LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 83

72 lượt xem
                                                                       

Tô Lai nghe vậy ngừng khóc, cô quay người chui vào ngực anh, nhón chân hôn anh, môi cô vừa sát lại gần, thoáng chốc anh theo bản năng né tránh, nhưng mùi vì quen thuộc lượn lờ quanh chóp mũi, anh có chút hốt hoảng giống như trở lại ba năm trước đây, lần đầu tiên hôn Tô Lai...Lúc anh mất hồn, môi của cô đã bao trùm lên môi anh.
Mùi hoa lan ưu nhã lan tỏa trong không khí, ba năm trước cô không lưu loát, mà bây giờ, giống như là trái cây đã chín rộ. Mê người, nhưng lại thiếu chút gì.
“Hạo... Để em sinh đứa nhỏ cho anh!” Tô Lai vòng tay ôm cổ anh, khẽ thở hổn hển dựa vào ngực anh.
Nụ hôn nóng bỏng trôi qua, hai người vốn là cách xa lại lặng lẽ kéo gần hơn một chút.
Rèn sắt khi còn nóng, cô bỏ đi kiêu ngạo của bản thân, cô biết, một khi có đứa bé, cô và Thân Tống Hạo, cả đời này sẽ không vạch rõ giới hạn, bất kể anh có yêu hay không yêu, Tô Lai cô có thể dựa vào đứa bé này cả đời vô ưu.
Cô đã hai mươi chín tuổi, cô không còn thanh xuân mà lãng phí.
Trên thế giới này các cô gái xinh đẹp rất nhiều, cô muốn một lần nữa gả vào hào môn, quả thực khó càng thêm khó.
“Đứa bé?” Mày anh nhíu lại, lập tức nhớ lại một năm trước Hứa Hoan Nhan bỏ đi đứa bé, lúc đó anh đang ở California, đang ở cạnh Tô Lai, mà cô một mình, mang tâm trạng gì đi làm phẫu thuật bỏ đứa con của mình?
Anh cảm thấy tự trách, nếu lúc đó... Đứa bé kia có phải hay không sắp gọi anh là ba?
“Tô Lai...” Anh chợt mở miệng mệt mỏi xoa bóp huyệt Thái dương: “Anh mấy ngày nay mệt chết đi, còn phải đi công tác, chuyện đứa nhỏ... chờ sau khi kết hôn hãy nói.”



“A Hạo....” Cô nhìn anh quay người, khống chế không được muốn chạy theo ép hỏi, nhưng vẫn ẩn nhẫn dừng lại, ôm chặt hai cánh tay đứng ở trong phòng khách trống trải, cô nhìn bóng lưng anh, Tô Lai kiêu căng dâng lên một ý cười, cô nếu có thể để A Hạo cưới mình, như vậy kết hôn, sinh con, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
*******************
“Thân Tống Hạo, anh cút ra đây cho tôi! Đáng chết, đồ khốn khiếp! Lăn ra đây!” Cửa phòng họp bị người ta đạp một cái rung trời, còn có tiếng quát mắng của một cô gái! Các quản lí trong phòng sững sờ nhìn Thân Tống Hạo, lại nhìn cửa phòng, cô gái nào lại to gan như vậy, dám tới đây náo loạn! Chẳng lẽ... cô gái nào bị tổng giám đốc vứt bỏ?
Trần Nhị xoay bút trong tay, nhịn cười nhìn gương mặt đen sì của Thân Tống Hạo, sao cậu ta lại đắc tối với Văn Tĩnh? Lại còn bị cô ấy tìm tới tận cửa mắng!
“Trước tiên giải tán!” Thân Tống Hạo đứng dậy, lấy điếu thuốc hút, Trần Nhị cười hi hì vỗ vỗ vai anh, nét mặt cố nhịn cười: “A Hạo, cậu làm sao lại đắc tội với Văn Tĩnh? Tính tình cô ấy chỉ có Kì Chấn mới chịu nổi!”
“Thân Tống Hạo, cái tên khốn kiếp, thế mà tôi còn tin tưởng anh, ban đầu giúp anh hẹn Nhan, tôi mới đi mấy ngày? Anh đã buộc Hoan Nhan li hôn? Anh đã đưa Nhan đi đâu? Sống phải thấy người chết phải thấy xác, tôi và anh chưa xong đâu!” Văn Tĩnh như một luồng gió xông tới mắng chửi, Kỳ Chấn không ngăn kịp chỉ có thể luống cuống khóa cửa phòng, ngăn mấy người bên ngoài lại.
Trần Nhị lúc trước còn hả hê, khi nghe thấy Văn Tĩnh nói lại sửng sốt, một lúc lâu mới nghi ngờ mở miệng: “A Hạo, Văn TĨnh nói là thật?”
“Cô ấy nói là thật.” Thân Tống Hạo thở một hơi nhẹ nhõm, nhả một vòng khói, anh ấn tàn thuốc lên cửa sổ.... Trong đầu nhớ tới bọn họ gặp nhau lần tứ hai ở khách sạn, cô khiếp sợ xa lạ nhìn anh, lại cầm một cốc nước, uống một ngụm.
Trong tất cả các cô gái anh gặp, cô là người duy nhất nói những lời như vậy với anh.

“A Hạo cậu điên rồi! Cậu thế mà lại li hôn với chị dâu?” Trần Nhị bất bình liếc cùng Kì Chấn liếc nhìn nhau, vẫn không có cách nào khống chế mở miệng.
“Thân Tống Hạo, anh có tâm hay không? Làm sao anh đối xử với Nhan như vậy? Cô ấy đã có lỗi gì với anh? Cô ấy làm sai chỗ nào? Anh sao còn mặt mũi nói li hôn! Anh không phải là người... Anh đuổi cô ấy đi một mình cô ấy biết làm sao?”
Hai mắt Văn Tĩnh hồng hồng, nói xong, nhịn không được, khóc to... “Tĩnh, đừng khóc...” Kì Chấn nhìn thấy cô khóc, đau lòng ôm cô vào trong ngực nhẹ giọng an ủi.
Nhưng không ngờ phụ nữ kia dứt khoát một cái đánh vào trên tay anh, tiếp đó là một cước đá vào đầu gối Thân Tống Hạo!

Mũi giày cao gót của cô vừa nhọn lại vừa cứng, xương đùi của anh bị cô đá đau lợi hại, Thân Tống Hạo cũng không có né tránh, cứng rắn chịu một cú, Văn Tĩnh muốn động thủ lần nữa, nhưng bị Kỳ Chấn sống chết ôm lấy.
"Thân Tống Hạo, Nhan nhi mất tích, số điện thoại di động cũng đổi, nhà trọ của Quý gia người đi nhà trống, tôi không tìm được cô ấy, liên lạc không được với cô ấy, anh cũng không biết đúng không! Nhan nhi hiện tại có khi đã chết ở nơi nào, nói vậy anh cũng chỉ muốn sống vui vẻ, tiêu dao với người phụ nữ kia, căn bản là không quan tâm đúng không?"


Văn Tĩnh đã tỉnh táo lại, nhanh chóng gạt đi nước mắt, lạnh lùng ném ra mấy câu nói, liền xoay người không thèm quay đầu lại đi ra khỏi phòng làm việc!
Một tay mở cửa phòng làm việc ra, mấy người ở ngoài nghe trộm thoáng chốc này sửng sờ, Văn Tĩnh hít sâu một hơi, chỉ nhắm nhắm mũi hét ầm lên: "Cút ——"

"Thân Tống Hạo, tôi bất kể anh có còn quan tâm tới Nhan nhi hay không, tóm lại, Văn Tĩnh tôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy nuốt xuống mối hận này, chờ tôi tìm được Nhan nhi, chúng ta cùng nhau tính sổ lần nữa!"
Cô nhấc chân đi ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại lớn tiếng kêu la: "Kỳ Chấn, anh còn đứng đó làm gì? Có phải anh cũng muốn học người đàn ông đó làm một Trần Thế Mỹ, vứt bỏ vợ của mình đi ra ngoài lêu lổng?"
Bước chân Kỳ Chấn cũng không động, nhìn Trần Nhị một cái, lại liếc nhìn Thân Tống Hạo đang trầm mặc, trong lòng vẫn còn có chút cảm thấy bất bình, bọn họ là anh em tốt của có mài hết miệng lưỡi, cũng không bằng người phụ nữ kia ở trước mặt anh ta rơi một giọt nước mắt.
"A Hạo, tớ thật sự hi vọng cậu tốt nhất suy nghĩ một chút, tại sao tớ và Trần Nhị đều không thích Tô Lai, tại sao chúng ta đều không ủng hộ cậu và chị dâu ly hôn, mấy người chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ai cũng không hy vọng tương lai cậu cả đời hối hận, tiếc nuối, A Hạo. . . . . ."
Kỳ Chấn nói tình ý sâu xa, Thân Tống Hạo cũng cau chặt lông mày khoát tay áo: "Kỳ Chấn. . . . . . Tớ đã lựa chọn Tô Lai, còn có thể thế nào? Các cậu đừng nói nữa ahhh... Để cho tớ yên tĩnh một chút. . . . . ."
Kỳ Chấn tức giận lắc đầu, sửng sốt trong chốc lát, anh mới không nóng không lạnh buông ra một câu nói: "A Hạo, tính khí của Văn Tĩnh cậu cũng biết rồi, mấy ngày nay tớ sợ là không thể đi làm, có chuyện gì thì để cho Trần Nhị làm đi, tớ đi đây!"
Kỳ Chấn nói xong, xoay người liền chạy ra ngoài đuổi theo Văn Tĩnh.
"A Hạo, tớ biết bây giờ bọn tớ có nói gì thì cậu nghe cũng không lọt, như thì cũng không cần nói nhiều nữa, làm anh em, tớ chỉ hy vọng chính cậu không thẹn với lương tâm, về sau cũng đừng lưu luyến hay tiếc nuối cái gì là được, ông cụ nhà tớ bắt tớ đi Úc học tiếp, tớ một mực phản đối, nhưng không có hiệu quả, ngày mai sẽ lên đường, A Hạo, cậu hãy tự bảo trọng."

Trần Nhị thở dài, vỗ vỗ vai anh, cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng làm việc khổng lồ.
Vốn dĩ không khí huyên đột nhiên yên tĩnh lại, Thân Tống Hạo nhìn gian phòng trống trải, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ treo tường tích tắc vang lên, đột nhiên anh cảm thấy có chút cảm giác trống trải không nói được ra lời, mất mác.
Cùng với Kỳ Chấn, anh cũng biết Trần Nhị chừng hai mươi năm, bọn họ luôn luôn thân mật không chút khoảng cách, bất kể lúc trước anh cùng ai ở chung một chỗ, chơi đùa bao nhiêu phụ nữ, căn bản bọn họ cũng không nói cái gì, nhưng bây giờ, chỉ vì một người bình thường như Hứa Hoan Nhan, bọn họ đều đang trách anh, sau đó mỗi một người đều rời đi anh sao?
Kỳ Chấn là bởi vì Văn Tĩnh, còn có thể nói xuôi được, nhưng còn Trần Nhị thì sao?
Anh đột nhiên cảm thấy có chút phiền não, trong lòng luôn cảm thấy bất an lo lắng, dứt khoát với tay lấy t áo khoác rồi lao ra cửa, lên xe, không có mục đích lung tung đi về phía trước, cho đến khi xe dừng trước cửa khu nhà trọ mà Quý gia mới chuyển tới, Thân Tống Hạo mới đột nhiên phát hiện, anh sợ hãi, nguyên nhân mọi sự phiền não, đều là bởi vì mấy câu nói của Văn Tĩnh, cô mất tích, còn người của Quý gia cũng không thấy.
Anh xuống xe, đi tới trước cửa nhà trọ của Quý gia, thấy cửa bên ngoài khóa chặt, chợt đứng trước cửa sửng sờ .
Cô lặng yên mang theo một nhà Quý Duy An biến mất ở trong thành phố này, một câu tạm biệt cũng không có, cũng không lưu luyến chút gì.
Thân Tống Hạo vòng qua cửa chính đi tới phía trước cửa sổ, xuyên qua rèm cửa sổ nhìn vào, đồ đạc trong phòng được phủ một lớp vải để chống bụi, tựa như nơi này đã bỏ trống từ rất lâu rồi . . . . Anh duy trì tư thế khom người cố gắng nhìn vào bên trong, thật lâu.

Cho đến khi đứng lên, anh mới phát hiện toàn thân mình cứng ngắc. Người vợ trước của anh vợ trước, cứ mấy ngày ngắn ngủi như vậy, thậm chí có khả năng biến mất không lưu lại một chút tin tức.
Anh xoay người lên xe, chạy thẳng tới viện điều dưỡng, nếu cô đi, nhất định sẽ không để một mình ba cô ở lại, có lẽ, anh có thể từ đó đào ra một chút đầu mối.


Nhưng thật đáng chết, anh tìm kiếm tin tức của cô để làm cái gì?
Anh bực mình vỗ tay lái, cuối cùng anh vẫn xuống xe, sắc mặt âm trầm đi vào viện điều dưỡng.
Nửa giờ sau ra ngoài, anh bấm một số điện thoại: "Lập tức tra cho tôi địa chỉ của Quý Duy An tại Newyork!"
Thân Tống Hạo cất điện thoại đi, thậm chí cảm thấy mình có chút may mắn, trước lúc đi ba cô vẫn chào hỏi với những nhân viên của viện, nói con rể và con gái của ông sắp xếp cho ông nước ngoài nghỉ ngơi.
Con rể, xem ra Hứa Hoan Nhan vẫn luôn gạt người nhà của cô, chuyện anh cùng cô ly hôn sao?
Hoan Nhan đứng ở ven đường, dùng váy ôm lấy những thứ trái cây bẩn thỉu kia, chỉ cảm thấy trong hốc mắt nước mắt tùy ý đảo quanh, cô thiếu chút nữa sẽ khóc lên.
Tăng Á Hi Viễn núp ở một cột điện phía xa, anh nhìn cô, chỉ cảm thấy đau lòng, rồi lại không dám tùy tiện đi ra, sợ sẽ làm cô tự ái. Những ngày qua anh một mực không xa không gần đi theo cô, cô đi làm, anh đi sau lưng cô hộ tống cô, cô tan việc, anh cũng đi theo phía sau, cô không biết, mỗi một buổi tối, anh đều đứng trong ngõ hẻm cho đến khi ánh đèn trong phòng cô tắt hết, mới một mình rời đi.
Anh chưa từng thấy có người đàn ông nào đi vào nhà cô, nhất định là cô đã xảy ra chuyện gì.
Hoan Nhan thử lại mấy lần, rốt cuộc vẫn phải quyết định buông tha, cô xoay người, gian nan khom lưng cầm mấy bó rau cải trên mặt đất rồi tập tễnh đi lên lầu, cô mới có bầu hơn bốn tháng, thì toàn thân bắt đầu bị phù to lên, chân cô chen chúc trong chiếc giầy chật ních, lúc nào cũng cảm thấy thật khó chịu.
Nhìn cô đi vài bước, sẽ phải dừng lại vịn tường nghỉ một chút, Tăng Á Hi cũng không nhịn nổi nữa, anh sải bước xông ra, đuổi theo cô, đem những thứ trong ngực cô lấy ra, đặt xuống trên mặt đất, đôi mắt anh có chút ửng đỏ, nhìn khuôn mặt xanh xao của cô, cô luôn luôn thích đẹp và chỉnh tề, nhưng bây giờ ngay cả mái tóc của cô cũng không được chải ngay ngắn.
"Tại sao lại gạt tôi?" Anh nghẹn ngào mở miệng, bỗng nhiên đưa tay ra lập tức ôm cô vào trong ngực, hầu kết khẽ lên xuống, anh cố gắng đè nén, mới không để cho nước mắt rớt xuống.

"Chồng cô căn bản không có trở lại, cô vẫn luôn ở một mình, cuộc sống của cô thực sự rất không tốt, cô đang gạt tôi, Hứa Hoan Nhan, cô không thương bản thân mình, nhưng bảo bảo trong bụng cô biết làm thế nào?"
Anh càng nói càng kích động, chợt kéo tay cô chạy ra ngoài, "Cô không thể ở chỗ này nữa, cô xem một chút đi cô mua mấy thứ này làm sao mà ăn được? Hứa Hoan Nhan, tôi thật sự hận không thể đem cô đánh cho một trận! Tại sao không đến tìm tôi? Chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn bè sao?"
"Tăng Á Hi, anh buông tay tôi ra!" Hoan Nhan bấu víu một bên lan can đứng lại, cố gắng rút bàn tay của mình từ tay của anh ra, cô có chút tức giận, anh tại sao có thể tùy tiện động tay động chân với cô như vậy? Cô không ở đây thì phải đi đâu? Cô dựa vào chính mình ăn cơm mặc quần áo, thuê phòng, cô không cảm thấy có gì không ổn! Cuộc sống khổ sở cũng không phải là cô chưa từng trải qua, cô không yếu ớt!
"Anh đi đi, chuyện của tôi, không cần anh quan tâm." Hoan Nhan đi xuống cầu thang, chỉ yên lặng bắt đầu nhặt những thứ tán loạn trên mặt đất.
"Hứa Hoan Nhan, cô có thể nhịn, nhưng tôi nhẫn nhịn không được!" Tăng Á Hi chợt điên cuồng ném ra một câu nói, sau đó liền xoay người sải bước đi ra ngoài!
Hoan Nhan trố mắt, nhưng không biết anh muốn làm cái gì, chỉ luôn miệng hỏi: "Tăng Á Hi, anh định làm cái gì?"
Tăng Á Hi cũng không quay đầu lại, anh chỉ hung hăng cắn chặt răng, không chịu mở miệng, anh muốn đi tới thành phố nơi cô đã sống, anh muốn đi làm thịt người đàn ông kia!
"Tăng Á Hi!" Hoan Nhan mơ hồ có chút dự cảm không tốt, một lần nữa cô lại lớn tiếng gọi, trong thanh âm đã mang theo sự lo lắng vô cùng.
Tăng Á Hi nghe tiếng cô hét lên, đúng là vẫn còn không đành lòng không để ý tới cô, anh dừng bước, nhưng không quay đầu lại. Chỉ một chữ một câu khàn khàn mở miệng: "Hoan Nhan, ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm tên khốn kia, tôi muốn hỏi anh ta một chút, tại sao anh ta không ở cùng với cô, tại sao để cho cô và đứa bé phải chịu đựng một cuộc sống khổ sở như vậy, tại sao gã đàn ông đáng chết đó lại dám phụ cô, vứt bỏ cô! Nếu anh ta không nhận lỗi, không chuộc tội, tôi sẽ đánh anh ta, đánh đến khi anh ta chịu nhận lỗi thì mới dừng lại!"
Tăng Á Hi nói xong, nhấc chân lên định đi tới chỗ chiếc xe của anh đang dựng ở bên ngoài, anh quả thật không cách nào tưởng tượng trên đời còn có người đàn ông nào lại nhẫn tâm như vậy, có thể đem một người phụ nữ tốt như cô vứt bỏ, phụ bạc!

"Tăng Á Hi! Nếu anh dám đi thì sau này vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Những thứ trong tay Hứa Hoan Nhan lộp bộp rơi xuống đất, cô bám vào vách tường, vô lực trợt xuống trên bậc thang. . . . Cho dù cô có cùng đường, cũng sẽ không đi cầu xin anh, Hứa Hoan Nhan cô cũng là một người có tôn nghiêm, có cốt khí, cô tuyệt đối không để cho anh nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác bây giờ của cô, cũng sẽ không để cho người vợ mới của anh thấy cô – người vợ trước nghèo túng, tới nhục nhã cô!
Cánh tay đang vịn vào chiếc xe, cuối cùng vẫn dừng lại, Tăng Á Hi chỉ cảm thấy trong lồng ngực tức giận đến mức sắp nổ tung, lòng anh thương cô, còn đau lòng cho cô, anh đối tốt với cô, trợ giúp cô, không phải là vì để cho cô gần gũi anh hơn, anh chỉ là không nhìn nổi cuộc sống như thế này của cô, không thể nhìn nổi cảnh cô phải chịu khổ.
"Tôi nên làm gì với cô bây giờ?" Tăng Á Hi quay người lại, nâng cô dậy, anh nhìn lại cô, đáy mắt thương yêu sâu đậm. Cô cắn răng ẩn nhẫn rơi lệ, cũng không để cho mình khóc ra thành tiếng, cô không biết sao, cô cứ như vậy, càng làm cho anh đau lòng hơn, chỉ muốn cố hết khả năng của mình đối xử với cô thật tốt.
"Hoan Nhan. . . . . ." Tăng Á Hi cúi người xuống, đem nước mắt trên mặt cô lau đi, "Cô đừng quá để ý tới việc tôi giúp cô, chỉ là tôi đau lòng cho bảo bảo trong bụng cô, không nỡ để nó phải chịu khổ mà thôi."
****
"Tần tẩu, tôi muốn uống cà phê!" Văn Tĩnh đỉnh đạc ngồi trong phòng khách của biệt thự Thân gia, trên người cô là một bộ váy chiffon màu đỏ thẫm, áo khoác màu đen, với chiều cao 170cm lại thêm đôi giày cao gót chừng mười phân, trông phách lối không chịu được.
Đôi đôi mắt đẹp của cô quét lên người đối diện là Tô Lai, khóe môi Văn Tĩnh là một nụ cười như ẩn như hiện, cô không nhúc nhích quan sát Tô Lai, thỉnh thoảng sẽ làm như các loại biểu tình hoặc là kinh ngạc hoặc là thở dài. . . . . Tô Lai bị cô nhìn làm cho da đầu căng cả lên, tóc dựng thẳng, trong lòng cô ta cũng biết người phụ nữ trước mặt này không phải cái dạng hiền lành gì, mà A Hạo không có ở nhà, những người giúp việc trong nhà không cùng cô ta có cùng ý tưởng đen tối, cô ta vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng, cái gọi là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, bất kể Văn Tĩnh như thế nào đi chăng nữa, Tô Lai cũng vẫn đoan trang mỉm cười.
"Ah. . . . . . !" Văn Tĩnh nhìn một chút dứt khoát đứng lên, cô đến gần Tô Lai, khom lưng tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của cô ta, rồi bày ra một bộ không dám tin kêu la: "Ai nha, Tô tiểu thư, mới vừa rồi nhìn cô như mới chỉ chừng hai mươi, làm sao bây giờ vừa nhìn, trên mặt cô chẳng những đầy một đống nếp nhăn, còn có nhiều tàn nhang như vậy trời ạ, không phải là da đồi mồi chứ!"
Văn Tĩnh làm ra vẻ mặt kinh sợ, ngón tay dùng sức nhéo vào khuôn mặt của cô ta luôn miệng khoa trương hét to lên. . . . .

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư