Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 57

99 lượt xem

“Ông nội bị bệnh.”
Anh thở dài, giọng nói càng thêm thê lương.
“Chuyện khi nào?” Hứa Hoan Nhan kinh hãi, thế nào mới không gặp ít ngày, ông lại ngã bệnh.
“Biết cô bị thương, ông nóng lòng muốn đi thăm, lúc xuống lầu thì bị ngã.” Anh vụt đứng lên, xoay người bước mấy bước tới trước cửa sổ, bả vai khẽ rung động, Hứa Hoan Nhan hoảng hốt, khóe môi run run hồi lâu, nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống: “Tại sao lại như vậy? Làm sao sẽ….”
“Chuyện ly hôn, tôi đồng ý, nhưng hãy đợi đến khi thân thể ông nội khỏe lên rồi bàn tiếp, có được hay không?” Trong lời nói của anh mang theo cầu khẩn, khiến cho cô không thể cự tuyệt.
“Thôi được, chờ ông nội khỏe lên…”
Anh hình như nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Cám ơn cô, Nhan Nhan.”
“Tôi chỉ là vì ông nội.” Hứa Hoan Nhan không nhìn anh, lập tức đi xuống giường: “Đưa tôi đi thăm ông nội.”
Anh không có gạt cô, ông quả nhiên bị bệnh, chỉ té sơ sơ…cũng không nặng lắm, thậm chí ngay cả vết thương cũng không có, chỉ là bệnh đột nhiên trở nặng, nhiều năm rồi bệnh cũng không tái phát, lúc Hứa Hoan Nhan đi tới, ông nội đang ngủ vẻ mặt rất bình thản, cô ngồi ở trước giường hồi lâu, đến khi trời sắp tối, cô giống như chợt hiểu ra cái gì.
Hôn nhân bọn họ duy trì chính là nhờ có ông nội ở đây, nếu như không có ông, cuộc hôn nhân của họ sẽ tan vỡ.



Bây giờ ông nội đột nhiên bệnh thành như vậy, cô biết, đây là ý trời, trời cao cũng không coi trọng nhân duyên này, đoạn này gặp nhau, bốn năm tháng ở chung với nhau, do cô tranh thủ được, mà bây giờ đã đến lúc trả lại rồi.
Ông nội nằm yên không cử động được, chỉ ánh mắt nhìn bọn họ hết sức vui mừng, Hứa Hoan Nhan cũng là hết sức phối hợp với Thân Tống Hạo ra vẻ ân ân ái ái , chính là muốn an ủi ông nội thôi.
Ông nội bệnh nặng, công việc ở công ty tự nhiên là do Thân Thiếu Khang và Thích Dung Dung phụ trách. Sau khi vô thăm ông trở về biệt thự, hai người cũng mệt mỏi không nói nên lời, chị Tần bưng cà phê lên sau đó lấy ra hai tấm thiệp mời.
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân, phu nhân buổi chiều tới đây, nói là ngài thị trưởng mới từ nước Úc trở về, mẹ của ngài Quý Vân Trạch bạn thân Thiếu gia tổ chức sinh nhật, đặc biệt mời Thiếu gia và Thiếu phu nhân cùng dự tiệc.”
Thân Tống Hạo mệt mõi khoát khoát tay: “Quen biết gì hắn, có bắn đại bác cũng không tới cái quan hệ này, kêu quản gia cho người mang quà mừng tới là được.”
“Thiếu gia, lão gia đặc biệt dặn dò, chuyện này do bí thư của ngài thị trưởng đích thân gọi điện thoại tới nói rõ Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân cần phải tham dự, đặc biệt là Thiếu phu nhân nhất định phải đi.”
Lời nói của chị Tần ngay tức khắc thu hút sự chú ý của hai người, gương mặt Hứa Hoan Nhan càng thêm giật mình, cái gì mà Quý Vân Trạch cô căn bản không quen biết anh ta, tại sao lại dặn dò cô nhất định phải đi qua đó?
Thân Tống Hạo trong lòng không được tự nhiên, cũng không tiện nói gì, anh đã đáp ứng ly hôn, hiện tại anh và Hứa Hoan Nhan, chỉ là lo lắng sức khỏe của ông nội nên mới miễn cưỡng ở cùng mái nhà, đặc biệt là cô, nhìn anh lâu một chút cũng không muốn.
“Nếu là vậy, thì hãy đi đi.” Anh chua chát mở miệng, tiện tay đem tấm thiệp liệng qua một bên: “Chị Tần, chị lo chuẩn bị quà mừng đi.”
Hứa Hoan Nhan mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn bình thường không có mở miệng từ chối, cô bây giờ vẫn chưa ly hôn, cha mẹ chồng tới nhà dặn dò sự tình, cô vẫn là không cách nào từ chối được.

****************************Đợi đến sáng sớm hôm sau rời giường, ăn điểm tâm sáng xong, chị Tần mang quà mừng đã chuẩn bị sẵn để vào trong xe, Hứa Hoan Nhan cũng tùy tiện mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, áo khoác màu vàng nhạt tay ngắn hở cổ, ăn mặc tuy không long trọng nhưng cũng không quá xuề xòa. Lúc bước lên xe, đã thấy Thân Tống Hạo ngồi sẵn ở ghế phía sau, cô khom lưng bước vào đối diện đôi mắt thâm thúy của anh, Hứa Hoan Nhan quay mặt sang bên, thản nhiên nói: “Được rồi, lái xe đi.”
Lúc đến biệt thự nhà họ Quý, tức khắc có quản gia tiến lên cung kính nghênh đón hai người, lễ nghi đầy đủ, hai người giống như là “ khách quý” mà họ đang chờ đón.
Khách mời tham dự rất nhiều, toàn là những nhân vật có mặt mũi ở thành phố này, Thân Tống Hạo không khỏi tò mò, người họ Quý này mới vừa về nước, rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, nhanh chóng thu hút sự chú ý của toàn bộ nhân vật nổi tiếng. Sau khi người hầu dâng trà, chợt quản gia tiến lên kính cẩn đối với Hứa Hoan Nhan nói: “Thân phu nhân, phu nhân nhà ta muốn mời ngài đi qua hàn huyên chốc lát.”

Hứa Hoan Nhan càng thêm nghi ngờ: “Mời tôi đi qua?” Cô và phu nhân nhà họ Quý cũng không quen biết, trước đó lại càng chưa từng có giao tình gì nha!
“Đúng vậy, phu nhân nhà tôi đang ở trên lầu cung kính chờ đợi.”


Hứa Hoan Nhan đành phải đứng lên, hơi lo lắng đi theo quản gia lên lầu, Thân Tống Hạo tay cầm cái ly không khỏi nắm chặt lại, nhà họ Quý này rốt cuộc muốn làm gì? Mọi chuyện đều hướng về phía Hứa Hoan Nhan, đột nhiên anh cảm thấy không được tự nhiên mấy.
“Thân tiên sinh đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này!” Chợt có giọng nam sang sảng truyền đến, Thân Tống Hạo vừa ngẩng đầu, sắc mặt không khỏi trầm xuống, người đứng trước mặt anh, không phải là người đàn ông ngày đó ở giữa quán trà ôm Hứa Hoan Nhan sao?

“Thì ra là anh, tôi nói không biết tại sao lại đặc biệt nhất định mời chúng tôi tới đây!” Thân Tống Hạo đứng lên, trong đôi mắt ánh lên nét lạnh lùng, hướng Quý Duy An đang đưa tay ra thì giả bộ như không thấy, lạnh lùng cứng rắn mở miệng nói: “ Cuối cùng, anh có mục đích gì, nếu như anh muốn chủ ý gì đối với Hứa Hoan Nhan, thì tôi cảnh cáo anh, không có khả năng!”
“Thân tiên sinh, anh hiểu lầm rồi…” Quý Duy An nhìn anh phản ứng như vậy, chẳng những không giận,, ngược lại còn rất vui nụ cười phát ra càng sáng chói, anh ta vô vị rút tay lại: “Thân tiên sinh mời ngồi, đợi mẹ tôi sau khi gặp mặt Hứa Hoan Nhan, ngài sẽ hiểu.”
Quay người vừa nhìn thấy một cô gái đang đi tới, ánh mắt anh sáng lên, sải bước đi về phía cô, vui vẻ nói: “Nhiễm Nhiễm, em đến rồi!”
Tâm trạng Thân Tống Hạo cực kì u ám, bước ra ghế salon, ngồi xuống, nhưng bị một câu nói cưng chiều “Nhiễm Nhiễm” của Quý Duy An hấp dẫn, ánh mắt khẽ liếc qua.
Chỉ thấy gò má thanh tú, anh càng cảm thấy khinh bỉ, quả nhiên là hoa hoa công tử, vừa nãy còn thân thiết với Hoan Nhan, bây giờ đã lại ôm một cô gái khác!
Anh vẫn chưa hết tức giận suy nghĩ, nếu Nhan Nhan vừa nãy không đi đã nhìn thấy một màn này.
“Duy An, hôm nay sinh nhật bác gái, tất nhiên em phải đến.” Nhiễm An An nhẹ nhàng nói, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ chứa đựng nụ cười ngọt ngào.
“Mẹ thấy em đến sẽ rất thích.” Quý Duy An cười khẽ, ánh mắt dịu dàng như nước khóa chặt gương mặt thanh tú của cô giá trước mặt, vẻ mặt đầy sự yêu thích.

Nhiễm An An ửng hồng hai má, mím môi sẵng giọng: “Anh chỉ biết dỗ ngọt.”
Sự dịu dàng trong ánh mắt Quý Duy An càng tăng lên, cầm tay cô kéo đến ghế sofa ngồi xuống: “Nhiễm Nhiễm, chờ em gặp ba mẹ, anh sẽ chính thức công khai chuyện tình cảm của chúng ta.”
“Nhưng chúng ta mới quen nhau, bác trai bác gái sẽ đồng ý sao? Còn nữa, em chỉ là một cô nhi hai bàn tay trắng….” Nhiễm An An có chút lo lắng mở miệng, gương mặt càng ửng đỏ.
“Nhiễm Nhiễm, em còn không tin anh? Với cả, anh và em đã phát sinh quan hệ, hơn nữa….” Ý cười trong mắt Quý Duy An càng thêm dịu dàng: “Em vẫn còn là xử nử, anh không thể phụ bạc em.”
Bàn tay bị anh giữ chặt, Nhiễm An An ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sương mù: “Duy An… Thật ra thì, thật ra thì anh không cần phải đối xử tốt với em như vậy…” Cô cắn môi dưới gương mặt thoáng chút trắng bệch.
“Tại sao lại không Nhiễm Nhiễm, anh rất thích em, hơn nữa em chính là cô gái đầu tiên của anh….” Quý Duy An hơi xấu hổ, càng nắm chặt tay cô, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, vẫn luôn yên tĩnh, hai người chắc cũng sẽ nói chuyện với nhau thật vui thôi.
“Nhiễm Nhiễm, lát anh sẽ giới thiệu một người choem biết, anh còn có một người chị… Em nhất định sẽ thích chị ấy!” Anh cười vui vẻ, bỏ qua ánh mắt lo lắng của Nhiễm An An.
“Anh không phải con một sao?” Nhiễm An An làm ra vẻ không hiểu hỏi.
Quý Duy An chạm nhẹ vào vai cô, ra vẻ thần bí: “Anh sẽ giải thích cho em!”
*********************************


Ở trong phòng khách yên tĩnh, một thiếu phụ trung niên đang lộ ra vẻ lo lắng, nhìn cô gái không nói một lời nào ngồi yên ở trước mặt, bà biết mình ích kỉ, bỏ đi hai mươi năm, không quan tâm con gái, bây giờ về nước nghĩ đến cuộc sống vất vả của con gái và chồng trước, trong lòng áy náy nên muốn bù đắp.
“Nhan nhi….” Ánh mắt Sầm Mĩ Vân nhìn chăm chú vào gương mặt Hoan Nhan, con bé đã trưởng thành, rất đáng yêu và xinh đẹp.

“Những lời nên nói, bà đều nói xong rồi phải không?” Hoan Nhan ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng giống như sóng biển xô bờ, nhìn người phụ nữ sang trong trước mắt, không phải là mẹ trong trí nhớ của cô, cô chưa hề hận bà, dù bà những năm qua chưa hề nhìn cô đến một lần, nhưng cô cũng không hận bà.
Cuộc sống trôi qua, ba mượn rượu để giải buồn, cô cũng thông cảm nhưng đến bây giờ gặp mặt, Hoan Nhan mới phát hiện,cô không có cách nào đối mặt với người gọi là mẹ ruột này.
Hóa ra cô để ý, hóa ra cô để ý bà nhẫn tâm bỏ mặc lại mình, để ý bà bỏ mặc cho nên cô sống khổ sở uất ức gần hai mươi năm, khiến cô gần như quên mất tình thương của mẹ là cái gì.
“Nhan nhi….” Nhìn thấy cô đứng lên, Sầm Mỹ Vân không biết phải làm sao đi theo, giọng nói cẩn thận, khiến Hoan Nhan chua xót, lại cố chấp không muốn nhìn bà thêm một chút.
“Quý phu nhân, nếu bà đã nói xong, tôi có việc phải đi.” Hoan Nhan cúi đầu cười một tiếng, sửa lại cái áo, rồi quay người đi ra ngoài.
“Nhan nhi… Con không thể, không thể tha thứ cho mẹ sao?” Nước mắt của Sầm Mỹ Vân trào ra, lảo đảo đuổi theo, nghẹn ngảo khẩn cầu.
Mẹ…. hốc mũi Hoan Nhan chua xót, nước mắt lập tức rơi xuống, cô cắn chặt môi dưới, không để tiếng khóc bật ra, nhưng vẫn không nhịn được nghẹn ngào…. “ Thật xin lỗi… Quý phu nhân….” Hoan Nhan che miệng, quay mặt không dám nhìn bà, cô sợ mình sẽ mềm lòng, thật ra cô biết rõ, tận sâu trong đáy lòng cô có bao khát vọng được gặp mẹ.
“Nhan nhi, con đừng khóc, con hận mẹ, giận mẹ, mẹ đều không để ý, chỉ cần con không phải khóc…” Sầm Mĩ Vân thử thăm dò đưa tay, chỉ muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng cô theo bản năng tránh né, khiến bà dừng động tác.
“Cho tôi một chút thời gian, có được không?” Hoan Nhan mở miệng, vòng qua Sầm Mĩ Vân, nắm tay khóa cửa mở cửa phòng.
Thấy cô cất bước đi, nước mắt của Sầm Mĩ Vân rơi không ngừng, liên tục mở miệng: “Nhan nhi…”
Bước chân của Hoan Nhan giống như bị đính chặt không thể động đậy, ở trong Quý Duy An im lặng thật lâu, cô không quay đầu mở miệng: “Hôm nay sinh nhật phu nhân, xin phu nhân đừng khóc, nên vui vẻ một chút, có thời gian tôi sẽ trở lại thăm người.”
Cô nói xong, Sầm Mĩ Vân vẫn nức nở nghẹn ngào, lấy tay che miệng, bà không cầu cô tha thứ, bà chỉ cần cô hoàn thành tâm nguyện, cho bà nhìn cô, yêu thương cô, bồi thường cho cô, như vậy bà chết cũng cam lòng…. Hoan Nhan không dám ở lâu, sợ bản thân mất khống chế lại khóc ra tiếng, cô lùi ra khỏi ngực Quý Duy An, vừa muốn xuống dưới lầu, lại đột nhiên nhìn thấy một ánh mắt giận dữ!

Theo bản năng cô lùi lại một bước, vừa đúng lúc dựa vào ngực Quý Duy An, ngay lập tức, ánh mắt anh càng thêm tối đen phát ra tia nhìn rét lạnh.
“Quý tiên sinh, có phải nên bỏ bàn tay đang đặt lên hông phu nhân tôi ra không?” Thân Tống không nhanh không chậm mở miệng, khóe môi chứa đựng nụ cười, nhưng giọng nói thì lạnh như băng.
Cuối hành lang gấp khúc, không ai thấy có một cô gái vẻ mặt tối tăm nhìn một màn trước mặt.
Thấy Quý Duy An luôn để ý tới cô Thân Tống Hạo đột nhiên cảm thấy ghen tức, Hứa Hoan Nhan, tôi tại sao lại không biết em có nhiều sức quyến rũ như vậy?
Lời nói của anh chứa đầy vẻ ghen tuông, khiến khóe môi của Quý Duy An càng giương cao, anh làm động tác thân mật, tựa cằm lên vai Hoan Nhan, làm nũng: “Chị, chị em anh rể hung dữ với em kìa!”
“Anh gọi ai là anh rể?” Mày nhíu chặt, đột nhiên cảm thấy tình huống trước mặt thật không rõ ràng.
“Tất nhiên là anh, Hoan Nhan là chị tôi, anh không phải anh rể tôi sao?” Quý Duy An mỉm cười đẩy Hoan Nhan trong ngực ra phía trước, cô nhất thời không đề phòng lao vào ngực Thân Tống Hạo, cô không thể tránh thoát, nghĩ thầm người đàn ông này chắc sẽ không định chìa tay giúp đỡ, để cho cô mất mặt trước mọi người!
“Nhan Nhan, có chuyện gì?” Lòng bay tay anh vững vàng giữ ở hông cô, sau đó ôm cô vào trong ngực.
Hoan Nhan không biết phải nói thế nào, do dự chốc lát mới nói: “Chờ về nhà sẽ nói anh biết.”
“Chị!” Quý Duy An vẫn bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn, xông lại, dính sát vào tai cô lớn tiếng kêu la: “Chị, mới vừa rồi anh rể còn tưởng mẹ cầu hôn giúp em, thật là buồn cười chết đi… anh rể vừa rồi ghen rất lợi hại…”
“Tiểu tử thối, câm miệng cho tôi!” Thân Tống Hạo giơ tay đẩy Quý Duy An, giận giữ nhìn: “Cậu tốt nhất đừng có ý định xấu gì, chờ tôi tra rõ chân tướng sẽ tìm cậu tính sổ.”
Lời vừa dứt, anh lập tức kéo Hoan Nhan nghênh ngang rời đi, lúc tới khúc quanh, Nhiễm An An không nhanh không chậm bước ra, cười khanh khách đứng trước mặt hai người.
Không biết có phải do ánh nắng giữa trưa quá gắt hay khong mà Hoan Nhan lại cảm giác đáy mắt của cô gái này tràn đầy hận ý, nhưng vừa xoa mắt nhìn lại, đã thấy Quý Duy An ngọt ngào ôm lấy Nhiễm An An.
“Chị, đây là Nhiễm Nhiễm, bạn gái em, xinh đẹp không?” Anh giống như một đứa nhóc mở miệng khoe, hai mắt sáng như sao.

Hoan Nhan cảm giác không nói được nên lời, ánh mắt kia, cô từng nhìn thấy ở đâu? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế?
“Chị?” Quý Duy An cất giọng nghi ngờ hỏi.
“Xinh đẹp, xinh đẹp, ….” Hoan Nhan cảm thấy miệng khô khốc, bước chân cũng như hư ảo, cô tỉ mỉ quan sát gương mặt ngượng ngùng của cô gái ở trước mặt,muốn tìm ra đầu mối nhưng lại chỉ cảm thấy ánh mặt trời chiếu trên da thịt của cô trông thật xinh đẹp…. “Nhiễm Nhiễm đây chính là chị của anh, chị anh rất tốt, em nhất định sẽ thích chị ấy!” Quý Duy An cưng chiều xoa xoa tóc Nhiễm An An dịu dàng nói.
Nhiễm An An nở nụ cười thoải mái, ánh mắt cũng cong cong thành hình lưỡi liềm, cô giòn giã mở miệng: “Chị thật xinh đẹp, nhìn chị và Thân tiên sinh thật hạnh phúc.”
Thân Tống Hạo nghe lời này mày hơi nhíu, nhưng khóe môi vẫn cong lên,cánh tay ôm Hoan Nhan hơi siết chặt.
Hoan Nhan không có tâm trạng để ý lời nói chứa đầy hàm ý của cô, chỉ gật đầu nhìn Quý Duy An nói: “Duy An, Nhiễm Nhiễm, chị đi trước.”
Giống như là chạy trối chết xuống lầu, Hoan Nhan cảm thấy mắt phải nháy rất nhiều, hoảng hốt lo lắng, không biết cuối cùng xảy ra chuyện gì.
“Nhiễm Nhiễm sao em biết anh rể anh? Em không phải mới tới đây không lâu sao?” Quý Duy An có chút nghi ngời hỏi, anh chưa hề nói với Nhiễm Nhiễm về Thân Tống Hạo, mà cô vừa rồi lại chào hỏi như rất quen Thân Tống Hạo, giống như họ đã biết nhau khá lâu….. “À, em, em vừa rồi ở dưới đại sảnh nghe người ta chào hỏi anh ấy mới biết.” Nhiễm An An mỉm cười, sau đó đẩy nhẹ anh: “Anh không phải dẵn em đi gặp bác gái sao?”
“A, suýt chút nữa quên mất, chúng ta đi thôi.” Quý Duy An lập tức vứt bỏ nghi ngờ, ôm Nhiễm An An đi về phía trước.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k