Lọ lem đường phố - Chương 31: Chín…..mười
Ngọc Châu | Chat Online | |
26/06/2019 11:41:38 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Thích (Truyện cười)
- * Lọ lem đường phố - Ngoại truyện 1: Đỏ tình đen bạc (Truyện ngôn tình)
- * Lộn số (Truyện cười)
- * Táo độc (Truyện cười)
Mùa đông qua đi, xuân phả hơi ấm xuống đất trời. Trên các nhánh cây, mầm xuân xanh ngát căng tràn sức sống khẽ rung động trong cơn gió dịu dàng.
Cơn mưa đầu xuân sáng sớm đã mang đến một dải cầu vồng nằm vừa vặn giữa nền trời trong xanh. Cảnh vật theo đó mà lột xác như bức tranh cổ tích.
Tuy én không bay đầy trời nhưng không khí xuân đã tràn ngập mọi ngõ ngách đường phố.
Từ sáng sớm, cô nhi viện Mái Ấm đã rộn ràng tiếng nói tiếng cười. Trong không khí cuối năm thế này, bọn trẻ đều trở nên hiếu động hơn.
Em út Phúc là ngoan ngoãn nhất. Cậu bé dành hầu hết thời gian trong ngày để ngủ. Thỉnh thoảng, cậu mở mắt ra để xem mấy anh chị mình đang chơi trò gì sau đó lại dửng dưng nhắm mắt ngủ tiếp. Với tính cách như vậy, Linh và Phụng khẳng định Phúc là bản sao của Ân mười bảy năm trước.
Mười một giờ tối, cô nhi viện vẫn đầy ắp tiếng nói, tiếng cười. Bình thường vào giờ này bọn trẻ đã bị bắt đi ngủ nhưng hôm nay là ba mươi, chúng được phép thức để đón giao thừa.
Không khí ồn ào cứ thế được duy trì, ngay cả khi bên ngoài cổng, tiếng chuông cửa đang vang lên.
Linh ra ngoài mở cổng, tự hỏi không biết ai lại đến vào giờ này.
Không lâu sau, Linh trở vào nhà, đi đến trước mặt Ân.
“Khách của mày.”
Quyển sách Ân đang đọc vừa đúng đến đoạn sâu sắc nhất, cô luyến tiếc rời mắt khỏi trang giấy, nhìn Linh đầy thắc mắc.
“Tao kêu người ta vô nhà nhưng người ta không muốn.” – Đọc được vẻ mặt của Ân, Linh nói bằng giọng bất lực.
“Cần thì vô nhà tìm.” – Ân buông ra câu nói lạnh lùng rồi lại tiếp tục đọc sách.
Linh chỉ biết lắc đầu. Dù đã quá quen với tính cách ngạo mạn của Ân nhưng thỉnh thoảng cô vẫn thấy mình bị sốc.
Nhìn Ân một lần nữa, Linh trở ra cổng truyền đạt lại nguyên văn câu nói của Ân. Kết quả là ai kia còn sốc nặng hơn cô. Tuy không mong “khách đến nhà không gà thì vịt” nhưng cũng đừng “khách đến tìm không vào nhà khỏi tiếp” kiểu này chứ.
Phần Ân, không hề có chút áy náy nào với người khách đứng ngoài cổng, vẫn ung dung tiếp tục chăm chú đọc sách, thậm chí còn không biết Linh rời khỏi vị trí trước mặt mình từ khi nào.
Cho đến khi thấy quyển sách bị giật khỏi tay, cánh tay bất ngờ bị ai đó kéo mạnh, cô mới giật mình. Ân cũng bị ai kia lôi ra khỏi nhà, ấn vào trong xe rồi chở đi mất dạng.
Bất ngờ bị người khách đưa đi như thế này, theo lẽ thường sẽ la hét, ít nhất cũng tỏ thái độ, vậy mà từ lúc bị kéo đi cho đến bây giờ, Ân vẫn im lặng, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ vô cùng bình thản.
Trước thái độ dửng dưng đáng ghét của Ân, Thiện vô cùng khó chịu nhưng không lên tiếng phàn nàn. Cậu thừa biết cô không những cứng đầu mà còn vô cùng ngang ngược, bắt bẻ cô chỉ tổ rước bực bội vào thân.
Đêm ba mươi, người người đổ xô đi xem pháo hoa nên đường bị kẹt, chiếc ô tô mỗi lần chỉ có thể nhích được mấy phân rồi đứng im bất lực.
Trước tình trạng này, Ân vẫn tuyệt nhiên không tỏ thái độ gì trong khi Thiện đã bắt đầu nhấp nhổm không yên.
“Chúng ta đi bộ!” – Đến khi sức chịu đựng đến cực hạn, Thiện nói rồi lập tức kéo Ân ra khỏi xe.
Xem ra đi bộ cũng chẳng dễ dàng hơn là mấy, đường phố ngổn ngang xe cộ, phải lách qua quả thật rất khó khăn.
Thiện đi trước, cẩn thận len qua chỗ trống giữa các chiếc xe. Ân ở ngay phía sau, hoàn toàn không có ý định đi theo lối Thiện vừa đi nhưng bàn tay đã bị nắm chặt, không cách nào thoát ra để đi đường khác.
Sau khi cân nhắc việc giằng tay ra giữa nơi người người nhìn thấy thì Ân chọn im lặng đi theo.
Đi thêm đoạn nữa, Ân giật mình khi thấy tay mình cũng đang nắm tay Thiện. Cô không biết mình đã chuyển từ trạng thái bất đắc dĩ thành bằng lòng từ khi nào, chỉ thấy trái tim trong lồng ngực đang đập loạn lên.
Cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất, Ân cẩn thận buông dần tay mình ra để Thiện không để ý nhưng không ngờ cậu lại rất để ý. Sau cái buông tay của cô, tay cậu càng siết chặt tay cô hơn.
Cuối cùng cả hai cũng đến được nhà hàng Thiên Lam.
Hôm nay là giao thừa nên nhà hàng đóng cửa, Ân cũng không hiểu làm thế nào Thiện có chìa khóa vào trong, chỉ biết trong tòa nhà rộng lớn này hiện tại chỉ có hai người.
Vừa đi qua cửa lớn, Thiện lập tức biết điều, buông tay Ân ra rồi đi vụt lên trước.
Thay vì thấy thoải mái, Ân lại thấy tay mình chơi vơi hụt hẫng.
Không để Thiện nhận ra tâm trạng mình lúc này, Ân che giấu bằng cách nhướn mày đầy cao ngạo, ung dung vòng hai tay trước ngực mà đi theo.
Ân còn nhớ lần đầu tiên mình đứng trên sân thượng nhà hàng này là hôm Thiện tổ chức tiệc mừng cậu và Đan quay lại. Biển điện đêm đó rất đẹp và đêm nay cũng vậy. Hàng vạn bóng đèn đang bật cùng một lúc, tạo thành những dài sáng như dải ngân hà.
Đứng trước vô vàn chấm nhỏ nhiều màu sắc lập lòe, Ân thấy lòng mình nhẹ bẫng, cũng chẳng muốn quan tâm Thiện đang nghĩ gì.
Ở giữa hai người, ngoài im lặng ra cũng chỉ có im lặng.
“Đan nói sự thật cho tớ biết rồi.” – Sau khi cân nhắc thật kỹ, Thiện quyết định lên tiếng trong khi Ân còn đang bị những ánh sáng xa xăm dày đặc kia hút hồn.
“Thì sao?” – Ân lạnh lùng đáp lại, mắt vẫn nhìn vào khoảng không trước mặt như bị thôi miên. Gió mạnh mẽ thổi qua làm mái tóc đen bị hất tung vào không trung. Bồng bềnh, phiêu diêu.
“Tại sao cậu không nói sự thật cho tớ biết? Tớ đã rất giận khi…”
“Điều đó quan trọng lắm sao?” – Ân cắt ngang lời Thiện, mắt vẫn nhìn xa xăm. Vừa như đang hoài niệm, lại như đang gửi gắm.
“Phải! Rất quan trọng! Vì tớ rất thích cậu.” – Giọng Thiện trở nên trầm hơn rất nhiều, cứ như cậu đang tự nói với chính mình.
“Nếu cậu thật sự thích tôi, cậu đã không buông tay dễ dàng như vậy.” – Lời trách móc bị kìm nén bao lâu đến cuối cùng cũng không chịu được mà thốt ra. Ân khẽ thở dài, đôi mắt khép hờ che đi màn sương u ám.
Suốt thời gian qua, cô đã phớt lờ cảm giác hụt hẫng trống vắng, bỏ qua nỗi buồn trong lòng nhưng cô biết rất rõ mình đau như thế nào.
“Tớ đã không ngờ cậu hành động như vậy, chỉ biết trách cậu không quan tâm, không lo lắng cho tớ khi tớ biến mất một thời gian dài.” – Thiện vội vàng giải thích, sợ rằng nếu không nói nhanh, Ân sẽ lại ngắt lời, lại buông ra một câu lạnh lùng và cậu sẽ chẳng có cơ hội nói hết những điều trong lòng.
Ân mím chặt môi. Dù rất muốn bắt bẻ, muốn làm rõ mọi chuyện, muốn hỏi thật nhiều nhưng đến cuối cùng lại chọn cách giữ im lặng. Dù gì giữa hai người cũng chỉ là quan hệ mua bán, cô lấy quyền gì để chất vấn, để giận dỗi đây?
Cái suy nghĩ mình chẳng là gì của Thiện làm mắt Ân cay xè, cổ họng nghẹn ứ. Chiếc ly cảm xúc của cô đã đầy, chỉ cần một giọt nữa thôi, nó sẽ tràn ra. Sẽ không còn cách nào kìm nén hay che giấu.
“Tớ đã dứt khoát với Đan rồi.” – Sau khi dò xét thái độ của Ân khá lâu, Thiện tiếp tục nói.
“Không liên quan đến tôi.” – Ân bình thản nhún vai, tự cảm thấy Thiện không có nghĩa vụ phải giải thích với mình.
“Có đấy! Những ngày qua ở bên Đan nhưng tớ lại luôn nhớ về cậu.”
“Đấy là chuyện của cậu.” – Trái tim trong lồng ngực đã vỡ òa trong cảm xúc nhưng Ân vẫn quyết tâm che giấu đến cùng.
“Cậu thật sự không thích tớ một chút nào sao?” – Trước thái độ lạnh như băng tuyết ngàn năm của Ân, tự tin trong Thiện mỗi lúc một ít đi.
“Ừ.”
“Nếu vậy tớ sẽ làm cho cậu thích tớ.”
Thiện thật sự làm Ân bất ngờ. Những tưởng rằng trước thái độ của mình, Thiện sẽ nản lòng mà từ bỏ, không ngờ cậu lại càng quyết tâm hơn.
“Muốn làm gì thì làm.” – Giọng Ân vẫn đều đều không cảm xúc nhưng trong lòng lại có một niềm vui vô lí. Đã rất lâu cô không còn cái cảm giác mong đợi một điều gì đó nhưng hôm nay cái cảm giác ấy lại xuất hiện.
Trong mớ cảm xúc hỗn độn của Ân, đợt pháo hoa đầu tiên đã xé gió bay lên trời cao, bung mình trong không trung tạo thành vô vàn tia sáng đẹp mắt.
Bầu trời sau đó sáng rực lên do những đợt pháo tiếp theo được bắn lên liên tục. Ân và Thiện cùng im lặng ngước nhìn bầu trời lung linh rực rỡ.
Bầu không khí im lặng lại được hình thành. Không căng thẳng, không ngượng ngùng mà trái lại còn vô cùng thân thuộc và bình yên.
Những tia sáng cứ thế xẹt qua nền trời, đan vào nhau tạo thành những hình thù đẹp mắt. Ở bên dưới bầu trời ấy, đứng trên sân thượng lộng gió, hai bàn tay cũng đã đan vào nhau từ lúc nào.
Có lẽ chín thì mãi mãi chẳng thể là mười, cái khoảng cách ấy vĩnh viễn chẳng thể lấp đầy. Nhưng chín rồi sẽ đến mười và chúng nằm cạnh nhau…
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!