LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ảo ảnh - Chương 2: Những ngày nắng

55 lượt xem

Đó là những ngày mà mưa không gieo giắt lòng người chút ưu sầu. Mặt trời lười biếng không muốn thức tỉnh sau một giấc mộng dài. Những giọt nắng hiếm hoi rơi rớt trên con phố ít cổ ít người qua lại. Nắng làm những giọt sương đọng lại long lanh, long lanh hệt như hạt pha lê. Trong trắng và tinh khôi. Không vương chút bụi trần. Bà bán xôi móm mém nhai tép trầu nhìn một cô bé nhỏ gượng ghịu trong tà áo dài trắng.

"Chắc nó học lớp 10, mới mặc không quen" – Bà nghĩ thế. Rồi cũng thế một tháng sau, bà lại nhìn thấy cô lại với tà áo dài trắng nhưng cạnh cô lúc này là một chàng trai khôi ngô, nhìn hiền và thật thà. Tay cô gái chẳng buông thõng hay đung đưa nhẹ theo nhịp bài hát cô nghe trong tai phone nữa mà đang siết chặt bàn tay của chàng trai. Thật ấm áp. Mặt cô gái ửng hồng. Đó là ngày hạnh phúc nhất của cô, chắc vậy.

Năm tháng dần trôi theo nhịp bước hối hả của cuộc sống, vẫn gánh xôi, vẫn cái nón lá mỗi sáng nhưng mắt bà đã mờ hơn, tóc trên đầu bà cũng đã bạc quá nửa. Nhưng ánh mắt bà vẫn dõi theo từng nhịp bước của cô gái nhỏ và chụp lại những khoảnh khắc ấy bằng cái điện thoại cũ kĩ của bà, như một thói quen. Bà nhìn thấy cô nũng nịu đòi bạn trai quà ăn vặt hay hoa hồng. Nhìn anh chàng nhẹ nhàng chùi mẩu bánh nơi khóe miệng cô gái tham ăn. Nhìn chàng trai vội vã chạy theo bóng dáng người yêu lúc cô giận dỗi. Tất cả đều rất đẹp, rất ngây thơ. Một mối tình học trò hồn nhiên biết mấy. Để rồi sau ba năm qua đi, bà lại thấy cô.Một cô nữ sinh lớp 12 thánh thiện, cũng là áo dài trắng nhẹ bay, giỏ chở đầy những nhành Thạch Thảo trắng. Nhẹ nhàng và êm dịu. Dường như cô chẳng còn hình ảnh cô gái vòi vĩnh người yêu nữa mà là một thiếu nữ đằm thắm và chín chắn hơn nhiều. Cô lớn dần, cảm xúc của cô lớn dần, chỉ là nụ cười trên môi đã giảm đi.

Bà bán xôi giờ đã nghỉ ngơi, tuổi bà đã lớn, bà chỉ ở nhà yên sống vui vẻ và nhận sự giúp đỡ của con cái. Thế là hạnh phúc lắm rồi. Nhưng sau năm đó bà chưa gặp lại cô gái đó lần nào, bà hối tiếc vì những tấm ảnh bà rửa ra vẫn nằm yên trong túi xách của bà. Không biết vì sao mà bà lại quan sát rồi chụp cô gái đó như vậy, hay là bà nhìn thấy mình trong đó. Hôm nay, bà dắt tay đứa cháu trai ngỗ nghịch đi công viên, bà chợt nhìn thấy vẫn cô gái đó nhưng với váy dài ngang gối, áo hoa, mũ rộng vành, mái tóc thơ bay trong gió. Cô rất đẹp, đẹp một cách hoàn hảo. Cô đã là một phụ nữ, hiền dịu và quyến rũ. Đã đến lúc trả lại cho cô ấy những ngày nắng đã bị vùi chôn trong bao âm u, đầy rẫy những cám dỗ của cuộc đời, biết đâu nắng lại sẽ lại lên...

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư