Gia Cát Linh Ẩn - Chương 330: Phá hỏng chuyện tốt
青梅 | Chat Online | |
26/07/2019 21:15:04 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
85 lượt xem
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 331: Đập bể cho ta (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 332: Xem ai ác hơn (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 329: Diệp Thần của Thánh điện (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 328: Bồi bản vương một đêm (Truyện ngôn tình)
“Đây, Lão Liên bảo nô tì giao cho người.” Nói xong, A Cần lấy ra một bình dược, đổ ra một viên đan dược hình tròn, “Lão Liên nói, mỗi ngày Thần phi nương nương đều cho Hoàng Thượng dùng, ông ấy thật vất vả mới giấu được một viên, không tiện đi kiểm tra nên mới đưa đến xin Vương phi nương nương xem một chút.”
“Ta biết rồi.” Sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn ngưng trọng, hy vọng không phải là độc dược.
Nàng triệu một đại phu tới, để cho ông ấy kiểm tra phương pháp bào chế viên đan dược này.
Đại phu đem đan dược ngửi ngửi, lại dùng tay bóp vụn ra, nếm nếm. Vừa nếm vừa ghi chép vào bên cạnh. Cuối cùng cùng cho ra được đơn thuốc.
“Có vấn đề gì không?”
“Vương phi nương nương, đan dược này ở đâu mà có?” Vẻ mặt đại phu ngưng trọng.
“Là của một bằng hữu cho ta.”
Đại phu vẻ mặt không tốt hỏi lại, rồi nói ra tình hình thực tế, “Vương phi nương nương, thật không dám giấu diếm, là thuốc bổ. Nếu như đúng bệnh hốt thuốc mà thỉnh thoảng dùng một ít thì có thể giảm bót mệt nhọc, ích khí dưỡng thần. Nhưng nếu như dùng trong thời gian dài với liều lượng nhiều thì sẽ thành ỷ lại, còn có thể khiến cho tinh thần uể oải, đau đầu choáng váng, làm cho sức chống cự giảm xuống, sau đó từ từ lấy đi tính mạng của người đó.”
“Một viên là liều lượng nhiều hay ít?”
“Rất lớn. Liều lượng thuốc như thế này là dùng cho giai đoạn cuối. Nếu một ngày hai viên thì tiểu nhân nghĩ người uống thuốc rất nhanh sẽ….” Đại phu không nói thêm gì nữa. Vương phi là người vô cùng thông minh, đương nhiên sẽ hiểu được ý của ông.
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi. Chuyện này không được nói cho bất kì ai ! »
“Tiểu nhân hiểu được, tiểu nhân cáo lui.”
Trong lòng đột nhiên hừng hực lửa giận. Nàng đã sớm nhìn ra Hoàng Thượng có gì đó không thích hợp, hóa ra là có chuyện như vậy. Chu Tuyết Tranh, Sở Lăng Hiên, các ngươi đúng là ác độc mà. Lời nói của đại phu làm cho nàng ý thức được Hoàng Thượng đã ỷ lại đan dược rất nghiêm trọng, phải nghĩ biện pháp mới được.
Nàng gọi A Cần đến, bảo bà nghĩ cách gọi Liên công công ra ngoài gặp nàng.
A Cần hẹn ở một quán trà bí mật
“Vương phi nương nương, có phải là đan dược có vấn đề không? Liên công công vội vàng hỏi.
Gia Cát Linh Ẩ gật gật đầu, “Thuốc này, một ngày Hoàng Thượng dùng nhiều hay ít?”
“Ba viên.”
“Ba viên?” Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc. Đại phu nói hai viên cũng đã đủ lấy mạng, ba viên, vậy Hoàng Thượng… “Mỗi ngày đều là Thần phi mang tới?”
“Vâng, hiện tại Thần phi mỗi ngày đều nghỉ tạm ở tẩm cung Hoàng Thượng, không thấy nương nương trong một chốc là Hoàng Thượng sẽ tìm nương nương khắp nơi. Mỗi ngày vào sáng trưa tối thì bọn tiểu nhân đều sẽ cho Hoàng Thượng dùng loại thuốc này.”
“Ta biết rồi.”
Mọi chuyện so với sự tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn. Hoàng Thượng đang ở tình trạng nguy hiểm, nàng không thể để Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh hoành hàng được.
“Có cách nào đổi thuốc được không? Hoặc là không cho Hoàng Thượng dùng?”
“Vương phi nương nương, mặc dù nô tài hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng vài chục năm, nhưng chung quy vẫn là phận nô tài, không dám cãi lại ý chỉ của Thần phi nương nương. Nếu như Vương phi nương nương….”
“Ta biết nên làm thế nào rồi.”
Trong lòng Cát Linh Ẩn đã có biện pháp. Sau khi Hoàng hậu mất , nàng cũng không tiến cung thỉnh an, nhớ tới mấy ngày nay không gặp Hoàng Thượng rồi nên nàng liền hồi phủ ôm tiểu Thế tử tiến cung.
Tẩm cung của Hoàng Thượng có thị vệ canh giác. Nhìn thấy người đến là Gia Cát Linh Ẩn, bọn họ hành lễ nhưng cũng không cho vào.
“Bản vương phi không thể vào?”
“Bẩm Vương phi, Thần phi nương nương có lệnh, không có sự đồng ý của nương nương thì không cho bất kì ai vào trong.” Thị vệ trả lời. Ai mà chẳng biết Hoàng Thượng sủng Thần phi, bọn họ đương nhiên phải nghe theo.
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn trùng xuống một chút, đây không phải là giam lỏng Hoàng Thượng sao?
“Tiểu thế tử muốn gặp gia gia cũng không được?”
“Thất vương phi không nên làm khó chúng tiểu nhân, tiểu nhân cũng phụng mệnh làm việc.”
“Hay cho một câu phụng mệnh làm việc!” Gia Cát Linh Ẩn xuất ra lệnh bài Hoàng Thượng ban cho, dán lên trước mặt tên thi vệ kia, “Nhận ra không?”
“Nhận ra, nhận ra!” Sau lưng thị vệ chợt lạnh, liên tục gật đầu. Nhìn thấy lệnh bài giống như gặp được Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đương nhiên lớn hơn so với Thần phi nương nương rồi, “Thất vương phi, xin mời!”
Gia Cát Linh Ẩn thu lại tức giận, hừ một tiếng rồi đi vào.
“Hoàng Thượng, không nên mà, tới giờ người uống thuốc rồi.”
“Không uống thuốc, ăn nàng trước!”
Nghe tấy tiếng cười đùa trong phòng, Gia Cát Linh Ẩn đầu đầy vạch đen, đứng ở gian ngoài, chờ bọn họ vui sướng xong rồi mới đi vào.
“Hoàng Thượng, uống thuốc trước đã, nào, thần thiếp đút cho người.”
Không được, không thể lại để cho Hoàng Thượng uống loại thuốc này thêm nữa. Nàng đau lòng nhìn tiểu Thế tử, bảo bối, thực xin lỗi, ta cũng là vì gia gia của ngươi thôi. Tay nàng véo lên lưng tiểu Thế tử một cái, tiểu Thế tử lập tức khóc oa oa.
Quả nhiên, tiếng khóc của đứa nhỏ nhất thời làm phiền đến hai người đang hứng trí bên trong. Chu Tuyết Tranh bình tĩnh đi tới, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn không khỏi trừng mắt liếc thị vệ một cái, đồ ngu xuẩn vô dụng!
“Người không nên trách bọn họ, ta có cái này!” Lệnh bài ở trước mắt nàng nhoáng lên một cái, lại lập tức thu hồi lại, “Tiểu Thế tử muốn gặp gia gia cho nên ta mang nó tới đây, Thần phi nương nương chắc sẽ không ngăn cản chứ?”
“Nó còn nhỏ như vậy thì biết cái gì, biết ai là gia gia chứ?” Chu Tuyết tranh có chút hổn hển lại phải kiềm chế lửa giận lại.
“Đương nhiên biết.”
Nói xong, liền đi qua Chu Tuyết Tranh rồi đi vào trong.
Nói đến cũng lạ, nhìn thấy Sở Kim Triêu tiểu Thế tử liền nín khóc mỉm cười, nhìn ông cười khanh khách.
“Hoàng Thượng, tiểu Thế tử vẫn khóc nháo không ngừng, thần nữ đoán là nó nhớ người, thật không nghĩ tới lại đúng như vậy. Thần nữ tự tiện tiến cung, xin Hoàng Thượng trách phát.”
“Tốt lắm, tốt lắm, trách phạt cái gì chứ. Mau mang đứa nhỏ cho ta!”
Tiểu Thế tử ghé vào trong ngực ông, nghịch ngợm dùng tay nhỏ bé giật chòm râu ông, càng không ngừng cười. Tinh thần Sở Kim Triêu cũng tốt lên, đứa con mất, có thể nhìn thấy tôn tử cũng là một loại an ủi.
Có Gia Cát Linh Ẩn ở đây, Chu Tuyết Tranh cũng không nhắc lại chuyện uống thuốc, ngộ nhỡ bị xú nha đầu này phát hiện thì tiêu đời, ngàn vạn lần không thể được, nếu không chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bỗng nhiên, hai tay Sở Kim Triêu ôm đầu, không ngừng đấm đá. Tiểu Thế tử không có ai ôm, thấy sẽ rơi từ trên giường xuống, Gia Cát Linh Ẩn liền nhanh tay lẹ mắt tiếp được.
“Tranh nhi, mau lấy thuốc đến đây cho trẫm, trẫm cảm thấy như muốn chết.” Sở Kim Triêu thống khổ nói.
“Hoàng Thượng…” Chu Tuyết Tranh do dự, cho ông, có khả năng sẽ bị bại lộ. Con mắt xoay chuyển, suy nghĩ biện pháp, “Thất vương phi, phiền ngươi ra ngoài mang nước vào đây.”
“Được!”
Gia Cát Linh Ẩn đi ra ngoài, rất nhanh bưng một chén nước vào. Nhìn thấy Chu Tuyết Tranh đang muốn đưa thuốc cho Sở Kim Triêu, nàng bỗng nhiên quát to một tiếng.
Viên thuốc rơi xuống, Chu Tuyết Tranh bất mãn nhìn nàng một cái, “Gọi cái gì?”
“Ta cứ tưởng là nhìn thấy con chuột. Nhất định là do mắt có vấn đề rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn đi tới, nhặt viên thuốc dưới đất lên. “Đây.”
Chu Tuyết Tranh liếc mắt nhìn nàng một cái, lấy viên thuốc đưa cho Hoàng Thượng uống vào. Thấy nàng không có phát hiện gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Uống thuốc xong Hoàng Thượng liền ngủ. Gia Cát Linh Ẩn ôm tiểu thế tử ra phòng ngoài ngồi xuống, không có ý định rời đi. Nàng âm thầm sờ sờ viên thuốc bị thay thế. Bây giờ, mỗi bước đi của nàng đều phải khẽ khàng. Thế cục trong cung gần như đã bị Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh nắm trong tay. Người của phe Thất vương đang cố gắng chạy vạy khắp nơi, Sở Lăng Thiên lại không ở đây nên cần phải có phần nỗ lực hơn nữa.
“Thế nào, Thất vương phi còn không đi?”
“Thần phi nương nương, không phải là ta không đi mà là tiểu Thế tử không muốn đi.”
“Vậy ngươi cứ ở chỗ này mà ngốc một mình đi, bản cung có việc, đi ra ngoài trước một chút.”
“Xin nương nương cứ tự nhiên.”
Lúc trời chạng vạng tối, Chu Tuyết Tranhh trở về, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn còn chưa đi thì không khỏi nhíu mày, nàng rốt cuộc muốn làm gì?
“Sao còn ở đây?”
“Ta vừa đi thì tiểu Thế tử sẽ khóc lên.”
“Bản cung không tin nó lại có thể biết.”
“Hoàng Thượng phải uống thuốc, nương nương vẫn nên nhanh tới chăm sóc cho Hoàng Thượng đi.”
“Hừ!”Chu Tuyết Tranh đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại. Đang chuẩn bị cho Hoàng Thượng uống thuốc, đột nhiên trong đầu nàng nảy lên một ý tưởng.
Nàng đi tới, đưa một viên thuốc cho Gia Cát Linh Ẩn, “Buổi tối bản cung có việc, không thể ở đây chăm sóc Hoàng Thượng được, viên thuốc này lát nữa cho Hoàng Thượng uống vào. Bên cạnh Hoàng Thượng lúc nào cũng cần phải có người, một giây đồng hồ cũng không được vắng mặt, hiểu chưa?”
“Nương nương đi đi, không sao.”
Chu Tuyết Tranh cười lạnh một cái, nếu như vậy thì để ngươi đưa tiễn ông ấy một đoạn vậy. Chuyện nàng phải làm đó là để cho những người khác chứng kiến giờ khắc này. Nước Lăng Nguyệt không lâu nữa sẽ tơi vào tay nàng cùng Sở Lăng Hiên.
“Thân thể bản cung có chút không khỏe, nếu như tiểu Thế tử không muốn đi vậy thì ngươi ở lại đây cùng chăm sóc Hoàng Thượng với ban cung, thế nào?”
“Theo sự an bài của nương nương.”
“Vậy ngươi trông coi cho tốt, bản cung ra ngoài trước.”
“Mời người.”
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, ở lại trong này không đi lại đúng với ý của nàng. Nàng đoán được bước tiếp theo Chu Tuyết Tranh muốn làm cái gì. Nàng ta cho Hoàng Thượng uống thuốc, liều lượng một ngày ba viên, có thể nói kế hoạch cuối cùng của bọn họ chính là rơi vào mấy ngày này.
Chắc chắn là Chu Tuyết Tranh đi rồi, Gia Cát Linh Ẩn đi vào, Sở Kim Triêu nhìn qua, ý thức có chút mơ hồ. Nghe thấy tiếng bước chân ông hơi mở to mắt hơn, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ (Kinh ngạc, vui mừng).
“Tam nha đầu.”
“Hoàng Thượng, người thấy trong người thế nào?”
“Thần phi đầu?”
“Đã ra ngoài rồi ạ.”
“A.” Sở Kim Triêu nhắm mắt lại, nặng nề ngủ tiếp.
Tẩm cung Chu quý phi. Sở Lăng Hiên đang chờ tin tức của nàng. Vốn mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, qua hai ngày nữa sẽ xong mọi việc, nhưng mà nửa đường lại nhảy ra Gia Cát Linh Ẩn. Nhưng mà như vậy cũng tốt, mượn đao giết người, một công đôi việc.
“Tình hình thế nào? Cấm quân đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tùy thời là có thể tiến cung.” Sở Lăng Hiên nói. Nghĩ tới nhiều năm chuẩn bị, ngay lập tức có thể thành công khiến hắn không khỏi hưng phấn.
“Có chút vấn đề.” Chu Tuyết Tranh trầm ngâm
“Vấn đề gì?”
“Gia Cát Linh Ẩn tiến cung, bây giờ nàng ta ở lại tẩm cung của Hoàng Thượng, còn mang theo con của Sở Lăng Dực, chỉ sợ kế hoạch bị thay đổi.”
“Cái gì?” Sở Lăng Hiên bỗng nhiên đứng lên, “Sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở đó? Đuổi nàng đi đi!”
“Từ buổi sáng cho đến bây giờ, bản cung thấy nàng ta không có ý định rời đi. Lục điện hạ, ra quyết định cuối cùng đi, muốn giang sơn hay muốn nàng ta? Nếu như nàng ta vẫn không đi thì mọi chuyện sẽ rất khó khăn.” Chu Tuyết Tranh có chút đăm chiêu nhìn Sở Lăng Hiên. Gia Cát linh Ẩn nàng nhất định sẽ không để sống sót.
“Bản vương đã nói rồi, bản vương đều muốn!”
“Nhưng mà hiện tại phải đưa ra lựa chọn! Nàng ta sẽ hủy hoại toàn bộ kế hoạch của chúng ta! Cả ngày hôm nau, vì nàng ta cứ canh giữ bên người Hoàng Thượng nên bản cung căn bản không thể có cơ hội cho Hoàng Thượng uống thuốc được. Không biết nàng ta còn muốn ngồi canh giữ ở đó bao lâu nữa.” Vì đạt được mục đích, Chu Tuyết Tranh cố ý nói dối, đem mọi chuyện nói thành nghiêm trọng hơn, “Thời gian cấp bách, Lục điện hạ nên nhanh chóng quyết định đi! Nếu qua hai ngày nữa không động thủ thì sẽ muộn mất.”
Sở Lăng Hiên trầm tư một lát, nói, “Giang sơn mới là thứ bản vương cần. Nàng, ngươi nghĩ biện pháp xử lý đi.”
“Ta biết rồi.” Sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn ngưng trọng, hy vọng không phải là độc dược.
Nàng triệu một đại phu tới, để cho ông ấy kiểm tra phương pháp bào chế viên đan dược này.
Đại phu đem đan dược ngửi ngửi, lại dùng tay bóp vụn ra, nếm nếm. Vừa nếm vừa ghi chép vào bên cạnh. Cuối cùng cùng cho ra được đơn thuốc.
“Có vấn đề gì không?”
“Vương phi nương nương, đan dược này ở đâu mà có?” Vẻ mặt đại phu ngưng trọng.
“Là của một bằng hữu cho ta.”
Đại phu vẻ mặt không tốt hỏi lại, rồi nói ra tình hình thực tế, “Vương phi nương nương, thật không dám giấu diếm, là thuốc bổ. Nếu như đúng bệnh hốt thuốc mà thỉnh thoảng dùng một ít thì có thể giảm bót mệt nhọc, ích khí dưỡng thần. Nhưng nếu như dùng trong thời gian dài với liều lượng nhiều thì sẽ thành ỷ lại, còn có thể khiến cho tinh thần uể oải, đau đầu choáng váng, làm cho sức chống cự giảm xuống, sau đó từ từ lấy đi tính mạng của người đó.”
“Một viên là liều lượng nhiều hay ít?”
“Rất lớn. Liều lượng thuốc như thế này là dùng cho giai đoạn cuối. Nếu một ngày hai viên thì tiểu nhân nghĩ người uống thuốc rất nhanh sẽ….” Đại phu không nói thêm gì nữa. Vương phi là người vô cùng thông minh, đương nhiên sẽ hiểu được ý của ông.
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi. Chuyện này không được nói cho bất kì ai ! »
“Tiểu nhân hiểu được, tiểu nhân cáo lui.”
Trong lòng đột nhiên hừng hực lửa giận. Nàng đã sớm nhìn ra Hoàng Thượng có gì đó không thích hợp, hóa ra là có chuyện như vậy. Chu Tuyết Tranh, Sở Lăng Hiên, các ngươi đúng là ác độc mà. Lời nói của đại phu làm cho nàng ý thức được Hoàng Thượng đã ỷ lại đan dược rất nghiêm trọng, phải nghĩ biện pháp mới được.
Nàng gọi A Cần đến, bảo bà nghĩ cách gọi Liên công công ra ngoài gặp nàng.
A Cần hẹn ở một quán trà bí mật
“Vương phi nương nương, có phải là đan dược có vấn đề không? Liên công công vội vàng hỏi.
Gia Cát Linh Ẩ gật gật đầu, “Thuốc này, một ngày Hoàng Thượng dùng nhiều hay ít?”
“Ba viên.”
“Ba viên?” Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc. Đại phu nói hai viên cũng đã đủ lấy mạng, ba viên, vậy Hoàng Thượng… “Mỗi ngày đều là Thần phi mang tới?”
“Vâng, hiện tại Thần phi mỗi ngày đều nghỉ tạm ở tẩm cung Hoàng Thượng, không thấy nương nương trong một chốc là Hoàng Thượng sẽ tìm nương nương khắp nơi. Mỗi ngày vào sáng trưa tối thì bọn tiểu nhân đều sẽ cho Hoàng Thượng dùng loại thuốc này.”
“Ta biết rồi.”
Mọi chuyện so với sự tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn. Hoàng Thượng đang ở tình trạng nguy hiểm, nàng không thể để Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh hoành hàng được.
“Có cách nào đổi thuốc được không? Hoặc là không cho Hoàng Thượng dùng?”
“Vương phi nương nương, mặc dù nô tài hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng vài chục năm, nhưng chung quy vẫn là phận nô tài, không dám cãi lại ý chỉ của Thần phi nương nương. Nếu như Vương phi nương nương….”
“Ta biết nên làm thế nào rồi.”
Trong lòng Cát Linh Ẩn đã có biện pháp. Sau khi Hoàng hậu mất , nàng cũng không tiến cung thỉnh an, nhớ tới mấy ngày nay không gặp Hoàng Thượng rồi nên nàng liền hồi phủ ôm tiểu Thế tử tiến cung.
Tẩm cung của Hoàng Thượng có thị vệ canh giác. Nhìn thấy người đến là Gia Cát Linh Ẩn, bọn họ hành lễ nhưng cũng không cho vào.
“Bản vương phi không thể vào?”
“Bẩm Vương phi, Thần phi nương nương có lệnh, không có sự đồng ý của nương nương thì không cho bất kì ai vào trong.” Thị vệ trả lời. Ai mà chẳng biết Hoàng Thượng sủng Thần phi, bọn họ đương nhiên phải nghe theo.
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn trùng xuống một chút, đây không phải là giam lỏng Hoàng Thượng sao?
“Tiểu thế tử muốn gặp gia gia cũng không được?”
“Thất vương phi không nên làm khó chúng tiểu nhân, tiểu nhân cũng phụng mệnh làm việc.”
“Hay cho một câu phụng mệnh làm việc!” Gia Cát Linh Ẩn xuất ra lệnh bài Hoàng Thượng ban cho, dán lên trước mặt tên thi vệ kia, “Nhận ra không?”
“Nhận ra, nhận ra!” Sau lưng thị vệ chợt lạnh, liên tục gật đầu. Nhìn thấy lệnh bài giống như gặp được Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đương nhiên lớn hơn so với Thần phi nương nương rồi, “Thất vương phi, xin mời!”
Gia Cát Linh Ẩn thu lại tức giận, hừ một tiếng rồi đi vào.
“Hoàng Thượng, không nên mà, tới giờ người uống thuốc rồi.”
“Không uống thuốc, ăn nàng trước!”
Nghe tấy tiếng cười đùa trong phòng, Gia Cát Linh Ẩn đầu đầy vạch đen, đứng ở gian ngoài, chờ bọn họ vui sướng xong rồi mới đi vào.
“Hoàng Thượng, uống thuốc trước đã, nào, thần thiếp đút cho người.”
Không được, không thể lại để cho Hoàng Thượng uống loại thuốc này thêm nữa. Nàng đau lòng nhìn tiểu Thế tử, bảo bối, thực xin lỗi, ta cũng là vì gia gia của ngươi thôi. Tay nàng véo lên lưng tiểu Thế tử một cái, tiểu Thế tử lập tức khóc oa oa.
Quả nhiên, tiếng khóc của đứa nhỏ nhất thời làm phiền đến hai người đang hứng trí bên trong. Chu Tuyết Tranh bình tĩnh đi tới, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn không khỏi trừng mắt liếc thị vệ một cái, đồ ngu xuẩn vô dụng!
“Người không nên trách bọn họ, ta có cái này!” Lệnh bài ở trước mắt nàng nhoáng lên một cái, lại lập tức thu hồi lại, “Tiểu Thế tử muốn gặp gia gia cho nên ta mang nó tới đây, Thần phi nương nương chắc sẽ không ngăn cản chứ?”
“Nó còn nhỏ như vậy thì biết cái gì, biết ai là gia gia chứ?” Chu Tuyết tranh có chút hổn hển lại phải kiềm chế lửa giận lại.
“Đương nhiên biết.”
Nói xong, liền đi qua Chu Tuyết Tranh rồi đi vào trong.
Nói đến cũng lạ, nhìn thấy Sở Kim Triêu tiểu Thế tử liền nín khóc mỉm cười, nhìn ông cười khanh khách.
“Hoàng Thượng, tiểu Thế tử vẫn khóc nháo không ngừng, thần nữ đoán là nó nhớ người, thật không nghĩ tới lại đúng như vậy. Thần nữ tự tiện tiến cung, xin Hoàng Thượng trách phát.”
“Tốt lắm, tốt lắm, trách phạt cái gì chứ. Mau mang đứa nhỏ cho ta!”
Tiểu Thế tử ghé vào trong ngực ông, nghịch ngợm dùng tay nhỏ bé giật chòm râu ông, càng không ngừng cười. Tinh thần Sở Kim Triêu cũng tốt lên, đứa con mất, có thể nhìn thấy tôn tử cũng là một loại an ủi.
Có Gia Cát Linh Ẩn ở đây, Chu Tuyết Tranh cũng không nhắc lại chuyện uống thuốc, ngộ nhỡ bị xú nha đầu này phát hiện thì tiêu đời, ngàn vạn lần không thể được, nếu không chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bỗng nhiên, hai tay Sở Kim Triêu ôm đầu, không ngừng đấm đá. Tiểu Thế tử không có ai ôm, thấy sẽ rơi từ trên giường xuống, Gia Cát Linh Ẩn liền nhanh tay lẹ mắt tiếp được.
“Tranh nhi, mau lấy thuốc đến đây cho trẫm, trẫm cảm thấy như muốn chết.” Sở Kim Triêu thống khổ nói.
“Hoàng Thượng…” Chu Tuyết Tranh do dự, cho ông, có khả năng sẽ bị bại lộ. Con mắt xoay chuyển, suy nghĩ biện pháp, “Thất vương phi, phiền ngươi ra ngoài mang nước vào đây.”
“Được!”
Gia Cát Linh Ẩn đi ra ngoài, rất nhanh bưng một chén nước vào. Nhìn thấy Chu Tuyết Tranh đang muốn đưa thuốc cho Sở Kim Triêu, nàng bỗng nhiên quát to một tiếng.
Viên thuốc rơi xuống, Chu Tuyết Tranh bất mãn nhìn nàng một cái, “Gọi cái gì?”
“Ta cứ tưởng là nhìn thấy con chuột. Nhất định là do mắt có vấn đề rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn đi tới, nhặt viên thuốc dưới đất lên. “Đây.”
Chu Tuyết Tranh liếc mắt nhìn nàng một cái, lấy viên thuốc đưa cho Hoàng Thượng uống vào. Thấy nàng không có phát hiện gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Uống thuốc xong Hoàng Thượng liền ngủ. Gia Cát Linh Ẩn ôm tiểu thế tử ra phòng ngoài ngồi xuống, không có ý định rời đi. Nàng âm thầm sờ sờ viên thuốc bị thay thế. Bây giờ, mỗi bước đi của nàng đều phải khẽ khàng. Thế cục trong cung gần như đã bị Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh nắm trong tay. Người của phe Thất vương đang cố gắng chạy vạy khắp nơi, Sở Lăng Thiên lại không ở đây nên cần phải có phần nỗ lực hơn nữa.
“Thế nào, Thất vương phi còn không đi?”
“Thần phi nương nương, không phải là ta không đi mà là tiểu Thế tử không muốn đi.”
“Vậy ngươi cứ ở chỗ này mà ngốc một mình đi, bản cung có việc, đi ra ngoài trước một chút.”
“Xin nương nương cứ tự nhiên.”
Lúc trời chạng vạng tối, Chu Tuyết Tranhh trở về, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn còn chưa đi thì không khỏi nhíu mày, nàng rốt cuộc muốn làm gì?
“Sao còn ở đây?”
“Ta vừa đi thì tiểu Thế tử sẽ khóc lên.”
“Bản cung không tin nó lại có thể biết.”
“Hoàng Thượng phải uống thuốc, nương nương vẫn nên nhanh tới chăm sóc cho Hoàng Thượng đi.”
“Hừ!”Chu Tuyết Tranh đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại. Đang chuẩn bị cho Hoàng Thượng uống thuốc, đột nhiên trong đầu nàng nảy lên một ý tưởng.
Nàng đi tới, đưa một viên thuốc cho Gia Cát Linh Ẩn, “Buổi tối bản cung có việc, không thể ở đây chăm sóc Hoàng Thượng được, viên thuốc này lát nữa cho Hoàng Thượng uống vào. Bên cạnh Hoàng Thượng lúc nào cũng cần phải có người, một giây đồng hồ cũng không được vắng mặt, hiểu chưa?”
“Nương nương đi đi, không sao.”
Chu Tuyết Tranh cười lạnh một cái, nếu như vậy thì để ngươi đưa tiễn ông ấy một đoạn vậy. Chuyện nàng phải làm đó là để cho những người khác chứng kiến giờ khắc này. Nước Lăng Nguyệt không lâu nữa sẽ tơi vào tay nàng cùng Sở Lăng Hiên.
“Thân thể bản cung có chút không khỏe, nếu như tiểu Thế tử không muốn đi vậy thì ngươi ở lại đây cùng chăm sóc Hoàng Thượng với ban cung, thế nào?”
“Theo sự an bài của nương nương.”
“Vậy ngươi trông coi cho tốt, bản cung ra ngoài trước.”
“Mời người.”
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, ở lại trong này không đi lại đúng với ý của nàng. Nàng đoán được bước tiếp theo Chu Tuyết Tranh muốn làm cái gì. Nàng ta cho Hoàng Thượng uống thuốc, liều lượng một ngày ba viên, có thể nói kế hoạch cuối cùng của bọn họ chính là rơi vào mấy ngày này.
Chắc chắn là Chu Tuyết Tranh đi rồi, Gia Cát Linh Ẩn đi vào, Sở Kim Triêu nhìn qua, ý thức có chút mơ hồ. Nghe thấy tiếng bước chân ông hơi mở to mắt hơn, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ (Kinh ngạc, vui mừng).
“Tam nha đầu.”
“Hoàng Thượng, người thấy trong người thế nào?”
“Thần phi đầu?”
“Đã ra ngoài rồi ạ.”
“A.” Sở Kim Triêu nhắm mắt lại, nặng nề ngủ tiếp.
Tẩm cung Chu quý phi. Sở Lăng Hiên đang chờ tin tức của nàng. Vốn mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, qua hai ngày nữa sẽ xong mọi việc, nhưng mà nửa đường lại nhảy ra Gia Cát Linh Ẩn. Nhưng mà như vậy cũng tốt, mượn đao giết người, một công đôi việc.
“Tình hình thế nào? Cấm quân đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tùy thời là có thể tiến cung.” Sở Lăng Hiên nói. Nghĩ tới nhiều năm chuẩn bị, ngay lập tức có thể thành công khiến hắn không khỏi hưng phấn.
“Có chút vấn đề.” Chu Tuyết Tranh trầm ngâm
“Vấn đề gì?”
“Gia Cát Linh Ẩn tiến cung, bây giờ nàng ta ở lại tẩm cung của Hoàng Thượng, còn mang theo con của Sở Lăng Dực, chỉ sợ kế hoạch bị thay đổi.”
“Cái gì?” Sở Lăng Hiên bỗng nhiên đứng lên, “Sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở đó? Đuổi nàng đi đi!”
“Từ buổi sáng cho đến bây giờ, bản cung thấy nàng ta không có ý định rời đi. Lục điện hạ, ra quyết định cuối cùng đi, muốn giang sơn hay muốn nàng ta? Nếu như nàng ta vẫn không đi thì mọi chuyện sẽ rất khó khăn.” Chu Tuyết Tranh có chút đăm chiêu nhìn Sở Lăng Hiên. Gia Cát linh Ẩn nàng nhất định sẽ không để sống sót.
“Bản vương đã nói rồi, bản vương đều muốn!”
“Nhưng mà hiện tại phải đưa ra lựa chọn! Nàng ta sẽ hủy hoại toàn bộ kế hoạch của chúng ta! Cả ngày hôm nau, vì nàng ta cứ canh giữ bên người Hoàng Thượng nên bản cung căn bản không thể có cơ hội cho Hoàng Thượng uống thuốc được. Không biết nàng ta còn muốn ngồi canh giữ ở đó bao lâu nữa.” Vì đạt được mục đích, Chu Tuyết Tranh cố ý nói dối, đem mọi chuyện nói thành nghiêm trọng hơn, “Thời gian cấp bách, Lục điện hạ nên nhanh chóng quyết định đi! Nếu qua hai ngày nữa không động thủ thì sẽ muộn mất.”
Sở Lăng Hiên trầm tư một lát, nói, “Giang sơn mới là thứ bản vương cần. Nàng, ngươi nghĩ biện pháp xử lý đi.”
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!