Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 14
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
03/07/2019 10:03:10 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Chó treo mèo dậy (Truyện cười)
- * Thiên Y Phượng Cửu (Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn) - Chương 921 không thể tham gia (Truyện xuyên không)
- * Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 13 (Truyện ngôn tình)
- * Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 12 (Truyện ngôn tình)
“Anh sẽ không chọc em tức giận.” Trên mặt Giản Dung hoàn toàn hòa nhã, cả vết sẹo kia dường như cũng phai nhạt đi một chút.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, mấp máy môi, cúi đầu hôn xuống, vốn chỉ định là nụ hôn nhẹ, cả người lại bị Giản Dung ôm chặt, hô hấp nặng nề đè ép tới, tất cả hô hấp của Ôn Uyển bị lấp kín.
Nụ hôn của Giản Dung bỗng nặng bỗng nhẹ, trêu chọc Ôn Uyển không ngừng phát run, vùi trong ngực Giản Dung, ở bên cạnh khóe môi hai người, trộm được chút hơi thở yếu ớt.
“Tiểu Uyển…” Ánh mắt Giản Dung lqd như muốn đốt cháy Ôn Uyển, đột nhiên mạnh mẽ lật người đè Ôn Uyển dưới thân.
Đưa tay gạt tóc Ôn Uyển, nụ hôn lại nặng nề một lần nữa, Ôn Uyển ôm cổ Giản Dung, thừa nhận, nụ hôn của người đàn ông này không chừa lại một đường sống nào, Giản Dung hôn, trượt đến bên tai Ôn Uyển, hô hấp trôi qua nơi đó, khiến cho Ôn Uyển nhẹ nhàng run rẩy.
“Giản Dung…” Giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Uyển hô một tiếng.
Giản Dung ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển, nụ hôn lại rơi xuống, từ dưới cằm đến xương quai xanh, nụ hôn ẩm ướt tự nhiên, không bỏ qua chỗ nào, hôn tỉ mỉ, mang theo hơi thở nóng bỏng.
“Ừhm…” Trêu chọc Ôn Uyển than nhẹ một tiếng, trên trán đầy mồ hôi, “Giản Dung, đừng… Em không muốn.”
Giản Dung nhìn cô gái xinh đẹp dưới thân, ngay cả hô hấp đã hơi loạn, mặt cực kỳ khẩn trương, cuối cùng ráng nhịn, anh biết Ôn Uyển thốt ra tiếng lòng, có thể ở chung nhưng vẫn còn xa lạ, Ôn Uyển chưa chuẩn bị xong, anh cũng không thể.
Giản Dung ngước lên, dieendaanleequuydoon dừng động tác lại, nhìn dáng vẻ kinh hoàng của Ôn Uyển, khóe miệng nở nụ cười: “Mất khống chế.” Mạnh mẽ đứng dậy, Giản Dung ôm Ôn Uyển, để Ôn Uyển vùi trong ngực mình, nằm xuống.
“Anh tức giận sao?” Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Giản Dung, không phải là không muốn, mà trong lòng vẫn còn điểm mấu chốt, cô còn sợ hãi.
“Tức giận gì chứ? Đây là tự do, sớm muộn gì cũng là của anh.” Ngược lại Giản Dung không hề kiểu cách, bá đạo tuyên bố, Ôn Uyển không muốn cũng là do mình làm chưa đủ tốt, mấy ngày trước sao nhãng cô nhóc này, tất cả đều đáng đời!
Ôn Uyển mím môi cười cười, vùi trong ngực Giản Dung, Giản Dung thay đổi khiến cho cô cảm thấy tất cả hạnh phúc đều đáng giá.
Giản Dung ôm Ôn Uyển, chỉnh sửa quần áo cho Ôn Uyển, cười nói: “Được rồi, cô nhóc, đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn bận việc đó.” Mà không thể nóng vội, cô nhóc này, bây giờ…
Anh phải làm một chút biện pháp ứng đối, phải bắt cô lại.
Ôn Uyển “Ừhm” một tiếng, gật gật đầu, nhắm mắt ngủ, Giản Dung nhìn Ôn Uyển, thuận tay ôm Ôn Uyển đang cứng nhắc, tắt đèn, ôm Ôn Uyển ngủ, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Trước kia khi cô ngủ bên cạnh, anh sợ nhất là cô nhóc này đến gần, nhưng cô nhóc này cứ ngủ thiếp đi lại đến gần, khổ cũng chính là anh, nhịn đến đáy lòng phát khô.
Hôm nay tuy nói ra nhưng vẫn phải nhịn, mình vẫn phải kìm nén, chỉ có điều Giản Dung cũng không muốn nhanh như lqd vậy, tình yêu giống như nước chảy đá mòn, phải từ từ hòa tan.
Không tiếp tục suy nghĩ, Giản Dung ôm Ôn Uyển, cũng nhắm mắt ngủ.
Sáng ngày hôm sau, trời vừa sáng, ánh nắng ban mai đi qua rèm cửa sổ trắng như tuyết vào phòng, chiếu trên mặt đất vẻ đẹp mông lung.
Giản Dung rời giường ra sân huấn luyện theo thường lệ, lúc thức dậy động tác nhẹ nhàng, sợ đánh thức Ôn Uyển.
Nhìn hô hấp đều đều của Ôn Uyển, ngủ yên lành, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Ôn Uyển chợt thức giấc, ngồi dậy nhìn Giản Dung, dụi mắt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một tiếng động lớn xôn xao, đại viện này, phàm là một tiếng gọi từ cổ họng cũng có thể nghe thấy, huống chi là tiếng khóc lớn như vậy của đứa bé.
Giản Dung vừa mặc quần áo vào, nghi ngờ lắc đầu: “Không biết, anh cũng vừa mới tỉnh.”
Mới sáng sớm tinh mơ, sao đã có người gây gổ? Trước kia các chị dâu cũng cãi nhau, nhưng các chiến sỹ đều lập tức dụ dỗ, hơn nữa, không ầm ĩ trước mặt mọi người lúc sáng sớm như thế này, ầm ĩ tận trong viện, đây là lần đầu.
“Đi ra ngoài một chút, xem xảy ra chuyện gì mới phải.” Ôn Uyển vội vàng ngồi dậy, chụp lấy áo khoác quân dụng, liền theo Giản Dung cùng ra ngoài xem một chút.
Mở cửa, chỉ thấy tiểu Thiên đang lqd kéo mẹ mình, không ngừng khóc: “Mẹ, không được đi.”
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem nước mắt, khiến người ta đau lòng không thôi, phòng người khác cũng nghe thấy ồn ào, đi ra theo xem một chút.
“Tiểu Thiên ngoan, đi theo ba, mấy ngày nữa mẹ sẽ trở lại.” Chị dâu chính ủy đau lòng nhìn thằng bé, dụ dỗ, dễ dàng nhận thấy không bỏ được đứa bé, có một số việc nhỏ, không muốn làm tổn hại…
Tiểu Thiên níu chặt quần áo của mẹ mình, không ngừng lắc đầu: “Mẹ gạt con, ngày hôm qua còn muốn ly dị với ba, mẹ đi rồi, sẽ không quay lại.”
Tiểu Thiên kêu khóc, bàn tay nhỏ bé níu chặt quần áo không buông.
Trong lúc nhất thời mọi người không biết xảy ra chuyện gì, cũng không tiện khuyên, nghe thấy ly hôn càng kinh ngạc hơn.
Tính tình chị dâu nhà chính ủy rất tốt, tấm lòng tốt, hơn nữa tình cảm với chính ủy không tệ, ở đây nhiều người như vậy, chưa từng thấy hai người gây gổ, đột nhiên đòi ly hôn, đây không phải là muốn xảy ra chuyện lớn sao.
“Tiểu Thiên, nghe lời, đi vào đi, để cho mẹ về!” Bên trong truyền ra giọng nói của chính ủy, anh không hề có ý định đi ra ngăn lại, dieendaanleequuydoon đây không giống tác phong của chính ủy, trong ngày thường, có thể cho là rất nghe lời chị dâu, cũng rất để ý chị dâu.
Tiểu Thiên không nghe theo, cứ khóc níu chặt lấy quần áo của mẹ, nghe thấy tiếng của chính ủy, chị dâu chính ủy đỏ mắt, mạnh mẽ gạt tay đứa bé ra, xoay người chạy đi, Tiểu Thiên khóc vội vàng chạy theo, thiếu chút nữa thì ngã, Ôn Uyển vội vàng chạy tới ôm lấy tiểu Thiên.
Giản Dung cũng bước nhanh ngăn chị dâu chính ủy, trầm giọng nói: “Chị dâu, đứa bé đã khóc thành như vậy, chị có chuyện gì, không thể bình tĩnh nói sao? Giờ muốn ồn ào ra đi, có vẻ không thích hợp.”
Tính cố chấp của anh vốn sẽ không khuyên ai, nhưng thằng bé đã khóc thành như avạy, nếu vẫn đi, đúng là không có trách nhiệm rồi.
Chị dâu chính ủy bỗng nhiên quay đầu, nhìn tiểu Thiên, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Thiên, nghe lời ba, mẹ đi nhà bà ngoại mấy ngày, vài ngày nữa sẽ trở lại, nghe lời đi.”
Nói xong, chị dâu chính ủy bước qua Giản Dung mà rời di, ngược lại mọi người đều ngẩn ra.
Chị dâu nhà đoàn trưởng nhìn theo lqd bóng lưng chị dâu chính ủy rời đi, ngược lại, oán giận với anh Triệu: “Ông Triệu, nhìn người trong đoàn của ông đi, vợ đã chạy, ngày thường ra vẻ dạy dỗ người khác, đến lúc đụng phải chuyện của bản thân sao lại thành hũ nút vậy hả?”
Chị dâu nhà đoàn trưởng, Hàn Hề, mặc dù nói chuyện không xuôi tai, nhưng nói toàn câu có lý, cũng có lòng nhiệt tình, không có tư tưởng xấu.
Chính ủy ở trong nhà nghe lời chị dâu nói, nghe tiếng con khóc, biết vợ đi nhưng vẫn không ra ngoài.
Đoàn trưởng Hoa nhìn vợ mình, hơi nhíu mày: “Em trông nom nhiều vậy, về nhà.” Ngược lại, nói với nhóm chiến sỹ và các chị dâu đang vây xem: “Đừng nhìn nữa, nên đi huấn luyện thì huấn luyện, nên trông con thì trông con.”
Nói xong, kéo vợ mình rời đi, Hàn Hề giùng giằng, trong miệng còn oán giận: “Em quản gì? Tiểu Cẩn cô ấy rất tốt, sao chính ủy lại thế này?” Tiếng nói vừa ngừng, chị dâu đã bị kéo về phòng rồi.
Ôn Uyển nhìn trò hề này, cũng không biết nên nói gì, quay đầu, lấy tay áo lau nước mắt cho tiểu Thiên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tiểu Thiên không khóc nữa nha, nếu khóc là không thể yêu, chị không thích.”
Mặc dù nên gọi là dì, nhưng tiểu Thiên thích gọi là chị, Ôn Uyển cũng kệ đứa bé, không miễn cưỡng.
Tiểu Thiên ôm cổ Ôn Uyển, dieendaanleequuydoon vừa khóc vừa kêu đến động lòng người: “Mẹ không cần tiểu Thiên, tiểu Thiên không có mẹ.”
Sau này tiểu Thiên cũng không có mẹ, tiểu Thiên rất đáng thương, tiểu Thiên vẫn rất nghe lời, sao mẹ vẫn muốn đi.
“Bé ngốc, giữa mẹ và ba có hiểu lầm, ầm ĩ không vui, cần tách ra mấy ngày, sao lại không cần tiểu Thiên chứ?” Ôn Uyển cười véo mặt tiểu Thiên, nào có người mẹ nào không cần con mình, huống chi, máu mủ ruột thịt.
Giản Dung nhíu mày nhìn Ôn Uyển và tiểu Thiên, dừng một chút, đi qua nói với tiểu Thiên: “Nào, tiểu Thiên, chú đưa cháu về nhà.”
Có một số việc Ôn Uyển không biết, cũng không ngờ cô nhóc này nghĩ đơn giản như vậy.
Giản Dung vươn tay định ôm tiểu Thiên, tiểu Thiên lắc đầu liên tục, nhìn Giản Dung, khóc ròng nói: “Không về nhà, ba khiến mẹ tức giận bỏ đi, tiểu Thiên cũng không cần ba.”
Ba mẹ gây gổ, ba lại không nhường mẹ, còn nói, là đàn ông phải bảo vệ phụ nữ, nhưng ba lại không bảo vệ mẹ
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Nhìn tiểu Thiên như vậy, Ôn Uyển hơi khó xử, chỉ thấy từ sau lưng truyền đến giọng nói của chính ủy: “Ôn Uyển, giữ tiểu Thiên dùm tôi một ngày, đứa nhỏ này, giống tác phong của tôi.”
Nói xong, chính ủy không nói gì thêm, bước nhanh rời đi, nón lính hạ xuống, gương mặt tối đen có chút tiều tụy, xem ra bị kích thích, đáy lòng cũng khổ sở.
Chính ủy vừa đi, Giản Dung thở dài kéo Ôn Uyển vào nhà, vào phòng, Ôn Uyển đặt tiểu Thiên ngồi trên ghế sa lon, nói dỗ dành: “Chị đi rửa mặt, em ngoan ngoãn, một lát chị ra chơi với em, được không?”
“Được!” Ánh mắt mông lung của tiểu Thiên nhìn Ôn Uyển, có điều đã ngừng khóc.
Ôn Uyển xoay người đi vào toilet, Giản Dung cũng đi theo, hiểu rõ dự định, nói với Ôn Uyển: “Ban ngày để tiểu Thiên chơi trong doanh trại, gần đây nhiều trẻ con, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công việc của em, lúc ăn cơm mang theo thằng bé là được.”
Dạo này cũng là ngày nghỉ, tiểu Thiên lqd ngây ngốc ở đây đã quen, cũng không có việc gì.
“Ừhm, em biết rồi.” Ôn Uyển vừa đánh răng vừa đáp, Giản Dung thuần thục rửa mặt chải đầu, sau đó vội vàng ra sân huấn luyện, chuẩn bị huấn luyện buổi sáng.
Rửa mặt chải đầu xong, Ôn Uyển đi vào phòng trong, cầm sữa tươi cùng đồ ăn đến trước mặt tiểu Thiên, ngồi xổm xuống: “Ăn đi, ăn xong đi ra ngoài cùng chị.”
Thằng bé nhỏ như vậy, thật đáng thương, cũng không biết rốt cuộc chị dâu với chính ủy như thế nào?
“Cảm ơn chị.” Tiểu Thiên mở to mắt, nhận lấy đồ ăn trong tay Ôn Uyển, Ôn Uyển cười cười, cũng cầm ít đồ ăn bắt đầu ăn.
Cơm nước xong, Ôn Uyển liền dẫn tiểu Thiên ra cửa, đến gần đội y tế, đã nhìn thấy một nhóm trẻ con đang chơi đùa.
Ôn Uyển cúi người xuống, dò hỏi tiểu Thiên: “Tiểu Thiên, đi chơi với các bạn đi, lúc ăn cơm trở lại tìm chị có được không? Chị làm việc trong đội y tế.”
“Tiểu Thiên không thể đi theo chị sao? Tiểu Thiên sẽ nghe lời.” Trong lòng đứa bé có cảm giác không an toàn, mẹ đi rồi, đối với tiểu Thiên mà nói, vẫn hơi sợ, giờ phút này giống như người rơi xuống nước, bắt được một cọng rơm, cậu sợ, rất sợ.
Nhìn tiểu Thiên như vậy, trong lòng Ôn Uyển mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Vậy được rồi, chỉ có điều lúc chị bận rộn, tiểu Thiên tự xem ti vi nha.”
Đội y tế có TV, tiểu Thiên có thể xem ít phim hoạt hình, hơn nữa, đứa nhỏ này khéo léo, đi theo cô cũng chẳng xảy ra chuyện gì.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Tiểu Thiên gật gật đầu “Ừhm” một tiếng, kéo tay Ôn Uyển, đi theo Ôn Uyển vào đội y tế.
Trong doanh trại không giấu được chuyện gì, huống chi, chính ủy và chị dâu cãi nhau, chị dâu đã về nhà mẹ đẻ, đây là lần đầu tiên trong doanh trại, trong nháy mắt mọi người đều biết, tiểu Trạch và tiểu Mục cũng nghe nói, thấy tiểu Thiên không hề bất ngờ.
Càng không hỏi nhiều, tiểu Trạch cười hỏi tiểu Thiên: “Tiểu Thiên nghỉ rồi hả?”
“Chào chú tiểu Trạch, chào chú tiểu Mục, tiểu Thiên nghỉ rồi.” Đứa bé hơn bốn tuổi, rất khéo léo, nói chuyện cũng đâu ra đó, đã biết nhận thức, trong mắt Ôn Uyển, lại nhiều thêm chút ngây ngô, rất đáng yêu.
Không nhịn được đưa tay vuốt vuốt đầu tiểu Thiên, cười nói: “Ngoan, đi xem phim hoạt hình đi, điều khiển TV ở trên bàn.”
Nói xong Ôn Uyển đi thẳng tới đổi áo blue trắng, bắt đầu bận rộn, tiểu Thiên liền lẳng lặng ngồi ở đó, xem phim hoạt hình, dieendaanleequuydoon tình tiết phim vui vẻ, khiến tâm tình cậu nhóc này tốt hơn nhiều.
Tiểu Thiên ngồi đó cười “Ha ha”, thừa dịp lúc đổi thuốc, tiểu Trạch đến bên cạnh Ôn Uyển, hạ thấp giọng: “Chị dâu và chính ủy, sao ầm ĩ như vậy?”
Tiểu Trạch không phải người nhiều chuyện, hỏi một chút, xuất phát từ quan tâm thiệt tình.
Bình thường chính ủy rất quan tâm các chiến sỹ, mọi người đều ghi trong lòng, năm đó, lúc cậu phát sinh mâu thuẫn với nữ ý tá kia, chính ủy đã nói, mặc kệ là ở đâu, tại cơ sở, trong bệnh viện quân khu, cậu chính là một quân y.
Không thấp hèn không kiêu ngạo, giữ khuôn phép làm người, về sau mới có cuộc sống yên ổn, không nên để ý đến những người đó, loại người quá mức nông cạn, sẽ không làm nên chuyện lớn.
“Tôi cũng không biết, thôi, đừng lén lút nói ra, để cho thằng bé cùng chính ủy nghe thấy, sẽ khó chịu.” Ôn Uyển lắc lắc đầu, cầm khay thuốc rời đi, vào bên trong tiếp tục làm công việc của mình.
Tiểu Trạch và tiểu Mục cũng lqd không quản nhiều, vội vàng đi ra, Ôn Uyển chỉ thấy chính ủy đi vào, mặc bộ quân trang, trái lại so với buổi sáng, nhìn có tinh thần một chút, Ôn Uyển vội vàng chào hỏi: “Chào chính ủy!”
Chính ủy gật gật đầu, nở nụ cười với Ôn Uyển: “Vất vả cho cô rồi, cám ơn, tôi nhìn tiểu Thiên một chút.”
Nói xong, chính ủy liền đi đến trước mặt tiểu Thiên, tiểu Thiên làm như không nhìn thấy, quay đầu, không được tự nhiên mở miệng: “Không tìm mẹ về, tiểu Thiên không gặp ba.”
Đứa bé cố chấp, tính khí cố chấp, giống anh như đúc.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!