BẠCH PHÁT HOÀNG PHI - Chương 28: Đồng sàng cộng tẩm (2)
Quỳnh Anh Đỗ | Chat Online | |
01/07/2019 21:08:16 | |
Truyện xuyên không | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
58 lượt xem
- * BẠCH PHÁT HOÀNG PHI - Chương 29: Nhất kiến khuynh tâm (Truyện xuyên không)
- * BẠCH PHÁT HOÀNG PHI - Chương 30: Mệnh huyền nhất tuyến (1) (Truyện xuyên không)
- * Cùng nhau – Anh và em trải qua thanh xuân tuyệt vời - Chương 3: Hoạt động ngoại khóa của tân sinh viên. (Truyện ngôn tình)
- * Cùng nhau – Anh và em trải qua thanh xuân tuyệt vời - Chương 2: Cuộc sống sinh viên thực sự mới bắt đầu (Truyện ngôn tình)
Nụ hôn bất ngờ ập đến không kịp phòng bị, thân hình Mạn Yêu run lên, cứng ngắt. Ở chung lâu như vậy, Phó Trù chưa bao giờ đối với nàng có hành động quá phận, nhiều nhất chính là nắm nắm tay, ôm ôm vai, nàng như thế nào cũng không đoán được hắn sẽ đột nhiên hôn nàng như vậy, trong lòng rối loạn, vội vàng giãy giụa, lại không để ý đến giờ phút này thân thể Phó Trù hơi nghiêng một nửa, bị nàng né một cái, hắn trọng tâm không vững, "Bùm" một tiếng, rớt vào trong hồ, nước bắn lên tung tóe, bắn lên đầy đầu đầy cổ nàng.
Nàng sửng sốt, dùng tay lau nước trên mặt, mở mắt thấy mặt hồ thế nhưng không có bóng dáng Phó Trù, những cánh hoa bập bềnh che đậy toàn bộ mặt nước, căn bản nhìn không thấy hắn ở nơi nào. Mà trên người nàng hoàn toàn không có một tấc vải, hắn ở dưới nước, chẳng phải là sẽ thấy toàn bộ thân thể nàng? Phó Trù, thật không hiểu là hắn cố ý thuận thế rơi xuống, hay là không cẩn thận rơi xuống?
Nàng có chút ảo não, trước mắt phương pháp tốt nhất để né tránh hắn là lập tức rời khỏi. Mạn Yêu duỗi tay lấy quần áo bên cạnh hồ, tức tốc bước ra khỏi hồ tắm, nhưng chân còn chưa có bước lên, bàn chân trần đã bị một bàn tay to nắm giữ, đột nhiên kéo xuống dưới nước, nàng kinh hô một tiếng, cả người rơi xuống nước, bị nam tử ẩn dưới nước ôm vào lòng, nàng trong lúc hoảng loạn hít khí, sặc mấy ngụm nước.
Phó Trù vội vàng ôm nàng lên khỏi mặt nước, nhưng hai người vẫn ở trong hồ tắm, nàng ho khan mãnh liệt, như là muốn ho ra cả tim lẫn phổi. Hắn dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, Mạn Yêu trừng mắt với hắn, rốt cuộc không còn ho nữa, giọng nói lại vẫn còn đau như lửa đốt. Trong lòng bực mình, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Mà Phó Trù, một lớp áo đơn đẫm nước, gắt gao dán lên da thịt, phác hoạ ra đường cong cương nghị, khuôn mặt anh tuấn ngũ quan rõ ràng, sau khi vẻ bề ngoài ôn nhu rút đi, mày kiếm nhăn lại nhiều thêm vài phần hàm ý lạnh buốt, càng có vẻ anh khí bức người. Ánh mắt hắn nóng rực dừng lại ở trước ngực nàng, Mạn Yêu lúc này mới phát hiện bộ ngực của mình cơ hồ lộ ra một nửa ở trên mặt nước, vội vàng dùng tay dấu đi, lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
"Nàng sợ ta sao? Ngâm lâu như vậy còn không chịu dậy." Hắn nhìn mắt nàng hỏi.
Mạn Yêu cúi đầu, không hé răng.
Phó Trù cũng không tức giận, chỉ đem thân thể trần trụi nửa người của nàng ôm vào trong ngực, nhìn mái tóc nàng ướt dầm dề kết thành một mớ, thưa thớt rải rác ở sau lưng và ở trước ngực khó khăn mà che đậy cảnh xuân trong nước lúc ẩn lúc hiện, cánh môi kiều nộn trơn bóng của nàng mím chặt, khóe miệng câu lấy một tia giận tái đi, con ngươi đen nhánh trong sáng lộ ra kiên trì quật cường, như giọt nước treo trên phiến lông mi, nhẹ nhàng run động, muốn rơi xuống giống như là giọt nước mắt chui vào trong tim người, khiến người không tự chủ được mà đau lòng.
Nàng như vậy, đẹp đến nhiếp hồn nhiếp phách, kích thích phòng tuyến bạc nhược nhất trong đáy lòng người, khiến cho tận trong xương cốt người phát ra một loại run động, muốn cam tâm tình nguyện vì nàng mà vứt bỏ hết thảy mọi thứ trên thế gian này.
Phó Trù đáy lòng chấn động biến sắc, đột nhiên buông nàng ra, xoay người liền nhảy ra khỏi hồ tắm, đưa lưng về phía nàng, ngực kịch liệt phập phồng hơi thở không đều nói: "Ngâm nước lâu đối thân thể không tốt, ta ở ngoài cửa chờ nàng."
Mạn Yêu không biết vì sao hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng thực may mắn là hắn rời đi, bởi vì trần truồng như vậy dán sát vào hắn, nàng thật sự không quen. Nàng đơn giản lau khô thân mình, nắm lên một bên quần áo sạch sẽ chậm rãi mặc vào. Tối nay, phải như thế nào mới có thể vượt qua cửa ải này? Tránh thoát lúc này đây, tiếp theo phải làm sao bây giờ?
Ngoài cửa, Phó Trù chắp tay sau lưng, nhìn bầu trời bao la đen như mực. Người cùng tâm, đều thật lâu cũng không thể bình tĩnh được. Ánh trăng trong sáng phủ lên người hắn một tầng ánh bạc mỏng manh, hiện lên sự trầm mặc cùng cô đơn.
Thời điểm Mạn Yêu bước ra, hắn không có quay đầu lại, chỉ hơi hơi nghiêng mắt, nhẹ giọng nói: "Đi thôi." Dứt lời lập tức bước đi, Mạn Yêu rũ mắt không nói, đi ở phía sau cách hắn vài bước. Lộ trình ngắn ngủn vài trăm thước, tâm tư bọn họ đều đã là bách chuyển thiên hồi.
Trở về tẩm các, Phó Trù phất tay, cho bọn nha đầu lui ra, ở trước mặt nàng, chính mình cởi bỏ một thân y phục ẩm ướt, thay sạch sẽ áo trong. Sắc mặt hắn lại khôi phục ôn hòa thanh nhã như bình thường, đối với nàng vẫy tay cười nói: "Dung Nhạc, lại đây."
Mạn Yêu cũng hồi phục thói quen bình tĩnh trấn định, giương mắt nhìn hắn, chân vẫn không nhúc nhích tí nào, chỉ nhàn nhạt nói: "Tướng quân, chúng ta...... có thể nói chuyện một chút được không?"
Phó Trù mày kiếm nhướng lên, làm như rất có hứng thú, tiến lên cười hỏi: "Dung Nhạc muốn nói chuyện gì?"
Mạn Yêu nói: "Hôn nhân của chúng ta, là thành lập trên ở cơ sở chính trị, tuy rằng ta mang đến cho ngươi sỉ nhục không thể xóa nhòa, lại cũng vì ngươi mang đến một số đồ mà ngươi muốn."
Ánh mắt Phó Trù khẽ nhúc nhích, sắc mặt không thay đổi, hỏi: "Tỷ như?"
Mạn Yêu khẳng định đáp: "Củng cố quyền thế."
Tuy rằng nàng bị rất nhiều người khinh thường, nhưng nàng dù sao cũng là công chúa của một quốc gia, hơn nữa còn là công chúa được Khải Vân đế sủng ái nhất trong miệng mọi người, sự tồn tại của nàng đại diện cho sau lưng hắn có được sự ủng hộ của một quốc gia. Một năm nay biên quan bình yên, Lâm Thiên quốc có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, còn có Khải Vân quốc đóng binh kiềm chế các quốc gia xung quanh, cũng có quan hệ rất lớn. Thử nghĩ, hai đại cường quốc liên thủ, ai còn dám dễ dàng tới xâm phạm?
Còn có, trong triều đủ loại quan lại nịnh nọt, một năm nay, hắn mượn việc này kinh doanh thế lực của mình, hiện giờ triều đình ít nhất có một nửa quan viên trở lên đều cùng hắn kết giao hết sức sâu đậm. Nếu hắn cũng là nhi tử của Lâm Thiên hoàng, Mạn Yêu cũng không chút nào nghi ngờ, hắn có thể không cần tốn nhiều sức mà lật đổ Thái Tử, chính mình ngồi lên cái vị trí kia.
Ánh mắt Phó Trù đột nhiên sắc bén, một tia lạnh lẽo hỗn loạn. Nàng lại nhàn nhạt cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta cái gì cũng không muốn, ta chỉ muốn mỗi ngày vẫn luôn yên bình an ổn trôi qua như vậy mà thôi. Chúng ta......cứ bảo trì phương thức ở chung với nhau trong một năm qua, có thể chứ?" Âm thanh nàng thực bình tĩnh, tiếng nói đạm mạc nghe không ra cảm xúc.
Phó Trù nhìn nàng, nửa ngày không nói chuyện. Một lát sau, hắn bỗng nhiên hướng nàng đi qua, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp nói: "Nếu ta nói không thể được? Ta rất có lòng tham, còn muốn con người nàng...và cả tâm nàng." Dứt lời tay hắn đã bắt được đôi vai nàng, đối mặt trước đôi môi luôn treo ý cười lãnh đạm, hắn chỉ muốn đem nó hung hăng hôn lấy.
Mạn Yêu cũng không giãy giụa, biết võ công hắn cao hơn nàng rất nhiều, nàng tránh cũng không tránh, bất quá chỉ phải quay đầu, đạm mạc nói: "Tướng quân chẳng lẽ không ngại thân thể ta không trong sạch sao?"
Phó Trù chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn tươi cười một phân một phân mà từ khóe miệng rút đi, ánh mắt tức thì tối sầm xuống, lực đạo trên tay hắn tăng thêm, làm như muốn đem hai cánh tay nàng đều dỡ xuống. Bình tĩnh nhìn lại đôi mắt thanh tịch đạm mạc của nàng, hắn nhíu mày, chỗ ấn đường thế nhưng dấu diếm vài phần giận tái đi, nói: "Ta khiến nàng chán ghét như vậy sao? Vì cự tuyệt ta, nàng tình nguyện tự bóc vết sẹo của mình?"
Mạn Yêu cắn môi, tầm mắt dừng ở nền gạch xám nhạt lạnh cứng, một đôi mày thanh tú lạnh lùng nhíu lại.
"Ta không có chán ghét ngươi." Nàng nói: "Ngươi thực tốt, là ta không muốn làm một quân cờ có cảm tình, thời điểm bị hy sinh mới không đến nỗi bị thương quá nặng. Mà người chơi cờ cũng không nên có cảm tình, nếu không...... lúc hy sinh quân cờ, cũng sẽ hai mặt đều khó xử, thống khổ không chịu được.Ta không biết giữa ngươi cùng hoàng huynh rốt cuộc là có quan hệ gì, cũng không biết các ngươi có ước định cùng mưu tính gì. Cái người bị phái đi bên cạnh Thái Tử - Ngân Hương, lúc trước giả mạo ta tiến hoàng cung tuyển ngươi làm hôn phu của ta, là kế hoạch của ngươi hay vẫn là chủ ý của hoàng huynh? Ngươi rất tốt với ta, là muốn làm cho ai xem? Những điều đó ta toàn bộ đều không muốn biết! Nếu đã vào phủ tướng quân, ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều, ta chỉ hy vọng, ngươi có thể thành toàn cho ta trôi qua những ngày bình yên không người quấy rầy, nguyện vọng này, không quá phận đi?"
Đây là hình thức nàng bảo hộ chính mình. Muốn nàng chấp nhận vận mệnh làm một quân cờ trong tay người khác, thật sự thực không dễ dàng. Nếu khống chế không được vận mệnh của mình, như vậy, nàng chỉ có thể khống chế tâm mình, thế giới này có bao nhiêu lạnh nhạt, nàng khiến cho tâm mình có bấy nhiều lạnh nhạt.
Âm thanh của nàng lạnh lẽo, biểu tình giống như đã khám phá ra toàn bộ thê lương của thế gian này. Một năm nay, nàng thấy rõ rất nhiều việc, không nói không có nghĩa là nàng không biết, không phản kháng không thể coi là nàng tán thành, chỉ là còn chưa có chạm đến điểm mấu chốt của nàng.
Ánh mắt Phó Trù thay đổi mấy lần, vẫn luôn biết nàng rất thông minh, lại không nghĩ rằng nàng nhìn thấu đến như vậy.
"Nếu nàng đều biết, vì sao còn phải gả cho ta, không muốn đi cùng hắn(TCVU)?" Phó Trù buông nàng ra, thối lui đằng sau một chút.
Mạn Yêu không có trả lời, Phó Trù lại nói: "Bởi vì nàng không yêu ta? Bởi vì nàng quá kiêu ngạo, không thể chịu đựng được tình cảm bị lừa gạt cùng lợi dụng, cho nên nàng thà rằng làm một quân cờ chính trị, cũng không chịu quay đầu lại đi đến bên cạnh hắn(TCVU)?"
Ánh mắt hắn(Phó Trù) gắt gao nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nàng quay đầu sang một bên, bàn tay để trong tay áo không tự giác nắm chặt, trong lòng lại như sóng lớn cuồng cuộn. Thì ra hắn cái gì cũng đều biết sao? Cho nên mỗi lần đều đúng lúc nàng cần giúp đỡ nhất, xuất hiện ở trước mặt nàng. Mạn Yêu nhấp môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Không khí yên lặng trầm mặc, hai người cũng không mở miệng nói tiếng nào. Ánh trăng bạc trắng xuyên thấu qua khung cửa sổ giấy chiếu lên người hai người cách xa nhau chỉ ba bước nhưng tâm tư lại khác nhau. Không khí nóng bức của ngày hè bất tri bất giác dung nhập vài phần thanh lạnh (thanh mát lạnh lẽo).
"Đã khuya, ngủ đi." Phó Trù bỗng nhiên thở dài một hơi, tới dắt tay nàng, đem nàng đi đến bên cạnh giường, nàng lại bất động, nghe hắn lại than: "Ta không chạm vào nàng."
Đêm khuya, luôn là như thế yên lặng an tĩnh, không có ánh nến, chỉ có ánh trăng thanh lạnh. Người cô tịch (cô độc tịch mịch), cho dù có thêm một người nằm bên cạnh mình, nếu đồng sàng dị mộng, cũng vẫn cứ là tịch mịch vô biên.
Đây là đêm thứ sáu trong một năm này, Phó Trù ngủ lại đây.
Mạn Yêu vẫn là không thể quen có thêm người nằm bên cạnh, luôn khó có thể đi vào giấc ngủ. Bởi vì không biết tâm tư người nằm bên cạnh, không biết hắn làm như vậy lại có mục đích gì?
Cuộc sống thật sự khiến cho nàng cảm thấy quá mệt mỏi, cả người bên gối đều phải đoán tới đoán lui, không được sống yên ổn. Nàng nhắm mắt lại, hô hấp nhè nhẹ thanh thiển.
Không khí trong mùa hè nóng nực như vậy là nguyên nhân dẫn đến ngột ngạt buồn bực, khiến cho người không thể tịnh tâm mà ngủ được.
Phó Trù bỗng nhiên cảm thấy, một năm qua, hắn không tới gần nàng là đúng, nữ tử này, càng tới gần nàng, là càng làm cho người vô phương khống chế chính mình. Đối mặt với nàng, hắn vốn lấy làm tự hào sự tự chủ của mình, kết quả một chút một chút bị cắt giảm đi, trở nên bạc nhược đến không thể chịu đựng nổi một đả kích. Hắn hít sâu, xoay người qua một bên, đối mặt với nàng, ôn nhu cười hỏi: "Ngủ không được sao? Hay là đối với ta không yên tâm à?"
Mạn Yêu vẫn luôn biết hắn chưa ngủ, nhưng nàng không muốn mở miệng, nàng muốn an an tĩnh tĩnh mà nằm đó. Đối với Phó Trù, nàng không có gì mà không yên tâm, người như hắn, nếu thật muốn đối với nàng làm cái gì, cũng không cần chờ tới khi nàng ngủ, dù cho là nàng đang tỉnh, cũng cự tuyệt không được.
Thấy nàng nhắm mắt không nói, Phó Trù lấy tay chống phần đầu, nhìn mái tóc đẹp đen nhánh phủ kín gối, hắn nhịn không được duỗi tay ra sờ nhè nhẹ, cảm xúc mượt mà trơn bóng như lụa, trong đêm tối yên tĩnh, khiến cho lòng người cũng không tự giác mà trở nên mềm mại đi. Còn có lông mi nàng ngẫu nhiên nhẹ run lên như cánh bướm, giống như ở trong lúc lơ đãng bị kích thích tiếng lòng, nhẹ như vậy nhẹ như vậy, một chút, lại một chút, không dễ cảm thấy, lại chân thật tồn tại.
Nàng vẫn là nhắm chặt mắt, không mở miệng, cũng không nhúc nhích, làm giống như là đã ngủ say. Hắn không khỏi cười nói: "Ta biết nàng còn tỉnh. Dung Nhạc, nếu ngủ không được, chúng ta...... trò chuyện." Ban đêm dưới bầu không khí như vậy, dù sao cũng phải nghĩ cách phân tán chút lực chú ý mới được.
"Tướng quân muốn biết cái gì? Không ngại nói thẳng." Mạn Yêu lúc này mới mở mắt ra, từ khi nào bắt đầu, nàng càng ngày càng không thích phương thức nói chuyện quanh co lòng vòng như vậy?
Phó Trù tươi cười hơi hơi cứng đờ, ánh mắt nhẹ động, tiện đà bất đắc dĩ thở dài: "Dung nhạc, nàng.... Ta chỉ muốn biết nhiều hơn một ít về chuyện của nàng, ta đối với nàng... hiểu biết quá ít."
Mạn Yêu quay đầu nhìn hắn, trong mắt nàng không có bất luận biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyện của ta, đều thực bình thường, không có gì đáng để nói."
Phó Trù không cho là đúng, trải qua thực bình thường, sao có thể bồi dưỡng ra tính tình lãnh đạm thờ ơ cùng với biểu tình như đã trải nghiệm qua tất cả thăng trầm tang thương của thế gian? Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng bên gối, lại là thở dài: "Nàng a, luôn là như vậy, mỗi một câu, mỗi một biểu tình đều cự tuyệt người hơn ngàn dặm. Dung Nhạc, ta thật không biết, phải làm như thế nào, mới có thể tiêu tan sự phòng bị của nàng, đi vào trong lòng nàng?"
Mạn Yêu quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn thực thành khẩn, nàng nhẹ nhàng nhíu mày nói: "Như bây giờ, không phải thực tốt sao? Tướng quân hà tất......"
"Đừng kêu ta như vậy." Phó Trù đột nhiên đánh gãy lời nói của nàng, chuẩn xác tìm được tay nàng gắt gao nắm chặt, ánh mắt sáng quắc, âm thanh trầm thấp thong thả nói: "Tướng quân cái xưng hô này là cho người khác kêu, ta là phu quân của nàng, là người muốn cùng nàng cả đời gắn bó bên nhau, nàng hãy kêu tên của ta.......A Trù, được không?"
Cả đời gắn bó bên nhau, cùng hắn, người có tâm tư thâm trầm như vậy?
Đêm hè yên lặng, huân hương ít ỏi, ngữ điệu phá lệ mê hoặc lòng người quanh quẩn ở bên tai nàng, nàng mẫn cảm cảm thấy được nam tử bên cạnh tựa hồ cũng không thỏa mãn với việc chỉ nằm nghiêng về phía nàng, hắn một chút một chút nhích tới gần nàng, ý đồ mở ra tâm phòng bị của nàng. Loại cảm giác này, có một chút quen thuộc.
Nàng hoảng hốt nhớ lại, đã từng cũng có một người đối với nàng nói như vậy: "Cứ như vậy, kêu tên của ta."
"Về sau khi không người, nàng có thể kêu tên của ta."
Kêu tên của ta......
Trong lòng trầm xuống, nàng bỗng nhiên nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Có được tình cảm của ta, đối với ngươi có chỗ nào tốt?"
Tông Chính Vô Ưu là vì mượn thân thể nàng để đả thông kinh mạch giải trừ dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, vậy Phó Trù thì sao, hắn muốn có tình cảm của nàng làm cái gì?
Sắc mặt hắn ngẩn ra, nhìn nàng nửa ngày, đáy mắt hắn ôn nhu ở trong ánh mắt thanh lạnh mà cảnh giác của nàng đang nhìn chăm chú, mà chậm rãi từ từ trầm xuống. Hắn buông tay nàng ra, xoay người nằm thẳng xuống, ngữ khí buồn bã nói: "Xem ra hắn(TCVU) làm tổn thương nàng rất sâu, nên nàng đối với tất cả mọi người mất đi tín nhiệm."
Mạn Yêu một thân cứng đờ, mày vẫn như cũ nhăn lại, ánh mắt hơi rũ, lại nghe hắn thở dài: "Mặc kệ nàng tin hay không, ta đối tốt với nàng đều là xuất phát từ thật lòng. Tên của ta...... Đã có rất nhiều năm không ai gọi đến, muốn nghe nàng gọi một tiếng, không có ý khác."
Hắn thở dài, mang theo thương cảm, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ thương tâm, làm nàng nhớ tới tiếng đàn tang thương của hắn ở Đông Giao khách điếm. Có lẽ bề ngoài đẹp đẽ của mỗi một người, sau lưng đều cất giấu chua xót không muốn người khác biết đến, nàng là như thế, Tông Chính Vô Ưu như thế, Phó Trù cũng là như thế, nhưng cũng không thể bởi vì bọn họ bị thương là có thể tùy ý lấy người khác tới bổ khuyết miệng vết thương.
"Bất quá chỉ là một cái tên. Có người gọi hay không, hoặc là gọi là gì, thì có quan hệ gì?" Nàng nhàn nhạt nói: "Ngươi không cần nghĩ đến đồ đã mất đi, nghĩ nghĩ xem hiện tại ngươi có được, quyền thế, địa vị, võ công, huynh đệ cùng sinh cùng tử, thuộc hạ trung thành và tận tâm, tài phú mà người khác cả đời cuối cùng cũng không có được, cho là những thứ này đều không phải thứ ngươi muốn, hoặc là có một ngày nào đó ngươi đều mất đi tất cả, ít nhất, ngươi cũng còn là chính ngươi, thân thể ngươi, linh hồn, tư tưởng, chỉ cần còn một tính mạng, những thứ này vẫn là của ngươi. So với những người cả những thứ cơ bản nhất đều không thể hoàn chỉnh có được, thậm chí hết thảy đều nhờ cậy vào người khác mới có thể sống sót, ngươi cũng coi như đã thực hạnh phúc rồi."
Âm thanh u tĩnh mà mờ ảo, nàng bình tĩnh nhìn cửa sổ đóng chặt, không thấy được ánh mắt nam tử nằm bên cạnh có một chút biến hóa.
Hạnh phúc? Phó Trù rũ ánh mắt, "Thân thể, linh hồn, tư tưởng......" Hắn lẩm bẩm nói: "Nếu có được những thứ đó, lại không thể là chính mình? Ngươi cũng cảm thấy hắn sẽ hạnh phúc sao?"
Có được chính mình lại không thể là chính mình? Mạn Yêu ngạc nhiên đảo mắt nhìn hắn, liền thấy được sự mê mang đau thương trong mắt hắn, chỉ trong nháy mắt, liền chìm xuống ở đáy mắt thâm trầm của hắn.
Lúc sau, không ai nói chuyện.
Yên tĩnh suốt đêm, chỉ nghe được nhịp tim cùng tiếng hít thở của người bên gối.
Canh bốn (1:00 đến 3:00 sáng) vừa qua khỏi, bên ngoài dần dần có chút ánh sáng. Phó Trù hôm nay so với mấy ngày trước thức dậy sớm hơn, Mạn Yêu cũng chuẩn bị dậy, lại bị Phó Trù ngăn cản nói: "Nàng không thượng triều, dậy sớm như vậy làm cái gì? Ngủ tiếp một lát đi, ta không cần nàng hầu hạ."
Nữ tử thời đại này, gả cho người đều phải giúp trượng phu thay quần áo, rửa mặt, chải đầu. Nàng đã là thê tử của hắn, không thể vì trượng phu khai chi tán diệp, có phải hay không cũng nên ở phương diện khác tận tâm tận lực? Dù sao Phó Trù đối nàng quả thực không tồi. Nàng chống thân thể, nhợt nhạt cười nói: "Không sao, dù sao ta cũng ngủ không được. Ta tốt xấu cũng phải làm tròn trách nhiệm của một thê tử, để ta giúp ngươi thay quần áo, rửa mặt chải đầu đã." Nàng sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nghĩ tới muốn hầu hạ người khác, chỉ là không muốn thiếu người ta quá nhiều.
Phó Trù cười nói: "Làm thê tử trách nhiệm lớn nhất là thay nhà chồng khai chi tán diệp."
Mạn Yêu động tác cứng lại, lại nghe hắn lại nói: "Ta không yêu cầu nàng làm được điểm này. Ta mười hai tuổi đã tiến quân doanh, thói quen tự mình động tay, những việc này, không cần người khác hầu hạ! Nàng ngủ đi, nghe lời." Khẩu khí của hắn như là dỗ dành trẻ con, ôn nhu mà đỡ bả vai nàng, làm cho nàng một lần nữa nằm xuống.
Một câu bình thường như vậy, nàng lại nghe ra dấu vết chua xót. Mười hai tuổi tuổi, đặt ở hiện đại ai mà không ở dưới cánh chim của cha mẹ trải qua cuộc sống vui sướng hạnh phúc, đương nhiên, trừ bỏ nàng. Nếu ở trước mặt nàng, Phó Trù hoàn toàn chính là bản thân hắn, như vậy có thể được cả đời làm bạn với hắn, cũng coi như là nàng may mắn.
Thực mau liền ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt chải đầu qua đi, hắn ngồi vào bên cạnh giường, đối với nàng xin lỗi cười nói: "Hôm nay trong quân có chút chuyện quan trọng yêu cầu ta tự mình xử lý, đến tối một chút mới có thể trở về. Nàng nếu là cảm thấy buồn, liền đi ra ngoài giải sầu. Đúng rồi, nàng còn nhớ rõ ta trước kia có từng nói qua hồ Thanh Lương không? Nơi đó, vừa đến mùa hè thì rất mát mẻ, bởi vì có núi cao vây xung quanh, ánh nắng chiếu không đến, nàng nếu muốn đi nơi đó du hồ, ta kêu Hạng Ảnh đưa nàng đi."
Mạn Yêu lắc đầu nói: "Không cần, có Tiêu Sát, Linh Nhi đi cùng ta là được rồi."
Nhìn hắn đi tới cửa, Phó Trù đột nhiên quay đầu lại nói: "Thưởng hoa yến vào ngày mai, bệ hạ lệnh tất cả đại thần mang thê tử nữ nhi tham gia, nàng không hiếu kỳ về nguyên nhân sao?"
Mạn Yêu thuận thế hỏi câu: "Vì sao vậy?"
Phó Trù ánh mắt nghiêm nghị làm như đang suy nghĩ, mới nói: "Vương tử Trần Phong quốc nghe nói triều chúng ta mỹ nữ như mây, muốn tới chọn nữ tử để liên hôn, đây là một trong hai nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác... Đến lúc đó nàng sẽ biết."
Lời nói tựa hồ thực thần bí, Mạn Yêu cũng lười hỏi lại, chỉ mỉm cười gật đầu: "Ân, ngươi đi đi."
Nàng vẫn luôn là như vậy, một bộ dáng đối với chuyện gì đều không sao cả cũng không quan tâm, ánh mắt Phó Trù lóe lóe, mới vừa bước ra cửa một bước, lại dừng lại bước chân, quay đầu lại dặn dò: "Gần đây kinh thành không yên ổn, nàng ra cửa nhất định cẩn thận một chút. Nhớ rõ phải mang thêm vài người."
Mạn Yêu gật đầu, hắn đi vài bước, lại lần nữa dừng lại, lại quay đầu, ánh mắt ở trong ánh sáng ban mai có vẻ có chút phức tạp khó phân biệt.
Mạn Yêu kỳ lạ cười nói: "Ngươi hôm nay làm sao vậy? Giống như là ngươi đi rồi, về sau sẽ không còn thấy ta nữa."
Phó Trù sắc mặt cứng đờ, tiện đà nửa nói giỡn nói: "Ta đột nhiên không muốn thượng triều, muốn lưu lại ở trong nhà bồi nàng."
Tình ý lưu luyến không nỡ buông từ trong mắt hắn tràn đầy mà chảy ra, Mạn Yêu dời đi ánh mắt, hắn lại trở nên nghiêm túc lên.
"Dung Nhạc, nếu nàng thật nghĩ rằng nàng chính là thê tử của ta, thì phải nhớ rõ...... Đem tâm nàng để lại cho ta, đây mới là điều ta muốn nhất."
Lúc này hắn là thật sự đi rồi, lưu lại một phòng không khí thanh tịch đảo loạn tâm hồn người.
Nàng sững sờ ở nơi đó, ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng hắn rời đi, thật lâu không có thể hoàn hồn.
.......................................
Trời vừa sáng, bầu trời xám xịt mênh mông vô bờ bến, cả một đám mây cũng nhìn không thấy. Phủ Vệ quốc tướng quân sáng sớm yên tĩnh mà an bình.
Phó Trù đi vào thư phòng, cầm quyển sổ con, mới ra tiếng kêu lên: "Hạng Ảnh."
Hạng Ảnh tiến vào ôm quyền hành lễ nói: "Tướng quân thỉnh phân phó."
Phó Trù siết chặt lòng bàn tay, nhìn ngoài cửa sổ khắp mặt đất bị bầu trời xám xịt bao phủ, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không có mặt trời dâng lên. Hắn(PT) không tự chủ được mà nhíu mày, có một chút lo lắng cùng chần chờ.
Hạng Ảnh kinh ngạc, tướng quân trong mắt hắn, trước nay đều là hành sự quả quyết, không có nửa phần do dự. Tướng quân không mở miệng, hắn cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu, chờ đợi mệnh lệnh của tướng quân.
Phó Trù một lát sau mới đảo mắt nhìn hắn, sắc mặt nghiêm túc uy nghiêm, nói: "Ngươi phái thêm người đi theo nàng, đừng sảy ra sai sót."
Hạng Ảnh dùng sức gật đầu một cái: "Vâng."
Phó Trù tiến lên hai bước, dùng tay chụp mạnh lên bả vai rắn chắc của hắn(Hạng Ảnh), trong ánh mắt có kiên định không thể hoài nghi, từng câu từng chữ, vô cùng trịnh trọng nói: "Ngươi nhớ kỹ, nhất định phải bảo đảm an toàn cho phu nhân."
Hạng Ảnh chấn động, thời điểm tấn công Bắc Di quốc, cũng không gặp tướng quân trịnh trọng như vậy, hắn nhịn không được hỏi: "Tướng quân, ngài là không bằng lục
Hắn lời còn chưa dứt, ánh mắt Phó Trù tức khắc sắc bén, đột nhiên ngắt lời nói: "Ngươi không nên hỏi, cũng đừng hỏi. Hạng Ảnh, ngươi theo bổn tướng nhiều năm như thế, cả chút phép tắc cũng đều không hiểu sao?"
Hạng Ảnh trong lòng kinh sợ, vội vàng quỳ một gối xuống đất, thỉnh tội nói: "Thuộc hạ đáng chết. Là thuộc hạ đã vượt qua quyền hạng của mình, thỉnh tướng quân giáng tội!"
Phó Trù sắc mặt hơi hoãn, nhìn hắn trong chốc lát, mới nói: "Thôi đứng dậy đi, hoàn thành tốt việc bổn tướng giao cho ngươi là được rồi."
Hạng Ảnh nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh, tướng quân xin yên tâm."
Phó Trù gật đầu nói: "Ân, đi an bài đi."
Sau khi Hạng Ảnh đi, Phó Trù đem sổ con trong tay hướng trên bàn ném một cái, trầm giọng nói: "Xuất hiện đi."
"Ngài vì sao không cho hắn hỏi? Ngài biết hắn muốn hỏi là vấn đề gì đúng không? Ngài sợ hãi? Hay là ngài thật sự đối với nàng ta động tình?" Phía sau kệ sách đi ra một nữ tử áo đen dung mạo cực đẹp, vừa xuất hiện là hỏi liên tiếp nhiều vấn đề, cảm xúc có chút kích động.
Phó Trù nhíu mày, bên môi treo nụ cười ôn hòa, ánh mắt lại là lạnh băng, không đáp hỏi ngược lại: "Chuyện của bổn tướng, từ khi nào tới phiên ngươi hỏi đến? Vừa rồi lời nói của bổn tướng ngươi không nghe rõ sao? Hạng Ảnh tuân thủ quy tắc, ngươi thì không cần tuân thủ?"
Hắc y nữ tử sửng sốt, tiện đà ôm quyền cúi đầu nói: "Ta...... Thuộc hạ đã vượt quy! Nhưng mà, thuộc hạ cũng là vì tốt cho thiếu chủ a, nếu thiếu chủ bất kể hậu quả khăng khăng yêu nàng, như vậy, thiếu chủ nhất định sẽ thống khổ cả đời! Thiếu chủ...... Biết rõ phía trước là biển khổ, chẳng lẽ...... còn muốn dũng cảm mà nhảy xuống hay sao?" Hắc y nữ tử giữa mày đều tràn đầy ưu thương, trong mắt yêu thương đan chéo, phức tạp khôn kể. Cái loại tình yêu mà không được đáp lại, không có người nào có thể lĩnh hội hơn nàng. Nàng thật sự không hy vọng con đường tương lai của hắn, so với nàng còn gian nan hơn.
Phó Trù đồng mắt đột nhiên biến đổi, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng. Nữ tử nhìn không thấy biểu tình trên mặt hắn, qua hồi lâu, chỉ nghe tiếng hắn bình tĩnh nói: "Ngươi hiểu cái gì? Bổn tướng dặn dò Hạng Ảnh lần nữa muốn bảo đảm an toàn của nàng, đều có suy tính của bổn tướng, phàm là kế hoạch của bổn tướng tuyệt đối không cho phép có nửa điểm sơ sót, nếu không......, đã hơn một năm những nỗ lực ở trên người nàng không phải toàn uổng phí sao? Ngươi chỉ lo trở về làm tốt việc thuộc bổn phận của ngươi, chuyện của bổn tướng, nên làm như thế nào trong lòng bổn tướng tự nhiên hiểu rõ, không cần người khác nhiều lời. Ngươi cũng đừng đi đến chỗ Môn chủ khua môi múa mép, nếu để bổn tướng nghe được cái gì không nên nghe được......" Hắn đột nhiên xoay người, năm ngón tay mở ra nháy mắt bóp lấy yết hầu của hắc y nữ tử.
Hắc y nữ tử kinh sợ, còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt đã biến xanh biến tím, nàng thống khổ mở miệng, lại kêu không ra tiếng. Lúc nàng cảm thấy chính mình vì hít thở không thông mà lập tức phải chết, Phó Trù mới bỏ tay ra đem nàng ném trên mặt đất, nói tiếp: "Bổn tướng quyết không tha. Có nghe hiểu không? Còn có, bổn tướng cảnh cáo ngươi, không cho phép ngươi manh động...... Ngươi nên biết, nàng.... đối với bàn cờ này rất có ảnh hưởng." Hắn tay nắm thành quyền, mỗi một câu nói, lại nắm chặt thêm vài phần.
Nữ tử nằm ở trên mặt đất một bên ho khan, một bên gật đầu, sắc mặt tôn trọng nể sợ nói: "Thuộc hạ biết......thiếu chủ yên tâm, thuộc hạ.......không phải là người không biết nặng nhẹ. Khụ, khụ, khụ......"
Phó Trù chuyển mắt cũng không nhìn nàng, nói: "Ngươi biết thì tốt. Tông Chính Vô Ưu đã trở về kinh thành, ngươi giám sát chặt chẽ Thái Tử, đừng làm cho hắn làm ra những chuyện ngu xuẩn. Hiện tại Tông Chính Tiêu Nhân cần thiết phải ngồi ổn vị trí Thái Tử, đối với chúng ta mới có lợi."
"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh." Nữ tử cúi đầu, làm như đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức ngẩng đầu nói: "Thiếu chủ, qua mấy ngày nữa, lại đến ngày ngài phải quay về, ngài...... phải tự mình bảo trọng thân mình!" Trong mắt nàng giờ phút này tràn đầy lo lắng cùng đau lòng, hoàn toàn không có bởi vì hành động mới vừa rồi của hắn mà sinh ra nửa điểm oán hận.
Phó Trù thân mình khẽ run lên, lại đến một năm rồi sao? Hắn đi đến phía trước cửa sổ, đưa mắt nhìn trời, bầu trời xám xịt một mảnh, giống như vĩnh viễn cũng không nhìn thấy chân trời. Hắn nhàn nhạt nói: "Quản tốt chính ngươi. Chuyện của ta, không cần ngươi nhọc lòng, trong một năm nay vẫn luôn có người đang tra tung tích hai tỷ muội ngươi, chính ngươi làm việc cẩn thận một chút, đừng lộ ra dấu vết. Ngươi có thể đi rồi."
Hắc y nữ tử hỏi: "Là bởi vì "Thập Lý Hương" một năm trước sao?" Phó Trù gật đầu. Hắc y nữ tử rũ mắt nói: "Thuộc hạ nhớ kỹ, tạ thiếu chủ nhắc nhở. Thuộc hạ cáo lui." Nàng cắn cắn môi, từ trên mặt đất bò lên, lúc gần sắp đi thâm sâu nhìn hắn một cái, mới ảm đạm rời đi.
Phó Trù tay vịn song cửa sổ, đầu ngón tay tái nhợt lại kiên định, đối diện ánh mắt chính là phương hướng đến Thanh Mịch viên, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Hy vọng nàng có thể bình an vô sự. Thưởng hoa yến sắp tới rồi, chúng ta...... lại nên gặp mặt! A...... Ly Vương tuyển phi yến? Tông Chính Vô Ưu, khiến cho chúng ta lại chứng minh một chút, thời gian một năm, đến tột cùng là làm nhạt đi tình cảm của ngươi, hay là làm gia tăng trầm trọng nỗi thống khổ của ngươi? Mùi vị ngày đêm dày vò, ngươi còn có rất nhiều thời gian từ từ nếm thử! Đây......chỉ là mới bắt đầu, các ngươi thiếu ta, ta sẽ một chút một chút......toàn bộ đòi lại. Cho dù kết cục là vạn kiếp bất phục, ta cũng... cần thiết phải làm cho đến cùng."
Có người, từ lúc sinh ra một khắc kia, vận mệnh của hắn cũng đã được định sẵn, không thể lựa chọn.
Nàng sửng sốt, dùng tay lau nước trên mặt, mở mắt thấy mặt hồ thế nhưng không có bóng dáng Phó Trù, những cánh hoa bập bềnh che đậy toàn bộ mặt nước, căn bản nhìn không thấy hắn ở nơi nào. Mà trên người nàng hoàn toàn không có một tấc vải, hắn ở dưới nước, chẳng phải là sẽ thấy toàn bộ thân thể nàng? Phó Trù, thật không hiểu là hắn cố ý thuận thế rơi xuống, hay là không cẩn thận rơi xuống?
Nàng có chút ảo não, trước mắt phương pháp tốt nhất để né tránh hắn là lập tức rời khỏi. Mạn Yêu duỗi tay lấy quần áo bên cạnh hồ, tức tốc bước ra khỏi hồ tắm, nhưng chân còn chưa có bước lên, bàn chân trần đã bị một bàn tay to nắm giữ, đột nhiên kéo xuống dưới nước, nàng kinh hô một tiếng, cả người rơi xuống nước, bị nam tử ẩn dưới nước ôm vào lòng, nàng trong lúc hoảng loạn hít khí, sặc mấy ngụm nước.
Phó Trù vội vàng ôm nàng lên khỏi mặt nước, nhưng hai người vẫn ở trong hồ tắm, nàng ho khan mãnh liệt, như là muốn ho ra cả tim lẫn phổi. Hắn dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, Mạn Yêu trừng mắt với hắn, rốt cuộc không còn ho nữa, giọng nói lại vẫn còn đau như lửa đốt. Trong lòng bực mình, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Mà Phó Trù, một lớp áo đơn đẫm nước, gắt gao dán lên da thịt, phác hoạ ra đường cong cương nghị, khuôn mặt anh tuấn ngũ quan rõ ràng, sau khi vẻ bề ngoài ôn nhu rút đi, mày kiếm nhăn lại nhiều thêm vài phần hàm ý lạnh buốt, càng có vẻ anh khí bức người. Ánh mắt hắn nóng rực dừng lại ở trước ngực nàng, Mạn Yêu lúc này mới phát hiện bộ ngực của mình cơ hồ lộ ra một nửa ở trên mặt nước, vội vàng dùng tay dấu đi, lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
"Nàng sợ ta sao? Ngâm lâu như vậy còn không chịu dậy." Hắn nhìn mắt nàng hỏi.
Mạn Yêu cúi đầu, không hé răng.
Phó Trù cũng không tức giận, chỉ đem thân thể trần trụi nửa người của nàng ôm vào trong ngực, nhìn mái tóc nàng ướt dầm dề kết thành một mớ, thưa thớt rải rác ở sau lưng và ở trước ngực khó khăn mà che đậy cảnh xuân trong nước lúc ẩn lúc hiện, cánh môi kiều nộn trơn bóng của nàng mím chặt, khóe miệng câu lấy một tia giận tái đi, con ngươi đen nhánh trong sáng lộ ra kiên trì quật cường, như giọt nước treo trên phiến lông mi, nhẹ nhàng run động, muốn rơi xuống giống như là giọt nước mắt chui vào trong tim người, khiến người không tự chủ được mà đau lòng.
Nàng như vậy, đẹp đến nhiếp hồn nhiếp phách, kích thích phòng tuyến bạc nhược nhất trong đáy lòng người, khiến cho tận trong xương cốt người phát ra một loại run động, muốn cam tâm tình nguyện vì nàng mà vứt bỏ hết thảy mọi thứ trên thế gian này.
Phó Trù đáy lòng chấn động biến sắc, đột nhiên buông nàng ra, xoay người liền nhảy ra khỏi hồ tắm, đưa lưng về phía nàng, ngực kịch liệt phập phồng hơi thở không đều nói: "Ngâm nước lâu đối thân thể không tốt, ta ở ngoài cửa chờ nàng."
Mạn Yêu không biết vì sao hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng thực may mắn là hắn rời đi, bởi vì trần truồng như vậy dán sát vào hắn, nàng thật sự không quen. Nàng đơn giản lau khô thân mình, nắm lên một bên quần áo sạch sẽ chậm rãi mặc vào. Tối nay, phải như thế nào mới có thể vượt qua cửa ải này? Tránh thoát lúc này đây, tiếp theo phải làm sao bây giờ?
Ngoài cửa, Phó Trù chắp tay sau lưng, nhìn bầu trời bao la đen như mực. Người cùng tâm, đều thật lâu cũng không thể bình tĩnh được. Ánh trăng trong sáng phủ lên người hắn một tầng ánh bạc mỏng manh, hiện lên sự trầm mặc cùng cô đơn.
Thời điểm Mạn Yêu bước ra, hắn không có quay đầu lại, chỉ hơi hơi nghiêng mắt, nhẹ giọng nói: "Đi thôi." Dứt lời lập tức bước đi, Mạn Yêu rũ mắt không nói, đi ở phía sau cách hắn vài bước. Lộ trình ngắn ngủn vài trăm thước, tâm tư bọn họ đều đã là bách chuyển thiên hồi.
Trở về tẩm các, Phó Trù phất tay, cho bọn nha đầu lui ra, ở trước mặt nàng, chính mình cởi bỏ một thân y phục ẩm ướt, thay sạch sẽ áo trong. Sắc mặt hắn lại khôi phục ôn hòa thanh nhã như bình thường, đối với nàng vẫy tay cười nói: "Dung Nhạc, lại đây."
Mạn Yêu cũng hồi phục thói quen bình tĩnh trấn định, giương mắt nhìn hắn, chân vẫn không nhúc nhích tí nào, chỉ nhàn nhạt nói: "Tướng quân, chúng ta...... có thể nói chuyện một chút được không?"
Phó Trù mày kiếm nhướng lên, làm như rất có hứng thú, tiến lên cười hỏi: "Dung Nhạc muốn nói chuyện gì?"
Mạn Yêu nói: "Hôn nhân của chúng ta, là thành lập trên ở cơ sở chính trị, tuy rằng ta mang đến cho ngươi sỉ nhục không thể xóa nhòa, lại cũng vì ngươi mang đến một số đồ mà ngươi muốn."
Ánh mắt Phó Trù khẽ nhúc nhích, sắc mặt không thay đổi, hỏi: "Tỷ như?"
Mạn Yêu khẳng định đáp: "Củng cố quyền thế."
Tuy rằng nàng bị rất nhiều người khinh thường, nhưng nàng dù sao cũng là công chúa của một quốc gia, hơn nữa còn là công chúa được Khải Vân đế sủng ái nhất trong miệng mọi người, sự tồn tại của nàng đại diện cho sau lưng hắn có được sự ủng hộ của một quốc gia. Một năm nay biên quan bình yên, Lâm Thiên quốc có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, còn có Khải Vân quốc đóng binh kiềm chế các quốc gia xung quanh, cũng có quan hệ rất lớn. Thử nghĩ, hai đại cường quốc liên thủ, ai còn dám dễ dàng tới xâm phạm?
Còn có, trong triều đủ loại quan lại nịnh nọt, một năm nay, hắn mượn việc này kinh doanh thế lực của mình, hiện giờ triều đình ít nhất có một nửa quan viên trở lên đều cùng hắn kết giao hết sức sâu đậm. Nếu hắn cũng là nhi tử của Lâm Thiên hoàng, Mạn Yêu cũng không chút nào nghi ngờ, hắn có thể không cần tốn nhiều sức mà lật đổ Thái Tử, chính mình ngồi lên cái vị trí kia.
Ánh mắt Phó Trù đột nhiên sắc bén, một tia lạnh lẽo hỗn loạn. Nàng lại nhàn nhạt cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta cái gì cũng không muốn, ta chỉ muốn mỗi ngày vẫn luôn yên bình an ổn trôi qua như vậy mà thôi. Chúng ta......cứ bảo trì phương thức ở chung với nhau trong một năm qua, có thể chứ?" Âm thanh nàng thực bình tĩnh, tiếng nói đạm mạc nghe không ra cảm xúc.
Phó Trù nhìn nàng, nửa ngày không nói chuyện. Một lát sau, hắn bỗng nhiên hướng nàng đi qua, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp nói: "Nếu ta nói không thể được? Ta rất có lòng tham, còn muốn con người nàng...và cả tâm nàng." Dứt lời tay hắn đã bắt được đôi vai nàng, đối mặt trước đôi môi luôn treo ý cười lãnh đạm, hắn chỉ muốn đem nó hung hăng hôn lấy.
Mạn Yêu cũng không giãy giụa, biết võ công hắn cao hơn nàng rất nhiều, nàng tránh cũng không tránh, bất quá chỉ phải quay đầu, đạm mạc nói: "Tướng quân chẳng lẽ không ngại thân thể ta không trong sạch sao?"
Phó Trù chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn tươi cười một phân một phân mà từ khóe miệng rút đi, ánh mắt tức thì tối sầm xuống, lực đạo trên tay hắn tăng thêm, làm như muốn đem hai cánh tay nàng đều dỡ xuống. Bình tĩnh nhìn lại đôi mắt thanh tịch đạm mạc của nàng, hắn nhíu mày, chỗ ấn đường thế nhưng dấu diếm vài phần giận tái đi, nói: "Ta khiến nàng chán ghét như vậy sao? Vì cự tuyệt ta, nàng tình nguyện tự bóc vết sẹo của mình?"
Mạn Yêu cắn môi, tầm mắt dừng ở nền gạch xám nhạt lạnh cứng, một đôi mày thanh tú lạnh lùng nhíu lại.
"Ta không có chán ghét ngươi." Nàng nói: "Ngươi thực tốt, là ta không muốn làm một quân cờ có cảm tình, thời điểm bị hy sinh mới không đến nỗi bị thương quá nặng. Mà người chơi cờ cũng không nên có cảm tình, nếu không...... lúc hy sinh quân cờ, cũng sẽ hai mặt đều khó xử, thống khổ không chịu được.Ta không biết giữa ngươi cùng hoàng huynh rốt cuộc là có quan hệ gì, cũng không biết các ngươi có ước định cùng mưu tính gì. Cái người bị phái đi bên cạnh Thái Tử - Ngân Hương, lúc trước giả mạo ta tiến hoàng cung tuyển ngươi làm hôn phu của ta, là kế hoạch của ngươi hay vẫn là chủ ý của hoàng huynh? Ngươi rất tốt với ta, là muốn làm cho ai xem? Những điều đó ta toàn bộ đều không muốn biết! Nếu đã vào phủ tướng quân, ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều, ta chỉ hy vọng, ngươi có thể thành toàn cho ta trôi qua những ngày bình yên không người quấy rầy, nguyện vọng này, không quá phận đi?"
Đây là hình thức nàng bảo hộ chính mình. Muốn nàng chấp nhận vận mệnh làm một quân cờ trong tay người khác, thật sự thực không dễ dàng. Nếu khống chế không được vận mệnh của mình, như vậy, nàng chỉ có thể khống chế tâm mình, thế giới này có bao nhiêu lạnh nhạt, nàng khiến cho tâm mình có bấy nhiều lạnh nhạt.
Âm thanh của nàng lạnh lẽo, biểu tình giống như đã khám phá ra toàn bộ thê lương của thế gian này. Một năm nay, nàng thấy rõ rất nhiều việc, không nói không có nghĩa là nàng không biết, không phản kháng không thể coi là nàng tán thành, chỉ là còn chưa có chạm đến điểm mấu chốt của nàng.
Ánh mắt Phó Trù thay đổi mấy lần, vẫn luôn biết nàng rất thông minh, lại không nghĩ rằng nàng nhìn thấu đến như vậy.
"Nếu nàng đều biết, vì sao còn phải gả cho ta, không muốn đi cùng hắn(TCVU)?" Phó Trù buông nàng ra, thối lui đằng sau một chút.
Mạn Yêu không có trả lời, Phó Trù lại nói: "Bởi vì nàng không yêu ta? Bởi vì nàng quá kiêu ngạo, không thể chịu đựng được tình cảm bị lừa gạt cùng lợi dụng, cho nên nàng thà rằng làm một quân cờ chính trị, cũng không chịu quay đầu lại đi đến bên cạnh hắn(TCVU)?"
Ánh mắt hắn(Phó Trù) gắt gao nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nàng quay đầu sang một bên, bàn tay để trong tay áo không tự giác nắm chặt, trong lòng lại như sóng lớn cuồng cuộn. Thì ra hắn cái gì cũng đều biết sao? Cho nên mỗi lần đều đúng lúc nàng cần giúp đỡ nhất, xuất hiện ở trước mặt nàng. Mạn Yêu nhấp môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Không khí yên lặng trầm mặc, hai người cũng không mở miệng nói tiếng nào. Ánh trăng bạc trắng xuyên thấu qua khung cửa sổ giấy chiếu lên người hai người cách xa nhau chỉ ba bước nhưng tâm tư lại khác nhau. Không khí nóng bức của ngày hè bất tri bất giác dung nhập vài phần thanh lạnh (thanh mát lạnh lẽo).
"Đã khuya, ngủ đi." Phó Trù bỗng nhiên thở dài một hơi, tới dắt tay nàng, đem nàng đi đến bên cạnh giường, nàng lại bất động, nghe hắn lại than: "Ta không chạm vào nàng."
Đêm khuya, luôn là như thế yên lặng an tĩnh, không có ánh nến, chỉ có ánh trăng thanh lạnh. Người cô tịch (cô độc tịch mịch), cho dù có thêm một người nằm bên cạnh mình, nếu đồng sàng dị mộng, cũng vẫn cứ là tịch mịch vô biên.
Đây là đêm thứ sáu trong một năm này, Phó Trù ngủ lại đây.
Mạn Yêu vẫn là không thể quen có thêm người nằm bên cạnh, luôn khó có thể đi vào giấc ngủ. Bởi vì không biết tâm tư người nằm bên cạnh, không biết hắn làm như vậy lại có mục đích gì?
Cuộc sống thật sự khiến cho nàng cảm thấy quá mệt mỏi, cả người bên gối đều phải đoán tới đoán lui, không được sống yên ổn. Nàng nhắm mắt lại, hô hấp nhè nhẹ thanh thiển.
Không khí trong mùa hè nóng nực như vậy là nguyên nhân dẫn đến ngột ngạt buồn bực, khiến cho người không thể tịnh tâm mà ngủ được.
Phó Trù bỗng nhiên cảm thấy, một năm qua, hắn không tới gần nàng là đúng, nữ tử này, càng tới gần nàng, là càng làm cho người vô phương khống chế chính mình. Đối mặt với nàng, hắn vốn lấy làm tự hào sự tự chủ của mình, kết quả một chút một chút bị cắt giảm đi, trở nên bạc nhược đến không thể chịu đựng nổi một đả kích. Hắn hít sâu, xoay người qua một bên, đối mặt với nàng, ôn nhu cười hỏi: "Ngủ không được sao? Hay là đối với ta không yên tâm à?"
Mạn Yêu vẫn luôn biết hắn chưa ngủ, nhưng nàng không muốn mở miệng, nàng muốn an an tĩnh tĩnh mà nằm đó. Đối với Phó Trù, nàng không có gì mà không yên tâm, người như hắn, nếu thật muốn đối với nàng làm cái gì, cũng không cần chờ tới khi nàng ngủ, dù cho là nàng đang tỉnh, cũng cự tuyệt không được.
Thấy nàng nhắm mắt không nói, Phó Trù lấy tay chống phần đầu, nhìn mái tóc đẹp đen nhánh phủ kín gối, hắn nhịn không được duỗi tay ra sờ nhè nhẹ, cảm xúc mượt mà trơn bóng như lụa, trong đêm tối yên tĩnh, khiến cho lòng người cũng không tự giác mà trở nên mềm mại đi. Còn có lông mi nàng ngẫu nhiên nhẹ run lên như cánh bướm, giống như ở trong lúc lơ đãng bị kích thích tiếng lòng, nhẹ như vậy nhẹ như vậy, một chút, lại một chút, không dễ cảm thấy, lại chân thật tồn tại.
Nàng vẫn là nhắm chặt mắt, không mở miệng, cũng không nhúc nhích, làm giống như là đã ngủ say. Hắn không khỏi cười nói: "Ta biết nàng còn tỉnh. Dung Nhạc, nếu ngủ không được, chúng ta...... trò chuyện." Ban đêm dưới bầu không khí như vậy, dù sao cũng phải nghĩ cách phân tán chút lực chú ý mới được.
"Tướng quân muốn biết cái gì? Không ngại nói thẳng." Mạn Yêu lúc này mới mở mắt ra, từ khi nào bắt đầu, nàng càng ngày càng không thích phương thức nói chuyện quanh co lòng vòng như vậy?
Phó Trù tươi cười hơi hơi cứng đờ, ánh mắt nhẹ động, tiện đà bất đắc dĩ thở dài: "Dung nhạc, nàng.... Ta chỉ muốn biết nhiều hơn một ít về chuyện của nàng, ta đối với nàng... hiểu biết quá ít."
Mạn Yêu quay đầu nhìn hắn, trong mắt nàng không có bất luận biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyện của ta, đều thực bình thường, không có gì đáng để nói."
Phó Trù không cho là đúng, trải qua thực bình thường, sao có thể bồi dưỡng ra tính tình lãnh đạm thờ ơ cùng với biểu tình như đã trải nghiệm qua tất cả thăng trầm tang thương của thế gian? Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng bên gối, lại là thở dài: "Nàng a, luôn là như vậy, mỗi một câu, mỗi một biểu tình đều cự tuyệt người hơn ngàn dặm. Dung Nhạc, ta thật không biết, phải làm như thế nào, mới có thể tiêu tan sự phòng bị của nàng, đi vào trong lòng nàng?"
Mạn Yêu quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn thực thành khẩn, nàng nhẹ nhàng nhíu mày nói: "Như bây giờ, không phải thực tốt sao? Tướng quân hà tất......"
"Đừng kêu ta như vậy." Phó Trù đột nhiên đánh gãy lời nói của nàng, chuẩn xác tìm được tay nàng gắt gao nắm chặt, ánh mắt sáng quắc, âm thanh trầm thấp thong thả nói: "Tướng quân cái xưng hô này là cho người khác kêu, ta là phu quân của nàng, là người muốn cùng nàng cả đời gắn bó bên nhau, nàng hãy kêu tên của ta.......A Trù, được không?"
Cả đời gắn bó bên nhau, cùng hắn, người có tâm tư thâm trầm như vậy?
Đêm hè yên lặng, huân hương ít ỏi, ngữ điệu phá lệ mê hoặc lòng người quanh quẩn ở bên tai nàng, nàng mẫn cảm cảm thấy được nam tử bên cạnh tựa hồ cũng không thỏa mãn với việc chỉ nằm nghiêng về phía nàng, hắn một chút một chút nhích tới gần nàng, ý đồ mở ra tâm phòng bị của nàng. Loại cảm giác này, có một chút quen thuộc.
Nàng hoảng hốt nhớ lại, đã từng cũng có một người đối với nàng nói như vậy: "Cứ như vậy, kêu tên của ta."
"Về sau khi không người, nàng có thể kêu tên của ta."
Kêu tên của ta......
Trong lòng trầm xuống, nàng bỗng nhiên nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Có được tình cảm của ta, đối với ngươi có chỗ nào tốt?"
Tông Chính Vô Ưu là vì mượn thân thể nàng để đả thông kinh mạch giải trừ dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, vậy Phó Trù thì sao, hắn muốn có tình cảm của nàng làm cái gì?
Sắc mặt hắn ngẩn ra, nhìn nàng nửa ngày, đáy mắt hắn ôn nhu ở trong ánh mắt thanh lạnh mà cảnh giác của nàng đang nhìn chăm chú, mà chậm rãi từ từ trầm xuống. Hắn buông tay nàng ra, xoay người nằm thẳng xuống, ngữ khí buồn bã nói: "Xem ra hắn(TCVU) làm tổn thương nàng rất sâu, nên nàng đối với tất cả mọi người mất đi tín nhiệm."
Mạn Yêu một thân cứng đờ, mày vẫn như cũ nhăn lại, ánh mắt hơi rũ, lại nghe hắn thở dài: "Mặc kệ nàng tin hay không, ta đối tốt với nàng đều là xuất phát từ thật lòng. Tên của ta...... Đã có rất nhiều năm không ai gọi đến, muốn nghe nàng gọi một tiếng, không có ý khác."
Hắn thở dài, mang theo thương cảm, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ thương tâm, làm nàng nhớ tới tiếng đàn tang thương của hắn ở Đông Giao khách điếm. Có lẽ bề ngoài đẹp đẽ của mỗi một người, sau lưng đều cất giấu chua xót không muốn người khác biết đến, nàng là như thế, Tông Chính Vô Ưu như thế, Phó Trù cũng là như thế, nhưng cũng không thể bởi vì bọn họ bị thương là có thể tùy ý lấy người khác tới bổ khuyết miệng vết thương.
"Bất quá chỉ là một cái tên. Có người gọi hay không, hoặc là gọi là gì, thì có quan hệ gì?" Nàng nhàn nhạt nói: "Ngươi không cần nghĩ đến đồ đã mất đi, nghĩ nghĩ xem hiện tại ngươi có được, quyền thế, địa vị, võ công, huynh đệ cùng sinh cùng tử, thuộc hạ trung thành và tận tâm, tài phú mà người khác cả đời cuối cùng cũng không có được, cho là những thứ này đều không phải thứ ngươi muốn, hoặc là có một ngày nào đó ngươi đều mất đi tất cả, ít nhất, ngươi cũng còn là chính ngươi, thân thể ngươi, linh hồn, tư tưởng, chỉ cần còn một tính mạng, những thứ này vẫn là của ngươi. So với những người cả những thứ cơ bản nhất đều không thể hoàn chỉnh có được, thậm chí hết thảy đều nhờ cậy vào người khác mới có thể sống sót, ngươi cũng coi như đã thực hạnh phúc rồi."
Âm thanh u tĩnh mà mờ ảo, nàng bình tĩnh nhìn cửa sổ đóng chặt, không thấy được ánh mắt nam tử nằm bên cạnh có một chút biến hóa.
Hạnh phúc? Phó Trù rũ ánh mắt, "Thân thể, linh hồn, tư tưởng......" Hắn lẩm bẩm nói: "Nếu có được những thứ đó, lại không thể là chính mình? Ngươi cũng cảm thấy hắn sẽ hạnh phúc sao?"
Có được chính mình lại không thể là chính mình? Mạn Yêu ngạc nhiên đảo mắt nhìn hắn, liền thấy được sự mê mang đau thương trong mắt hắn, chỉ trong nháy mắt, liền chìm xuống ở đáy mắt thâm trầm của hắn.
Lúc sau, không ai nói chuyện.
Yên tĩnh suốt đêm, chỉ nghe được nhịp tim cùng tiếng hít thở của người bên gối.
Canh bốn (1:00 đến 3:00 sáng) vừa qua khỏi, bên ngoài dần dần có chút ánh sáng. Phó Trù hôm nay so với mấy ngày trước thức dậy sớm hơn, Mạn Yêu cũng chuẩn bị dậy, lại bị Phó Trù ngăn cản nói: "Nàng không thượng triều, dậy sớm như vậy làm cái gì? Ngủ tiếp một lát đi, ta không cần nàng hầu hạ."
Nữ tử thời đại này, gả cho người đều phải giúp trượng phu thay quần áo, rửa mặt, chải đầu. Nàng đã là thê tử của hắn, không thể vì trượng phu khai chi tán diệp, có phải hay không cũng nên ở phương diện khác tận tâm tận lực? Dù sao Phó Trù đối nàng quả thực không tồi. Nàng chống thân thể, nhợt nhạt cười nói: "Không sao, dù sao ta cũng ngủ không được. Ta tốt xấu cũng phải làm tròn trách nhiệm của một thê tử, để ta giúp ngươi thay quần áo, rửa mặt chải đầu đã." Nàng sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nghĩ tới muốn hầu hạ người khác, chỉ là không muốn thiếu người ta quá nhiều.
Phó Trù cười nói: "Làm thê tử trách nhiệm lớn nhất là thay nhà chồng khai chi tán diệp."
Mạn Yêu động tác cứng lại, lại nghe hắn lại nói: "Ta không yêu cầu nàng làm được điểm này. Ta mười hai tuổi đã tiến quân doanh, thói quen tự mình động tay, những việc này, không cần người khác hầu hạ! Nàng ngủ đi, nghe lời." Khẩu khí của hắn như là dỗ dành trẻ con, ôn nhu mà đỡ bả vai nàng, làm cho nàng một lần nữa nằm xuống.
Một câu bình thường như vậy, nàng lại nghe ra dấu vết chua xót. Mười hai tuổi tuổi, đặt ở hiện đại ai mà không ở dưới cánh chim của cha mẹ trải qua cuộc sống vui sướng hạnh phúc, đương nhiên, trừ bỏ nàng. Nếu ở trước mặt nàng, Phó Trù hoàn toàn chính là bản thân hắn, như vậy có thể được cả đời làm bạn với hắn, cũng coi như là nàng may mắn.
Thực mau liền ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt chải đầu qua đi, hắn ngồi vào bên cạnh giường, đối với nàng xin lỗi cười nói: "Hôm nay trong quân có chút chuyện quan trọng yêu cầu ta tự mình xử lý, đến tối một chút mới có thể trở về. Nàng nếu là cảm thấy buồn, liền đi ra ngoài giải sầu. Đúng rồi, nàng còn nhớ rõ ta trước kia có từng nói qua hồ Thanh Lương không? Nơi đó, vừa đến mùa hè thì rất mát mẻ, bởi vì có núi cao vây xung quanh, ánh nắng chiếu không đến, nàng nếu muốn đi nơi đó du hồ, ta kêu Hạng Ảnh đưa nàng đi."
Mạn Yêu lắc đầu nói: "Không cần, có Tiêu Sát, Linh Nhi đi cùng ta là được rồi."
Nhìn hắn đi tới cửa, Phó Trù đột nhiên quay đầu lại nói: "Thưởng hoa yến vào ngày mai, bệ hạ lệnh tất cả đại thần mang thê tử nữ nhi tham gia, nàng không hiếu kỳ về nguyên nhân sao?"
Mạn Yêu thuận thế hỏi câu: "Vì sao vậy?"
Phó Trù ánh mắt nghiêm nghị làm như đang suy nghĩ, mới nói: "Vương tử Trần Phong quốc nghe nói triều chúng ta mỹ nữ như mây, muốn tới chọn nữ tử để liên hôn, đây là một trong hai nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác... Đến lúc đó nàng sẽ biết."
Lời nói tựa hồ thực thần bí, Mạn Yêu cũng lười hỏi lại, chỉ mỉm cười gật đầu: "Ân, ngươi đi đi."
Nàng vẫn luôn là như vậy, một bộ dáng đối với chuyện gì đều không sao cả cũng không quan tâm, ánh mắt Phó Trù lóe lóe, mới vừa bước ra cửa một bước, lại dừng lại bước chân, quay đầu lại dặn dò: "Gần đây kinh thành không yên ổn, nàng ra cửa nhất định cẩn thận một chút. Nhớ rõ phải mang thêm vài người."
Mạn Yêu gật đầu, hắn đi vài bước, lại lần nữa dừng lại, lại quay đầu, ánh mắt ở trong ánh sáng ban mai có vẻ có chút phức tạp khó phân biệt.
Mạn Yêu kỳ lạ cười nói: "Ngươi hôm nay làm sao vậy? Giống như là ngươi đi rồi, về sau sẽ không còn thấy ta nữa."
Phó Trù sắc mặt cứng đờ, tiện đà nửa nói giỡn nói: "Ta đột nhiên không muốn thượng triều, muốn lưu lại ở trong nhà bồi nàng."
Tình ý lưu luyến không nỡ buông từ trong mắt hắn tràn đầy mà chảy ra, Mạn Yêu dời đi ánh mắt, hắn lại trở nên nghiêm túc lên.
"Dung Nhạc, nếu nàng thật nghĩ rằng nàng chính là thê tử của ta, thì phải nhớ rõ...... Đem tâm nàng để lại cho ta, đây mới là điều ta muốn nhất."
Lúc này hắn là thật sự đi rồi, lưu lại một phòng không khí thanh tịch đảo loạn tâm hồn người.
Nàng sững sờ ở nơi đó, ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng hắn rời đi, thật lâu không có thể hoàn hồn.
.......................................
Trời vừa sáng, bầu trời xám xịt mênh mông vô bờ bến, cả một đám mây cũng nhìn không thấy. Phủ Vệ quốc tướng quân sáng sớm yên tĩnh mà an bình.
Phó Trù đi vào thư phòng, cầm quyển sổ con, mới ra tiếng kêu lên: "Hạng Ảnh."
Hạng Ảnh tiến vào ôm quyền hành lễ nói: "Tướng quân thỉnh phân phó."
Phó Trù siết chặt lòng bàn tay, nhìn ngoài cửa sổ khắp mặt đất bị bầu trời xám xịt bao phủ, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không có mặt trời dâng lên. Hắn(PT) không tự chủ được mà nhíu mày, có một chút lo lắng cùng chần chờ.
Hạng Ảnh kinh ngạc, tướng quân trong mắt hắn, trước nay đều là hành sự quả quyết, không có nửa phần do dự. Tướng quân không mở miệng, hắn cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu, chờ đợi mệnh lệnh của tướng quân.
Phó Trù một lát sau mới đảo mắt nhìn hắn, sắc mặt nghiêm túc uy nghiêm, nói: "Ngươi phái thêm người đi theo nàng, đừng sảy ra sai sót."
Hạng Ảnh dùng sức gật đầu một cái: "Vâng."
Phó Trù tiến lên hai bước, dùng tay chụp mạnh lên bả vai rắn chắc của hắn(Hạng Ảnh), trong ánh mắt có kiên định không thể hoài nghi, từng câu từng chữ, vô cùng trịnh trọng nói: "Ngươi nhớ kỹ, nhất định phải bảo đảm an toàn cho phu nhân."
Hạng Ảnh chấn động, thời điểm tấn công Bắc Di quốc, cũng không gặp tướng quân trịnh trọng như vậy, hắn nhịn không được hỏi: "Tướng quân, ngài là không bằng lục
Hắn lời còn chưa dứt, ánh mắt Phó Trù tức khắc sắc bén, đột nhiên ngắt lời nói: "Ngươi không nên hỏi, cũng đừng hỏi. Hạng Ảnh, ngươi theo bổn tướng nhiều năm như thế, cả chút phép tắc cũng đều không hiểu sao?"
Hạng Ảnh trong lòng kinh sợ, vội vàng quỳ một gối xuống đất, thỉnh tội nói: "Thuộc hạ đáng chết. Là thuộc hạ đã vượt qua quyền hạng của mình, thỉnh tướng quân giáng tội!"
Phó Trù sắc mặt hơi hoãn, nhìn hắn trong chốc lát, mới nói: "Thôi đứng dậy đi, hoàn thành tốt việc bổn tướng giao cho ngươi là được rồi."
Hạng Ảnh nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh, tướng quân xin yên tâm."
Phó Trù gật đầu nói: "Ân, đi an bài đi."
Sau khi Hạng Ảnh đi, Phó Trù đem sổ con trong tay hướng trên bàn ném một cái, trầm giọng nói: "Xuất hiện đi."
"Ngài vì sao không cho hắn hỏi? Ngài biết hắn muốn hỏi là vấn đề gì đúng không? Ngài sợ hãi? Hay là ngài thật sự đối với nàng ta động tình?" Phía sau kệ sách đi ra một nữ tử áo đen dung mạo cực đẹp, vừa xuất hiện là hỏi liên tiếp nhiều vấn đề, cảm xúc có chút kích động.
Phó Trù nhíu mày, bên môi treo nụ cười ôn hòa, ánh mắt lại là lạnh băng, không đáp hỏi ngược lại: "Chuyện của bổn tướng, từ khi nào tới phiên ngươi hỏi đến? Vừa rồi lời nói của bổn tướng ngươi không nghe rõ sao? Hạng Ảnh tuân thủ quy tắc, ngươi thì không cần tuân thủ?"
Hắc y nữ tử sửng sốt, tiện đà ôm quyền cúi đầu nói: "Ta...... Thuộc hạ đã vượt quy! Nhưng mà, thuộc hạ cũng là vì tốt cho thiếu chủ a, nếu thiếu chủ bất kể hậu quả khăng khăng yêu nàng, như vậy, thiếu chủ nhất định sẽ thống khổ cả đời! Thiếu chủ...... Biết rõ phía trước là biển khổ, chẳng lẽ...... còn muốn dũng cảm mà nhảy xuống hay sao?" Hắc y nữ tử giữa mày đều tràn đầy ưu thương, trong mắt yêu thương đan chéo, phức tạp khôn kể. Cái loại tình yêu mà không được đáp lại, không có người nào có thể lĩnh hội hơn nàng. Nàng thật sự không hy vọng con đường tương lai của hắn, so với nàng còn gian nan hơn.
Phó Trù đồng mắt đột nhiên biến đổi, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng. Nữ tử nhìn không thấy biểu tình trên mặt hắn, qua hồi lâu, chỉ nghe tiếng hắn bình tĩnh nói: "Ngươi hiểu cái gì? Bổn tướng dặn dò Hạng Ảnh lần nữa muốn bảo đảm an toàn của nàng, đều có suy tính của bổn tướng, phàm là kế hoạch của bổn tướng tuyệt đối không cho phép có nửa điểm sơ sót, nếu không......, đã hơn một năm những nỗ lực ở trên người nàng không phải toàn uổng phí sao? Ngươi chỉ lo trở về làm tốt việc thuộc bổn phận của ngươi, chuyện của bổn tướng, nên làm như thế nào trong lòng bổn tướng tự nhiên hiểu rõ, không cần người khác nhiều lời. Ngươi cũng đừng đi đến chỗ Môn chủ khua môi múa mép, nếu để bổn tướng nghe được cái gì không nên nghe được......" Hắn đột nhiên xoay người, năm ngón tay mở ra nháy mắt bóp lấy yết hầu của hắc y nữ tử.
Hắc y nữ tử kinh sợ, còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt đã biến xanh biến tím, nàng thống khổ mở miệng, lại kêu không ra tiếng. Lúc nàng cảm thấy chính mình vì hít thở không thông mà lập tức phải chết, Phó Trù mới bỏ tay ra đem nàng ném trên mặt đất, nói tiếp: "Bổn tướng quyết không tha. Có nghe hiểu không? Còn có, bổn tướng cảnh cáo ngươi, không cho phép ngươi manh động...... Ngươi nên biết, nàng.... đối với bàn cờ này rất có ảnh hưởng." Hắn tay nắm thành quyền, mỗi một câu nói, lại nắm chặt thêm vài phần.
Nữ tử nằm ở trên mặt đất một bên ho khan, một bên gật đầu, sắc mặt tôn trọng nể sợ nói: "Thuộc hạ biết......thiếu chủ yên tâm, thuộc hạ.......không phải là người không biết nặng nhẹ. Khụ, khụ, khụ......"
Phó Trù chuyển mắt cũng không nhìn nàng, nói: "Ngươi biết thì tốt. Tông Chính Vô Ưu đã trở về kinh thành, ngươi giám sát chặt chẽ Thái Tử, đừng làm cho hắn làm ra những chuyện ngu xuẩn. Hiện tại Tông Chính Tiêu Nhân cần thiết phải ngồi ổn vị trí Thái Tử, đối với chúng ta mới có lợi."
"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh." Nữ tử cúi đầu, làm như đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức ngẩng đầu nói: "Thiếu chủ, qua mấy ngày nữa, lại đến ngày ngài phải quay về, ngài...... phải tự mình bảo trọng thân mình!" Trong mắt nàng giờ phút này tràn đầy lo lắng cùng đau lòng, hoàn toàn không có bởi vì hành động mới vừa rồi của hắn mà sinh ra nửa điểm oán hận.
Phó Trù thân mình khẽ run lên, lại đến một năm rồi sao? Hắn đi đến phía trước cửa sổ, đưa mắt nhìn trời, bầu trời xám xịt một mảnh, giống như vĩnh viễn cũng không nhìn thấy chân trời. Hắn nhàn nhạt nói: "Quản tốt chính ngươi. Chuyện của ta, không cần ngươi nhọc lòng, trong một năm nay vẫn luôn có người đang tra tung tích hai tỷ muội ngươi, chính ngươi làm việc cẩn thận một chút, đừng lộ ra dấu vết. Ngươi có thể đi rồi."
Hắc y nữ tử hỏi: "Là bởi vì "Thập Lý Hương" một năm trước sao?" Phó Trù gật đầu. Hắc y nữ tử rũ mắt nói: "Thuộc hạ nhớ kỹ, tạ thiếu chủ nhắc nhở. Thuộc hạ cáo lui." Nàng cắn cắn môi, từ trên mặt đất bò lên, lúc gần sắp đi thâm sâu nhìn hắn một cái, mới ảm đạm rời đi.
Phó Trù tay vịn song cửa sổ, đầu ngón tay tái nhợt lại kiên định, đối diện ánh mắt chính là phương hướng đến Thanh Mịch viên, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Hy vọng nàng có thể bình an vô sự. Thưởng hoa yến sắp tới rồi, chúng ta...... lại nên gặp mặt! A...... Ly Vương tuyển phi yến? Tông Chính Vô Ưu, khiến cho chúng ta lại chứng minh một chút, thời gian một năm, đến tột cùng là làm nhạt đi tình cảm của ngươi, hay là làm gia tăng trầm trọng nỗi thống khổ của ngươi? Mùi vị ngày đêm dày vò, ngươi còn có rất nhiều thời gian từ từ nếm thử! Đây......chỉ là mới bắt đầu, các ngươi thiếu ta, ta sẽ một chút một chút......toàn bộ đòi lại. Cho dù kết cục là vạn kiếp bất phục, ta cũng... cần thiết phải làm cho đến cùng."
Có người, từ lúc sinh ra một khắc kia, vận mệnh của hắn cũng đã được định sẵn, không thể lựa chọn.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!