LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Đi tìm bình yên cho ngày mai - Chương 1: Lộc cộc những giấc mơ

152 lượt xem

"Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên, có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đến một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng chỉ vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất, khó mà quên nhanh khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi. Mỗi một con người vì sự mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung. Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người, cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu"...

Hai năm không hẳn sẽ khiến con người ta thay đổi, nhưng cũng không hẳn là đã đóng sập cánh cửa hạnh phúc mãi mãi.

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu... Tám mươi tám con cừu... Đã đếm tới gần 90 con cừu mà Tự Đình vẫn không ngủ được. Khuya quá rồi còn gì. Khẽ xoay mình sang bên trái, Tự Đình đưa tay vân vê chiếc đèn ngủ, miệng lẩm bẩm:

- Sao mình lại không ngủ được nhỉ?

Rồi bỗng dưng, hình ảnh một ai đó bắt đầu hiện ra trong đầu cô, mờ rồi lại rõ, lại mờ lại rõ. Cứ như vậy, cô không biết chính xác cảm xúc lúc này của mình như thế nào nữa. Hình như Tự Đình đang nhớ một ai đó, không da diết lắm, chỉ là như thoáng qua. Nhưng...

Tự Đình thôi không nhìn chiếc đèn nữa. Cô ngước nhìn chiếc Dreamcatcher treo trên đầu giường, miệng nhoẻn cười. Cái điệu cười nhạt nhạt nhưng khiến cho người ta nhớ lâu và dai thì chỉ có cô mới làm được. Đã có người nói với cô rằng: "Khi nào không ngủ được thì hãy nhắm mắt lại và đếm cừu, cứ đếm từ một cho tới một trăm là sẽ ngủ được ngay thôi." Từ đó tới giờ, cô làm như thế nhiều lần và cảm thấy rất hiệu nghiệm, nhưng sao hôm nay lại không được nhỉ? Cô chau đôi mày, suy nghĩ miên man.

Chiếc Dreamcatcher đung đưa. Đêm nay Tự Đình không chốt cửa sổ. Cô vốn dĩ rất nhát ma, nhưng vì hôm nay là một ngày đặc biệt nên cô lấy hết cam đảm để cửa mở toang, mời gió vào phòng. Gió lộng càng làm chiếc Dreamcatcher đung đưa mạnh, cô vội bật dậy để giữ yên một lúc. Cô sợ chiếc "bùa" ấy lại rơi xuống lần nữa như đêm hôm qua. Đối với cô, thứ ấy như báu vật của riêng vậy.

"Truyền thuyết cho rằng bộ tộc người Ojibwa luôn tin tưởng họ có thể kiểm soát được giấc mơ của mình. Dreamcatcher là một loại bùa được treo ở đầu giường để nắm giữ không cho cơn ác mộng đi qua. Những giấc mơ đẹp sẽ được đi qua chiếc vòng lưới rồi theo những chiếc lông vũ đến người ngủ... Còn lại giấc mơ xấu sẽ bị kẹt lại ở lưới và tan đi dưới ánh nắng bình minh..." Là một chiếc bùa đến từ người cô vô cùng yêu thương...

"Dreamcatcher... Dreamcatcher... Dreamcatcher..." Tự Đình không còn đếm số, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ tự bao giờ.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư