XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG - Chương 254

145 lượt xem
Diệp Thạch khó hiểu hỏi Mộ Thần: “Có cách nào mà có thể không cần phá trận cũng đi được vào trong á?
Ngươi biết là vào thời thượng cổ, người ta làm thế nào để đi vào trong trận pháp không?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như là có một loại ngọc bội khắc họa trận pháp, nó có thể đồng hóa với trận pháp, mở ra một cái thông đạo lâm thời, sau đó có thể đi vào.
Mộ Thần gật đầu nói: “Không sai.”
Ngươi biết phương pháp làm ra loại ngọc bội đó sao? Ta nghe nói phương pháp đó đã thất truyền rồi mà?” Đôi mắt Diệp Thạch lấp lánh hỏi.
Mộ Thần nở nụ cười tràn đầy tự tin: “Thật ra phương pháp làm loại ngọc bội đó cũng không khó, chỉ có một chút thôi. Muốn làm ra ngọc bội thì người làm cần phải đồng thời tinh thông minh văn và trận pháp, mà ở thời thượng cổ, học thuật cũng không bị phân chia rõ ràng như hiện tại, có rất nhiều người tinh thông mấy môn học thuật một lúc, không giống bây giờ…
Vẻ mặt Diệp Thạch sùng bái nói: “Mộ Thần thật là lợi hại quá đi!
Mộ Thần lắc đầu nói: “Tạm thời đây chỉ là một ý tưởng mà thôi, cụ thể có thể làm được hay không thì còn phải nghiên cứu thêm một chút mới được. Thật sự thì, số tiền thù lao lần này so với vật bên trong thì đúng là gặp sư phụ.” Đôi mắt Mộ Thần nhanh chóng hiện lên ý lạnh.
Diệp Thạch đảo tròn mắt suy nghĩ, hỏi: “Mộ Thần, ngươi nhìn trúng thứ gì bên trong hả?
Mộ Thần thản nhiên gật đầu nói: “Thanh Như Hiểu Thiên.
Cặp mắt Diệp Thạch đột nhiên mở to: “Dị hỏa?! Trong đó có dị hỏa? Mộ Thần, làm sao ngươi biết được?!
Lànhờ Thanh Minh Diễm nhận ra được khí tức của nó, hẳnlà nó cũng nhận ra được dị hỏa trên người ta.” Thanh Minh Diễm rất tốt, nhưng trên bảng dị hỏa nó chỉ bài danh ở gần cuối, phẩm chất có hơi thấp. Nhưng Thanh Như Hiểu Thiên thì lại khác, nó chính là dị hỏa được bài danh thứ ba trên bảng dị hỏa. Nếu hắn có thể lấy được nó, vậy thực lực của hắn sẽ lập tức tăng mạnh.
Diệp Thạch đảo tròn mắt, có hơi buồn cười nói: “Ông ngoại nói máu của Linh tộc có thể thuần phục linh vật thiên địa, tỷ như là dị hỏa. Cho nên lúc trước ông mới tìm được Thanh Minh Diễm, còn nuôi dưỡng nó nữa.
Mộ Thần nhíu mày nhìn Diệp Thạch, nghiêm khắc quát: “Lời như thế đừng có tùy tiện nói ra, bằng không ngươi chết thế nào cũng không biết đâu!!
Diệp Thạch thè lưỡi, có chút ủy khuất lẩm bẩm: “Mộ Thần cũng không phải người ngoài mà.
Mộ Thần nhẹ hít một hơi: “Là ta không tốt, ta có hơi nặng lời.
Không sao đâu. Mà chúng ta nghiên cứu ra ngọc bội rồi trộm đi vào hả?” Diệp Thạch hỏi.
Tuy rằng làm như vậy thì có hơi không phúc hậu với Ô Phượng, nhưng vì Mộ Thần, không phúc hậu thì cũng chỉ đành không phúc hậu.
Mộ Thần lắc đầu nói: “Sợ là không dễ, Ô Phượng để lại nhiều người bên ngoài bí ngoại như vậy, mấy người đó cũng không phải ăn chay, chỉ cần trận pháp có một chút dao động là mấy người đó chạy tới ngay.
Diệp Thạch cắn môi: “Vậy làm sao bây giờ?
Mộ Thần híp mắt, trầm giọng nói: “Trước hẵng nghiên cứu ra ngọc bội đã rồi nói sau, nếu như không vào được, vậy có nghĩ bao nhiêu cũng chỉ uổng công.
Diệp Thạch gật đầu: “Nói cũng phải.
Hà Tĩnh Nguyệt ngồi ngoài bí ngoại nửa ngày mới thấy Trần Mộc kéo con dê hai sừng đi về, còn Diệp Thạch thì thần sắc như thường đi đằng sau Trần Mộc.
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Trần Mộc và Diệp Thạch, bỗng cảm thấy quan hệ hai người này có hơi kỳ lạ.
Diệp Thạch đưa mắt nhìn trận pháp, mở miệng hỏi Ô Phượng: “Ô tiền bối, thường thì những người trước kia từng dùng thời gian bao lâu để phá trận?
Ô Phượng bất đắc dĩ nói: “Ít thì mấy tháng, nhiều thì vài năm, nhưng trận pháp này như là xác rùa ý, đánh mãi không vỡ.
Diệp Thạch chầm chậm gật đầu, “ồ” một tiếng.
Diệp Thạch không lên tiếng nữa, đi qua một bên ngồi xuống, bắt đầu phác thảo đường văn trận pháp. Dưới Linh Văn Nhãn của Diệp Thạch, toàn bộ đường văn trận pháp đều hiện rõ ràng.
Còn Trần Mộc thì trốn qua một bên, hết sức tập trung nướng thịt dê.
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch hết sức tập trung phá trận, còn Trần Mộc lại không làm việc đàng hoàng mà đi nướng thịt dê, trên mặt không khỏi nóng lên.
Tuy rằng có chút chướng mắt với Trần Mộc không làm việc đàng hoàng, nhưng khi thịt dê được nướng xong, Hà Tĩnh Nguyệt lại một hơi ăn không ít, đương nhiên, người ăn nhiều nhất vẫn là Diệp Thạch, mà Ô Phượng cũng ăn không ít.
Tay nghề ngươi không tồi đấy.” Ô Phượng khen ngợi Trần Mộc.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k