Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 81
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
12/08/2019 20:26:49 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 82 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 83 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 80 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 79 (Truyện ngôn tình)
Nếu như đây là lần cuối, cô chỉ muốn thời gian vì vậy dừng lại, cho dù cô đau đến không thở nổi, cho dù cô có chật vật đến đâu.
“Tôi không biết chị cô đến tột cùng vì sao chết, mà tôi chỉ không tin, chị tôi thiện lương như vậy, tốt như vậy, lại hại chết chị của cô, gả cho Thân Tống Hạo, ban đầu chị ấy cũng không mong muốn, An Nhiễm, cô rất cố chấp, thế nhưng loại cố chấp này, hại người mà thành ra hại mình.”
Quý Duy An ngữ điệu ôn hòa, từng câu từng chữ không nhanh không chậm, Hứa Hoan Nhan đứng ở giữa đám người phía ngoài, chợt lệ rơi đầy mặt….Cô chợt nhớ tới lần đầu gặp mặt Quý Duy An, lúc đó hắn và bạn gái đang chia tay, giống như bây giờ lý trí, thanh tỉnh, cô hiện tại lỉnh hội một chút, hắn và cô thật giống nhau, tỉnh táo, bình tỉnh, bình thản, chẳng qua những thứ đó chỉ là bảo vệ tôn nghiêm chính mình, mà trong lòng buồn vui chỉ có tự mình biết.
“Đều là giả đúng không? Bị người đuổi giết, toàn thân đầy vết thương, thân cô thế cô, tất cả nhu nhược, đều là muốn lừa tôi đúng không? Dụ tôi hít thuốc phiện, phá đổ Cảnh Thịnh, cũng là cô, có đúng hay không?”
Quý Duy An cười lạnh, giọng nói thay đổi càng ngày càng lạnh lùng…. “Duy An….Anh đã biết mọi chuyện, có thể tha thứ cho tôi không?” Máu tươi trong miệng An Nhiễm trào ra càng nhiều hơn, nửa gương mặt và tóc của cô hầu như ngâm trong vũng máu, tuy nhiên trong con ngươi dâng lên một tia sáng chờ mong, chăm chú nhìn vào khuôn mặt gầy gầy của người con trai trước mặt.
Quý Duy An đứng lên, bóng dáng cao cao, vẫn tuấn mỹ như vậy, nhưng nhìn vào mắt anh cô không nhìn thấy ánh sáng đã từng yêu thích cô, anh nhìn cô, như nhìn xuyên qua nơi xa xăm nào đó, môi mỏng khẽ nhếch, anh lắc đầu một cái mở miệng nói: “Ba tôi chết ở trước mặt của tôi.”
Hai mắt anh căng thẳng, tựa hồ nỗi đau kia xuyên thấu qua đôi mắt, anh cúi đầu chậm rãi xoay người: “Chị tôi là người quan trọng nhất đối với tôi… An Nhiễm, tôi không làm được.”
Anh xoay người, chậm rãi tránh ra, một phen nắm tay Hứa Hoan Nhan, sải bước đi về phía trước, bầu trời giống như bị thiêu đỏ, bao phủ lên hai người bọn họ một màu giống như máu tươi…. An Nhiễm vùng vẫy muốn nhấc người lên nhìn anh một cái, nhưng rồi cuối cùng vô lực co quắp mềm oặt trên mặt đất, cô đem hết tàn hơi lớn tiếng khóc, một lần một lần, kêu tên của anh ta: “Duy An…. Duy An…. Em yêu anh… Là thật…. Là thật…”
Cô kêu gào xuyên thấu qua đám người truyền đến rõ ràng, Hứa Hoan Nhan nghe âm thanh kia, trong lòng cũng cảm thấy đau khổ khó chịu, nhưng Quý Duy An cầm chặt tay cô hơn, chân không dừng bước: “ Chị, chúng ta về nhà thôi.”
“Được, chúng ta về nhà.” Hứa Hoan Nhan nghiêng đầu qua nhìn nét mặt của cậu ta, cô không có tư cách oán giận Duy An tuyệt tình, tai nạn và những chuyện đã xày ra đều là do cô mang đến, những thống khổ người kia đang chịu đựng cũng do cô.
Một tuần lễ sau, bạn tốt của Quý Vân Trạch khi còn sống mang đến một tin, tại thành phố Newyork của nước Mỹ, một trung tâm chuyên trị cai nghiện ma túy nặng như Quý Duy An, đặc biệt nghiên cứu chế tạo đầy đủ hệ thống phương pháp cai nghiện, đầy đủ các thí nghiệm lâm sàng thành công, hiệu quả hết sức lạc quan, ông ta có thể giới thiệu Quý Duy An qua nước Mỹ trị liệu.
Hứa Hoan Nhan và Sầm Mỹ Vân dĩ nhiên trong lòng tràn đầy vui mừng, mặc dù nhà họ Quý ở Newyork cũng có bất động sản chưa từng bán của cải lấy tiền mặt, chổ ở không là vấn đề, nhưng Quý Duy An cai nghiện cũng cần một số tiền lớn, đây cũng là vấn đề khó khăn. Nhìn Sầm Mỹ Vân vui sướng rồi lại rầu rĩ, cả đêm mất ngủ, tình trạng của Quý Duy An cũng không thể kéo dài lâu, rốt cuộc Hứa Hoan Nhan dứt khoát quyết định, ông nội Thân cho cô một khoản tiền lớn, ngày đó cô cũng không có trả lại cho Thân Tống Hạo, cũng bởi vì Quý Duy An xảy ra chuyện như vậy, cô muốn hết lòng lo cho em trai, còn nữa chính là trong bụng cô có đứa bé, cô không đành lòng nhìn con chịu khổ theo cô.
Hứa Hoan Nhan đem thẻ tín dụng giao cho Sầm Mỹ Vân, bởi vì bà vẫn không biết tin Hứa Hoan Nhan đã ly hôn, cho rằng là Thân Tống Hạo cho, vì vậy không cách nào từ chối. Tất cả các thủ tục đi Mỹ rất nhanh đã làm xong xuôi, chỉ còn chuẩn bị để lên đường. Đêm trước ngày khởi hành, cô mới quyết định chủ ý, Quý Duy An có Sầm Mỹ Vân chăm sóc, mà cô thì Anh văn cũng không tốt, ra nước ngoài không chắc tìm được việc làm tốt, hơn nữa bây giờ cô còn chưa thông báo tin ly hôn của cô, theo chân bọn họ ra nước ngoài về tình hay lý căn bản nói không thông.
Ở lại, cũng không thể ở lại trong thành phố này, Hứa Hoan Nhan khổ sở cười một tiếng, thế giới rộng lớn như vậy, chợt phát hiện, một chỗ để cho mình trú chân cũng không có.
Sáng rời giường sớm chuẩn bị thuê xe ra phi trường, thì bỗng nhiên Hứa Hướng Cảnh xuất hiện ở nhà họ Quý.
“Nhan nhi, ba muốn…Con và A Hạo đã kết hôn, không thể tự nhiên xuất cảnh, Quý Duy An đứa bé này tốt như vậy, ba muốn đi theo chăm sóc cho hắn, con có đồng ý không?.”
Ông có chút chờ đợi mở miệng nói, ánh mắt cũng rơi vào trên mặt Sầm Mỹ Vân đứng cách đó không xa, cô sững sờ nhìn ba, giữa hai người họ là Hứa Hoan Nhan và Quý Duy An gầy guộc, hai mươi năm chưa từng phai nhạt nỗi nhớ trong ông, Hứa Hướng Cảnh nhìn cô, khóe mắt đỏ lên.
Bởi vì ông không chịu thua kém nên năm xưa Sầm Mỹ Vân rời đi, khi bà bỏ đi ông càng bê tha nhiều hơn, liên lụy đến Hứa Hoan Nhan nhiều năm sống khổ cực. Hiện tại nếu làm được chút gì bù đắp lại chuyện năm xưa, ông tuyệt sẽ không lùi bước. Không phài lợi dụng lúc người ta gặp hoàn cảnh khó khăn, chỉ muốn khi còn sống, được nhìn bà lâu hơn.
“Ba….” Hứa Hoan Nhan cảm thấy Sầm Mỹ Vân im lặng, sợ ba mình không chịu nổi, định thay đổi chủ đề, Quý Duy An chợt nói: “Mẹ, con đi nước Mỹ,mẹ cũng phải tìm người lo cho con, hay là không bằng để cho Hứa thúc thúc chăm sóc con đi.”
Hoan Nhan kéo va li đứng ở trạm xe chờ xe bus... Cô đứng yên đó, không biết có phải vì mang thai hay không mà lúc này cô rất hèm ngủ, lên xe đã ngủ thiếp đi... mọi thức hỗn độn lo lắng không biết nằm mơ thấy gì, chỉ biết tỉnh lại mặt đầy nước mắt.
Bầu trời lúc này, giống như tâm trạng cô, rời đi thành phố quen thuộc, một thân một mình, duy nhất chỉ có bảo bảo ba tháng đang ở trong bụng, tới một nơi xa lạ, sống cuộc sống yên tĩnh, chờ vết thương khép lại... Hoan Nhan siết chặt đôi tay, nhìn xe chạy tới bến, cô sửng sốt một chút, cầm vali xuống xe, trời đã tối đen, xe này lại dừng nơi hẻo lánh, Hoan Nhan vừa xuống, có một số xe may và xe ba bánh đi lại, từng ánh mắt nhìn cô giống như là đánh giá con mồi, hỏi cô ngồi xe không... Hoan Nhan lắc mạnh đầu, kéo vali tránh đi, nhưng có người chưa từ bỏ ý định đi theo cô, Hoan Nhan bất đắc dĩ đành mở miệng: “Có người tới đón....”
Mấy người lập tức chửi thề một tiếng rồi tản đi, Hoan Nhan suy sụp đứng tại chỗ, cô không biết ai ở đây, vậy thì ai có thể tới đón cô?
Rời khỏi trạm xe, trong lòng Hoan Nhan suy nghĩ trước hết nên tìm nơi nghỉ trọ, chỗ nghỉ cũng không khá hơn, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn nhắm mắt tới nhà trọ thuê phòng, cầm chìa khóa đi xuyên qua hành lang dài âm u, dọc đường đi cũng thấy rất nhiều phụ nữ son phấn vẻ mặt mệt mỏi.... Mà cách âm của các phòng vô cùng kém vì vậy lúc mơ hồ truyền tới âm thanh rên rỉ, Hoan Nhan không khỏi mặt đỏ tim đập, thật nhanh mở của vội khóa cẩn thận, mới thở một hơi, ngồi trên chiếc ghế sofa cũ nát... Trong phòng vệ sinh nước lúc nóng lúc lạnh, Hoan Nhan rửa mặt, sau đó nằm trên giường, bởi nhìn ga giường trông rất tệ, cô cũng không dám cởi quần áo, chỉ mặc quần áo ngủ, mà vách tường bên kia cũng vang lên tiếng lộn xộn và tiếng cót két của giường, Hoan Nhan cố gắng chịu đừng, nhưng vẫn không ngủ được.... 30 đồng một đêm, cô còn vọng tưởng có một hoàn cảnh tốt? Ngày mai thuê phòng rồi tìm công việc rồi hãy nói.
Cho đến lúc ngoài cửa sổ có ánh sáng chiếu tới, sát vách mới yên tĩnh, Hoan Nhan chợp mắt được một lúc, trong lòng đầy lo lắng, hơn chính giờ đã tỉnh lại cảm tháy đầu đau muốn nứt, trong bụng lại đói khó chịu, Hoan Nhan trả phòng, sau đó hỏi bà chủ một số phòng ngủ khác, đón xe, lúc chờ xe, cô mua hai cái bánh bao, một li sữa đậu nành, vừa chờ xe vừa ăn, chỉ hai ba miếng chiếc bánh đã bị cô nuốt vào bụng, vẫn còn cảm thấy đói, Hoan Nhan không khỏi sờ sờ bụn, cười một tiếng: “Ngoan ngoãn, tất cả đều cho con... Mẹ nhịn chút nữa.”
Qua mấy lần xe, mới tới một thôn nhỏ, cô xách va li xuống xe, có một người phụ nữ trung niên đón cô hỏi có muốn thuê phòng, Hoan Nhan thật sự không còn chút sức lực, chỉ tùy tiện nhìn rồi quyết định chọn, trả trước ba tháng tiền thuê, bỗng nhiên nhớ tới căn biệt thự xa hoa đó... Cô không khỏi cười tự giễu, cô tội gì phải li hôn dễ dàng như vậy? Nếu như liều chết dây dưa, ít nhất cũng không phải lo lắng kế sinh nhai.
Sau khi sắp xếp xong, cô bắt đầu xuống dưới, Hoan Nhan được một người hàng xóm tốt bụng giới thiệu cho công việc ở siêu thị, tiền lương không nhiều nhưng không phải quá vất vả, cô cũng có thể chăm sóc cục cưng.
Bởi vì cô tiết kiệm và biết tính toán, lúc được nhận tiền lương tháng đầu tiên, trừ đi những sản phẩm dinh dưỡng, phí sinh hoạt, cô còn dư 500 đồng! Bảo bảo còn sáu tháng nữa sẽ ra đời, cô có chút tiền để dành, sáu tháng là ba ngàn đồng, có thể lo cho bảo bảo, Hoan Nhan cảm thấy, cuộc sống dường như cũng có một chút xíu hi vọng.
Buổi chiều tan việc, quản lí gọi nhân viên tập hợp, nói ngắn gọn sau đó phát cho mỗi người 20kg gạo, Hoan Nhan vui vẻ không dứt, một tháng không phải mua gạo, tiết kiệm được một khoản tiền.
Lúc chuẩn bị đi có hai đồng nghiệp ngại túi quá nặng, nên muốn tặng bao gạo cho người khác, Hoan Nhan tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn mở miệng. Đồng nghiệp vội đưa bao gạo cho cô, còn bảo cô đón xe trở về, Hoan Nhan gật đầu đáp ứng sau đó bê gạo tới chờ ở trạm xe.
Bụng cô bắt đầu hơi lộ ra, Hoan Nhan thận trọng không để gạo đè vào bụng, đành để sức nặng của bao gạo đè lên hai cánh tay, đi vài bước, thấy cổ tay nhừ, trên trán cũng đầy mồ hôi, muốn dừng lại nghỉ ngơi, rồi lại thấy xe bus đi qua, cô lập tức cố gắng nhấc chân tới trạm xe... Một cánh tay từ sau đưa tới, nắm cổ tay cô, Hoan Nhan kinh hãi run lên, bao gạo rơi trên mặt đất, cô không để ý nhìn người nọ, chỉ cúi xuống hốt hoảng nhặt, lại bị người đó nắm lấy tay....
Truyện mới nhất:
- Đêm trăng sáng rực (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!