Gia Cát Linh Ẩn - Chương 142: Chắc chắn là hỷ mạch
青梅 | Chat Online | |
24/07/2019 14:12:49 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
80 lượt xem
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 143: Quỷ kế của Đại phu nhân (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 144: Rốt cục ai mang thai? (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 141: Thân thể của ta vẫn còn trong trắng (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 140: Nha đầu thối, đúng là chọc không được (Truyện ngôn tình)
Nhận ra Thanh La, Dương đại phu cũng yên lòng, ông không hỏi thân phận của Gia Cát Hồng Nhan, Ngân Đô là chốn dưới chân thiên tử, vương tôn quý tộc đếm không xuể, người ở trước mặt không chừng là tiểu thư phu nhân của phủ nào đó, hành nghề y nhiều năm, ông biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, biết càng ít thì càng an toàn.
“Vị cô nương này, xin hỏi có vấn đề gì?” Dương đại phu hỏi.
Gia Cát Hồng Nhan cũng không đáp, mà chìa tay ra.
Dương đại phu lập tức hiểu được ý của nàng, hai ngón cái đặt lên mạch đập nơi cổ tay, bắt đầu xem mạch. Cảm giác được mạch đập của nàng nảy lên mạnh mẽ, Dương đại phu nhất thời có kết luận: “Cô nương, là hỷ mạch.”
Cơ thể Gia Cát Hồng Nhan bất giác run lên, giọng nói có phần run rẩy: “Đại phu có chắc không? Ông xem mạch giúp ta lại lần nữa.”
Dương đại phu tin tưởng bản thân không sai, nhưng thấy nàng kiên trì, vì thế lại bắt mạch lần nữa, kết luận vẫn như lần trước: “Cô nương, lão phu chắc chắn là hỷ mạch.”
Gia Cát Hồng Nhan rút tay về, đờ đẫn gật đầu: “Ta biết rồi, làm phiền Dương đại phu.” Nói xong, nàng rút từ trong ngực ra một thỏi bạc, đặt xuống trước mặt Dương đại phu: “Đây là thù lao của ông.”
“Cô nương, nhiều quá rồi.” Dương đại phu chối từ nói, “Cô nương trả chút tiền lộ phí là được rồi.”
“Cầm đi, đây không phải là lộ phí của ông, mà là tiền giữ bí mật! Chuyện này tuyệt đối không được nói với ai, biết chưa? Phải giấu trong lòng.”
“Cô nương yên tâm, lão phu hành y nhiều năm, đạo lý này vẫn hiểu được.”
“Vậy ông cầm đi. Bản tiểu thư hy vọng đời này ông đừng bước vào Ngân Đô nửa bước.”
“Vâng, lão phu đồng ý với cô nương.” Cảm nhận được ác ý của Gia Cát Hồng Nhan, Dương đại phu nhủ thầm mau chóng đồng ý rồi rời khỏi Ngân Đô ngay.
“Ừm.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
“Tiểu thư, tiểu thư ra rồi?” Thanh La đỡ nàng, “Hiện giờ chúng ta hồi phủ sao?”
“Ừ.” Gia Cát Hồng Nhan quay đầu lại nhìn Dương đại phu ở trong phòng, nói với Thanh La, “Ta không muốn gặp lại ông ta, ngươi hãy nghĩ cách, không thể để ông ta còn sống mà ra khỏi Ngân Đô.”
“Tiểu thư yên tâm, Thanh La đi làm ngay!”
“Ta hồi phủ trước, ngươi xử lý xong rồi về.”
“Dạ, tiểu thư.”
Gia Cát Hồng Nhan giờ phút này lòng rối như tơ vò, bản thân có mang, lại không biết là của ai? Nàng phải ăn nói thế nào với Đại phu nhân? Tuyệt đối không thể để người thứ hai biết được, nàng quyết định lén lút bỏ nó.
Ra khỏi khách điếm Duyệt Lai, Dương đại phu vội vội vàng vàng đi về phía cổng thành, không biết thế nào mà ông vẫn luôn cảm thấy lo sợ bất an. Cảm thấy cô nương hôm nay rất kỳ lạ, ông có chút hối hận khi đến Ngân Đô. Nghĩ nghĩ, bước chân ông càng nhanh hơn, muốn mau chóng trở về Uyển Thành. Vì để nhanh chóng đến được cổng thành, ông chọn một ngõ nhỏ hẻo lánh, chỉ cần băng qua nó là đến.
Bỗng nhiên, trước mặt ông xuất hiện hai hắc y nhân cầm đại đao, “Các ngươi muốn gì?”
“Lão già, mau chóng giao ra ngân lượng của ngươi!” Hai hắc y nhân ép sát ông, “Nhanh lên! Bằng không đại gia sẽ khiến ông chết không toàn thây!”
“Sao các người muốn giết ta?” Dương đại phu buộc bản thân tỉnh táo lại, “Có phải vị cô nương vừa rồi…”
“Lão già, biết nhiều quá không có lợi với ông đâu!” Hai hắc y nhân liếc nhau, vung đại đao sáng loáng lên, bổ xuống phía ông.
Dương đại phu tuổi già sức yếu, trong lòng biết có phản kháng cũng chẳng có tác dụng gì, ông nhắm mắt lại, chỉ mong chết được thoải mái. Chợt nghe có tiếng leng keng, có người gào lên.
Ông mở mắt nhìn, thấy hai tên hắc y nhân đang hoảng hốt nhìn một vị thiếu niên khoảng 14-15 tuổi, đao của hai người đều rớt dưới đất, cổ tay của một trong hai tên hắc y nhân vẫn còn đang chảy máu.
“Đại gia tha mạng! Đại gia tha mạng!” Hắc y nhân nhìn thấy Kinh Phong đằng đằng sát khí, liên tục xin tha, “Tiểu nhân chỉ là muốn kiếm chút tiền xài thôi.”
Kinh Phong khinh thường liếc họ, lạnh lùng nói: “Cút, về báo lại với chủ tử của các ngươi, vị đại phu này đã bị các ngươi giết chết!”
“Dạ, dạ, tiểu nhân nhất định nghe theo!” Hai hắc y nhân cười cười, nghĩ thầm còn có chuyện tốt như vậy, can gì đến hắn, miễn là được nhận thù lao. Hai người nhặt lại đao, chạy trốn thục mạng.
Dương đại phu lau mồ hôi trên trán, liên tục nói cám ơn Kinh Phong: “Đa tạ ơn cứu giúp của đại hiệp, cả đời lão phu không biết phải báo đáp thế nào.”
“Không phải ta cứu ông, mà là tiểu thư của ta muốn cứu ông! Muốn tạ ơn, thì hãy tạ ơn tiểu thư của ta.” Kinh Phong nói.
“Xin hỏi tiểu thư ấy là?” Dương đại phu ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ tử như thiên tiên chậm rãi từ ngõ nhỏ bên kia đi đến, ông lập tức bước đến, quỳ gối xuống trước mặt nàng, khấu tạ, “Lão phu đa tạ tiểu thư cứu giúp.”
“Ông mau mau đứng lên đi.” Gia Cát Linh Ẩn đỡ Dương đại phu lên, “Hai người kia sao lại ra tay với ông? Ông đắc tội với họ à?”
Dương đại phu tuy rằng cảm kích ơn cứu mạng của Gia Cát Linh Ẩn, nhưng xuất phát từ lương tâm, ông vẫn che giấu chuyện của Gia Cát Hồng Nhan: “Hai người đó thấy hơi tiền liền nổi lòng tham, thấy ta đi một mình, liền muốn giết ta.”
“Ông lão, người nọ đã muốn giết ông, ông còn muốn giữ bí mật cho nàng ta sao?” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Tiểu thư…” Dương đại phu ngẩn người, rốt cục cũng hiểu được giữa nữ tử đi chẩn mạch và nữ tử này có mối quan hệ nào đó, ông trầm tư, rồi nói: “Lão phu không dối gạt tiểu thư, vị cô nương kia mang thai.”
“Ta biết rồi, cám ơn ông!” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, nói với Kinh Phong, “Hộ tống ông ấy về, nhất định phải đưa về tận nhà.”
“Dạ, tiểu thư yên tâm.”
“Đa tạ tiểu thư, đa tạ đại hiệp.” Dương đại phu cảm kích nói, xem ra, tính tình của vị tiểu thư này không giống với cô nương ban nãy, nhớ đến, ông lại có chút sợ hãi.
Gia Cát Linh Ẩn trở về Trục Nguyệt Hiên, không ngờ, Gia Cát Hồng Nhan thực sự mang đứa con của Sở Lăng Hiên. Trong lòng nàng cười lạnh, kiếp trước, đây không phải là chuyện mà Sở Lăng Hiên luôn mơ ước sao, kiếp này, không biết hắn muốn xử lý Gia Cát Hồng Nhan và giọt máu của hắn thế nào đây?
“Nguyệt Lan, Mộc Tê, Tiểu Điệp, các ngươi vào đây.” Gia Cát Linh Ẩn gọi.
“Tiểu thư, chuyện gì?” Nghe thấy Gia Cát Linh Ẩn gọi, cả ba lập tức đi vào, vây quanh nàng.
“Có một chuyện cần các ngươi đi làm.” Nói xong, nàng nhỏ giọng thì thầm vào tai các nàng, rồi hỏi, “Đã rõ hết chưa?”
Ba nha hoàn gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, chúng ta hiểu rồi, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Trên mặt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên vẻ cười, cầm một hộp son Sở Lăng Thiên mang từ trong cung đến, đi về hướng phòng của Đại phu nhân, nhìn thấy nàng, Đại phu nhân mỉm cười giả tạo: “Linh nhi, tìm mẹ có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là đến thăm mẹ.” Nàng đưa hộp son cho Đại phu nhân, “Đây là Thất điện hạ nhận được từ chỗ Hoàng hậu nương nương, nhất định là đồ tốt, mẹ cầm dùng đi.”
“Vậy sao được.” Đại phu nhân vừa từ chối, vừa cầm chắc hộp son trong tay, “Đồ của Thất điện hạ, con giữ lấy mà dùng, cho mẹ làm gì.”
“Mẹ nhận đi.” Gia Cát Linh Ẩn vừa nói xong, bỗng nhiên lấy tay che miệng lại, nôn khan mấy tiếng, “Linh nhi thấy không khỏe, vô lễ trước mặt mẹ, xin mẹ thứ lỗi.” Nói xong, nàng lại tiếp tục nôn ọe.
“Linh nhi bị sao vậy?” Đại phu nhân giả vờ quan tâm hỏi han, “Có phải bị cảm không? Đại tỷ con cũng bị cảm lạnh, trời trở lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo.”
“Đa tạ mẹ đã quan tâm.” Gia Cát Linh Ẩn chau mày, “Mấy ngày rồi cũng không biết làm sao, trong miệng thấy nhạt lắm, ăn gì cũng không ngon, suốt ngày chỉ buồn nôn, đặc biệt là vào sáng sớm, rất khó chịu.”
Dương đại phu sinh nghi, bèn hỏi: “Nguyệt tín của con đến chưa?”
Gia Cát Linh Ẩn nheo mắt, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Mẹ nhắc con mới nhớ, hình như con trễ mười ngày rồi.”
“Linh nhi, có phải con có con của Thất điện hạ không?” Trong lòng Đại phu nhân rất không vui, nếu nó mang trong mình đứa con của Sở Lăng Thiên, không lâu nữa có thể ngồi lên vị trí Thất vương phi rồi.
“Tuyệt đối không thể.” Gia Cát Linh Ẩn nói chắc như đinh đóng cột, “Linh nhi và Thất gia tuy rằng rất thân mật, nhưng không làm chuyện vượt rào, nhất định không có khả năng. Chẳng lẽ…” Nói đoạn, nàng bỗng biến sắc, cũng không nói thêm gì nữa.
“Chẳng lẽ cái gì?” Đại phu nhân hỏi.
“Không có gì.” Ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn né tránh, dường như muốn che giấu chuyện gì, “Mẹ, chuyện này tuyệt đối không thể nói với Thất gia, nhất định phải giữ bí mật cho con.”
“Yên tâm đi…” Đại phu nhân vỗ vỗ tay nàng, “Con là con gái mẹ, mẹ đương nhiên sẽ che chở cho con. Con và Thất điện hạ chưa từng xảy ra quan hệ ư? Vậy đứa nhỏ này…”
“Mẹ!” Gia Cát Linh Ẩn vội vàng cắt ngang lời bà, “Nhất định không thể để Thất gia biết. Huống hồ, bây giờ còn chưa biết có phải thực sự mang thai không mà!”
“Để mẹ mời đại phu đến chẩn mạch cho con.”
“Không cần đâu mẹ, con tự để ý là được, nếu Thất gia có hỏi, cái gì mẹ cũng không được nói nhé!”
“Biết rồi, mẹ sẽ không nói với ai, dù sao chuyện này có liên quan đến thanh danh của nhà Gia Cát.”
“Vậy đa tạ mẹ.”
Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy cáo lui, trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, không nói cho Thất điện hạ ư? Bà chẳng những muốn nói cho Thất điện hạ, còn phải để cho người trong thiên hạ nhìn, Thất vương phi được Hoàng thượng khâm điểm, là một nữ tử không biết giữ trong trắng cho mình cỡ nào, dối trá cỡ nào!
Tâm trạng Đại phu nhân nhất thời tốt lên, nha đầu thối, đây chính là ngươi tự làm tự chịu! Lại có thể mang thai con của nam nhân khác, Thất điện hạ mà biết chắc chắn sẽ ghét bỏ ngươi. Bà bảo Lưu quản gia cho mời Gia Cát Hồng Nhan đến dùng cơm tối, lại thấy Thanh La đến nhắn lại, cơ thể Đại tiểu thư khó chịu vì nguyệt tín đến, nên sẽ không đến.
Nguyệt tín của Gia Cát Hồng Nhan đến, Đại phu nhân càng thêm an tâm, áy náy bản thân lại có thể hoài nghi chính con gái của mình.
Sau khi trở về Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn bảo Mộc Tê tiêu một số tiền tìm một nữ tử mang thai về đây, mời nàng ấy ở lại Trục Nguyệt Hiên vài ngày.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Đại phu nhân thấy nha hoàn Nguyệt Lan và Tiểu Điệp của Trục Nguyệt Hiên lén lút từ bên ngoài trở về, trên tay hai người đều cầm thuốc. Hai nha đầu kia thấy gần đó không có ai, liền nhỏ giọng thì thầm: “Chuyện này nhất định không thể để cho Thất điện hạ biết.”
“Đúng vậy, Thất điện hạ mà biết tiểu thư mang thai con của nam nhân khác, nhất định sẽ tức giận mà giết chết tiểu thư.”
“Cũng có thể lắm, ta lo cho tiểu thư quá, không biết thuốc này có linh nghiệm không, có thể thuận lợi trục thai không, nếu không, nhất định sẽ bị Thất điện hạ phát hiện.”
“Ôi, nghe nói tết trùng cửu (mồng 9 tháng 9), Hoàng hậu nương nương sẽ lệnh các tiểu thư phu nhân tiến cung, tiểu thư nhất định phải mau chóng khỏe lại.”
“Đừng nói nữa, mau mang thuốc cho tiểu thư uống, trục thai ra ngoài quan trọng hơn.”
“Ừ, mau đi thôi.”
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!