XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG - Chương 244

83 lượt xem
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trang Du đã được người Mệnh Tộc đón đi rồi?” Bạch Thần Tinh lạnh lùng hỏi Bạch Huy.
Bạch Huy gật đầu: “Không sai.
Đi đúng lúc nhỉ!” Bạch Thần Tinh siết chặt tay, trong lòng tràn ngập phẫn hận với Trang Du, nếu không phải do Trang Du, có lẽ hắn đã sớm gặp được Diệp Thạch.
Diệp Thạch và Tâm Dương giống nhau như thế, hắn sao có thể không nhận ra được.
Nghĩ tới những nguy cơ mà Diệp Thạch gặp phải trong nửa năm nay, tâm tình Bạch Thần Tinh liền âm u.
Hình như Diệp Thạch rất chán ghét Trang Du thì phải.
Diệp Thạch cũng không phải là một người mang thù, đối mặt với Bạch Ly Phong nơi chốn ra tay với y, thiếu chút nữa đã hại chết y, thái độ của y đều vẫn thản nhiên; nhưng khi nhắc tới Trang Du, sự chán ghét trên gương mặt Diệp Thạch muốn che cũng che dấu không được.
Nghĩ đến chuyện hắn vậy mà lại tẩy kinh phạt tủy cho một người mà con hắn chán ghét tới thế, Bạch Thần Tinh liền cảm thấy hối hận.
Mệnh Tộc là một chủng tộc kỳ lạ, người của bộ tộc này rất giỏi về tranh đoạt và kiểm soát số mệnh.
Sau khi những tộc nhân Mệnh Tộc được sinh ra, có rất nhiều người sẽ bị đưa tới những nơi có lợi nhất cho việc huyết mạch Mệnh Tộc tranh đoạt số mệnh.
Bạch Thần Tinh nghe nói, có đôi khi cái chủng tộc này sẽ giết chết một vài đứa nhỏ còn trong tã lót của mấy gia tộc, rồi lấy đứa nhỏ của Mệnh Tộc tới thay thế. Chủng tộc Mệnh Tộc rất kỳ lạ, nó có thể dung hợp được huyết mạch của những gia tộc khác, cho dù những gia tộc đó có nghi ngờ, thế nhưng dù có nghiệm chứng huyết mạch thì cũng nhìn không ra vấn đề, như vậy đứa trẻ của Mệnh Tộc sẽ có thể trưởng thành trong một vài đại gia tộc.
Tương đương với việc, những gia tộc đó đầu nhập tài nguyên nuôi dưỡng đứa trẻ của Mệnh Tộc.
Phiền tới đại nhân vật của Mệnh Tộc tới đón, như vậy hẳn là lai lịch của Trang Du cũng không nhỏ, nhưng nếu Trang Du có lai lịch như vậy, vậy sao hắn lại bị đưa ra nước ngoài?
Bạch Thần Tinh vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, chợt nghĩ tới bức thư Khúc Tâm Dương lưu lại. Bạch Thần Tinh trước giờ không tin số mệnh, chỉ xem mệnh do ta không do trời, thế nhưng do chính Khúc Tâm Dương nói bát tự của Diệp Thạch không tốt, khiến Bạch Thần Tinh nhịn không được có vài phần không được tự nhiên.
Tâm Dương đã qua đời, giờ người mà hắn có thể bảo hộ cũng chỉ có huyết mạch của hắn và Tâm Dương mà thôi, Diệp Thạch tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Có lẽ, hắn nên đi tìm người kia.

Về phần Hạ Nhược Tuyết, con định làm thế nào?” Bạch Huy hỏi Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh nhíu mày phiền chán: “Cái gì mà làm thế nào? Hạ Nhược Tuyết có liên quan gì tới con sao?
Nhưng mà, người ta dù sao cũng đã đợi con nhiều năm như thế, con nhẫn tâm vậy sao?” Bạch Huy khẽ thở dài nói.
Bạch Thần Tinh cười lạnh: “Phụ thân, nếu ngài thích Hạ Nhược Tuyết như vậy, vậy không bằng ngài cưới nàng ta đi.
Khuôn mặt già nua của Bạch Huy ửng đỏ, tức giận quát nhẹ: “Con nói bậy bạ gì thế!
Bạch Thần Tinh lạnh lùng nhìn Bạch Huy, nói: “Con đã sớm nói với ngài rồi, con vàHạ Nhược Tuyết không có liên quan với nhau, và cũng sẽ không bao giờ có liên quan.Nếu ngài nhất định cứ muốn liên lụy không rõ với người ta thì đừng lôi con vào, không có chuyện gì liên quan tới con cả.
Bạch Thần Tinh siết chặt tay, Bạch Huy thế mà lại mang Hạ Nhược Tuyết đi tìm phiền toái với Diệp Thạch, Diệp Thạch mới bấy nhiêu chứ, y nhỏ như vậy, yếu như vậy, mà lại phải đối mặt với áp lực lớn như thế.
Con… Con sao có thể nói thế.” Sắc mặt Bạch Huy vừa xanh vừa đỏ.
Diệp Thạch là con của con, mà ngài là ông nội của yđó! Ngài mang Hạ Nhược Tuyết tới tìm phiền toái với y, đây là chuyện gì chứ?” Bạch Thần Tinh nóng nảy nói.
Diệp Thạch hẳn đã đoán được thân phận của hắn, cho dù là lúc vừa tới còn chưa biết, nhưng đã đến lâu như vậy, y hẳn cũng đoán được vài phần. Nếu y đã biết thân phận của mình, vậy tất nhiên cũng rõ ràng quan hệ của Bạch Huy và y. Y thế mà lại bị ông nội của mình tới tìm phiền toái.
Lúc đó tâm tình của Diệp Thạch như thế nào khi đối mặt với ông nội đang tạo áp lực với mình? Bạch Thần Tinh ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ.
Ta…” Bạch Huy ảm đạm thở dài, “Nếu như con nói cho ta biết rằng nó là con của con, thì ta sao có thể làm như vậy được, nó là cháu của ta mà! Con nghĩ ta rất thoải mái sao?”
Bạch Thần Tinh cúi đầu, khóe miệng nhếch lên cười thảm, đúng đúng đúng, mọi người đều đúng hết, chỉ có mình hắn là sai.
Năm đó, hắn để lại một mình Tâm Dương ở nước ngoài buồn bực mà chết, hắn khiến con trai của mình giãy dụa cầu sinh dưới tay tên ngụy quân tử Diệp Tầm, Diệp Thạch không phải là huyết mạch của Diệp Tầm, tên Diệp Tầm kia sao có thể đối tốt với y được.
… …
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k