CÁ MỰC HẦM MẬT - Chương 14: Tình địch!

89 lượt xem

Việt Quất trố mắt nhìn Đồng Niên, rồi lại nhìn cậu con trai đứng trước mặt, nhìn Đồng Niên, lại nhìn sang cậu kia...

"Ôi Demo của K&K kìa." Bên cạnh có người nhỏ giọng nói.

"Tôi rất thích anh ấy, anh ấy là một tiểu nam thần a."

Xì xầm xì xầm, bàn tán, vừa rồi khung cảnh huyên náo nên không để ý, xung quanh bắt đầu xì xào suy đoán vẻ hâm mộ cùng ánh mắt ghen tỵ: "Anh ấy nói lão đại, không phải là -"

"Gun có bạn gái rồi sao?"

"Không thể nào! Nam thần của tôi chẳng bao giờ gần phụ nữ đâu!!"
dien.dan.le.quy.don

...

"Vào...đó sao?" Vẻ mặt Đồng Niên không tin, nhỏ giọng hỏi lại.

Anh cho cô vào đó?

Thật...hay sao?

Bả vai đột nhiên truyền đến một cảm giác đau nhói, móng tay Việt Quất hung hăng nhéo cô: "Cá Mực Nhỏ, cậu trở thành vợ anh ta từ khi nào??? Là vợ của hắn sao? Trời ạ, tại sao tớ lại không biết hả?"

"Không có," Hai chữ này quá mập mờ... Trong nháy mắt, tai cô nóng lên, nhỏ giọng giải thích, "Cậu ta nói linh tinh đấy..."

"Chuyện này có thể nói linh tinh được hả?? Điện hạ!" Việt Quất nắm chặt tay, ra sức nhéo vào cánh tay cô, "Ba năm rồi! Chúng ta đã quen nhau ba năm rồi! Vậy mà cậu lại tìm một -"

Ách... Tìm một cái gì?

Lão đại sao?

Việt Quất bế tắc, vội vàng nhìn về phía cậu con trai kia: lão đại của cậu là từ hành tinh nào tới đây!

Toàn thân Demo bị dáng vẻ nổi giận của Việt Quất trấn áp, ngẩn người ra, cười gượng: "Chị dâu, chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu rồi." Bởi vì có fan hâm mộ ở đây, nên từ đầu đến cuối cậu ta vẫn giữ vẻ mặt vô cùng đứng đắn, giọng ngày càng thấp xuống, "Hôm nay lão đại... tâm tình không được tốt lắm." Nói xong, dò xét nhìn Đồng Niên, chờ đợi cô sẽ trở thành ngọn cỏ cứu mạng đám rơm rạ họ đi vào họng súng.

Nếu không, không biết lão đại lại trở thành một con thiêu thân nổi giận, hủy hoại bọn họ.

Đồng Niên cảm thấy, bả vai của mình sắp vỡ vụn ra rồi...

Một mặt cô thấp thỏm lo lắng, một mặt thì sợ hãi sức mạnh của Việt Quất, nhỏ giọng hỏi: "Vậy, tôi có thể đưa bạn mình cùng vào trong được không?"

"Không thành vấn đề," Demo lập tức vui vẻ ra mặt, "Bạn của chị dâu, tuyệt đối có thể."

Cậu ta lui về phía sau một bước.

Ra hiệu cho Đồng Niên đi ra khỏi phía sau lưng bảo vệ, sau đó cười với Việt Quất, rồi xoay người đi dẫn đường. Những người xung quanh nhìn trừng trừng cô, rồi lại bị bảo vệ đẩy ra phía sau, cô và Việt Quất vốn cũng đã quen với tình huống này, thỉnh thoảng có lên sân khấu biểu diễn cũng hơi mất bình tĩnh, dù sao ở trên đất quê nhà vẫn được hân hoan chào đón hơn.

Bây giờ...

Quả thực là thù địch của công chúng, phải thật cẩn thận.

Nhưng đây chỉ là cảm nhận của Việt Quất.

Đồng Niên đã sớm ôm chặt lấy chiếc ba lô nhỏ của mình, đi như bay về phía trước, tim đập liên hồi, cố gắng quên đi ánh mắt xung quanh...

Bọn họ đi vào, khung cảnh trước mắt rộng mở, một căn phòng nghỉ rất lớn, rất nhiều người ngồi bên trong.

Phụ nữ trong khu VIP này rất ít, tổng cộng chỉ có mấy người, bỗng nhiên có hai cô gái đi vào từ cửa chính, nên hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Đồng Niên lặng lẽ quan sát xung quanh, khắp nơi đều là đủ loại màu sắc quần áo thể thao của câu lạc bộ, từ mười mấy tuổi đến hai mươi tuổi, nhưng ở xa xa còn có một người đàn ông ngồi một mình ở hàng đầu tiên đang uống nước...

Thật sự là, quá manly.

Việt Quất vẫn nắm thật chặt cánh tay của cô, đến khi nhìn thấy Gun, lắp bắp hỏi: "Đó, đó, đợi chút, người đó, không phải là thần gun của chồng tớ sao?"

Thật muốn xin một chữ ký lên áo, một năm cũng không cần giặt nữa!

"Ừ..." Đồng Niên ôm túi, nhỏ giọng trả lời, "Là anh ấy."

"Cá Mực Nhỏ," Việt Quất chợt dừng bước, dùng ánh mắt thành khẩn nhất, nhìn thật sâu vào mắt cô, "Mặc kệ người đàn ông của cậu là ai, bảo anh ta nhất định phải xin chữ ký của Gun giúp tớ, cho chồng tớ một chữ ký của Gun đi, xin cậu đấy, có được không, được không."

"..." Phải giải thích thế nào đây.

"Cái đó," Demo còn tưởng rằng Đồng Niên đang do dự, tốt bụng nói tiếp, "Yên tâm đi, mặc dù lão đại chưa ký tên cho ai bao giờ... Nhưng bạn của chị dâu thì nhất định anh ấy sẽ nể mặt." Cậu ta cười ha ha.

!!!!

Trước mặt Việt Quất bỗng tối sầm lại: "Cậu ta vừa nói gì..."

"Thì..." Đồng Niên cảm giác mình thật sự siêu cấp vô tội, " Thì, lão đại của cậu ta chính là Gun đó."

!!!!

"Nam thần của chồng tớ là người đàn ông của cậu sao?!" Việt Quất như muốn ngất đi.

"Thì..." Đồng Niên cảm thấy mình sẽ bị đánh chết, vội vàng nhỏ giọng cầu xin tha thứ, "Tớ thề, không phải là không nói cho cậu biết đâu. Tớ thật sự... chỉ gặp anh ấy có hai lần, hôm nay là lần thứ ba..."

!!!!

"Hai lần là thu phục rồi sao?" Cả người Việt Quất bắt đầu nóng lên.

Demo cảm giác dường như mình đang nghe một bí mật ghê gớm.

Nếu như nói đây là lần thứ ba, lần trước là lần thứ hai gặp mặt, vậy nghĩ lại, lão đại chỉ gặp mặt lần đầu tiên đã giải quyết được chị dâu rồi ư??!! Đây là hiệu suất gì vậy?! Toàn thân cậu ta đầy nhiệt huyết, trong đầu toàn ý nghĩ kỳ quái, không thể chờ đợi để chia sẻ với lão đại và chị dâu đã nói ra bí mật, liền ho khan một tiếng: "Chị dâu, em phải rút lui đây." Nói xong chạy đi.

Cậu ta nhanh chóng trốn đi, sau đó chui vào đám người của K&K.Để lại Đồng Niên và Việt Quất đứng bên cạnh đang tức tối nhìn cậu ta thật bất thường...

Cô mãi mới tỉnh táo hơn một chút, suy nghĩ về tình hình bây giờ, nhỏ giọng giải thích: "Anh ấy... Tính cách không được tốt lắm, lát nữa cậu đừng hỏi gì cả, tớ...trở về sẽ giải thích cho cậu được không?"

Nhưng, giải thích gì đây T.T

Thôi, trở về rồi tính sau.

Việt Quất lập tức hiểu ý, gật đầu, suy nghĩ một lát, lại cảm thấy không đúng: "Không đúng, Cá Mực Nhỏ, cậu không biết kiềm chế anh ta sao? Tính cách của anh ấy không tốt, cậu liền chiều theo anh ta? Cái này không đúng, cái này không được, đàn ông càng quen thói càng hư đó -"

"Trở về rồi hãy nói được không?" Cô muốn khóc.

"À, à, yên tâm đi," Việt Quất ra vẻ khóa miệng lại, "Bảo đảm tớ sẽ giả chết, tuyệt đối không quầy rầy hai người tâm sự đâu."

...

Cô đã quyết định không thèm giải thích nữa.

Từ từ lại gần trước mặt anh, rồi dừng lại: "Anh... tìm tôi hả?"

Gun đang cầm một chiếc bình giữ nhiệt màu đen, rót cho mình cốc nước, thấy cô, rồi lại nhìn người xa lạ đứng sau lưng cô, sắc mặt không vui.

"Đây là bạn của tôi," Đồng Niên giải thích rõ, "Cô ấy và tôi đi cùng với nhau."

"Ngồi đi." Anh nói bình thản, giọng anh hơi khàn.

"Được thôi." Đồng Niên kéo tay áo Việt Quất, đi vòng ra sau anh một hàng ghế.
Người phía sau đã mưa dầm thấm đất (nghe quen tai, nhìn quen mắt), nghe vô số chuyện kể về thần Gun từ chồng mình, biết tính cách anh ta vốn rất lạnh lùng, không nghĩ rằng người đàn ông này lại kiệm lời như vậy, đi theo Đồng Niên ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Để bạn cô ngồi hàng sau đi, cô qua đây." Gun đưa lưng về phía họ, tự nhiên nói thêm. Giọng nói của anh vốn đã khàn khàn, bây giờ nghe như đang bị cảm, càng lộ vẻ không dễ tiếp cận.

Cô hơi khó xử, nhìn về phía Việt Quất.

Việt Quất nở nụ cười, ánh mắt nhìn với vẻ: cứ tự nhiên, hãy coi tớ là không khí.
Lúc này cô mới yên tâm hơn, lại cẩn thận quay lại, nhìn ghế ngồi bên cạnh Gun, đang suy nghĩ anh có để cô ngồi sát gần mình... còn cách một chỗ ngồi...

Gun nhíu mày, không biết tại sao cô còn đứng ngây ra đó.

Cô lập tức ngừng suy tư, mặt hơi nóng lên, ngồi xuống bên cạnh.

Dù sao... cũng là anh cho mình ngồi...

Cô nghĩ thầm.

Anh tiếp tục uống nước, thấy hơi nhức đầu.

Từ khi tên tiểu tử thối kia làm ầm ĩ lên, nói nhìn thấy chị dâu, rồi tranh luận nhao nhao lên, chỉ trích anh lãnh khốc vô tình, không biết thương hoa tiếc ngọc, để nữ chủ nhân của K&K đứng ở khu vực của fan hâm mộ...

Đau họng, thật sự chẳng muốn nói nhảm với bọn họ.

Nhìn tình hình này, nhất thời cả hội đều không yên tĩnh được, bảo Demo đi ra ngoài, gọi cô vào đây cùng xem thi đấu.

Quả nhiên rất hữu hiệu, bây giờ không còn ầm ĩ nữa.

Chỉ có điều... Phải giải thích cho cô hiểu một cách hợp lý.

"Thành viên của đội rất thích cô." Anh chợt mở miệng.

"Hả?" Tôi có quen biết bọn họ sao?

"Cho nên," Anh nở nụ cười, nói thật, "Bọn họ muốn mời cô xem thi đấu miễn phí."

"À," Cô cố che giấu đi sự thất vọng của mình, "Cảm ơn."

Anh nhận ra: "Sao? Không muốn xem?"

"Không," Cô vội lắc đầu, "Muốn xem."

"Vậy chờ mười phút nữa, đi chung ngồi cùng bàn với tôi."

Cô gật đầu, sau đó nghe lời ôm chiếc túi của mình, yên tĩnh ngồi chờ.

Chờ...

Tiện thể, lặng lẽ liếc mắt nhìn sang.

Hử, lại chơi điện thoại?

Chơi rất giỏi a...

Không phát hiện ra?

Lại nhìn anh.

...

Người bên cạnh tay trái đang chơi trò chơi mới tải, tay phải vẫn cầm cốc giấy, uống từng ngụm nước. Từ đầu đến cuối anh đều biết Đồng Niên đang nhìn mình, cho đến khi...

Bị cô nhìn chăm chú cảm thấy có chút mất bình tĩnh, giương mắt lên, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô.

!!!!

Bị phát hiện rồi.....
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k