Lọ Lem đường phố - Chương 19: Rung động
Ngọc Châu | Chat Online | |
26/06/2019 11:35:23 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Tiền (Truyện cười)
- * Trả tiền (Truyện cười)
- * Đừng lo (Truyện cười)
- * Lọ Lem đường phố - Chương 17: Bão về (Truyện ngôn tình)
Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng, đám trẻ trong cô nhi viện buồn bã nhìn ra ngoài bầu trời xám xịt.
Trời có bão, chúng không thể ra ngoài chơi như dự định.
Đột nhiên một chiếc xe con dừng lại trước cổng làm tất cả ánh mắt ngây ngô của đám trẻ hướng về đó. Từ trong xe, người con trai phong thái ung dung đĩnh đạc bước ra.
Chẳng phải người lạ, chúng đã từng thấy người nay đến tìm mẹ Thiên Ân mấy lần.
Thiện được Phụng mời vào nhà sau đó một mình đi lên phòng tìm Ân.
Cửa phòng không khóa, vừa nhìn vào đã thấy Ân đang ngồi thu mình bên cạnh cửa sổ, cằm đặt trên gối, đôi mắt nhìn xa xăm vô định.
Vây quanh cô lúc này là một bầu không khí bí ẩn và lạnh lẽo. Nó không phải đang bảo vệ cô khỏi thế giới bên ngoài mà đang giam giữ cô trong cái u ám của mình. Thân hình nhỏ bé đơn đạc, đôi mắt đượm buồn cô đơn khiến ai nhìn vào cũng không khỏi xót xa.
Bắt gặp hình ảnh này, trái tim Thiện đột nhiên tê buốt.
Cậu nhẹ nhàng đi vào bên trong, cúi người chống tay vào đầu gối, quan sát gương mặt nhìn nghiêng của Ân.
Đang trong tráng thái xuất thần, Ân bị làm cho giật mình ngửa người ra phía sau mới nhớ ra sau lưng mình không có chỗ dựa. Cô có thói quen kê ngang ghế, cái lưng ghế bây giờ đang nằm ép sát vào bức tường bên tay phải của cô.
“Này, cẩn thận!” – Thiện lập tức chồm người đỡ lấy Ân.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên mờ ám khi Ân đang ngồi gọn lỏn trong lòng Thiện, vòng tay cậu cũng vừa vặn ôm ngang eo cô. Trông cả hai rất giống một cặp tình nhân đang đùa giỡn.
Chẳng ai hẹn ai, cả hai cùng đỏ mặt ngại ngùng.
Mất một lúc lâu Ân mới đứng phắt dậy, ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ vô cùng bình thản như một giây trước người đỏ mặt là ai chứ không phải cô.
“Cậu không thấy xót à? Sao có thể ngồi bình thản như thế?” – Đứng dậy vặn vẹo người, Thiện càu nhàu.
“Không.”
“Sao cậu tàn nhẫn vậy? Tôi vừa giúp cậu mà.” – Thiện nhìn Ân như nhìn quái vật, trên mặt hiện rõ bốn chữ “không thể tin được”.
“Tôi bắt cậu giúp tôi à?” – Lạnh lùng đến tàn nhẫn, Ân vẫn không có chút biểu hiện gì trước khuôn mặt thị uy của Thiện.
“Chắc phải nhúng cậu vào nước sôi thì cậu mới bớt lạnh.”
“Nếu thấy khó chịu thì đi ra ngoài đi! Mới sáng sớm đến đây làm gì?”
“Đi chơi.” – Thiện tỉnh bơ.
Do ảnh hưởng của cơn bão vừa đi qua, thời tiết vẫn còn mang vẻ u buồn mờ mịt, ánh nắng khó khăn chạm đến mặt đất vô cùng mờ nhạt.
Thiện sau khi cãi không lại Ân, bị cô đuổi xuống nhà chơi với đám trẻ.
Cậu ngồi trên ghế sofa, tỉ mỉ quan sát đám trẻ ngồi chơi xếp hình dưới sàn.
Ân từng nói với cậu rằng chúng đáng để yêu, cậu công nhận điều đó. Dưới sự yêu thương của Ân, Linh và Phụng, đôi mắt chúng luôn sáng ngời niềm vui.
Ân lúc này đi từ trên lầu xuống, gương mặt có phần dịu dàng nhìn về phía đám trẻ.
Thiện từ lâu đã công nhận Ân rất đẹp. Nhưng vẻ đẹp này của cô thì hôm nay cậu mới được thấy. Nét dịu dàng e ấp kia có phần mông lung không thật, làm cậu vô thức ngẩn ngơ.
Đúng lúc đám trẻ ngẩng lên nhìn về phía Ân, cô lập tức mỉm cười thật hiền. Nụ cười tỏa nắng làm ai kia hồn đã sớm bay khỏi xác giờ xác cũng muốn bay luôn.
Sớm không bằng đúng lúc, Ân từ lúc đi xuống đến giờ không thèm nhìn Thiện một cái bất ngờ ngó qua, không ngờ lại bắt gặp cái nhìn say đắm của cậu dành cho mình.
Cô chẳng hiểu tại sao mình lại thấy bối rối, chỉ biềt rằng vào giây phút đó, cô đã quay mặt đi thật nhanh.
Để che đi sự bối rối, Ân đến ngồi cạnh đám trẻ, cùng chúng xếp hình.
Thiện lúc này thấy Ân thật ra dáng một người mẹ. Đôi mắt nhìn những đứa con mình đong đầy yêu thương.
Nghĩ đến việc Ân bằng tuổi mình mà có thể lo lắng, gồng gánh cả một cô nhi viện, Thiện thấy mình kém cỏi. Đến giờ phút này, cậu vẫn chưa làm được điều gì có ý nghĩa. Ngoài việc xài tiền ra, cậu chẳng biết làm gì cả.
Tiền? Thiện bây giờ mới thấy thắc mắc không biết Ân đào đâu ra tiền lo cho đám nhỏ khi mà cô chỉ là học sinh cấp ba. Để nuôi một đứa nhỏ tốn không hề ít tiền, huống hồ là đến tận tám đứa.
Sau một lát suy nghĩ, Thiện thấy mình thức tỉnh.
“Ra ngoài một chút nhé!” – Thiện đề nghị, giọng điệu không còn cái kiểu ra lệnh như trước đây.
Ân thấy lạ nhưng vẫn gật đầu.
Bên ngoài cổng, tài xế riêng của Thiện vẫn đang đợi trong xe, nhưng cậu lại muốn đi bộ.
Ân cũng chẳng phản đối.
“Chuyện lần trước ở cửa hàng ôtô… tôi xin lỗi…” – Trong tiếng bước chân nhè nhẹ, Thiện nói mà không nhìn Ân.
Cậu không nhắc lại thì cô cũng đã quên.
“Tôi được trả tiền để làm những việc đó mà.” – Ân nhún vai.
Thái độ bất cần của Ân không nằm ngoài dự đoán của Thiện.
“Tôi cũng xin lỗi vì đã nghĩ sai về cậu.”
“Không sao! Tôi không quan tâm cậu nghĩ gì về tôi.” – Ân cười khẩy, nhưng đôi mắt vô cùng mệt mỏi.
“Cậu có thể thôi nói chuyện với tôi như thế không?” – Thiện đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Ân.
“Tôi không nghĩ mình có cách nói chuyện thứ hai.” – Ân không né tránh, nhìn xoáy lại cậu.
“Chẳng phải cậu rất dịu dàng với những đứa bé kia sao?” – Một cảm giác vô lí nhưng có thật dâng lên trong lòng, Thiện đang ghen tức với những đứa trẻ.
“Cậu muốn được tôi đối xử như con à?” – Nghiêng đầu nhìn Thiện, Ân cười nhạt.
Một lần rồi lại thêm một lần, Ân luôn thành công trong việc chọc tức người khác. Thiện thật sự muốn hét lên, nhưng cậu lại không tìm ra lí lẽ nào để bắt bẻ cô.
“Dù không muốn thì giữa hai chúng ta cũng đã có một mối quan hệ, vì vậy nếu có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau thì tôi nghĩ điều đó sẽ tốt cho cả hai chúng ta.” – Thiện hiểu rằng có gào lên với Ân thì cũng vô ích, đành phải xuống giọng thuyết phục.
Để làm được điều này, cậu đã phải lỗ lực một cách phi thường. Dù không phải là một người nóng tính, khi nói chuyện với Ân còn muốn phát điên chứ đừng nói đến Thiện – cậu thiếu gia có tính cách không khác cái lò lửa mấy phần.
“Điều đó thật sự cần thiết sao?” – Ân tròn mắt nhìn Thiện. Dù không phải là người đa nhân cách nhưng cô có rất nhiều mặt nạ.
“Tôi không hiểu sao cậu luôn như thế nhưng cậu càng như vậy tôi càng thấy cậu đáng thương.” – Thiện đủ thông minh để hiểu điểm mạnh và cũng là điểm yếu lớn nhất của Ân đó là kiêu ngạo. Nếu cứ đánh vào đây, thể nào cũng tìm được đường thắng cô.
“Đáng thương?” – Sắc mặt Ân đanh lại, đôi mắt lạnh lẽo chiếu về phía Thiện.
“Phải! Tôi không nghĩ ra cái lí do gì khiến cậu luôn xây một bức tường giữa mình và những người xung quanh ngoài cái lí do là cậu sợ hãi.” – Thiện nhận ra cách này có hiệu quả, đương nhiên sẽ tiếp tục duy trì.
Nét mặt Ân chuyển sang trắng bệch, vô cùng lạnh lẽo.
“Đừng bao giờ nói về tôi như thế? Tôi không muốn cởi mở với người khác là vì tôi không thích chứ không phải tôi sợ.” – Ân gằn giọng.
Qua biểu hiện của Ân, Thiện càng chắc chắn hơn là mình nói đúng.
“Vậy thì chứng minh đi! Hãy thôi cái kiểu nói chuyện như tạt nước đó đi!” – Thiện nghiêng đầu thách thức.
“Tại sao tôi lại phải chứng mình với cậu? Cậu là gì của tôi?” – Ân cười khẩy, cô biết Thiện đang dùng kế khích tướng với mình.
“Vậy tôi sẽ làm cậu thành gì đó của tôi, như thế cậu có thể chứng minh với tôi rồi chứ.”
Trong con đường vắng, Thiện mang theo nét mặt gian tà, từ từ tiến lại chỗ Ân.
“Xem nào… biến cậu thành mẹ của các con tôi nhé!”
Thiện vừa hoàn thành xong câu nói đã thấy bàn chân mình bị Ân đạp một cái không thương tiếc.
Nhìn nét mặt chịu đau của Thiện, Ân hài lòng mỉm cười, lạnh lùng bỏ đi trước.
Thiện ở phía sau cà nhắc đi theo, dù chân đau nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vui.
Nếu thật sự như vậy thì sao nhỉ? Nếu Ân trở thành mẹ của các con cậu thì sẽ thế nào nhỉ?
Đi thêm một đoạn, Thiện giật mình với chính suy nghĩ của mình.
Chương 20: Kẻ đáng sợ
Bình minh vỡ vụn thành trăm ngàn giọt nắng chảy xuống mặt đất. Cây cối ướt sũng sương đêm lấp lánh lên trong ánh vàng. Gió dịu dàng mang mùi thơm của cây hoa sứ mới nở trong sân trường hòa vào không trung. Mọi thứ đều trở nên ngọt ngào hơn.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, Ân thở ra một cách thoải mái.
Đôi gò má thoáng hồng nên trong nắng, cô khép mắt tận hưởng sự ấm áp. Mới tháng trước thôi, ánh nắng bị mây đen nuốt trọn, tưởng trừng như sẽ chẳng bao giờ xuất hiện được nữa thế mà nay đã mạnh mẽ xuyên tầng mây chiếu xuống mặt đất.
Nhìn vào bầu trời rồi nhìn lại lòng mình, cô hài lòng với bản thân. Cũng tháng trước, chỉ một đoạn video ngắn đã nhấn chìm cô. Cũng như bầu trời khi đó, cô hoàn toàn chìm trong một chiếc hộp đen trật trội không lối thoát, những tưởng sẽ chẳng thể thoát ra như nắng chẳng thể xuyên mây đen. Nhưng giờ đây cô đã đứng dậy, nắng cũng đã chiếu xuống mặt đất.
Sự thật thì con người ai cũng có thể quên và sẽ chẳng ai nhớ ai cả đời.
“Lâu quá không gặp.” – Giọng nói chợt vang lên làm Ân buộc lòng thoát khỏi những ý nghĩ đang chạy qua đầu. Quay sang bên trái, cô thoáng chau mày nhìn người đang đứng cạnh.
“Ánh mắt đó là sao? Mới có hơn một tháng không gặp mà đã không nhận ra tôi rồi à?” – Hy bông đùa dù đôi mắt không hề cười.
Không trả lời cậu, Ân dán mắt vào sân trường đang đông dần. Những chiếc ôtô láng bóng rồng rắn lên mây nối đuôi nhau đi vào rồi lại nối đuôi nhau đi ra. May mà cổng trường Lộ Thiên đủ rộng cho hai lượt xe ra vào cùng một lúc nếu không thì thể nào cũng tắc đường. Mà những lúc phân chia lợi ích như thế thì sự phân biệt đẳng cấp sẽ được đưa ra để giải quyết xem xe nào được đi trước.
Nhìn vào đám cô cậu ấm bước ra từ trong xe, ánh mắt Ân ánh lên sự khinh thường. Được đưa đi đón về và có kẻ hầu người hạ với cô chẳng có gì đáng để tự hào. Nhiều lúc xem phim cổ trang, thấy các vua chúa ngày xưa làm gì cũng sai bảo người khác, cô thấy họ rất tầm thường. Cũng có hai tay hai chân như mọi người mà không tự mình làm được việc gì thì chẳng khác gì phế nhân.
“Trông cậu có vẻ vui.” – Hy một lần nữa làm những suy nghĩ trong đầu Ân tan đi.
“Tôi lúc nào chẳng vui.” – Ân khinh khỉnh đáp.
“Thiện có thể làm cậu hạnh phúc đến thế sao?” – Không tiếp tục chủ đề, Hy lại chuyển hướng.
Ân lúc này mới giật mình. Hạnh phúc hay không, cô nhất thời không hiểu rõ, chỉ biết là lúc ở cạnh cậu, cảm thấy rất vui.
Thời gian này Thiện không đem cô ra làm công cụ chọc tức Đan, cũng không nói chuyện với cô bằng ánh mắt mỉa mai. Hơn nữa còn thường xuyên đến thăm cô, chơi cùng bọn trẻ.
Ân đương nhiên không kể lại những chuyện này với Hy, cô đâu cần phải chứng minh điều gì với người cô không quan tâm.
“Một thời gian không gặp, cậu có nhớ tôi không?” – Không để Ân im lặng quá lâu, Hy tiếp tục hỏi.
“Tôi cần phải nhớ cậu sao?” – Lạnh lùng trả lời, Ân không quan tâm đối phương có bị tổn thương hay không. Cô thậm chí còn chẳng để ý đến chuyện Hy vắng mặt.
“Đúng là không có lí do gì để cậu nhớ tôi.” – Giọng nói có phần thất vọng nhưng trong lòng không ngạc nhiên gì, Hy thừa biết Ân nói chuyện khó nghe và vô tâm có tiếng.
“Sao cậu không hỏi tôi thời gian qua tôi đi đâu?” – Sau một hồi im lặng, Hy lại hỏi.
“Tôi không muốn biết những điều không cần thiết.” – Trả lời không một chút do dự, Ân quay lưng bỏ đi. Ở trên này cũng chẳng thể tiếp tục hưởng thụ tiết trời đẹp đẽ.
“Sau giờ học, hãy đến một nơi với tôi được không?” – Nói với theo Ân, giọng Hy không có lấy một chút hy vọng.
“Không.” – Không quay người lại, Ân trả lời dứt khoát.
“Cậu sợ tôi à?” – Không năn nỉ, Hy quyết định sẽ dùng chiêu khích tướng.
Nhếch môi cười, Ân quay người lại nhìn Hy thách thức, vẻ kiêu ngạo được trưng ra không giấu diếm: “Cậu là ai mà tôi phải sợ?”
“Nếu không sợ tại sao lại luôn đề phòng tôi?” – Nắm được thế mạnh và cũng là điểm yếu của Ân là quá kiêu ngạo, Hy công kích.
“Muốn dùng kế khích tướng sao? Thôi được, sau giờ học tôi sẽ đi với cậu.” – Đoán ra được Hy đang tính toán gì nhưng vẫn muốn chứng minh rằng mình chẳng sợ gì, Ân đồng ý.
Không để Hy nói thêm gì, cô quay lưng bỏ đi. Nói quá nhiều thì sẽ để lộ điểm yếu, cô không muốn Hy nắm bắt được một suy nghĩ nào của mình.
Hy vẫn đứng tại chỗ, môi khẽ mỉm cười.
“Vẫn cứng đầu như vậy.”
Nhìn xuống sân trường như đang theo dõi một điều gì đó, thật tình Hy chẳng hề chú ý bất kỳ con người hay sự việc gì dưới đó. Nét mặt cậu thay đổi liên tục chứng tỏ tâm tình đang rối loạn.
Thật lòng mà nói, trong thời gian cùng ba qua Nhật ký hợp đồng, cậu không nhớ Ân lắm. Chỉ là thỉnh thoảng nghĩ đến nhưng rồi cũng nhanh chóng quên đi. Thế nhưng khi về đến, vừa nhìn thấy cô thì mong muốn chiếm hữu lại trỗi dậy. Cô càng lạnh nhạt thì cái mong muốn đó lại càng mạnh mẽ thêm. Cậu thật sự không hiểu con tim đang nhảy điệu gì. Là yêu hay không yêu? Thích hay không thích? Cái phạm trù mang tên tình cảm quá khó lí giải!
Người không từ thủ đoạt để đạt được mục đích là kẻ đáng sợ. Người làm mọi chuyện mà không biết mục đích của mình là gì lại là kẻ đáng thương. Ở trên nóc nhà kho, kẻ đáng sợ đã nghe toàn bộ câu chuyện giữa kẻ đáng thương và kẻ cứng đầu. Một nụ cười nham hiển hiện ra cũng là lúc một kế hoạch ra đời. Tuy là một kế hoạch đơn giản, nhưng vốn là người nắm bắt mọi sơ hở dù nhỏ nhoi để hạ gục đối thủ, kẻ đáng sợ đắc ý với điều mình vừa nghĩ.
***
Thời gian thong thả trôi vì nó hiểu rằng hoàn toàn không có thứ gì có thể bắt kịp mình. Kim đồng hồ chậm rãi giật từng cái cùng tiếng kêu tích tắc nho nhỏ. Mặt trời sau một hồi trần chừ cuối cùng cũng nhích dần về tây, nắng nhạt màu cùng lúc hoàng hôn mở ra.
Đứng trên bục giảng, giáo viên Giáo Dục Công Dân vẫn chăm chú giảng bài trong khi hơn nửa lớp đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ, số còn lại đang gật gù với mặt bàn.
Không vô lí khi khung cửa sổ lại thu hút nhiều sự chú ý như thế. Hoàng hôn hôm nay rất đẹp, những tia nắng cuối ngày như không chấp nhận việc bị màn đêm dành đất nên tiếc nuối bung mình thành những dải màu sắc in vào nền trời như một hình xăm. Một khoảng trời tím đậm ở đường chân trời rồi nhạt dần về xa. Đượm buồn mà cũng thật lãng mạng!
Tiếng “tách, tách” thi nhau vang lên từ những chiếc điện thoại. Những cô cậu ấm đầu óc nông cạn hôm nay cũng biết rung động trước mĩ cảnh đất trời đủ biết sức hút của cảnh vật lúc này thế nào.
Những bức hình được chụp từ nhiều góc độ liên túc lưu vào thẻ nhớ, mọi người hăng say chụp hình mà không quan tâm giáo viên trên kia mặt đã đỏ còn hơn mặt trời.
Ngồi sát cửa sổ cuối lớp, Ân hoàn toàn có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh đất trời chuyển mình, ngày đêm giao nhau này. Một cánh cửa sổ đang hé mở chuyền gió vào lay nhẹ tóc cô. Ánh tà dương nhuộm màu mái tóc, in lên nét mặt, ghi dấu trong ánh mắt. Trông cô như đang hòa dần vào cái sắc tím đượm buồn kia. Trước khung cảnh hùng vĩ ấy, Thiên Ân bên khung cửa sổ kia chỉ là một cái chấm nhỏ. Sự mong manh và dáng vẻ cô độc in vào khoảng không nhưng nét quật cường tuyệt đối không bị đánh mất.
Cũng như những học sinh trong lớp, Thiện tranh thủ chụp lại khoảnh khắc ngày tàn nhưng trong bức hình của cậu mảng chính lại không phải là cảnh hoàng hôn.
Nhìn lại một lần những tấm hình mình chụp được, bất giác cậu mỉm cười thật hiền rồi miết nhẹ ngón tay lên màn hình điện thoại.
Những học sinh đang ngủ gật bị đánh thức bởi lời xì xào và những tiếng “tách, tách”, cả lớp học bây giờ đều trở thành nhiếp ảnh gia. Duy chỉ có cô gái cuối lớp là lặng lẽ ngắm nhìn chứ không lưu lại hình ảnh nào.
Ân không phủ nhận nét đẹp của thời khắc này, trái lại còn khẳng định nó rất đẹp. Nhưng lúc này với cô chưa phải là lúc cần nhìn ngắm những cảnh như thế này. Một ngày nào đó của vài chục năm nữa, cô sẽ trầm lặng cùng hoàng hôn và lưu lại nó trong một khung ảnh. Nhưng bây giờ, những thời khắc làm con người chìm vào suy tư như thế này chưa đến lúc cần đi vào cuộc sống của cô. Cô của hiện tại thuộc về bầu trời trong xanh đầy nắng ấm. Thuộc về những điều giúp cô mạnh mẽ tiến về phía trước.
“Reennggggg!!!!” – Tiếng chuông tuy trói tai nhưng được mong đợi cuối cùng cũng vang lên. Hồi chuông cuối của ngày báo hiệu đã đến giờ ra về.
Đám học sinh không thu dọn đồ đạc ngay mà còn lưu luyến sắc trời chạng vạng. Riêng Ân, cô đi ra khỏi lớp ngay khi giáo viên ra ngoài. Hành động của cô buộc một người phải ngững việc chiêm ngưỡng cảnh đẹp mà vội đi theo.
“Muốn trốn à?” – Kéo tay Ân lại, Hy buộc tội.
“Tôi tưởng cậu còn muốn ngắm hoàng hôn.” – Ân không buồn tỏ ra là đang cố giải thích, lạnh lùng rút tay mình ra.
“Chúng ta đi thôi.”
Cả hai lặng lẽ đi ra cổng trường. Người đi trước, kẻ theo sau, nhìn chẳng có vẻ gì là chuẩn bị đi cùng nhau.
Phía bên ngoài cổng trường, xe của Hy đã đợi sẵn bên đường.
Nhanh nhẹn chạy đến mở cửa cho Ân nhưng chỉ nhận được cái nhìn lạnh nhạt đi kèm câu nói “tôi có tay mà”, Hy cười khổ nhìn cô đi vòng qua xe và tự mở cánh cửa phía bên kia cho mình.
Chiếc xe từ từ lăn bánh khi hai con người ngồi băng ghế sau đã sẵn sàng.
Ở phía sau, một chiếc taxi đã đợi sẵn từ từ chuyển bánh chạy theo. Kẻ đáng sợ đã ngồi trong xe từ trưa đến giờ để đợi đến lúc hiện kế hoạch. Dù mệt mỏi nhưng nụ cười thâm hiểm vẫn không ngần ngại mà nở ra.
Hai chiếc xe từ từ tiến vào đường lớn, đi cùng hướng với nhau như một sự tình cờ. Ánh hoàng hôn in lên mui xe làm nó sáng lên màu buồn bã.
Ngồi bên trong chiếc xe đi trước, hai con người không ai nói với ai câu nào. Thỉnh thoảng Hy quay sang nhìn Ân nhưng chẳng dò xét được gì khi cô đã dựa hẳn đầu về phía sau và khép hờ mi mắt.
“Sao cậu không hỏi tôi chúng ta sẽ đi đâu?” – Không thể chịu nổi sự im lặng, Hy lên tiếng.
“Đằng nào chút nữa chẳng biết.” – Không mở mắt ra, đôi môi mỏng khẽ mấp máy câu trả lời.
“Chắc không phải vì tin tưởng tôi nên mới có thể thoải mái vậy chứ?” – Cố tình ám chỉ sự bình tĩnh đến khác thường của Ân, Hy nhìn cô mong đợi một nét thay đổi trên gương mặt.
“Thế cậu mong tôi đề phòng cậu à?” – Vẫn không mở mắt ra, Ân hỏi xoáy lại Hy.
Cười khổ, Hy nén tiếng thở dài. Cậu bắt đầu cảm thấy bất lực trước Ân. Cô quá khôn khéo trong từng câu nói và cũng không để bản thân sơ hở qua nét mặt. Không cách nào có thể nắm bắt
cô đang nghĩ gì. Đôi khi đã nghe cô nói nhưng cậu vẫn không dám chắc chắn rằng cô đang nói điều cô nghĩ.
Chiếc xe lại tiếp tục chuyển động trong im lặng, thỉnh thoảng tiếng còi xe bên ngoài lọt vào trong xe nhưng cũng chỉ là âm thanh nho nhỏ.
Ở phía sau, chiếc taxi cẩn thận đi cách mục tiêu một khoảng an toàn. Xem ra kĩ năng theo dõi của kẻ trong xe khá tốt.
Thấy đèn sau xe Hy đỏ lên, xi nhan nháy bên phải, kẻ đáng sợ yêu cầu dừng xe để đảm bảo không bị phát hiện. Kiên nhẫn dõi mắt về phía chiếc xe phía trước, ánh nhìn không che giấu sự tính toán.
Không phải đợi lâu để thấy Hy xuống xe và Ân cũng xuất hiện nơi cửa, kẻ đáng sợ lại một lần nữa mỉm cười âm hiểm. Trong nụ cười giờ đây còn ánh lên chút tự mãn và đắc thắng. Khẽ siết nhẹ máy ảnh trong tay, đôi mắt vẫn dán về hành động của hai người phía trước.
Hoàn toàn không hề hay biết mình bị theo dõi, Hy nhanh chóng mở cốp xe và lấy ra một cây đàn guita được để trong bọc cẩn thận. Trong khi đó, Ân đang mải nhìn về con đường dành cho người đi bộ ở bên kia đường.
“Đi thôi.” – Kìm nén sự hồi hộp đang lớn dần trong lòng, Hy đá mắt về phía con đường Ân đang nhìn.
Không nói gì, Ân lạnh lùng đi trước để Hy theo sau.
Lại thêm một lần nữa trong vô số lần, Hy nhìn Ân từ phía sau. Luôn luôn là cái cảm giác không cách nào nắm bắt. Rõ ràng cô đang ở ngay trước cậu nhưng không cách nào chạm tay vào.
Ánh hoàng hôn hôm nay tiếp tay thêm trong việc làm bóng lưng nhỏ của Ân trở nên mờ ảo hơn trong mắt Hy.
Không quan tâm người con trai phía sau mình đang nghĩ gì, đôi chân Ân vẫn đều đều tiến về phía trước. Một cái ngoái đầu hay bước chân chậm lại cũng không có. Chỉ đến khi đứng trước cây cột đèn hai năm trước cô từng dựa thì sự chuyển động mới thôi tiếp tục.
Nhìn hành động của Ân, Hy biết rằng cô đã đoán ra cậu định làm gì. Không có ý tạo bất ngờ nhưng khi bị đoán đúng suy nghĩ thế này, sự hụt hẫng vẫn không thể không đến.
“Con nhỏ không hiểu chuyện này! Cậu không thể giả bộ như không biết được à? Một chút cảm giác tích cực cũng không cho người ta.”
Nén tiếng thở dài, Hy ngồi vào đúng vị trí của mình hai năm trước. Lúc này có lẽ trông cậu đã không còn lãng tử và nghệ sỹ bằng hồi đó nhưng cậu tin tưởng vào giọng ca và tài nghệ của mình.
Sự hợp tác nho nhỏ xuất hiện từ phía Ân khi cô đứng dựa lưng vào cột đèn. Dáng đứng vẫn như xưa, có chăng sự thay đổi chỉ là cô đã cao lên.
Bầu không khí bí ẩn xung quanh cô vẫn không chút giảm bớt. Trái lại, trong ánh nắng tím hiu hắt này, nó càng tăng thêm và pha chút tâm sự.
Nhìn Ân lần nữa và bắt đầu hồi tưởng lại ngày đầu gặp cô, Hy bắt đầu bài hát của mình.
Có thể cậu đã thất bại trong việc đi vào trái tim Ân. Nhưng cậu chưa bao giờ thất bại khi mở ra trong đầu cô một làng quê thanh bình. Bằng chứng rõ nhất là nét mặt cô thả lỏng ra nhiều.
Không phạm phải sai lầm của hai năm trước khi chỉ chăm chú hát đến nỗi không biết Ân rời đi khi nào, lần nay Hy nhìn cô một cách chăm chú như sợ chớp mắt thì mọi thứ sẽ tan đi như ảo giác.
Trong ánh sáng đang nhạt dần và trở nên buồn bã hơn, tiếng guita trầm mặc cứ thế vang lên rồi bám vào gió mà bật ra không trung. Sự trầm lặng như một trái bóng lớn dần, bao phủ Hy rồi lan đến cây cột đèn nơi Ân đang đứng. Không dừng lại ở đó, nó tiếp túc lớn lên bao trùm cả con đường. Những du khách balô đi ngang cũng lặng người lắng nghe.
Cả con đường chìm vào cổ tích. Quá hoàn hảo khi một bài nhạc nhẹ nhàng được tấu lên bằng guita trong một buổi chiều hoàng hôn thật đẹp và buồn.
Thời gian dừng bước, không gian nín thở, tất cả cùng tan chảy theo giai điệu.
Một cái gạch trong vô vàn giấu chấm, một phút thư giãn trong vô vàn ngày tháng mệt mỏi. Không cần ai hướng dẫn, con người vẫn luôn ý thức được rằng cần chân trọng những phút giây như thế này vì họ hiểu nó thật sự quý giá.
Vàng được quý không phải vì nó đắt mà là vì nó hiếm.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!