là nhà hàng. Đám nhà báo thường xuyên dùng bữa ở đây.

Thiện đưa Ân đến đây chính xác là để đám nhà báo có tin in báo.

“Mày muốn tao giải thích gì? Rằng người trong hình không phải là tao hay tao và Thiện không đến đó để mua xe?” – Nhếch miệng cười, Ân nhìn Đan vẻ giễu cợt.

“Chị… chị đúng là đồ đê tiện!” – Đan hét lên.

Vẫn giữ nụ cười trên môi, Ân nhìn Đan chán nản.

“Chị… trả Thiện cho tôi!”

“Tao cướp của mày sao? Là mày ngu ngốc bỏ rơi cậu ta trước mà.”

“Tôi… tôi… sẽ không để yên cho chị.”

“Cứ làm những gì mày muốn.” – Ân nhún vai, điệu bộ bất cần. Lần nào tức giận với cô Đan cũng nói câu này, nhưng đến cuối cùng không để yên thì cũng có làm được gì đâu.

Tức giận rời khỏi sân thượng, trước khi đi Đan không quên lườm Ân thật sắc.

Nổi giận thật rồi! Hối hận thật rồi! Những gì Thiện muốn dùng Ân để gây ra cho Đan đã thành công rồi.

Ân nhếch môi cười chua chát. Tiền cũng đã nhận rồi, lòng tự trọng không muốn bán đi cũng đành nhắm mắt ra giá thôi.

Khách không mời thứ nhất vừa đi, chỗ còn chưa kịp lạnh thì khách không mời thứ hai đã tới, đứng dựa người ở cánh cửa.

Ân vừa nhìn thấy đã lập tức nghe trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo nguy hiểm.

“Em… thật sự yêu Thiện à?” – Không che giấu sự buồn rầu trong giọng nói, Kiệt hỏi.

“Tôi có nghĩa vụ phải trả lời anh à?” – Đeo vào chiếc mặt nạ ngây ngô, Ân tròn mắt nhìn Kiệt.

“Cậu ta yêu em chứ?” – Biết là Ân sẽ không trả lời, Kiệt chuyển câu hỏi.

“Tìm cậu ta mà hỏi.” – Ân nhún vai.

Dù biết rất khó có thể nghe được một câu dễ nghe từ Ân, Kiệt đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn thất vọng.

“Em… hận anh lắm à?” – Nói ra điều mà bản thân sợ nhất, Kiệt như muốn nổ tung trong nỗi đau.

“Không! Tôi chẳng phí chút tình cảm nào cho anh.”

Đau! Không phải chỉ là một cái nhói nhưng là vô vàn cái nhói tập kích trái tim Kiệt một lúc. Anh rất sợ Ân nói hận mình, nhưng câu trả lời này còn đáng sợ hơn. Như thế có nghĩa trong lòng cô, anh đã không còn một vị trí nào.

“Anh phải làm gì em mới đối xử với anh như trước đây?” – Nước mắt không ngần ngại mà tuôn rơi, Kiệt nhìn Ân tuyệt vọng.

Một mũi dao cắm thẳng vào tim, Ân gồng người để không dao động trước gương mặt đang quặn lại vì đau khổ của Kiệt.

“Anh muốn quay lại sao?” – Rõ ràng trong lòng đang rất đau, Ân vẫn tỉnh bơ cười khẩy.

“Phải.” – Kiệt trả lời ngay lập tức.

“Nhưng rất tiếc, điều tôi muốn là anh biến mất mãi mãi, không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.” – Một nụ cười lạnh như băng nở ra rồi nhanh chóng tắt đi, Ân đi vụt qua Kiệt để lại anh chết đứng với nỗi đau.

Ân có thể nghe thấy tiếng “phịch” do Kiệt khuỵu xuống sàn.

Cô muốn quay đầu lại, muốn nhìn anh, thậm trí muốn chạy đến chỗ anh. Nhưng ý muốn ấy là điều cấm kị. Nếu làm như vậy, cô biết mình sẽ không còn đường thoát. Nỗi đau sẽ chỉ có thể tăng thêm chứ không cách nào bớt đi. Vậy thì thà có một đoạn kết đau khổ còn hơn một nỗi đau không có đoạn kết.

Đà Lạt hôm nay trời có bão!

***

Dự báo thời tiết các đài đều nói hôm nay bão sẽ đổ bộ lên đất liền, vì thế sẽ có mưa lớn. Thế mà trời tuyệt nhiên không mưa. Bầu trời cứ xụ mặt như giận dỗi, ôm khư khư nước trong những đám mây và mặc kệ cho gió lộng hành.

Không chút nương tay, gió hung hãn lay mạnh hàng cây nghiêng ngả. Những chiếc lá va chạm vào nhau tạo nên những tiếng xào xạc như than trách. Cây đâu hiểu rằng có than trách thế này hay hơn nữa thì gió cũng không quan tâm, đơn giản vì gió vô tình.

Không ít lá vàng bị gió hung hãn tước đoạt khỏi cây. Tưởng rằng thế là bình yên ôm đất mẹ nhưng lại chẳng thể. Bay lên rồi bị ném xuống, gió bạc bẽo cứ thế chơi đùa đến lúc chán. Một số rác rến bị gió thổi từ đâu về làm con đường trông không còn sạch sẽ như trước.

Đi dưới bầu trời u ám, xuyên qua những cơn gió, Ân bước chậm rãi để lắng nghe những tiếng vù vù vọng khắp không gian. Mái tóc được giấu trong áo khoác và được giữ gọn bới chiếc khăn quàng cổ.

Lơ đãng quét mắt qua con đường bên cạnh, cô nhanh chóng thu ánh nhìn về rồi lại dượm bước về phía trước.

Chẳng có gì đáng để cô phải để tâm, mọi điều vẫn diễn ra như nó phải thế. Con đường kia phải đông xe, những bà nội chợ phải đi siêu thị, học sinh phải đi học, người lớn phải đi làm, dù thời tiết có như thế nào đi nữa.

Căn bản mà nói, ngày mai có tận thế thì hôm nay cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn. Bản thân mỗi người đều có những lúc muốn chết đi cho nhẹ nhàng, nhưng suy cho cùng thì không ít thời gian họ dùng để phấn đấu cho cuộc sống trở nên tốt hơn.

Những kẻ phí phạm thời gian cũng đã biết mình làm chuyện thừa thãi. Sau những ngày phục kích trước cổng trường, ngoài hành lang, trước cửa lớp để lườm, để rủa, để mỉa mai, các nữ sinh cuối cùng cũng từ bỏ cái trò tự chuốc bực tức vào thân. Giờ chỉ vô tình thấy Ân ở đâu thì mắng nhiếc ở đó.

Không biết bản thân đang trốn tránh điều gì, có điều hai tuần này Ân không lên sân thượng mà đi thẳng đến lớp.

Hai tuần nay Kiệt cũng không đến trường.

Chuông reo vào lớp, đã quá quen với việc tự quản, Thủy – lớp trưởng đang định lên chia bảng rồi gọi một vài bạn học tốt sửa bài tập thì một giáo viên bất ngờ đi vô trong sự bỡ ngỡ của đám học trò. Có đứa còn tưởng cô giáo này đi nhầm lớp.

Đương nhiên sẽ không có chuyện các cô cậu ấm này đứng lên chào giáo viên.

“Chào các em, cô là Mai Hạnh, cô phụ trách bộ môn Vật Lý và từ hôm nay sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em” – Cô Hạnh đứng trước bục, dõng dạc giới thiệu. Xem ra cô cũng chẳng mong chờ lời chào “tổn thọ” của đám công tử, tiểu thư.

Đám nữ sinh nghe xong thì nhao nhao lên ngay lập tức. Đầu tiên là hotboy Đình Hy cùng bố đi công tác nước ngoài, tiếp theo thầy hóa học biệt tăm biệt tích mất hai tuần làm cả đám mất hết hứng thú đi học.

Ác mộng! Quả đúng là ác mộng.

Giờ thì hay rồi! Đổi giáo viên chủ nhiệm? Ác mộng gấp đôi!

Mí mắt đang che đi đôi đồng tử lạnh lẽo không màng thế sự khẽ nâng lên, Ân nhìn một lượt từ đầu đến chân cô giáo trẻ đang đứng trên bục giảng. Ngoài cái dáng nhỏ con ra thì không có gì nổi bật.

“Thầy Kiệt đâu?” – Bằng giọng không mấy thiện chí, một nữ sinh hỏi cộc lốc.

“Thầy Kiệt đã lên máy bay đi Anh đêm qua để tu nghiệp thạc sỹ.” -Nuốt cục tức đang hình thành trong lồng ngực nhỏ bé, cô Hạnh mỉm cười để che đi cảm giác bị xúc phạm khi học sinh hỏi mình với thái độ như đang nói chuyện với người làm.

Giữa một công việc có mức lương cao ngất và thái độ tôn sư trọng đạo của học trò, giáo viên trường này chỉ được trọn một trong hai.

Đám nữ sinh trong lớp vừa nghe xong hét ầm lên, có đứa ngồi thần ra, đứa ôm mặt khóc. Thầy của chúng đã không từ mà biệt.

Trái ngược với sự đau khổ của đám nữ sinh, đám nam sinh vui sướng đến mức thiếu điều chưa hét lên. Từ khi thầy hóa học về trường, bọn chúng đã bị coi như không tồn tại. Đến sức nóng của hai công tử Vương – Vũ còn giảm huống chi là những kẻ chỉ “nhìn được không ói” chứ chẳng thể nói là đẹp trai.

Kẻ khóc người cười, không ai để ý nơi cuối lớp, một nữ sinh sắc mặt chuyển dần sang trắng bệch, hai mắt trợn lớn, gân cổ như muốn phá tung lớp da mỏng mà lộ ra ngoài.

Thế là điều Ân mong muốn đã thành sự thật, Kiệt sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa. Đáng ra nên vui mới phải, thế mà một nụ cười cũng chẳng thể nở trên môi. So với điều vừa nghe, sét đánh ngang tai còn dễ chịu hơn.

Nhìn thấy cũng đau khổ, không nhìn thấy cũng đau khổ. Thật không biết cách nào vỗ về trái tim đang làm mình làm mẩy trong lồng ngực. Thật là một thứ khó chiều!

Ngồi bên dãy bàn bên kia, chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt nhưng Thiện phần nào nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Ân. Nó đang mất dần sức sống và còn lạnh hơn cả nước đá.

Suốt cả buổi học, Ân không cách nào nhét vào đầu mình được lấy một từ. Tất cả âm thanh nghe được đều là một mớ vô nghĩa, chui vào tai bên này và lọt sang tai bên kia.

Thỉnh thoảng đôi vai gầy lại khẽ run lên, gương mặt càng lộ rõ vẻ chịu đựng. Cô không còn đủ nhạy bén để nhận ra rằng suốt một buổi học hôm đó, có một người thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô dò xét sau đó lại nhìn vào lòng mình mà dò xét bản thân.

Bất lực trong việc tìm ra lí do vì sao mình lại cảm thấy lo lắng, Thiện lại lén nhìn Ân một lần nữa.

Chuông ra chơi vang lên, trước khi ra khỏi cửa, Thiện ngoái lại nhìn Ân. Biết cô sẽ chẳng đứng lên đi xuống nhà ăn, cậu thở dài rồi đi ra ngoài.

Một hộp sữa và một ổ bánh mì chà bông xuất hiện trước mặt, Ân bất đắc dĩ đưa đô
i mắt nặng nề nhìn lên.

“Ăn đi!” – Nhận được cái nhìn của Ân, Thiện cười hiền.

“Không đói.” – Ân vừa nói vừa lắc đầu, chẳng còn sức lực mà che giấu cảm xúc.

“Một chút thôi cũng được.” – Vừa nói, Thiện vừa ngồi vào chỗ của Hy, mở gói bánh và cắm ống hút vào hốp sữa.

Nhìn Thiện rồi lại nhìn vào đồ ăn trên bàn, Ân gần như quên luôn cách đưa tay ra cầm đồ như thế nào. Cô đang suy sụp, cái cảm giác này giống y như khi cô và Kiệt chia tay. Đau đến mức quên luôn mình là ai.

Trái với sự nóng nảy và hấp tấp hằng ngày, Thiện kiên nhẫn nhìn Ân. Cậu hiểu rõ cô không phải là người dễ biểu lộ tình cảm, bộ dạng trở nên thế này chứng tỏ trong lòng đang chịu đựng một điều rất lớn.

Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng, nếu cậu nhớ không lầm thì Ân chỉ mới trở nên thế này sau khi nghe tin thầy hóa học đi Anh.

“Không lẽ cậu ta yêu thầy giáo?”

Suy nghĩ vừa hình thành đã bị gạt đi, theo Thiện nhớ thì cậu chưa bao giờ thấy Ân nhìn thầy hóa học hay đến gần bắt chuyện lần nào.

Bẻ một mẩu bánh nhỏ, cậu đưa lại gần đôi môi khô khốc của Ân.

Giật mình, Ân mở miệng định nói gì nhưng Thiện đã nhanh tay đẩy miếng bánh vào trong.

Ân nhăn mặt.

“Nhai rồi nuốt khó lắm à?” – Đọc được ý định nhả miếng bánh ra của Ân, Thiện nói vội.

Miễn cưỡng, Ân đành nuốt miếng bánh.

Thấy Ân ngoan ngoãn, Thiện cười hiền rồi ấn gói bánh cùng hộp sữa vào hai bàn tay đang để trơ vơ trên bàn của cô.
 

“Sao tay lạnh vậy?” -Thiện cảm giác như vừa đụng vào cục đá trong tủ lạnh.

Thở một hơi dài chậm rãi, Ân im lặng không trả lời mà hút nhẹ một ngụm sữa.

Càng chắc chắn hơn rằng Ân đang rất bất ổn khi thấy cô không cãi lại mình, Thiện cảm thấy lo lắng.

“Tối nay đi chơi nhé!” – Câu nói thốt ra khỏi miệng có phần gượng gạo, Thiện xoa đầu.

“Có chuyện gì à?” – Vẻ mặt Ân đã lạnh lẽo lại càng nhợt nhạt hơn.

“Ừ, có.” – Trả lời lớn tiếng để che đi sự bối rối, Thiện không hiểu sao mình lại khẩn trương thế này.

“Ừ.” – Ân nói qua hơi thở, ánh mắt chán nản nhìn ra ngoài bầu trời xám xịt.

Nhìn theo ánh mắt của Ân rồi lại quay sang nhìn khổ chủ của đôi mắt buồn, Thiện cũng cảm thấy một nỗi buồn đang vây hãm bản thân.

“Thì ra sự buồn bã có thể lây qua đường không khí”.

Chương 18: Bão chưa qua

Có thể nói, tốc độ là kẻ thù của stress. Khi ra đến cổng cô nhi viện, Ân còn không hiểu vì sao bình thường Thiện đi ôtô mà nay lại một mình lái môtô đến đứng đợi cô bên ngoài. Nhưng giờ thì cô đã hiểu.

Cởi mũ bảo hiểm ra để gió quật thật mạnh vào mặt, thổi tung mái tóc và cũng cuốn đi luôn tâm trạng nặng nề. Ân đã cảm thấy thoải mái hơn được phần nào.

Đưa mắt nhìn qua hai bên đường, mọi thứ đều quá mờ ảo và chạy ngược về phía sau rất nhanh. Đây cũng chính là một trong những lí do Ân không thích đi xe. Vì khi chạy xe, cô có cảm giác như mọi thứ đi qua mình chứ không phải mình đi qua mọi thứ. Còn khi đi bộ, rõ ràng cô là người bỏ lại tất cả phía sau.

Nhưng hôm nay sẽ khác, cô sẽ không tính toán chuyện ai bước qua ai nữa. Tập trung nhìn về phía trước, gửi vào gió những gì không vui.

Chiếc xe lúc này bắt đầu tiến vào đường lớn, Thiện bắt đầu giảm tốc độ.

“Muốn đi đâu thì nói nhé!” – Hơi ngả người ra sau, Thiện nói với Ân.

Từ lúc hai người bắt đầu đi, đây là câu đối thoại đầu tiên.

“Ừ!” – Ân trả lời lơ đãng, hai mắt nhìn bâng quơ vào những cửa hàng hai bên đường.

Cả hai lại im lặng.

Cho đến khi đi qua một quán bar nhỏ: “Vào đây một chút đi!” – Ân chỉ tay vào tấm bảng hiệu bên kia đường.

“Ừ!” – Thiện lái xe qua đường.

Vừa bước qua lớp cửa cuối cùng, tiếng nhạc ồn ào dội thẳng vào hai người trong khi trước khi đi qua cánh cửa này, cả hai chẳng nghe thấy tiếng gì.

Có vẻ như đây là một quán bar mới mở. Vì còn chưa nổi nên khách khá ít, có điều trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành một quán bar hàng đầu. Đây chính là dự đoán của Thiện. Nhìn vào cách bố trí đèn, hệ thống cách âm và dàn loa, không quá khó để dự đoán điều này.

Đi về phía bộ sofa đặt trong góc tường, Ân ngồi xuống, dựa người ra lưng ghế, nhắm mắt để âm thanh dồn dập xua tan mọi bận tâm trong lòng. Cô chẳng quan tâm Thiện sẽ chọn đồ uống gì cho cả hai.

Thiện đi theo Ân, ngồi xuống bên cạnh nhưng cách cô một khoảng đủ cho một người ngồi, hai khủy tay tì đầu gối.

Không lâu sau thì tiếp thị rượu đến chỗ hai người.

Nhìn vào catalo các loại rượu, Thiện chọn đại một loại. Suy cho cùng thì rượu nào mà chẳng vừa cay vừa đắng.

Rượu nhanh chóng được mang ra.

Không bày tỏ cảm xúc gì, Ân lặng lẹ nâng li rượu kê lên môi và dốc cạn một hơi trong cái nhăn mặt của Thiện.

Khách trong bar dần trở nên đông đúc hơn, từ chỗ hai người ngồi có thể nhìn thấy toàn bộ sàn nhảy và tất nhiên có thể nhìn trọn vẹn những con người đang lắc lư trên đó. Trong không gian như thế này thì mọi thứ đều trở nên điên cuồng là điều dễ hiểu.

Càng về khuya nhạc lên càng gắt, khi đã đến cao trào thì chai rượu cũng xuống quá nửa, mà đa số là Ân uống còn Thiện chỉ nhâm nhi.

Ban đầu, nhìn Ân hết li này đến li khác, Thiện cũng muốn cản nhưng rồi lại thôi. Dù không biết cô buồn chuyện gì, nhưng có lẽ phải đau lòng lắm thì mới uống như thế. Thôi thì cứ để cô nổi loạn một ngày.

Chất rượu cay nồng cứ thế trôi qua cổ họng rồi nằm gọn trong bao tử, Ân có thể cảm thấy mình đang say dần. Mọi thứ trước mắt trở nên nhòe nhoẹt, âm thanh càng lúc càng lùng bùng không cách nào nghe rõ. Nỗi đau dần biến mất nhưng thay vào đó là cảm giác buồn vô hạn.

Thường thì rượu là giải pháp tối ưu được con người sử dụng mỗi khi gặp phải chuyện đau lòng. Nó giúp tê liệt cảm giác đau đơn tuy nhiên lại khơi gợi nỗi buồn da diết. Nhưng có lẽ buồn thì dễ chịu hơn là đau.

Thở dài một tiếng, chốc chốc Thiện lại quay sang nhìn như đang trông chừng Ân. Càng lúc gương mặt cô càng mất đi sự tỉnh táo, mi mắt trực chờ sụp xuống, dáng ngồi cũng không còn vững vàng nữa.

Nhìn cô bây giờ, cậu có thể tưởng tượng hình ảnh của mình những ngày trước. Cũng say như thế này, cảm giác vô cùng dễ chịu khi trái tim không nhói lên từng chặp.

Đứng lên đi vào tolet không lâu, Thiện trở ra đã phát hoảng khi mà chai rượu đã cạn sạch còn Ân thì ngửa đầu ra ghế ngủ say.

Thiện lặng lẽ lắc đầu. Cậu gọi người thanh toán rồi gọi cho tài xế riêng đến. Trong khi chờ đợi, cậu ngồi vào ghế đối diện và quan sát Ân.

Đèn chớp light đánh lên giúp cậu nhìn thấy những hạt trong suốt vương trên mặt cô. Hơi ngỡ ngàng, cậu đến ngồi cạnh cô và nhanh chóng đưa tay lau nó đi. Nhưng dòng nước mắt nóng hổi kia lại không có ý định dừng lại. Nó cứ chảy ra trong vô thức mặc dù Ân đã chìm vào giấc ngủ say.

Một lần đưa tay lên gạt đi những hạt nước kia là một lần xót xa. Thiện không nghĩ nhiều về cảm giác đang dâng lên trong lòng mà chỉ đang suy nghĩ về Ân.

Ân mạnh mẽ đến nỗi có khi cậu tưởng cô được luyện ra từ gang thép chứ không phải sinh ra từ trong bụng mẹ. Đã từng có lúc nhìn thấy sự quật cường của cô, cậu thầm khâm phục và tự nhủ bản thân cũng phải mạnh mẽ như thế.

Nhưng lúc này, cậu nhận ra Thiên Ân mà cậu tiếp xúc hằng ngày cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt. Có cảm xúc và có nước mắt.

Đôi mắt Thiện phảng phất bi thương, nhìn Ân lúc này không còn là cô gái mà cậu chỉ mới tiếp xúc không lâu đã cảm thấy nể phục. Cái dáng vẻ tự tin pha thêm sự ngạo mạn làm cậu liên tưởng đến đại bàng – loài chim cô đơn và kiêu hãnh – giờ hoàn toàn biết mất.

Nhìn cái dáng vẻ mệt mỏi nhưng nhất định không chịu gục đầu xuống của Ân, Thiện cảm thấy nhói đau trong lòng.

Nhẹ nhàng kéo người cô dựa vào vai mình, cậu quàng tay qua vai cô vỗ nhè nhẹ như đang dỗ dành.

Từ trong vô thức, sự mệt mỏi dần tan đi. Ân có cảm giác như đang được che trở. Trên vai cô là nhịp điệu đều đều làm cô cảm thấy bình yên.

***

Dù đã qua một cơn mưa rả rích cả đêm nhưng bầu trời vẫn còn sũng nước và xám xịt. Gió mang theo hơi nước lạnh lẽo quét ngang không trung, con đường vốn đã không sạch sẽ nay lại thêm ướt át.

Trời đất ủ dột thế này, mặt trời còn bị ảnh hưởng huống chi là con người. Vì thế nên những người qua lại trên đường vô hình chung cùng mang một tâm trạng nặng nề, một nỗi buồn vô cớ.

Thận trọng bước từng bước để nước không bắn lên người, điều này làm Ân tới trường muộn hơn mọi ngày.

Đang trên đường tiến về lớp, cô gặp Nhật đi từ hướng ngược lại với những bước khẩn trương, đầu ngó ngang ngó dọc như tìm ai đó.

Nhìn thấy Ân, cậu chạy đến ngay lập tức.

“Cậu có gặp Thiện không?”

“Không.” – Vừa nói Ân vừa lắc đầu.

“Ừ!” – Không hỏi thêm nữa, Nhật đi vụt qua, Ân tiếp tục tiến về lớp.

“À phải rồi, cậu lên phòng giáo viên đi! Loa thông báo nãy giờ.” – Bước qua Ân vài bước, Nhật quay lại nói.

“Ừ!” – Trả lời Nhật rồi quay mặt đi, Ân không hề thắc mắc chút nào. Dù không biết là chuyện gì nhưng chỉ cần lên đó thì sẽ rõ. Cô nghĩ không cần thiết phải thắc mắc.

Nếu ai nhìn thấy Ân lúc đi vô thì sẽ thấy sắc mặt của cô khi đi ra khác hẳn. Nó nhợt nhạt đến mức gần như hòa vào làm một với sắc trời.

Đôi mắt trống rỗng của Ân nhìn xuống cái thùng giấy trong tay rồi lại ngẩng lên nhìn về phía trước, thầy hiệu trưởng gọi cô lên chỉ để trao cho cô cái thùng này và nói: “Thầy Kiệt gửi cho em”.

Đặt trên cùng, ở cái vị trí vừa nhìn vào đã thấy là đĩa CD. Ân thật sự không biết bên trong chiếc đĩa ấy là gì nhưng chỉ cần liên qua đến Kiệt thì nó thừa khả năng làm cô đau lòng.

Trong trạng thái lơ lửng, đôi chân Ân không hiểu sao lại đi đến phòng máy chiếu mới xây. Nơi này không phải học sinh muốn vào là được vào, có điều chìa khóa đang được cắm ngay ở ổ như nói “muốn vào cứ vào”.

Đứng bần thần bên ngoài khá lâu, Ân đưa tay lên gần nằm cửa rồi lại hạ xuống. Sự phân vân không hiện lên gương mặt nhưng rõ ràng là đang diễn ra trong lòng.

Cô không phải là một người tò mò, nhưng lần này cô cố giải thích rằng mình vì tò mò nên mới mở chiếc đĩa ra xem.

Tìm được một lí do để biện minh nếu chẳng may có lúc tự cô sẽ kết án chính mình, Ân yên tầm phần nào mà mở cửa đi vào.

Bên trong hoàn toàn tối, ánh nắng không thể chiếu xuyên qua lớp cửa đặc biệt cách nắng. Vì không thể nhìn rõ mọi thứ nên Ân đứng bất động tại chỗ một lúc để mắt quen với bóng tối.

Cho đến khi có thể nhìn thấy mọi thứ tuy không rõ nhưng đảm bảo không vấp té, Ân tiến vào trong.

Bên ngoài tuy không nắng nhưng ít nhất còn có dấu hiệu của ban ngày, trong này thì vừa tối, vừa yên tĩnh. Giống như một cái hộp tách biệt với thế giới bên ngoài. Ân thấy đây là một nơi thích hợp để ẩn nấp nhưng còn thích hợp hơn để giam giữ ai đó.

Bỏ chiếc đĩa vào ổ đĩa của máy tính vừa khởi động xong, Ân cầm điều khiển của máy chiếu rồi tiến lại một chỗ chính giữa phòng, ấn nút on.

Tấm vải trắng lập tức hiện lên hình ảnh của Kiệt trên đó, gương mặt hốc hác và nụ cười gượng gạo, đôi mắt bi thương của anh như nhìn xoáy vào cô.

“Tiểu Ân của anh, cho anh gọi em như thế một lần nữa nhé!” – Giọng nói êm mượt như nhung cất lên, sự mê hoặc không lẫn đi đâu được.

Lời vừa lọt tai, Ân bất giác đưa tay ôm ngực. Trái tim cô như đang nhảy trên một bàn chông, mỗi lần nhảy lên rồi hạ xuống là một cái nhói đau. Một phần nào đó trong cô dần cảm thấy sợ hãi, ngón tay bắt đầu di chuyển trên cái điều khiển để đến nút off.

“Tiểu Ân này, từ lúc nào em trở nên nhút nhát như thế? Thiên Ân một tay che trời đâu rồi? Mới có nhiêu đó mà đã muốn tắt đi sao?” – Khuôn mặt đang đối diện với cô trên màn hình kia cố nở ra một nụ cười, Kiệt nói cứ như đang đứng ngay trước mặt Ân và quan sát mọi thứ.

Rời tay khỏi nút off, khóe môi Ân kéo lên tạo thành một nụ cười nửa miệng.

“Anh nghĩ là anh hiểu tôi lắm sao? Đừng có nói như biết rõ về tôi.” – Ân nói như cô và Kiệt đang đối thoại trực tiếp với nhau.

“Còn chưa tắt đi à? Vậy thì anh nói tiếp.”

“Hm… anh… sẽ không nói xin lỗi em.” – Sau một hồi im lặng, Kiệt mở lời khó khăn.

Lại im lặng.

Ngồi trên ghế, Ân nghiêng đầu kiên nhẫn chờ đợi.

“Làm sai rồi xin lỗi thì có ích gì chứ.” – Ân lên tiếng sau khi Kiệt im lặng quá lâu.

“Anh sẽ không xin lỗi, vì anh không biết mình đã gây lỗi chưa. Tiểu Ân, em… thật quá khó nắm bắt. Anh thật không biết anh đã làm tổn thương em chưa, cũng không biết em có từng yêu anh không.” – Cứ như có 

thể nghe được câu nói của Ân, hình ảnh Kiệt trên màn hình tiếp lời.

“Không! Không yêu! Chưa có tổn thương gì cả.” – Ân trả lời dù biết Kiệt chẳng thể nghe được những gì cô nói.

“Anh thật rất hy vọng mình đã làm tổn thương em. Tốt nhất là một vết thương thật sâu. Vì… hm… anh muốn em… mãi mãi không bao giờ q
uên anh. Là ghét cũng được, là hận càng tốt, anh muốn ở trong trái tim em, dù… đó là vị trí nào chăng nữa… anh cũng muốn.”

“Đồ tàn nhẫn!” – Ân thều thào, bàn tay đang ôm ngực bất giác siết lại chặt hơn.

“Có thể em sẽ nói anh xấu xa, nhưng em còn xấu xa hơn đấy nhóc ạ!”

“Ai làm gì chứ?”

“Cô nhóc tồi tệ! Tại sao em ra đi lại chỉ mang theo trái tim anh còn mọi thứ thì để lại chứ? Kỷ niệm, nỗi đau, sự mong nhớ, sao lại để lại cho anh những thứ đó?” – Kiệt cười buồn, giọng nói trở nên nghẹn ngào.

“Những thứ đó tôi cũng ôm một bụng rồi, mang theo phần của anh làm gì?”

“Trả lại cho em tất cả này! Giày trượt patin, hộp kẹo valentine, chiếc khăn quàng cổ giáng sinh, chiếc áo sơmi em tặng hôm sinh nhật, album ảnh của hai đứa, chiếc khuyên tai cặp. Trả lại cả kỷ niệm lẫn nỗi nhớ.” – Vừa nói Kiệt vừa bỏ từng thứ vào cái thùng giấy.

Những thứ Kiệt bỏ vào trong thùng và kỷ niệm gắn liền với chúng, Ân sớm đã bắt bản thân mình quên đi. Những tưởng sẽ không bao giờ nghĩ lại, nhưng trong giây phút này nó lại tràn ngập trong đầu cô.

Trong tích tắc, kỷ niệm ùa về như cơn lũ quét, trái tim quặn lại không cách nào trống đỡ. Một cách vô thức, Ân rơi vào cái bẫy hồi ức.

“Tôi lấy những cái đó làm gì chứ?” – Ân nói khẽ, như sợ một cử động mạnh sẽ làm trái tim trở đau đến mức không thể chịu đựng nổi.

“Đổi lại, trả trái tim đây cho anh!” – Kiệt nghiêm giọng nhưng đôi mắt thì thật buồn.

“Anh phải trả cho tôi mới đúng.” – Ân cười chua chát. Trái tim cô, chẳng phải đang để ở chỗ anh sao?

“Này nhóc, đừng có nói vừa xem vừa khóc đấy nhé.” – Đột nhiên giọng nói của Kiệt trở nên cao vút, tỏ vẻ bông đùa.

“Ai khóc hồi nào?” – Ân phản kháng ngay lập tức.

“Anh không muốn em khóc đâu. Em đã nói nước mắt của em ngoài việc để rửa nhãn cầu thì sẽ chẳng rơi vì điều gì mà.” – Kiệt nheo mắt, cười ranh mãnh.

“Đương nhiên.” – Ân nói cứng.

“Nói được làm được nhé, đừng có thất hứa như anh. Anh đã hứa với em rất nhiều đúng không? Thế mà… chính anh lại không thể nhớ được những gì mình đã nói.” – Giọng Kiệt dần nghẹn ngào hơn, khóe mi ướt át và đôi mắt chìm ngập trong nước.

“Dù sao… tôi cũng đâu có tin.” – Ân siết chặt lồng ngực, những chiếc gân cổ nổi lên rõ rệt.

“Tiểu Ân này, anh… hy vọng… sẽ không có ai… làm em… tổn thương nữa. Cuộc đời em… gặp một thằng tồi như anh… là quá đủ rồi.” – Nước mắt lăn dài trên gương mặt đẹp đến tuyệt mỹ, bờ vai Kiệt khẽ run lên.

“Cộp.” – Cái điền khiển bị Ân thả rơi xuống đất, bàn tay vừa cầm nó đưa vội lên miệng. Hàm răng nghiến chặt mu bàn tay như sợ bật lên tiếng. Hai mắt Ân trợn lớn để nước mắt không rơi ra đồng thời nắm tay trước ngực đấm vào vị trí tim liên tục.

“Anh… rất muốn… là bờ vai… cho em dựa vào. Nhưng… anh biết… anh không đủ… tư cách. Đừng cố tỏ ra… cứng cỏi nữa… khi mệt mỏi… hãy dựa vào vai… một ai đó… em nhé!” – Hai tay ôm mặt, Kiệt nói một cách khổ sở.

“Hì, anh nói dài dòng quá phải không? Haizzz! Thế là không được nhìn thấy em nữa rồi. Ừ thì không nhìn thấy nữa, dù sao hình ảnh em cũng nằm ở đây.” – Chỉ vào vị trí tim: “Anh sẽ mãi yêu em, vì em tồn tại trong trái tim anh. Sau này dù có yêu một người con gái khác thì anh cũng sẽ nhớ về em.” – Cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, Kiệt gượng cười.

“Thế nhé cô nhóc! Tạm biệt em!” – Đưa tay mi gió, Kiệt vẫy tay rồi cười híp mắt, để một giọt nước mắt còn đọng lại chảy ra. Một nụ cười đầy đau thương!

“Đồ xấu xa! Ai cho phép anh nói tạm biệt trước chứ?” – Ân lẩm bẩm.

Căn phòng trở lại yên tĩnh như ban đầu, ánh sáng màn hình đã ngừng chuyển động. Trên tấm vải trắng, nụ cười đau đớn của Kiệt vẫn còn được giữ nguyên.

Cố gắng nâng mình khỏi ghế ngồi, Ân chậm rãi tiến về phía màn hình như đang đề phòng một điều gì đó. Mỗi khi đối diện với Kiệt cô đều sợ trái tim sẽ khiến cô làm ra điều gì ngu ngốc. Nhưng bây giờ, anh đã cách cô một quãng đường không hề ngắn, vậy tại sao cô vẫn thấy sợ?

Từng bước thận trọng tiến lại gần hơn, bàn tay Ân không kiểm soát được mà sờ nhẹ lên tấm vải trắng còn chiếu hình Kiệt. Bàn chân vô thức tiến sát lại hơn. Cô úp trán vào đó, hai mắt nhắm chặt để dòng nước mắt không chảy ra.

“Tạm biệt!” – Tiếng nói thoát ra theo hơi thở, yếu ớt và nhỏ nhoi như không hề có.

Bất ngờ, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai, xoay mạnh Ân lại. Còn chưa định thần cô đã tấn công bởi một vòng tay. Phản xạ đẩy người đang ôm mình ra vừa hình thành đã bị xóa đi. Sau lưng cô, một bàn tay đang vỗ đều đều như dỗ dành.

Ân nhận ra mùi hương này… là của Thiện.

Một cách vô thức, cơ thể mệt mỏi của cô dựa hẳn vào khuôn ngực vững chãi của cậu, để bàn tay kia xoa dịu nỗi đau trong lòng. Hơi ấm lan tỏa và cảm giác dễ chịu dâng lên. Hai mắt cô nhắm lại để cảm nhận sự bình yên hiếm hoi.

Gió lạnh chẳng thể quật ngã Ân, thế mà một hơi ấm mỏng manh lại làm cô khuất phục.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư