Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 11
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
03/07/2019 09:46:58 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Mạnh mẽ yêu nhau 100 ngày - Chương 563 (Truyện ngôn tình)
- * Mạnh mẽ yêu nhau 100 ngày - Chương 564 (Truyện ngôn tình)
- * Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 10 (Truyện ngôn tình)
- * Cua được không (39) (Truyện tổng hợp)
Bác sỹ nói một câu, khiến cho Giản Dung trầm mặc cực lâu, tay không khỏi đưa lên sờ vết sẹo gần mắt kia, tuy nói đàn ông không để ý nhiều chuyện như vậy, nhưng đúng là phá tướng, trong lòng vẫn có chút ngăn cách.
“Giản, cậu…” Bác sỹ hơi thân thiết nhìn Giản Dung, lại muốn nói thêm gì nữa, Giản Dung cười nhạt một tiếng: “Cảm ơn anh.”
Nói xong, Giản Dung đứng lên rời đi, ở trường học thợ săn, sẽ không ai để ý đến cái này, làm lính, chẳng lẽ trên người không có vết thương sao? Mặc kệ là vết thương ở trên người, hay ở trên mặt.
“Giản Dung…” Ôn Uyển đẩy Giản Dung vẫn trầm mặc, lúc này Giản Dung mới lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt đau lòng của Ôn Uyển đang nhìn mình, đưa tay sờ đầu Ôn Uyển, cười nhạt một tiếng với Dương Tử: “Lúc làm nhiệm vụ bị thương, không kịp xử lý gây ra.”
Một câu rất đơn giản, bao hàm tất cả đau khổ, anh không hy vọng Ôn Uyển khó chịu, cũng không thích người khác dùng ánh mắt đồng tình nhìn họ, anh có lựa chọn của anh, anh có nghề nghiệp của anh, không hơn.
Ôn Uyển nắm tay Giản Dung, vùi vào trong lòng Giản Dung, anh không muốn nói, cô có thể hiểu, Dương Tử cũng im lặng, không dám mở miệng nói chuyện, xe chạy thẳng lên thị trấn, tìm được một tiệm ăn không tệ dừng lại.
Dương Tử dừng xe ổn định, hỏi Ôn Uyển cùng Giản Dung: “Ở đây nhỉ? Nhìn cũng sạch sẽ.” Trong thị trấn này chính là tình hình như vậy, Dương Tử cũng có thể hiểu, càng đau lòng vì Ôn Uyển.
“Được, ở đây.” Ôn Uyển có vẻ rất hưng phấn, hàng ngày cô đều ở bộ đội, thức ăn đều là những thứ kia, thật khó mới có thể ra ngoài ăn bữa cơm ngon, điều này có thể làm cho cô không vui vẻ sao?
Những năm này, vẫn làm ra vẻ giống như thành thục chững chạc, nhưng từ sau khi Giản Dung trở về, cô muốn tháo bỏ mọi trọng trách, phụ thuộc vào Giản Dung.
Giản Dung cùng Ôn Uyển xuống xe, vừa xuống xe, Ôn Uyển liền vui mừng kéo Giản Dung, Dương Tử nhìn qua kính mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, không nói gì thêm nữa, dẫn đầu đi vào tiệm ăn.
Vừa nhìn cách ăn mặc của Dương Tử, khuôn mặt của chủ quán lập tức tươi cười đón chào: “Xin chào quý khách, mấy người vậy?”
“Ba người, cho chúng tôi một bàn lớn, toàn bộ đồ dùng mới, coi như tôi mua.” Dương Tử tháo kính mát xuống nhìn chủ quán.
Không phải cái khác, anh chính là kinh doanh khách sạn, khó tránh khỏi có tính sạch sẽ, giống như những kiểu tiệm ăn ở thị trấn này, cho dù tẩy rửa sạch thêm nữa, anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
--- ------Puck---- -----
Ngược lại Ôn Uyển không cảm thấy gì, Giản Dung ở bên cạnh cũng không suy nghĩ nhiều, là người đàn ông quân đội mà trưởng thành, quen tùy ý, gì cũng có thể được, nhưng Dương Tử theo chân bọn họ lại khác, không hề cảm thấy người khác có gì đặc biệt.
Vừa nghe thay mới đồ dùng, khách hàng bỏ tiền, chủ quán còn không vui mừng sao? Nếu chưa có, lái xe đi mua cũng phải mua mới, cười nói: “Yên tâm đi, các vị, khẳng định sẽ thay mới, mời đi theo tôi.”
Nói xong dẫn Dương Tử, Giản Dung cùng Ôn Uyển đi vào phòng phía trong, làm ăn khó tránh khỏi biết nhìn người, dẫn Dương Tử đi phòng bao tốt nhất, tuy kém hơn một chút so với tiệm ăn lớn, nhưng bên trong đã thay mới mọi thứ, cũng coi như sạch sẽ.
Rèm cửa sổ hoa nhỏ, khăn trải bàn trắng như tuyết, kính lau hết sức khô sạch, đèn trần màu ấm chiếu cả phòng bao, hoàn toàn ấm áp, ghế gỗ chạm khắc sơn màu đỏ, cũng coi như tinh xảo, quán ăn trong thị trấn này có thể có điều kiện như vậy, khiến Dương Tử cùng Ôn Uyển thật sự không ngờ.
Dương Tử dẫn đầu ngồi xuống, Ôn Uyển cùng Giản Dung cũng ngồi xuống theo, ông chủ lập tức cầm thực đơn, đưa cho Dương Tử, Dương Tử thuận tay đưa thực đơn tới trước mặt Ôn Uyển, cưng chiều nói: “Gọi đi, muốn ăn cái gì thì gọi.”
Vẻ mặt Ôn Uyển vui mừng, lật mở thực đơn, Giản Dung vừa cầm ly trà, rót cho Dương Tử một chén, lại rót cho Ôn Uyển cùng bản thân một chén, Ôn Uyển vẫn gọi món ăn, phần lớn là món ăn mà Dương Tử và Giản Dung thích.
Nhìn cô nương không hiểu chuyện, kỳ thật tư tưởng đã tinh tế hơn so với người khác, cũng thiện lương hơn so với người khác, điểm này, Dương Tử đặc biệt rõ ràng, lúc gọi cá nhúng nước sôi, Giản Dung cúi xuống, nhíu mày mở miệng: “Không thể ăn cay như vậy? Bao tử của em không tốt!”
Bình thường cô nhóc này thích ăn cay, điểm này, anh cũng quản thật tốt, Ôn Uyển quay đầu nhìn Giản Dung, vẻ mặt ghét bỏ: “Em thích ăn cá nhúng nước sôi.”
Mặc dù biết cay không tốt cho bao tử, mình là bác sỹ biết rõ hơn ai hết, nhưng thức ăn ngon trước mặt có mấy người trần tục nào có thể ngăn cản được, cô cũng không ngoại lệ, thật khó để có thể ăn một lần, lần sau không biết là khi nào.
“Để cho con bé ăn đi, ăn một lần, không có chuyện gì.” Dương Tử nói tốt thay Ôn Uyển, mặc dù biết bao tử của cô nhóc này không tốt, nhưng một câu em thích ăn, anh cũng không định làm Ôn Uyển tủi thân.
Giản Dung liếc mắt nhìn Dương Tử, không nói gì thêm, không phải vợ của cậu, đương nhiên cậu không đau lòng rồi? Bao tử của cô ấy không tốt, cậu chữa trị giúp cô ấy à? Cậu đau thay cô ấy à? Trong lòng nén giận, dù sao…
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, cười hì hì: “Chỉ ăn một lần thôi, đi mà, phó đoàn Giản.” Giản Dung bất đắc dĩ lắc đầu, anh không có biện pháp nào với Ôn Uyển.
Nói xong Ôn Uyển khép thực đơn lại, đưa cho chủ quán, nói: “Những món này đi, không đủ chúng tôi lại gọi.” Ở bộ đội đã lâu, biết cái gì không nên lãng phí, cho nên, Ôn Uyển không gọi quá nhiều, đủ cho ba người ăn là được rổi.
“Ôi, được, các vị chờ, lập tức xong.” Vẻ mặt ông chủ tươi cười, hôm nay gặp phải một nhóm độc tài, coi như buổi sáng không phí công mở cửa.
Dương Tử không nói gì nhiều, nhìn Giản Dung, mở miệng: “Giản Dung, trong thị trấn này có chỗ nào bán thuốc lá? Tôi không còn thuốc.”
“Để ông chủ lấy cho anh? Quán này chắc là có, nhưng mà nên hút ít thôi, không tốt cho thân thể.” Ôn Uyển nói trước, cô không để ý Giản Dung hút thuốc, cũng biết vốn không quản được, những người đàn ông này, ai cũng thích hút thuốc, nói sẽ không nghe.
“Quán ăn này sao có thể có thuốc tốt? Anh với Giản Dung ra ngoài mua, em ở đây chờ tụi anh.” Dương Tử đứng dậy trước, không nói gì thêm, ngược lại Giản Dung dường như đã hiểu rõ ràng Dương Tử muốn anh ra ngoài một mình, nhất định là có lời muốn nói.
Nhéo nhéo mặt Ôn Uyển, cũng đứng dậy theo: “Ngoan một chút, chờ anh.”
Đi theo Dương Tử ra khỏi quán ăn, hai người lên xe, Dương Tử cho xe chạy, di chuyển nhẹ nhàng, xe đi mất, Dương Tử vẫn trầm mặc lái xe, lái tới chỗ vắng vẻ.
Khi đến bờ sông, Dương Tử dừng xe, chỗ này vẫn coi là nông thôn, bên bờ sông là một mảnh ruộng bậc thang, chỗ khác là một mảng cỏ lớn.
“Muốn nói gì với tôi sao?” Giản Dung trầm giọng hỏi, càng thêm không muốn nghe Dương Tử nói gì, bởi vì anh cảm thấy lời Dương Tử nói, nhất định có liên quan đến Ôn Uyển, nhiều hơn là liên quan đến đại viện.
Nhưng Dương Tử không phải người đại viện, dù có quan hệ với Thành Tử, không nên đối xử tốt với Ôn Uyển như vậy, tốt đến mức gần như là dung túng, anh xuất thân từ lính trinh sát, năng lực quan sát cực mạnh.
Dương Tử tiện tay rút chìa khóa xe, thuận miệng nói: “Xuống xe nói đi!”
Dương Tử mở cửa xuống xe, Giản Dung xuống theo, đóng cửa xe, chỉ thấy Dương Tử đi về phía bờ sông, Giản Dung vội vàng bước đi theo, Dương Tử nhặt một hòn đá trên mặt đất ném ra bên ngoài, ngay trên mặt sông, tạo ra mấy vòng sóng lăn tăn.
“Tôi nghe nói anh muốn ly hôn với Ôn Uyển, là thật sao?” Dương Tử quay đầu hỏi Giản Dung, anh không có ý định nói chuyện phiếm với Giản Dung.
Giản Dung không nhìn Dương Tử, ngược lại nhìn ruộng lúa phía xa xa: “Từ khi trở lại từ trường học thợ săn, đã đề cập với cô ấy.” Nhưng không biết từ lúc nào, anh đã thành thói quen với sự tồn tại của Ôn Uyển, nếu Ôn Uyển đột nhiên đồng ý ly hôn, anh lại không biết nên làm gì bây giờ?
“Bởi vì phá tướng, hay bởi vì lqd không yêu cô ấy?” Dương Tử mạnh mẽ xông tới trước Giản Dung, níu lấy áo Giản Dung, đỏ mắt chất vấn, nghe nói là một chuyện, chính miệng Giản Dung nói ra lại là chuyện khác, Ôn Uyển tốt như vậy, người đàn ông này muốn tìm đường chết?
Giản Dung nhíu mày nhìn Dương Tử: “Lúc cô ấy muốn gả cho tôi, tất cả mọi người nói cho tôi biết, tôi không xứng với Ôn Uyển, cô ấy gả cho tôi, chính là tôi nhặt được bảo vật, đúng là tôi nhặt được bảo vật, lúc tôi trở lại, tự nói với mình, không thể để cho cô nhóc này đi theo mình chịu khổ, cho nên mới nói ly hôn.”
Anh cho rằng chờ đợi hai năm, có thể Ôn Uyển sẽ mất hết cố chấp, anh cho rằng anh kiên trì một chút, có thể khiến cho Ôn Uyển lui bước, nhưng cô nhóc này không hề như vậy, cứ cố chấp như thế, khiến cho người ta đau lòng,
Dương Tử chợt buông lỏng tay, nhìn Giản Dung, trong lòng không ngừng đau: “Lúc cô ấy tốt nghiệp trung học, tôi đã hỏi cô ấy, gả cho tôi được không? Cô ấy nói muốn làm quân y, muốn gả cho Giản Dung, ánh mắt rất nghiêm túc.”
Khi đó, anh nghĩ có thể cô nhóc này còn nhỏ, thichtruyen.vn nhưng Ôn Uyển cố chấp bốn năm, vẫn là câu nói đó, cô muốn gả cho Giản Dung, ngày tốt nghiệp cô làm ầm ĩ cả nhà họ Ôn, chính là muốn gả cho Giản Dung.
Giản Dung nhíu mày hỏi: “Tại sao muốn gả cho tôi?” Anh không hiểu, tất cả mọi người cũng không nghĩ ra, anh hỏi Ôn Uyển, nhưng cô nhóc kia không chịu nói.
“Anh cũng không biết, sao tôi biết” Dương Tử cười khổ, “Hôm nay tôi bảo anh tới đây, chính là muốn một câu nói của anh, tôi không quên được Ôn Uyển, nếu như muốn ly hôn, phải nắm chặt thời gian, tôi sẽ dẫn cô ấy đi ra nước ngoài, anh vĩnh viễn không được băn khoăn.”
“Không thể nào, tôi sẽ không ly hôn.” Giản Dung trầm giọng, không chút suy nghĩ trả lời.
“Nếu như, tôi nhất định phải dẫn cô ấy đi?” Dương Tử lại nhặt một hòn đá, ném ra ngoài, bay rất xa.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
.
Giản Dung nhìn Dương Tử, hơi híp mắt: “Phá hoại quân hôn là trái pháp luật, hơn nữa, tôi sẽ liều mạng với cậu!” Nếu như Dương Tử thật sự mang Ôn Uyển đi, anh không cam đoan sẽ làm ra chuyện gì.
Dương Tử quay đầu, nhìn Giản Dung, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Đây là tiếng lòng của anh ư? Cô nhóc kia làm sao có thể không khiến cho người ta thích chứ?” Nói xong câu cuối cùng, làm như lầm bầm lầu bầu, vừa rồi anh ước gì Giản Dung đồng ý.
Như vậy hôm nay anh sẽ dẫn Ôn Uyển đi, nhưng anh biết là không thể, đời này anh chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô nhóc này.
“Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, không để cho cô ấy chịu uất ức.” Giản Dung nhìn Dương Tử, trịnh trọng mở miệng, không có lời an ủi nào, anh biết Dương Tử không cần, nói nhiều chỉ là kiểu cách, anh sẽ đối xử lqd tốt với Ôn Uyển, đây mới là điều mà Dương Tử hy vọng thấy.
Dương Tử vỗ vỗ bả vai Giản Dung, gật gật đầu: “Được rồi, trở về thôi, tránh cho cô nhóc kia sinh nghi.”
Nói xong, Dương Tử xoay người sải bước rời đi, giống như lúc Thành Tử buông tay, anh không giống như mọi người đi khuyên Thành Tử, đi mắng Thành Tử không tranh thủ.
Bởi vì anh biết rõ, có một số việc, cho dù mình tranh thủ cũng không được, không bằng thoải mái buông tay, cho cô tự do, tránh cho ngay cả cơ hội nhìn cô từ xa cũng không còn.
Giản Dung cùng Dương Tử lái xe trở về tiệm ăn, vào phòng, Ôn Uyển đang ngồi đó chơi điện thoại, nhìn thấy Giản Dung cùng Dương Tử đi vào, vẻ mặt mất hứng: “Mua được điếu thuốc, chắc mua cả thị trấn hả?”
Cô đã sắp chết đói, hai người này, một chút cũng không đau lòng cho người ta, mua điếu thuốc mà chạy xa thế.
Dương Tử đi tới trước mặt Ôn Uyển lqd ngồi xổm xuống, nhìn Ôn Uyển, trên mặt mang nụ cười cưng chiểu: “Cô nhóc, sống tốt cùng Giản Dung, nếu anh ta khi dễ em, hãy nói với anh, anh sẽ dẫn em đi, để cho anh ta hối hận cả đời.”
“Anh?” Ôn Uyển giật mình nhìn Dương Tử, mím môi, trong lòng khó chịu, chỉ thấy Dương Tử gỡ viên đá trên cổ tay xuống, kéo tay Ôn Uyển, đặt viên đá vào trong tay Ôn Uyển.
Không đợi Ôn Uyển nói, Dương Tử tiếp tục nhẹ giọng: “Cái này trả lại cho em, đeo nhiều năm như vậy, vật quy nguyên chủ *, anh mới nhận điện thoại, còn có việc gấp, sẽ không ăn cơm, hai người ăn một bữa thật ngon, anh mời khách.
(*) Vật quy nguyên chủ: vật trả lại cho chủ sở hữu ban đầu.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Nói xong, Dương Tử đứng lên, xoay người rời khỏi phòng, không phải anh hẹp hòi, mà là anh muốn chết tâm, ngần ấy năm như vậy.
“Anh Dương Tử.” Ôn Uyển đứng lên, hơi đau lòng nhìn theo bóng lưng Dương Tử, Dương Tử không dừng bước, trực tiếp đi ra khỏi phòng, Ôn Uyển muốn đi chung lại bị Giản Dung kéo lại, Ôn Uyển giùng giằng: “Giản Dung, anh buông em ra, em có lời muốn nói với anh Dương Tử.”
Cô muốn nói với Dương Tử, trên đời này còn rất nhiều cô gái tốt, cô không xứng với anh, sẽ có cô gái tốt xứng đôi với anh.
Giản Dung kéo Ôn Uyển lại, trầm giọng nói: “Tiểu Uyển, em hãy nghe anh nói, em đi sẽ chỉ khiến cho cậu ta thêm khó chịu.”
Anh biết tính Dương Tử, đều là người sĩ diện, không ăn cơm liền rời đi, chính là không muốn Ôn Uyển nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, anh là đàn ông, anh hiểu Dương Tử! Anh cũng không hy vọng Ôn Uyển đuổi theo, ngộ nhỡ chạy cùng Dương Tử luôn thì làm thế nào?
Một câu nói khiến Ôn Uyển trầm mặc, Die nd da nl e q uu ydo n đưa tay không ngừng đấm Giản Dung, kêu khóc: “Đều tại anh, có biết không? Em vì anh, làm tổn thương lòng anh Dương Tử, em yêu anh như vậy, nhưng anh không để ý em một chút nào, em không cùng với anh, ly hôn đi! Không phải ngày ngày anh đều muốn ly hôn sao? Em đồng ý, em đồng ý ly hôn với anh!”
Ôn Uyển bắt đầu không lựa lời mà nói, Dương Tử cưng chiều cô bao nhiêu năm, Dương Tử không biểu hiện ra, cô vẫn nên làm Dương Tử buông tay sớm.
Nhưng Dương Tử trả lại viên đá, khiến cho cô cảm thấy trong đầu bị che khuất, cô không biết về sau đối mặt với Dương Tử như thế nào, cô vẫn nói rằng nếu không kiên định ngay từ đầu, bản thân mình không phải như vậy? Cô cố chấp Giản Dung như thế, nhưng Giản Dung không cảm kích, có thể không ủy khuất sao?
“Anh không ly hôn.”Giản Dung ôm lqd chặt Ôn Uyển vào lòng, trong lòng khẽ đau nhói, hận không thể vùi Ôn Uyển vào trong cơ thể mình, anh thật sự không ngờ Dương Tử vừa tới, Ôn Uyển lại chủ động đưa ra đề nghị ly hôn.
Ôn Uyển dừng khóc, ngẩng đầu lên, hơi giật mình nhìn Giản Dung: “Anh nói gì?” Cô nhất định nghe nhầm!
“Anh nói anh sẽ không ly hôn với em, em chết tâm đi!” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, rất nghiêm túc mở miệng, lần này, anh hoàn toàn hiểu thông suốt, anh không thể nào ly hôn với Ôn Uyển.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!