Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 277

58 lượt xem

Đông Lục Phúc lật từng tờ tài liệu xem, nhìn Đông Dạng gật đầu--- phần tài liệu này đều có năm, nét chữ lâu, làm cực kỳ kỹ càng, có thể thấy được có người từng điều tra sự kiện này.

Đông Đình Phong đi qua, cũng lấy ra nhìn, nhíu mày một cái.

Quả thật là như vậy sao?

Trước đó, bọn họ đều cho rằng những tội này là do Hoắc Trường An và Hoắc Trường Nhạc, đến cuối cùng, lại biết được là mọi chuyện chỉ vì do HOắc Trường Bình muốn trả thù.

“Tôi sẽ giao Hoắc Trường Bình cho ngành tư pháp. Ba mươi hai năm trước, tôi không có dung cảm đại nghĩa diệt thân, nhưng ba muwoi hai năm sau, tôi sẽ làm được.”

Hoắc Trường An nói như đinh đóng cột, ánh mắt kiên định nhìn về phía Đông Dạng:

“Còn có anh sẽ ly hôn, ba mươi hai năm trước mất đi, bây giờ anh không muốn bị mất them một lần nữa. Chúng ta đã là người hai thứ tóc, có bao nhiêu thời gian để giày vò nhau nữa chứ?”

Câu nói cảm khái kia, nặng nề như thế.. trên gương mặt kia giờ đây như giãy giụa để thoát khỏi gông xiềng.

Môi Đông Dạng run lẩy bẩy, nở nụ cười lạnh, lập tức bật thốt lên:

“Ông có ly hôn hay không, điều không liên quan tới tôi. Tôi với ông là không bao giờ có khả năng, chò dù mọi chuyện này không phải do ông làm, nhưng đầu sỏ của mọi chuyện cũng không thoát khỏi liên quan tới ông, là do người thân nhất của ông gây ra.. Ông cho là ông ly hôn, thì tôi và ông có thể trở về như trước sao? Tôi nói cho ông biết, vĩnh viễn không có khả năng..”

Bà thừa nhận mình là Chung Đề, nhưng chối bỏ tương lai của bọn họ..

Thừa nhận này, gần như là một phản xạ có điều kiện, mà sự chối bỏ cũng là một loại kháng cự bản thân.

Sắc mặt Hoắc Trường An chua xót.

Ông muốn nối lại tình xưa, nhưng bà không muốn.

Dù cho bà vẫn để ý như cũ.

Ba mươi năm oán hận giữa bọn họ, hai trái tim, đã có khoảng cách quá xa.

Bọn họ đã lạc đường lâu lắm rồi.

Kỳ thật, ông cũng không nghĩ lập tức sẽ có kết quả với bà. Việc đó không thực tế, ông chỉ muốn cho bà thấy thái độ của ông.

“A Đề, mỗi người đều có thời điểm sai lầm, mà anh vì tuổi trẻ ngông cuồng mà phải trả một cái giá quá đau khổ. Mất đi em, anh hối hận đã không kịp. Ba mươi hai năm qua, anh không có lúc nào không hối hận những chuyện đã qua. Anh nghĩ cuộc sống của anh đã không còn hi vọng, kết quả, em còn sống, anh mới có dũng khí nhìn thẳng vào những chuyện anh đã chôn vùi trong long.

“Đúng, Hoắc gia có lỗi với Trường Nhạc, có lỗi với Đông Dạng, có lỗi với em, đó là chuyện không thể thay đổi. Hoắc gia cũng nên vì những chuyện này mà trả giá.”

Ông nhẹ nhàng nói:

“Anh sẽ công bố mọi chuyện ra ngoài nhưng một khi được công bố, anh không còn mặt mũi để đi canh tranh chức vị Thủ tướng rồi. Anh sẽ mượn cơ hội này ẩn lui về sau. QUyền lợi cũng không phải thứ anh muốn theo đuổi. Anh nguyện dung tất cả quảng đời còn lại chứng minh với em là anh yêu em nhiều như thế nào.”

Lời này khiến Đông Dạng ngẩn ngơ, đối với một cái lợi ích mê hoặc lòng người mà nói, hoàn toàn buông tha quyền lợi, có tính là biểu hiện toàn tâm toàn ý yêu người không?

Nếu đổi lại là ba mươi hai năm trước., nhất định Đông Dạng sẽ vì lời nói này mà cảm động, nhưng tình yêu của bọn họ đã vượt qua thời gian đó.

Ba mươi hai năm, đủ khiến cho phần tình yêu này héo úa.

Lần thứ hai, bà cười lạnh.

Đông Lục Phúc lại nhíu mày:

“Ý cậu nói là muốn rời khỏi vị trí tranh cử Thử tướng?”

“Phải!” Hoắc Trường An gật đầu.

“Cậu không sợ làm như vậy, sẽ tăng cơ hội Cố gia cầm quyền sao? Nếu Cố gia cầm quyền, Hoắc gia của mấy người ở Đông Ngải, từng bước sẽ bị nhổ tận gốc, cậu có tin hay không? Hoắc gia có rất nhiều người vô tội, khẳng định cũng sẽ bị liên lụy..”

Đông Lục Phúc nói ra một kết quả.

Đông gia muốn khiến Hoắc gia xuống đài. Nguyễn Nhất Hà không hề cầm quyền, còn như những người khác không phải đối tượng đối phó của Đông gia. Cho nên, bọn họ ủng hộ Thần gia lên cao. Bởi vì Thần Huống sẽ không đe dọa tới bọn họ.

“Cho nên, tôi có cách khiến đôi bên cùng có lợi.”

Hoắc Trường An thấy tính thế đã phát triển từng bước, cuối cùng cũng nói ra mục đích của ông.

Đông Lục Phúc nhíu mày, nhếch môi, trong long thầm mắng “lão hồ ly”, ngoài miệng nhàn nhạt nói:

“Vậy thì nói nghe một chút xem!”

Hoắc Trường An nặng nề thở ra một hơi, ánh mắt dừng ở trên nguời Đông Đình Phong, nhẹ nhàng nói:

“Tôi muốn để cho người có tài có đức, tiến cử người có dòng máu hai nhà Hoắc Đông đi tranh cử Thử tướng!”

Trong lúc Đông Đình Phong ngạc nhiên, ông quay đầu nhìn Đông Lục Phúc nói:

“Đây là người thích hợp nhất—cậu ta là con trai của Hoắc Trường Nhạc, có được hổ trợ của tập đoàn Vạn Thế, lại có giao tình với phần lớn các nghị viên, có quan hệ mật thiết với Thần gia. Mà Đông Đình Phong có năng lực và thực lực. Đông lão, Hoắc gia có thể thua, nhưng số mệnh của Đông Ngải tuyệt đối không được rơi vào tay Cố gia, cơ hội Thần Huống cạnh tranh quá mức xa vời. Chỉ có Cẩn Chi mới có hi vọng.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên nguời Đông Đình Phong.

Mí mắt Ninh Mẫn giật giật:

Hoắc Trường An thật có tính toán tốt nha,

Cố tìm đường sống trong chỗ chết hả.

Đang chuẩn bị khoét lỗ lấy khối u ác tính hòa giải cùng Đông gia, đồng thời đẩy Đông Đình Phong lên đầu ngọn song. Nhìn qua thật sự là đôi bên cùng có lợi, nhưng không phải là Hoắc Trường An vừa bảo vệ được Hoắc gia vừa muốn đạt được mục đích của bản thân sao.

Nhưng cũng giống vậy, cuộc sống của Đông Đình Phong sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất, đó cũng không phải là chuyện cô muốn.

Làm một người vợ, cô muốn có cuộc sống yên ổn qua ngày, mà không phải cùng chồng ngồi lên cái vị trị kia, một ngày kiếm tỷ bạc nhưng ngấm ngầm tính kế.

Đông Dạng yên lặng nhớ lại:

Quả thật, Cẩn Chi lãnh đạo tốt tập đoàn Vạn Thế, tương lai cũng nhất định có thể quản Đông Ngải trong tay—

Đông Ngải cần người tài như vậy mới loại cũ thay mới. Hoắc Trường Nhạc, người con trai ưu tú như vậy, vậy mà chết oan, chết thảm. Nếu hắn còn sống, Đông Ngải Quốc sẽ khác. Bây giờ cho con của hắn kế thừa, đó cũng là chuyện bình thường.

Không nói tới Hoắc Trường An hay HOắc Trường Bình cũng không phải dòng máu chân chính của Hoắc gia, chỉ cần nhìn Cẩn Chi việc đáng làm thì phải làm và có dòng máu Hoắc gia.

Đông Lục Phục suy nghĩ.

Ý nghĩ này không sai.

Trong bộ luật tuyển cử ở Đông Ngải, quả thật có quy định: Nguwoif tuyển cử khi có ví dụ có chút nguyên nhân gì đó mà rời khỏi, nhưng có thể đề cử người có năng lực để thừa kế, sau đó thông qua quyết định bỏ phiếu. Nếu Hoắc Trường An nghĩ như vậy, khẳng định đã có cách,thuận lợi trôi chảy mà đẩy đi vị trí của ông.

Cái đề nghị này quả thật thực hiện rất tốt.

Hoắc Khải Hàng nheo mắt, cảm thấy nên căn nhắc một chút.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vì sao máu của Đông Đình Phong là âm tính, thì ra anh là con của Hoắc Trường Nhạc.

Bây giờ hắn không biết sau này HOắc gia sẽ ra sao, nhưng có một chuyện hắn khẳng định: Cha hắn làm như vậy là sáng suốt. Nó có thể giải quyết rất nhiều mâu thuẫn, hiểu lầm. chỉ là muốn làm như vậy, sợ là có rất nhiều trở ngại..

Kim Hàm cảm thấy trong long bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi.

Những người này đang thảo luận, là muốn thay đổi vận mệnh của Đông Ngải—

Ông không nghĩ tới hôm nay mình có thể nghe được bí mật: Đông Đình Phong cư nhiên là con cháu Hoắc gia..

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k