Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 62
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
11/08/2019 12:52:43 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 63 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 64 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 61 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 59 (Truyện ngôn tình)
Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 (H) Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180
Hoan Nhan chỉ cảm thấy mê man, cảm giác ấm áp ở bàn tay dần dần biến mất, cô đặt cốc nước lên quầy bar, nhân viên phục vụ cung kính cúi đầu chào cô, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.” Sau đó giống như người mất hồn rời khỏi quán bar.
Quý Duy An cũng không biết đã đuổi theo An Nhiễm Nhiễm tới đâu, Văn Tĩnh và Ka Ka cũng tức giận bỏ đi, vốn là tụ tập vui vẻ lại biến thành như vậy, trong lòng Hoan Nhan vô cùng khó chịu.
Một bên là em trai mình rất quan tâm, một bên là bạn bè tốt mình rất xem trọng, ai bị tổn thương cũng làm cho cô đau lòng, nhưng lại không biết làm thế nào.
Lời nói của cô gái vừa nãy vẫn vang vọng trong tai, còn có lần trước gặp Nhiễm Nhiễm ở Quý gia cô bé cũng có vẻ khác thường, khiến Hoan Nhan có chút nghi ngờ nhưng thấy Duy An có vẻ rất thích cô bé, tình cảm có vẻ sâu nặng, nếu có nói gì, Duy An nhất định sẽ không tin tưởng, dù tin cũng không rời bỏ được.
Cô vừa cúi đầu suy nghĩ, vừa đi ra khỏi quán rượu tới đường lớn vẫy xe.
“Nhan Nhan có chuyện gì?” Giọng nói ấm áp vang lên bên tai, một đôi bàn tay chạm vào bờ vai cô, ôm cô vào trong ngực, cô mới phát hiện Thân Tống Hạo đang đứng trước mặt.
Ánh mắt ân cần quan tâm của anh, độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang, khiến cho cô có cảm giác an tâm.
“Thân tiên sinh thật ra rất quan tâm cô.” Câu nói đó chợt vang lên trong đầu cô, nỗi buồn khổ kia giống như cây cung bị căng ra, khiến cô bị kích thích.
Nếu như nói yêu và hận một người cũng có thể giả dối, vậy trên đời này có thể tin tưởng vào điều gì? Những lời nói dịu dàng sẽ không phải là lừa gạt cô, những cảnh tượng hạnh phúc kia cũng không phải là lừa cô, người đàn ông đứng trước mặt cô đây, nếu như cô không tin, không thương, vậy cô còn có thể đi tin người nào, còn có thể đi yêu người nào?
“A Hạo….” Không kìm chế được, cô nhẹ nhàng kêu tên anh, nhìn vào mắt anh, ánh mắt sáng rực, hai cánh tay khoác vào vai anh, cô nhón chân, dưới ánh đèn đường rực rỡ, người đi đường bỗng thành nền, cô hôn lên đôi mặt của anh, môi…. Lần đầu tiên, cô không khống chế tình cảm của mình, bày tỏ tình cảm của mình trước mặt anh, không hề che dấu.
Nụ cười của anh tràn ngập, lòng bàn tay chạm vào lưng cô, ôm sát cô: “Làm sao?” ANh hôn nhẹ cô, rồi dịu dàng mở miệng.
“Chỉ muốn ôm anh, hôn anh.” Hoan Nhan nỉ non, khẽ cắn môi anh, dùng đầu lưỡi vụng về miêu tả đôi môi tinh xảo của anh.
“Như em mong muốn.” Anh khàn giọng mở miệng, cánh tay hơi dùng sức, thân thể hai người lập tức dán chặt không có khe hở, chặt tới nỗi ngay cả hô hấp cũng là dư thừa.
Ánh đèn bao phủ lên hai người, tình cảm nóng bỏng như vậy hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
Nếu như một nụ hôn nóng bỏng có thể kéo dài giống như một thế kỉ như vậy, nếu như một cái hôn có thể khiến ta cả đời ghi nhớ, như vậy em nguyện ý, chìm đắm bên trong nụ hôn của anh, vĩnh viễn không thức tỉnh.
“Anh thích em sao?” Đợi đến khi hai người tách ra, Hoan Nhan bắt chước động tác anh ưa thích làm nhất, tỉ mỉ dùng ngón tay lau đi vệt nước đọng trên môi anh.
Nụ cười của anh vẫn ngập trần, môi mỏng vẫn mang theo hơi thở lành lạnh, nghe được câu hỏi của cô, anh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói rung động lòng người: “Tất nhiên.”
Anh không lừa gạt cô, có thể ở bên cạnh một người phụ nữ lâu như vậy, tất nhiên là phải thích.
Thật may cô không hỏi anh có yêu cô không.
Cô thế mà vui vẻ như một đứa bé, dán sát vào lồng ngực anh nhẹ nhàng làm nũng: “Em cũng rất thích anh, rất thích, rất thích thích thích….”
Cô vui vẻ khiến anh cũng vậy, chỉ cảm thấy cô thay đổi thật đáng yêu, vội ôm chặt cô, giọng nói dịu dàng: “Như vậy, thích mặc quần áo hơn hay không thích mặc quần áo hơn?”
Nháy mắt hai má cô ửng hồng, rồi lan tới đôi tai, khiến anh không kìm được cúi đầu mút nhẹ, hôn, liếm…. vùi trong ngực anh, cô cũng không có sức đẩy ra, chỉ có thể để mặc anh trêu đùa, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của anh, suy nghĩ bay xa, rốt cuộc anh có bao nhiêu phụ nữ, mới biến thành người quyến rũ như vậy,cao thủ trong tình yêu khiến người khác tức giận?
“Anh có quá nhiều phụ nữ?” Tâm sự một khi mở ra, cô cũng giống như những cô gái bình thường khác, ghen.
Hai mắt của anh sáng lên, mê hoặc, ngón tay vuốt nhẹ xương quai xanh của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai cô, lẩm bẩm: “Thế nào? Bắt đầu sử dụng quyền lợi của lão bà rồi sao?”
Anh thổi nhẹ vào tai, khiến toàn thân cô tê dại…. “Nhất định có rất nhiều, mà em chỉ có một mình anh, thật không công bằng?” Hoan Nhan chu môi, nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy mình thua thiệt.
“Anh phục vụ một mình em, em còn muốn tìm thêm?” Anh cười khẽ, dùng giọng nói khiến người ta giống như bị hòa tan thì thầm: “Chúng ta tối nay tới khách sạn, cô bé… Chúng ta tới căn phòng lần đầu tiên làm, thế nào?”
“Tại sao không về nhà?” Hoan Nhan ngượng ngùng mặt đỏ bừng, không hiểu hỏi.
Anh không trả lời, mở miệng phóng đãng: “Tối nay ở khách sạn, tối mai ở suối nước nóng trong biệt thự khác, ngày kia đi quán bowling, ngày mốt đi xem rạp chiếu bóng tình nhân….”
“Này, anh đừng nói nữa!” Hoan Nhan nổi giận đưa tay che miệng anh, nhưng anh lại cười nhẹ, anh chính là thích chọc cô đến mặt đỏ tai hồng lo lắng…. “Anh đảm bảo còn sót lại mấy ngày, sẽ khiến em dục tiên dục tử, sống mơ mơ màng màng, khiến em hoàn toàn luân hãm dưới thân thể của anh, không còn có thời gian suy nghĩ tới người đàn ông khác!” Anh bá đạo mở miệng, giọng nói phách lối, lại khiến người khác bị mê hoặc.
“Sắc lang, Thân Tống Hạo anh đúng là hạ lưu!” Hoan Nhan định đẩy anh bỏ chạy, nhưng bị anh tóm lại lôi vào trong ngực, hai mắt híp lại, khóe môi khẽ nhếch lên: “Lên xe, anh không chờ nổi…. Cô bé, đây chính là hậu quả của việc ở riêng, em phải cho anh ăn no, dùng tất cả mọi thứ của em!”
Ở chung một chỗ lâu như vậy, vẫn chưa thể thích ứng được lời nói mập mờ dứt khoát của anh, cô xấu hổ nhưng có chút vui mừng, vui mừng vì anh bây giờ chỉ đối tốt với cô, vui mừng vì người phụ nữ bên cạnh anh bây giờ cũng chỉ có mình cô.
Lúc ngồi lên xe mặt vẫn nóng bừng, cô len lén rủ mắt xuống, dùng lông mi làm lá chắn lén nhìn gò má anh, cô không phủ nhận bất kệ là trước đây hận anh thấu xương, hay lúc này yêu anh không cách nào kiềm chế, anh quả thật là một người đàn ông đẹp trai, trừ tính tình lăng nhăng của anh, Hoan Nhan có thể khẳng định, anh tuyệt đối là một người đàn ông hoàn mĩ nhất trên thế giới này.
“Đang nhìn cái gì?” Khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt hàm chứa sự phóng đãng: “Em có thể quang minh chính đại nhìn, cũng có thể lột toàn bộ quần áo của anh ra ngắm nhìn….”
Giọng nói hoàn mĩ không tì vết, âm thanh trầm thấp khiến lòng người say.
Hoan Nhan cúi thấp đầu, cô vốn nghĩ mình chỉ là một đóa hoa hèn mọn vùi trong bụi rậm không thể hé nở, nhưng không ngờ, cô bây giờ giống như là một đóa hoa đang e ấp hé mở.
“Tại sao không về nhà lại ở bên ngoài?” Hoan Nhan đối với việc ở khách sản, có chút ám ảnh.
“Anh đã định tới quán bar đón em sớm hơn rồi,” anh hơi dừng lại, cười lạnh: “Nhưng em gái của em coi nhà mình như chỗ không người, hận không thể cởi hết quần áo của mình khiêu vũ trước mặt anh, em nói anh còn có thể tiếp tục ở chung sao? Chúng ta tối nay không về, sung sướng cả đêm, làm tức chết cô ta.”
Lời nói của anh có chút tức giận nhưng giống như đứa bé nghịch ngợm, khiến Hoan Nhan không nhịn được bật cười, sau khi cười xong lại cảm thấy xấu hổ, Mễ Dương làm ra chuyện như vậy, cô trên danh nghĩa là chị gái người giám hộ, còn có mặt mũi nào?
Huống chi, em gái lại còn có ý đồ muốn quyến rũ lão công mình
“Thật xin lỗi A hạo, em không nghĩ Mễ Dương lại đem đến nhiều phiền toái như vậy….” Mười ngón tay cô xiết chặt, cảm thấy lúng túng.
“Nhan Nhan, anh nghĩ mình tìm một trường học quân sự đưa Mễ Dương tới đó, Mễ Dương đã trưởng thành, nếu cứ ở chung khó tránh khỏi ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta.”
Thân Tống Hạo hơi suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
Hoan Nhan cũng tán thành, quả thật như vậy sẽ tốt cho Mễ Dương, tính của cô từ trước tới giờ lạnh nhạt không tranh chấp, căn bản không thể quản được Mễ Dương, nếu để em ấy đi học sẽ tốt hơn, về sau sẽ ngoan hơn, Hoàng Thư Quyên dưới suối vàng biết được cũng cảm thấy an ủi.
“Được rồi, chúng ta không nói đến cô ta nữa, đến….” Anh đạp phanh, xe chậm rãi dừng ở bãi đỗ xe, sớm có một đứa trẻ giữ cửa ân cần dẫn đường, mở cửa xe, Thân Tống Hạo đưa tay sờ sờ mặt cô, cười cười: “Bảo bối xuống xe.”
“Thân tiên sinh, ngài đã rất lâu không tới, mời bên này…” Quản lí kính cẩn dẫn đường đưa bọn họ tới thang mày dành cho khách quý, Hoan Nhan vừa đi vào, tim đã đập cuồng loạn, chính là chỗ này, là nơi cô và Thân Tống Hạo lần đầu tiến hành giao dịch, lần thứ hai cô tới đây, chính là bây giờ, bọn họ tâm đầu ý hợp tìm tới nơi cũ.
“Đưa thẻ phòng cho tôi, các người không phải theo, có chuyện tôi sẽ gọi điện.” Thân Tống Hạo cảm thấy Hoan Nhan có vẻ cẩn trọng, bởi vậy lúc vào thang máy cố ý phân phó.
Cửa thang máy đóng lại, không khí bỗng yên lặng.
Tới tầng 98 cũng cần một lúc, vì vậy anh chậm rãi đi tới cạnh cô, cánh tay cố định thân thể cô và vách tường thang máy.
Ngón tay vuốt ve đôi môi của cô, có lẽ vì vừa hôn nên đôi môi của cô hơi sưng đỏ, nhưng nhìn lại vô cùng đẹp, anh tỉ mỉ quan sát cô, quan sát cô gái mà anh đã lấy về nhà, đến tột cùng là có ma lực gì, để khiến những người xung quanh anh đều yêu thích cô.
Là tính tình dịu dàng, yên tĩnh, ẩn nhẫn của cô, hay sự quật cường thanh cao từ trong xương tản mát ra, là sự ngốc nghếch, ngây thơ, thiện lương?
Anh xưa nay không hề thích người con gái như vậy.
Nhưng là cô một chút lại một chút hấp dẫn ánh mắt của anh, khiến anh bắt đầu ngày đêm nhớ tới cô.
Anh vừa không cam lòng, vừa vui sướng, ngay cả anh bây giờ làm gì cũng không hiểu rõ, tại sao lại cố sức để cô luôn vui vẻ.
“A Hạo.” Hoan Nhan kinh ngạc, hai mắt mở lớn, không hiểu hỏi.
Lúc đầu ngón tay anh thăm dò vào, chạm vào đầu lưỡi ấm áp, mềm mại, anh bắt đầu ảo tưởng, không tự chủ được ảo tưởng, nếu hôn xuống sẽ có mùi vị gì, vừa nghĩ anh dã cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn… Vách tường thang máy sạch sẽ sáng bóng phản chiếu bóng dáng hai người đang quấn lấy nhau, anh một tay nâng gáy cô, một tay giữ chặt sau lưng cô, gần như muốn cô hòa tan vào mình, điên cuồng hôn… Hoan Nhan cảm thấy xấu hổ, lại có một cảm giác kích thích, cô trợn to hai mắt nhìn gương mặt hồng rực của mình phản chiếu trong vách tường thang máy, ánh mắt mơ màng, đôi tay quấn chặt vào lưng anh, dáng vẻ trầm luân… Cô cuống quýt nhắm mắt lại, môi cũng không kìm nén rên lên một tiếng…. Thân thể mềm oặt không đứng vững được, miễn cưỡng dựa vào hai tay anh mới chống đỡ được cơ thể, thang máy đinh một tiếng mở ra, anh ôm lấy cô chạy ra ngoài, lại không dừng lại động tác yêu thương mãnh liệt…. Giống như vừa nghĩ tới còn mấy ngày nữa thì không được hôn cô, yêu cô, anh chỉ muốn hung hăng nuốt cô vào trong bụng, mang đi… Mỗi một bước đi, cũng cảm thấy chân phát run, Hoan Nhan muốn đẩy anh ra, nhưng bị anh nắm lây cổ tay vòng ra sau lưng, tư thế như vậy khiến cô không cách nào kháng cự, ngực ưỡn cao, mềm mại chạm vào lồng ngực khỏe mạnh của anh…. Hô hấp của anh lập tức rối loạn, môt tay cầm thẻ mở cửa phòng, hai đôi môi vẫn như cũ dán chặt vào nhau, một giây cũng không tách rời….
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!