LINH VŨ THIÊN HẠ - Chương 1037: Huyền cấp cao giai
Bạch Phàm | Chat Online | |
21/07/2019 10:14:33 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
73 lượt xem
- * LINH VŨ THIÊN HẠ - Chương 1038: Thiên tinh tông (1) (Truyện tiên hiệp)
- * LINH VŨ THIÊN HẠ - Chương 1039: Thiên tinh tông (2) (Truyện tiên hiệp)
- * LINH VŨ THIÊN HẠ - Chương 1036: Lão giả tóc xanh (Truyện tiên hiệp)
- * LINH VŨ THIÊN HẠ - Chương 1035: Ngươi muốn chết (Truyện tiên hiệp)
Bên ngoài sơn động có một lão giả áo tím đang nhìn hắn chằm chằm, khoảng chừng năm mươi tuổi, có mái tóc dài màu lam thật quỷ dị, có vẻ cực kỳ lôi thôi, quần áo dơ bẩn đầy tro bụi, bộ dáng chẳng khác gì một tên ăn mày.
Lục Thiếu Du nhìn lão giả hoàn toàn không có chút chân khí, giống như một người bình thường, nhưng đôi mắt nhìn qua như có vẻ đờ đẫn của lão giả trên thực tế lại cực kỳ sáng ngời.
Sau lưng Lục Thiếu Du, bốn người Bạch Linh cũng nhanh chóng chạy ra, ánh mắt rơi lên người lão giả.
- Người tuổi trẻ, ngươi nhìn thấy ta rồi nha, ta tìm được các ngươi, hiện tại ta cũng trốn đi, ngươi phải đi tìm ta đó!
Lão giả nhìn Lục Thiếu Du cười hắc hắc, như đứa trẻ hưng phấn bỏ trốn vào trong rừng cây.
Năm người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Chúng ta đi!
Lục Thiếu Du thấp giọng nói, không cần gây phiền toái tốt hơn, người này cấp cho hắn cảm giác thật quỷ dị, Lục Thiếu Du tin tưởng cảm giác của mình không sai.
Mọi người lập tức rời đi, cũng không để ý tới lão giả.
- Uy, các ngươi không chơi với ta sao!
Lão giả sốt ruột kêu lên, lập tức truy theo sau, vòng qua năm người ngăn cản đường đi, nói:
- Các ngươi chơi với ta được không, ta vừa mới nhìn thấy các ngươi đánh nhau, hình như còn có người truy các ngươi, nếu không chơi với ta, ta sẽ lớn tiếng kêu lên!
- Các hạ là ai?
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, vừa rồi lão giả này nhìn thấy mình động thủ rõ ràng là còn ở trong Thiên Tinh thành, mà nơi này dù không xa tòa thành nhưng cũng cách mấy ngàn dặm, mình vừa tới nơi này chưa bao lâu thì lão giả đi tới, chuyện này thật sự không bình thường.
- Ta là ai, ta cũng không biết!
Ánh mắt lão giả trầm xuống, lập tức vỗ trán của mình, tựa hồ suy nghĩ nhưng nghĩ không ra.
- Ta là ai, ta rốt cục là ai, vì sao ta lại quên mình là ai!
Lão giả lẩm bẩm, luôn vỗ đầu mình, lại nhìn Lục Thiếu Du:
- Ngươi mau nói cho ta biết, ta rốt cục là ai!
- Các hạ là ai, ta làm sao biết được!
Lục Thiếu Du híp mắt nói.
- Ta là ai, ta rốt cục là ai!
Lão giả trầm tư, ngồi xuống đất nghĩ ngợi, cũng không tiếp tục để ý năm người.
Lục Thiếu Du lập tức đưa mắt ra hiệu, lập tức vòng qua lão giả nhanh chóng đi về phía trước.
- Uy uy, các ngươi còn chưa chơi với ta đâu, sao có thể chạy!
Đúng lúc này lão giả lại đuổi theo sau bọn họ.
- Các hạ, chúng tôi còn có chuyện, phải đi trước một bước!
Lục Thiếu Du nhướng mày nói.
- Các ngươi muốn chạy trốn phải không, vừa rồi ta chứng kiến có ba người truy các ngươi đâu, ba người kia vô cùng ngu ngốc, ta đều có thể tìm được các ngươi, mà bọn hắn lại tìm không thấy!
Lão giả đắc ý nói.
- Ngươi còn không tránh đường, đừng trách ta không khách khí!
Thiên Độc Yêu Long vẫn luôn nhìn chằm chằm lão giả, tính tính vốn không tốt, lúc này không nhịn được quát một tiếng.
- Ngươi thật hung hăng, ta không thích ngươi!
Lão giả nhìn Thiên Độc Yêu Long, tựa hồ bị hù sợ, thân hình lui ra sau hai bước.
- Vị đại bá này, ngươi đi trước đi, sau này chúng tôi có rảnh thì chơi với ngươi được chứ!
Lục Thiếu Du nhìn lão giả hoàn toàn không có chút chân khí, giống như một người bình thường, nhưng đôi mắt nhìn qua như có vẻ đờ đẫn của lão giả trên thực tế lại cực kỳ sáng ngời.
Sau lưng Lục Thiếu Du, bốn người Bạch Linh cũng nhanh chóng chạy ra, ánh mắt rơi lên người lão giả.
- Người tuổi trẻ, ngươi nhìn thấy ta rồi nha, ta tìm được các ngươi, hiện tại ta cũng trốn đi, ngươi phải đi tìm ta đó!
Lão giả nhìn Lục Thiếu Du cười hắc hắc, như đứa trẻ hưng phấn bỏ trốn vào trong rừng cây.
Năm người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Chúng ta đi!
Lục Thiếu Du thấp giọng nói, không cần gây phiền toái tốt hơn, người này cấp cho hắn cảm giác thật quỷ dị, Lục Thiếu Du tin tưởng cảm giác của mình không sai.
Mọi người lập tức rời đi, cũng không để ý tới lão giả.
- Uy, các ngươi không chơi với ta sao!
Lão giả sốt ruột kêu lên, lập tức truy theo sau, vòng qua năm người ngăn cản đường đi, nói:
- Các ngươi chơi với ta được không, ta vừa mới nhìn thấy các ngươi đánh nhau, hình như còn có người truy các ngươi, nếu không chơi với ta, ta sẽ lớn tiếng kêu lên!
- Các hạ là ai?
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, vừa rồi lão giả này nhìn thấy mình động thủ rõ ràng là còn ở trong Thiên Tinh thành, mà nơi này dù không xa tòa thành nhưng cũng cách mấy ngàn dặm, mình vừa tới nơi này chưa bao lâu thì lão giả đi tới, chuyện này thật sự không bình thường.
- Ta là ai, ta cũng không biết!
Ánh mắt lão giả trầm xuống, lập tức vỗ trán của mình, tựa hồ suy nghĩ nhưng nghĩ không ra.
- Ta là ai, ta rốt cục là ai, vì sao ta lại quên mình là ai!
Lão giả lẩm bẩm, luôn vỗ đầu mình, lại nhìn Lục Thiếu Du:
- Ngươi mau nói cho ta biết, ta rốt cục là ai!
- Các hạ là ai, ta làm sao biết được!
Lục Thiếu Du híp mắt nói.
- Ta là ai, ta rốt cục là ai!
Lão giả trầm tư, ngồi xuống đất nghĩ ngợi, cũng không tiếp tục để ý năm người.
Lục Thiếu Du lập tức đưa mắt ra hiệu, lập tức vòng qua lão giả nhanh chóng đi về phía trước.
- Uy uy, các ngươi còn chưa chơi với ta đâu, sao có thể chạy!
Đúng lúc này lão giả lại đuổi theo sau bọn họ.
- Các hạ, chúng tôi còn có chuyện, phải đi trước một bước!
Lục Thiếu Du nhướng mày nói.
- Các ngươi muốn chạy trốn phải không, vừa rồi ta chứng kiến có ba người truy các ngươi đâu, ba người kia vô cùng ngu ngốc, ta đều có thể tìm được các ngươi, mà bọn hắn lại tìm không thấy!
Lão giả đắc ý nói.
- Ngươi còn không tránh đường, đừng trách ta không khách khí!
Thiên Độc Yêu Long vẫn luôn nhìn chằm chằm lão giả, tính tính vốn không tốt, lúc này không nhịn được quát một tiếng.
- Ngươi thật hung hăng, ta không thích ngươi!
Lão giả nhìn Thiên Độc Yêu Long, tựa hồ bị hù sợ, thân hình lui ra sau hai bước.
- Vị đại bá này, ngươi đi trước đi, sau này chúng tôi có rảnh thì chơi với ngươi được chứ!
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!