Đi tìm hương xưa cũ - Chương 2: Lần thứ hai gặp - tôi bị đánh trúng

77 lượt xem

Sau hôm ấy, tôi hỏi lũ bạn xem em có quay lại lấy bánh không? chúng tủm tỉm cười bí hiểm đồng loạt lắc đầu, bận bịu công việc tôi quên luôn chuyện ấy. Đến một hôm, khi tôi đau khổ đứng đợi lấy tài liệu ở dãy hành lang ngay mặt đường lớn, lơ đãng nhìn qua quán cà phê và cái tiệm bánh mới chợt nhớ ra món nợ cũ. Đang phiêu diêu, Ân khoác tay tôi:

- Tài liệu đây, chẳng mấy khi hân hạnh đón cậu lên chốn này. Sao, y tá Liên nghỉ à?

- Ừm, cậu thì nhàn rồi, chỉ việc xếp mấy cái giấy mà được lên đây hít khí trời.

Ân đang ha ha cười, chợt vỗ vai tôi:

- Không chỉ hít khí trời đâu, còn có thể tranh thủ ngắm nghía nhiều thứ ác chiến cơ.

Ân khoát tay chỉ về đầu đường, ở đấy thấp thoáng mấy bóng áo trắng đang phấp phới đạp xe về phía chúng tôi. Tôi cũng nhếch miệng cười, chỉ là mấy nữ sinh thôi, ngày nào mà chẳng thấy. Đang định quay lại trêu đứa bạn, tôi bỗng tròn mắt, chẳng phải cô bé bánh kem sao? Tôi nhoài người ra ra khỏi ban công xác định cho kĩ. Đúng là cô ấy, nhưng...khác quá, mái tóc dài được vén gọn thả ra sau, nhẹ nhàng bay, nắng trải xuống làm vài lọn ánh lên, áo dài bó sát người, hai tà mỏng mảnh đón gió phồng lên như cánh bướm chập chờn bay lượn. Em đang trò chuyện với bạn, cười lấp lánh.Vào thời khắc này, tôi như bị một đòn, đứng hình, cứ thế ngây ngốc nhìn theo dáng em lướt qua rồi biến mât trên đầu dốc.

- Sao nào? Ân huých tay tôi cười gian xảo.

Tôi vẫn nhìn theo hướng ấy, hỏi ngu ngơ:

- Ân, mấy giờ thì tan học?

...

Tôi còn nhớ rõ, Ân của ngày hôm đó kinh ngạc đến thế nào vì chúng tôi đã ở tuổi nào rồi, còn có thể thích nữ sinh sao? Còn tôi của hôm đó vừa làm việc vừa thấp thỏm, canh chừng khoảng thời gian cuối tiết 4 là hì hục leo cầu thang lên tầng 2, gần mặt đất nhất để có thể nhìn thấy em. Tôi hi vọng chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc em lướt qua trước mắt tôi dịu dàng như ban sớm, khoảnh khắc em khuấy lên sự rung động trong tôi. Và tôi đã không nhìn thấy em, có thể em học tiết năm, có thể em đi con đường tắt nào khác, có thể tôi đã không nhận ra em giữa tấp nập những áo trắng cánh mỏng dập dìu giờ tan học hôm ấy. Tự nhủ lòng là không may, ngày mai tôi sẽ lại tiếp tục leo lên hành lang này, leo lên hành lang của thứ cảm xúc không tên ngứa ngứa trong lồng ngực. Thành quả đạt được của chờ đợi hẳn phải rất ngọt ngào.

***

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k