Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 2089: Thổ lộ (2)
青梅 | Chat Online | |
11/08/2019 22:52:56 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
70 lượt xem
- * Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 2090: Tử diễm các (Truyện ngôn tình)
- * Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 2091: Kim Linh chi khí (1) (Truyện ngôn tình)
- * Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 2088: Thổ lộ (1) (Truyện ngôn tình)
- * Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 2087: Mặt mũi (2) (Truyện ngôn tình)
Phi Nghê sững sờ, trầm tư thoáng một phát, liền cắn răng nói:
– Ta cũng không cần ngươi đưa thần hỏa cho ta, chỉ cần để cho ta tu luyện ở trong đó là được.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Cái này có gì khác nhau? Cũng không thể cho ngươi mỗi ngày đi theo ta được.
– Vì sao không thể?
Phi Nghê đột nhiên nói, trên mặt dâng lên hai mảnh đỏ ửng, thẳng thắn nói:
– Dùng thực lực của ta, mặc dù không thể giúp ngươi gì, ít nhất cũng không trở thành cản trở. Còn nữa, còn nữa...
Nàng cắn chặt răng, đôi môi cơ hồ muốn chảy ra máu:
– Còn nữa, mặc dù ngươi muốn, ngươi muốn ta, ta cũng nguyện ý.
Nói ra câu sau, thanh âm cơ hồ như muỗi kêu, khó mà nghe rõ nữa rồi.
Lý Vân Tiêu triệt để ngốc trệ, há to mồm ra, miệng đầy cặn quả, sửng sờ ở đó.
“PHỐC”
Phi Nghê thấy bộ dáng kinh ngạc đến ngây người của hắn, bên tai cũng đỏ bừng, vẫn nhịn không được cười lên một tiếng, nói:
– Ngốc tử, sao hả, động tâm rồi sao?
Nàng thả tóc dài, cả người đỏ bừng như lửa, thân thể no đủ vốn đã câu hồn đoạt phách, thêm vào cười cười vũ mị càng có một cổ hương khí xông vào mũi, tăng thêm hào phóng chủ động như vậy thật sự khiến yết hầu người một hồi khô khốc.
“Ọt ọt. ”
Lý Vân Tiêu cũng nuốt nước miếng, vội vàng rót ra một bình quỳnh tương ngọc dịch “Ọt ọt ọt ọt” tưới mấy ngụm.
“Khanh khách”
Phi Nghê đột nhiên cười lớn, loại cảm giác ngượng ngùng kia tựa hồ mất sạch, rất hứng thú đánh giá Lý Vân Tiêu, nhõng nhẽo cười nói:
– Nghe nói Đinh Linh Nhi của thương hội Thiên Nguyên chính là hồng nhan tri kỷ của Vân thiếu, còn có một nữ tử thân phận không rõ nữa, một mực theo bên Vân thiếu. Sao giờ xem ra, Vân thiếu tu vị kinh người, tâm cơ như biển ở một số phương diện lại non nớt thế chứ?
Lý Vân Tiêu ho khan hai cái, dung nhan Phi Nghê cơ hồ như dán vào hắn, hắn vội vàng quay đầu đi, che dấu bối rối của mình, nói:
– Nói như vậy, Phi Nghê Thiếu chủ thật là lão luyện rồi.
– Phun, nói lung tung.Phi Nghê thoáng cái xấu hổ, giận dữ nói:
– Đừng vội xấu thanh danh Bổn thiểu chủ, ta chưa bao giờ để bất luận nam nhân nào chạm qua, bởi vì bọn hắn đều không có tư cách.
Lý Vân Tiêu thấy nàng tức giận, loại cảm xúc khẩn trương kia ngược lại đều hóa giải, cười khổ nói:
– Ta cũng không phải thánh nhân gì, Phi Nghê Thiếu chủ nếu không biết chừng mực thì …, ta thật sẽ ăn ngươi đấy.
Phi Nghê hàm tình mạch mạch nhìn qua Lý Vân Tiêu, buồn bả nói:
– Ngươi nếu thật sự ăn ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vì Phượng Hoàng Thần hỏa, hi sinh như vậy đáng giá sao?
Thân hình Phi Nghê run lên, sắc mặt cơ hồ có chút tái nhợt, giận dữ nói:
– Ngươi cho rằng ta chỉ là vì thần hỏa sao?
Ánh mắt nàng ánh mắt lộ ra một tia thê lương, thì thào nói:
– Chỉ là vì thần hỏa thì ta tuyệt sẽ không ủy khuất bản thân như vậy. Ta nguyện ý với ngươi, là bởi vì ngươi là Lý Vân Tiêu, là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, cùng tồn tại cùng thế hệ vô địch.
Hai má nang dần đỏ lên, trong mắt lóe ra tinh mang, nói:
– Ta thích cường giả, cũng ưa thích cùng cường giả tác chiến, nam nhân của ta phải có thực lực hơn xa ta, như vậy mới có thể thuần lá gan ta, thuần Thiên Phượng huyết mạch cao ngạo trong cơ thể ta, để cho ta cam tâm tình nguyện ủy thân cho hắn, làm nữ nhân của hắn.
– Ta cùng Kỳ Quỷ cùng nhau rời khỏi Thiên Lĩnh Long gia, chính là vì tìm ngươi, bởi vì có đồn đãi ngươi thân mang Phượng Hoàng Thần hỏa. Lúc trước ý nghĩ của ta chính là giết ngươi cướp lấy thần hỏa, nhưng đánh xong một trận ở trấn Hải Mộc, ta biết rõ đều này là không thể. Nhưng ta cũng không thất vọng, ngược lại càng thêm hưng phấn, bởi vì ngươi chính là nam nhân có thể thuần lá gan của ta.
– Ta biết rõ ngươi có Đinh Linh Nhi, cũng có nữ nhân khác. Nhưng ta không thèm để ý, nam nhân ưu tú có thể hấp dẫn đại lượng nữ nhân ưu tú, cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Điều duy nhất ta để ý chính là thực lực của ngươi, đợi có một ngày ta có thể đánh thắng ngươi, cũng là lúc không thích ngươi nữa, cũng là lúc phỉ nhổ ngươi, vứt bỏ ngươi.
Trong hai mắt Phi Nghê lưu chuyển hào quang, trên mặt đỏ ửng, càng lộ ra sở sở động lòng người.
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
– Như thế nào càng nói càng không yên lòng rồi, thật giống như ngươi đã là nữ nhân của ta vậy.
Phi Nghê nhẹ nhàng cười cười, nàng giơ tay lên, giật dây thắt lưng.
– Ngươi...
Lý Vân Tiêu cả kinh, như giật điện đứng lên, cả kinh nói:
– Ngươi làm gì thế?
Phi Nghê cười nói:
– Ngươi không phải nói ta còn không phải nữ nhân của ngươi sao? Hiện giờ thì đúng rồi.
Quần áo nàng thoáng cái đều chảy xuống, thân mình khiến cho huyết mạch người phun trương hiện ra, nhìn một phát là thấy hết.
“PHỐC”
Trong lỗ mũi Lý Vân Tiêu phun ra hai đạo máu tươi, sau đó vội vàng dùng tay bịt lại, cả người lóe lên ánh sáng màu xanh, liền biến mất trong mật thất.
– Khanh khách, Lý Vân Tiêu, ngươi có còn là nam nhân hay không? Trở lại cho ta!
Phi Nghê “Khanh khách” cười ha hả, váy dài cởi ra thoáng cái đã mặc lại, lăng không xoay chuyển, cũng biến mất không thấy gì nữa.
Đợi khi nàng ra ngoài mật thất, Lý Vân Tiêu đã sớm mất đi bóng dáng rồi.
– Hừ, ngốc tử, đồ đần, mỹ nữ đưa tới cửa cũng không biết ăn.
– Ta cũng không cần ngươi đưa thần hỏa cho ta, chỉ cần để cho ta tu luyện ở trong đó là được.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Cái này có gì khác nhau? Cũng không thể cho ngươi mỗi ngày đi theo ta được.
– Vì sao không thể?
Phi Nghê đột nhiên nói, trên mặt dâng lên hai mảnh đỏ ửng, thẳng thắn nói:
– Dùng thực lực của ta, mặc dù không thể giúp ngươi gì, ít nhất cũng không trở thành cản trở. Còn nữa, còn nữa...
Nàng cắn chặt răng, đôi môi cơ hồ muốn chảy ra máu:
– Còn nữa, mặc dù ngươi muốn, ngươi muốn ta, ta cũng nguyện ý.
Nói ra câu sau, thanh âm cơ hồ như muỗi kêu, khó mà nghe rõ nữa rồi.
Lý Vân Tiêu triệt để ngốc trệ, há to mồm ra, miệng đầy cặn quả, sửng sờ ở đó.
“PHỐC”
Phi Nghê thấy bộ dáng kinh ngạc đến ngây người của hắn, bên tai cũng đỏ bừng, vẫn nhịn không được cười lên một tiếng, nói:
– Ngốc tử, sao hả, động tâm rồi sao?
Nàng thả tóc dài, cả người đỏ bừng như lửa, thân thể no đủ vốn đã câu hồn đoạt phách, thêm vào cười cười vũ mị càng có một cổ hương khí xông vào mũi, tăng thêm hào phóng chủ động như vậy thật sự khiến yết hầu người một hồi khô khốc.
“Ọt ọt. ”
Lý Vân Tiêu cũng nuốt nước miếng, vội vàng rót ra một bình quỳnh tương ngọc dịch “Ọt ọt ọt ọt” tưới mấy ngụm.
“Khanh khách”
Phi Nghê đột nhiên cười lớn, loại cảm giác ngượng ngùng kia tựa hồ mất sạch, rất hứng thú đánh giá Lý Vân Tiêu, nhõng nhẽo cười nói:
– Nghe nói Đinh Linh Nhi của thương hội Thiên Nguyên chính là hồng nhan tri kỷ của Vân thiếu, còn có một nữ tử thân phận không rõ nữa, một mực theo bên Vân thiếu. Sao giờ xem ra, Vân thiếu tu vị kinh người, tâm cơ như biển ở một số phương diện lại non nớt thế chứ?
Lý Vân Tiêu ho khan hai cái, dung nhan Phi Nghê cơ hồ như dán vào hắn, hắn vội vàng quay đầu đi, che dấu bối rối của mình, nói:
– Nói như vậy, Phi Nghê Thiếu chủ thật là lão luyện rồi.
– Phun, nói lung tung.Phi Nghê thoáng cái xấu hổ, giận dữ nói:
– Đừng vội xấu thanh danh Bổn thiểu chủ, ta chưa bao giờ để bất luận nam nhân nào chạm qua, bởi vì bọn hắn đều không có tư cách.
Lý Vân Tiêu thấy nàng tức giận, loại cảm xúc khẩn trương kia ngược lại đều hóa giải, cười khổ nói:
– Ta cũng không phải thánh nhân gì, Phi Nghê Thiếu chủ nếu không biết chừng mực thì …, ta thật sẽ ăn ngươi đấy.
Phi Nghê hàm tình mạch mạch nhìn qua Lý Vân Tiêu, buồn bả nói:
– Ngươi nếu thật sự ăn ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vì Phượng Hoàng Thần hỏa, hi sinh như vậy đáng giá sao?
Thân hình Phi Nghê run lên, sắc mặt cơ hồ có chút tái nhợt, giận dữ nói:
– Ngươi cho rằng ta chỉ là vì thần hỏa sao?
Ánh mắt nàng ánh mắt lộ ra một tia thê lương, thì thào nói:
– Chỉ là vì thần hỏa thì ta tuyệt sẽ không ủy khuất bản thân như vậy. Ta nguyện ý với ngươi, là bởi vì ngươi là Lý Vân Tiêu, là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, cùng tồn tại cùng thế hệ vô địch.
Hai má nang dần đỏ lên, trong mắt lóe ra tinh mang, nói:
– Ta thích cường giả, cũng ưa thích cùng cường giả tác chiến, nam nhân của ta phải có thực lực hơn xa ta, như vậy mới có thể thuần lá gan ta, thuần Thiên Phượng huyết mạch cao ngạo trong cơ thể ta, để cho ta cam tâm tình nguyện ủy thân cho hắn, làm nữ nhân của hắn.
– Ta cùng Kỳ Quỷ cùng nhau rời khỏi Thiên Lĩnh Long gia, chính là vì tìm ngươi, bởi vì có đồn đãi ngươi thân mang Phượng Hoàng Thần hỏa. Lúc trước ý nghĩ của ta chính là giết ngươi cướp lấy thần hỏa, nhưng đánh xong một trận ở trấn Hải Mộc, ta biết rõ đều này là không thể. Nhưng ta cũng không thất vọng, ngược lại càng thêm hưng phấn, bởi vì ngươi chính là nam nhân có thể thuần lá gan của ta.
– Ta biết rõ ngươi có Đinh Linh Nhi, cũng có nữ nhân khác. Nhưng ta không thèm để ý, nam nhân ưu tú có thể hấp dẫn đại lượng nữ nhân ưu tú, cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Điều duy nhất ta để ý chính là thực lực của ngươi, đợi có một ngày ta có thể đánh thắng ngươi, cũng là lúc không thích ngươi nữa, cũng là lúc phỉ nhổ ngươi, vứt bỏ ngươi.
Trong hai mắt Phi Nghê lưu chuyển hào quang, trên mặt đỏ ửng, càng lộ ra sở sở động lòng người.
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
– Như thế nào càng nói càng không yên lòng rồi, thật giống như ngươi đã là nữ nhân của ta vậy.
Phi Nghê nhẹ nhàng cười cười, nàng giơ tay lên, giật dây thắt lưng.
– Ngươi...
Lý Vân Tiêu cả kinh, như giật điện đứng lên, cả kinh nói:
– Ngươi làm gì thế?
Phi Nghê cười nói:
– Ngươi không phải nói ta còn không phải nữ nhân của ngươi sao? Hiện giờ thì đúng rồi.
Quần áo nàng thoáng cái đều chảy xuống, thân mình khiến cho huyết mạch người phun trương hiện ra, nhìn một phát là thấy hết.
“PHỐC”
Trong lỗ mũi Lý Vân Tiêu phun ra hai đạo máu tươi, sau đó vội vàng dùng tay bịt lại, cả người lóe lên ánh sáng màu xanh, liền biến mất trong mật thất.
– Khanh khách, Lý Vân Tiêu, ngươi có còn là nam nhân hay không? Trở lại cho ta!
Phi Nghê “Khanh khách” cười ha hả, váy dài cởi ra thoáng cái đã mặc lại, lăng không xoay chuyển, cũng biến mất không thấy gì nữa.
Đợi khi nàng ra ngoài mật thất, Lý Vân Tiêu đã sớm mất đi bóng dáng rồi.
– Hừ, ngốc tử, đồ đần, mỹ nữ đưa tới cửa cũng không biết ăn.
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!