Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 1289: Nhân sinh chi khoái sự (1)

75 lượt xem

Lý Vân Tiêu ở đem chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, một luồng hồng quang từ trên xuống dưới, tựa như đang gột rửa thân thể, trên da hiện ra một luồng hồng nhuận, một đạo quang mang từ trong cơ thể tức giận xông lên, đúng là trực tiếp thăng cấp.

– Ngươi..., hự hự!

Lý Dật trơ mắt nhìn hắn tấn cấp, ngẩn ra, tức giận tới phun ra một búng máu tươi.

Lực lượng ngũ tinh Vũ Tôn trong nháy mắt tăng lên tới lục tinh, người trong toàn trường đều cảm nhận được, đều đố kị người này tốt số, đầu cơ trục lợi, đồng thời cũng đối với công hiệu của thượng phẩm huyết trà tràn ngập huyễn tưởng.

– A? Là ngươi, Lý Vân Tiêu?

Trong đám người một người kinh hô lên, giọng nói kia dường như đã nhìn thấy ma quỷ vậy, tràn ngập kinh sợ và khủng hoảng.

– Ngươi, ngươi, ngươi làm thế nào đi ra được?

Người nọ chỉ cảm thấy toàn thân rét run, thân thể ở trong cẩm bào sợ hãi run rẩy, sắc mặt một mảnh xám trắng.

Lý Vân Tiêu không để ý tới người nọ, mà là vui vẻ hướng phía Lý Dật nâng chén cười nói:

– Đa tạ bạn tốt mở đường, nghĩ không ra từ sau khi tại Thiên Thủy Quốc vương cung nâng chén vui mừng, còn có thể cùng bạn tốt cùng nhau dự tiệc chè chén, tha hương gặp bạn cũ, chính là chuyện vui vẻ trong đời người.

Thiên Thủy Quốc hoàng cung?

Trong đầu mọi người đều hiện lên một cái dấu hỏi, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua nơi này, ai nấy đều cau mày, cùng Nam Vực hầu tử quen thuộc như vậy, chẳng lẽ lại là một tên Nam Vực hầu tử?

Lý Dật lại nổi lên một cổ ý nghĩ tức giận, Thiên Thủy Quốc vương cung đúng là bước ngoặt trong cuộc sống của hắn, lúc này bị nhắc tới, tức giận tới đầy mặt tái xanh, hắn lau vết máu bên miệng, cắn răng lạnh giọng nói:

– Thù mới hận cũ, ở trên lôi đài thi đấu, nhất quyết sinh tử!

Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm rót trà, ngạc nhiên hỏi:

– Lẽ nào bạn tốt cũng hứng thú mỹ nhân? Ngươi không phải là thích màu hồng yêu màu tím thích sự thủy chung sao?

– Phốc!Đầu óc Lý Dật phát mộng, một cổ khuất nhục và phẫn hận vô biên lập tức dâng lên, trên người khí tức tuyệt mạnh bạo phát, dây buộc tóc màu tím trong nháy mắt vỡ ra, mái tóc toàn bộ xõa ra, tán loạn ở sau người, bộ dáng tựa như nhập ma vậy, hai mắt một mảnh đỏ bừng như máu, gào thét nói:

– Oa oa oa giết, ta ngươi nhất định phải giết ngươi!

Ở bên ngoài Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu, ánh mắt của Ninh Hàng Phong cũng nhìn chăm chú vào bên trong lầu, lẳng lặng nhìn Lý Vân Tiêu, nguyên bản một chuyện nhàm chán không thú vị, theo thiếu niên tiến đến khiến hắn nổi lên một tia hứng thú. Trong lúc bất chợt vùng xung quanh lông mày khẽ nhíu lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn phía trong hư không cách đó không xa.

– Ai nha, để cho quân đốc phát hiện rồi, làm sao bây giờ?

Tiểu Bát đột nhiên kêu lên, hướng phía Ninh Hàng Phong phất phất tay, khuôn mặt tươi cười lấy lòng nghênh đón.

Phách Thiên Hổ cười khổ nói:

– Loại cách không thi thuật này nguyên lực ba động mạnh như vậy, Ninh Hàng Phong nếu là không phát hiện được nói, có tư cách gì trở thành Hồng Nguyệt thành thống lĩnh cấm quân? Bất quá yên tâm đi, chỉ cần chúng ta không đối với tiểu bối xuất thủ, Ninh Hàng Phong chắc là sẽ không quản. Có trời biết có bao nhiêu lão quái ánh mắt đang nhìn chăm chú trận quần anh hội này.

– Ừm!

Tiểu Bát một bên đáp lời, một bên hướng phía người thi thuật bên cạnh nói:

– Lê tỷ tỷ, ngươi không thể đem thủ pháp làm cho bí mật một chút được sao? Chúng ta chính là sát thủ nổi tiếng thiên hạ, ở cùng một chỗ với ngươi trực tiếp bại lộ vị trí, đây là sỉ nhục chúng ta a.

Lê gương mặt đạm nhiên nói:

– Nếu không dùng tĩnh tâm thuật cường đại trực tiếp cách không chấn nhập trong óc Lý Dật, sợ là hắn đã bạo nổ muốn giết Lý Vân Tiêu, hậu quả các ngươi cũng nên biết.

– Ai nha, vậy không có biện pháp. Tiểu tử này còn không phải đối thủ của tiểu tử đó a.

Tiểu Bát gương mặt bất đắc dĩ, lắc đầu liên tục.

Trên mặt Phách Thiên Hổ lộ ra vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói:

– Lý Vân Tiêu cũng không phải vật trong ao, lấy kiến thức của ta hẳn là mau chóng diệt trừ. Ta chỉ sợ khôi thủ lần này sẽ dẫn lửa lên thân, nếu để cho người này lớn lên, quá mức đáng sợ, hắn mới không đến hai mươi tuổi a!

Tiểu Bát cười nói:

– Hài tử còn bé thông minh, trưởng thành dễ trở nên ngốc nghếch. Tiểu tử này muốn uy hiếp được khôi thủ, còn kém xa, lớn lối cuồng vọng như thế, có thể trưởng thành được hay không còn là vấn đề.

Phách Thiên Hổ thở dài trong lòng một tiếng, Tiểu Bát thực lực tuy rằng không tầm thường, nhưng ánh mắt so với hắn vẫn kém một bậc, đợi sau chuyện này, hắn phải tự mình hướng khôi thủ đưa ra ý kiến diệt trừ Lý Vân Tiêu, từ nay về sau liền ẩn lui trong linh sơn đại xuyên, thanh thản ổn định tu luyện, để vượt qua quãng đời còn lại.

Trong mắt Lê bắn ra một đạo hàn mang, muốn nói lại thôi, cuối cùng thần sắc bình tĩnh lại.

Chỗ kinh khủng của Lý Vân Tiêu không ai so với đám yêu tộc bọn hắn càng hiểu rõ hơn, nếu những sát thủ này muốn động tới người này, nàng tự nhiên mừng rỡ nhìn thấy, nhưng đối với kết quả lại không hề mang chút huyễn tưởng nào. Nàng lười nghe hai người nói chuyện tào lao, mà là toàn tâm toàn ý thi triển tĩnh tâm thuật, khiến cho Lý Dật ở xa không đến mức nổ tung.

Bên trong Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu, trên vương tọa Nguyễn
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k