Mạnh mẽ yêu nhau 100 ngày - Chương 664
(•‿•) | Chat Online | |
06/07/2019 13:13:46 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
95 lượt xem
- * Mạnh mẽ yêu nhau 100 ngày - Chương 665 (Truyện ngôn tình)
- * Mạnh mẽ yêu nhau 100 ngày - Chương 666 (Truyện ngôn tình)
- * Mạnh mẽ yêu nhau 100 ngày - Chương 663 (Truyện ngôn tình)
- * Mạnh mẽ yêu nhau 100 ngày - Chương 662 (Truyện ngôn tình)
“Cầu xin trời cao, hãy mang cô ấy về bên con.”
Tần Chỉ Ái càng khóc thương tâm hơn, khóc như một đứa bé.
Loa trong sân bay không ngừng đọc: “Chuyến bay MH2345 sắp cất cánh, mời Tiểu thư Tần Chỉ Ái lập tức lên máy bay.”
Có thể Tần Chỉ Ái không nghe thấy, chỉ đang chăm chú khóc.
Tiếng khóc của cô ngày một lớn, toàn bộ siêu thị đều vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.
“Dư Sinh, Dư Sinh, Cố Dư Sinh…”
-
Cố Dư Sinh nằm trên ghế salon trong phòng bệnh của Cố lão gia ngủ, khi tỉnh lại, Tiểu Vương vừa mới vào phòng bệnh được một lúc.
Tiểu Vương nhìn thấy Cố Dư Sinh mở mắt, lập tức gọi: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh nhìn trần nhà chằm chằm, nhìn một lúc mới hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“12 giờ 15 phút ạ.”
Máy bay của cô cất cánh lúc 12 giờ, bây giờ đã là 12h15, cô đã đi rồi, đúng không?
Cố Dư Sinh có chút thất thần, qua một lúc lâu mới từ từ mở miệng, âm thanh rất thấp, cực kỳ thấp hầu như là lầu bầu: “Máy bay cất cánh rồi…”
Tiểu Vương không nghe rõ, “hả” một tiếng.
Cố Dư Sinh không nói nữa, nhàn nhạt nằm trên ghế sofa, một lúc sau mới ngồi dậy, sau đó lại phát hiện trong phòng bệnh ngoài ông đang hôn mê, Tiểu Vương, còn có một người, Lương Đậu Khấu.
Cô ngồi cạnh giường của ông, cầm khăn mặt, đang lau mặt cho ông, nhỏ giọng nói gì đó với ông.
Hắn không lên tiếng, Tiểu Vương cũng không nói gì.
Toàn bộ phòng bệnh đều yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẻ của Lương Đậu Khấu.
Đầu Cố Dư Sinh đau, ngực nặng nề, thở không ra hơi, hắn muốn ra ngoài hút thuốc, hóng mát một chút.
Cố Dư Sinh đứng lên, không để ý đến Lương Đậu Khấu, đi về phía cửa phòng bệnh.
Tiểu Vương thấy hắn đi, cũng đứng lên, muốn đuổi theo hắn.
Cố Dư Sinh không quay đầu lại nhưng cũng có thể đoán được Tiểu Vương muốn làm gì, lại nhàn nhạt nói: “Cậu ở lại đây đi.” Liền mở cửa ra ngoài.
Hắn đi thang máy xuống lầu, đi ra khỏi bệnh viện, đến đường cái.
Hắn nhìn đám người xung quanh bệnh viện, nhìn xe cộ qua lại không ngừng, đột nhiên cảm thấy thành phố hắn đã quen thuộc từ nhỏ lúc này lại cực kỳ xa lạ.
Cô đi rồi, cô nói cô sẽ không bao giờ quay trở lại thành phố này nữa, trong thành phố này, cũng sẽ không bao giờ có sự tồn tại của cô nữa...
Cố Dư Sinh dừng bước, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ngày mờ mịt, bỗng nhiên toét môi cười.
Đi rồi… cô đi rồi, cha mẹ cũng đi rồi, mộng sơn hà cũng không còn, ông cũng hôn mê bất tỉnh, hắn lại mất tất cả… lần nữa…
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Dư Sinh liền cười ra tiếng.
Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, nghe lại như tiếng khóc than, còn khiến người ta khó chịu, bi thương hơn cả tiếng khóc.
Tối qua hắn đem tờ tiền giấy có dòng chữ “Tiểu Làm Tình, xin lỗi” lén bỏ và túi của cô.
Hắn có lỗi với cô.
Hắn dường như cũng đã làm xong những chuyện cần làm,… thứ hắn nhận lại được là gì đây?
Cố Dư Sinh đứng một lúc, lê bước chân, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đi không bao xa, nhưng cả người giống như bị vét sạch toàn bộ sức lực, cả người không làm được gì cả.
Hắn không làm được gì nữa rồi…
Cô cũng có cuộc sống mới, không cần hắn, ngay cả chờ cô, hắn cũng không có cơ hội chờ nữa...
Tần Chỉ Ái càng khóc thương tâm hơn, khóc như một đứa bé.
Loa trong sân bay không ngừng đọc: “Chuyến bay MH2345 sắp cất cánh, mời Tiểu thư Tần Chỉ Ái lập tức lên máy bay.”
Có thể Tần Chỉ Ái không nghe thấy, chỉ đang chăm chú khóc.
Tiếng khóc của cô ngày một lớn, toàn bộ siêu thị đều vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.
“Dư Sinh, Dư Sinh, Cố Dư Sinh…”
-
Cố Dư Sinh nằm trên ghế salon trong phòng bệnh của Cố lão gia ngủ, khi tỉnh lại, Tiểu Vương vừa mới vào phòng bệnh được một lúc.
Tiểu Vương nhìn thấy Cố Dư Sinh mở mắt, lập tức gọi: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh nhìn trần nhà chằm chằm, nhìn một lúc mới hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“12 giờ 15 phút ạ.”
Máy bay của cô cất cánh lúc 12 giờ, bây giờ đã là 12h15, cô đã đi rồi, đúng không?
Cố Dư Sinh có chút thất thần, qua một lúc lâu mới từ từ mở miệng, âm thanh rất thấp, cực kỳ thấp hầu như là lầu bầu: “Máy bay cất cánh rồi…”
Tiểu Vương không nghe rõ, “hả” một tiếng.
Cố Dư Sinh không nói nữa, nhàn nhạt nằm trên ghế sofa, một lúc sau mới ngồi dậy, sau đó lại phát hiện trong phòng bệnh ngoài ông đang hôn mê, Tiểu Vương, còn có một người, Lương Đậu Khấu.
Cô ngồi cạnh giường của ông, cầm khăn mặt, đang lau mặt cho ông, nhỏ giọng nói gì đó với ông.
Hắn không lên tiếng, Tiểu Vương cũng không nói gì.
Toàn bộ phòng bệnh đều yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẻ của Lương Đậu Khấu.
Đầu Cố Dư Sinh đau, ngực nặng nề, thở không ra hơi, hắn muốn ra ngoài hút thuốc, hóng mát một chút.
Cố Dư Sinh đứng lên, không để ý đến Lương Đậu Khấu, đi về phía cửa phòng bệnh.
Tiểu Vương thấy hắn đi, cũng đứng lên, muốn đuổi theo hắn.
Cố Dư Sinh không quay đầu lại nhưng cũng có thể đoán được Tiểu Vương muốn làm gì, lại nhàn nhạt nói: “Cậu ở lại đây đi.” Liền mở cửa ra ngoài.
Hắn đi thang máy xuống lầu, đi ra khỏi bệnh viện, đến đường cái.
Hắn nhìn đám người xung quanh bệnh viện, nhìn xe cộ qua lại không ngừng, đột nhiên cảm thấy thành phố hắn đã quen thuộc từ nhỏ lúc này lại cực kỳ xa lạ.
Cô đi rồi, cô nói cô sẽ không bao giờ quay trở lại thành phố này nữa, trong thành phố này, cũng sẽ không bao giờ có sự tồn tại của cô nữa...
Cố Dư Sinh dừng bước, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ngày mờ mịt, bỗng nhiên toét môi cười.
Đi rồi… cô đi rồi, cha mẹ cũng đi rồi, mộng sơn hà cũng không còn, ông cũng hôn mê bất tỉnh, hắn lại mất tất cả… lần nữa…
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Dư Sinh liền cười ra tiếng.
Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, nghe lại như tiếng khóc than, còn khiến người ta khó chịu, bi thương hơn cả tiếng khóc.
Tối qua hắn đem tờ tiền giấy có dòng chữ “Tiểu Làm Tình, xin lỗi” lén bỏ và túi của cô.
Hắn có lỗi với cô.
Hắn dường như cũng đã làm xong những chuyện cần làm,… thứ hắn nhận lại được là gì đây?
Cố Dư Sinh đứng một lúc, lê bước chân, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đi không bao xa, nhưng cả người giống như bị vét sạch toàn bộ sức lực, cả người không làm được gì cả.
Hắn không làm được gì nữa rồi…
Cô cũng có cuộc sống mới, không cần hắn, ngay cả chờ cô, hắn cũng không có cơ hội chờ nữa...
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!