Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 2197: Thần phù (1)

87 lượt xem
Mục Chinh nói:

– Là cực trị một loại lực lượng, chính là lực lượng trong khu vực này phải đạt tới trình độ nhất định, mới có thể tự động chuyển đổi qua. Nhưng trình độ lực lượng này đến cùng bao nhiêu, không ai biết rõ cả.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, nói:

– Nếu lực lượng cực trị kia cực lớn, vậy chẳng phải sẽ vĩnh viễn bị khốn ở đây sao?

Đoan Mộc Thương cười nói:

– Nhân lực có hạn, giá trị cực trị này có lớn cũng sẽ không vượt qua thực lực người bố trí năm đó, cấm chế chi lực cũng sẽ đại giảm. Sau khi đủ một chỗ người vẫn không thể xme qua thì chúng ta sẽ cưỡng ép phá vỡ.

Thái Thúc Tà Đình cũng nói:

– Lão phu đã xem qua rồi, chỗ mấu chốt của phiến khu vực này nằm ở mười tám căn ngọc trụ, đến lúc đó nếu có khó khăn thì mọi người liên thủ phá cấm, có lẽ vấn đề không lớn.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Thì ra là thế.

Hắn cũng an tâm chờ đợi, phục dụng một ít thiên tài địa bảo, điều dưỡng một chút.

Thỉnh thoảng có cường giả xuất hiện trên hải vực, sau khi thấy mọi người, cũng có nghi hoặc giống vậy, có người quen sẽ tới giải thích một chút.

Sau khi qua nửa ngày, trên hải vực tụ tập bảy tám chục người.

Thực lực mọi người không đều, quả nhiên là ảo cảnh gặp phải mạnh yếu bất đồng, cũng không phải là thực lực càng mạnh thì càng dễ thông qua.

Tất cả mọi người im im lặng lặng đứng trên không hải vực, các loại thấp giọng nghị luận liên tục vang lên.

Trên ngọc thạch trụ lại chia làm mười tám người, đều bình tĩnh tu luyện mặt không biểu tình.

Đột nhiên trên không gian lại thoángchấn động, một gã đại hán áo gai vừa cao vừa gầy xuất hiện trên hải vực, vốn sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày lại.

Mấy võ giả bên người vừa thấy người này, lập tức cả kinh, vội vàng thối lui.

Đại hán áo gai khóe miệng cười cười, lăng không chụp lấy, liền nhiếp một gã cường giả Võ Đế đê giai lại, âm thanh hung dữ nói:

– Tới, nói cho bản gia biết nơi này là sao?

Tên Võ Đế đê giai kia sắc mặt trắng bệch, tựa hồ cực kỳ sợ hãi người này, nâng vâng dạ dạ nói lại những điều mình biết một lần.

– Thì ra là thế.

Đại hán áo gai nhìn qua mọi nơi, nhíu mày ra, khẽ nói:

– Nhiều người như vậy rồi, còn không thấy không gian mở ra, có trời mới biết phải đợi tới khi nàoÁnh mắt của hắn vừa quét qua, mười tám người kia từng người dẫm trên cột đá, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ không để ý tới ngoại sự.

– Ân?

Thân ảnh hắn lóe lên, liền xuất hiện ở bên người Lý Vân Tiêu, khí tức trên thân phóng ra ngoài, áp tới, quát:

– Tên kia!

Lý Vân Tiêu nhướng mày, chậm rãi mở mắt ra, nói:

– Chuyện gì?

Đại hán áo gai hừ lạnh một tiếng, nói:

– Đại gia bay hơi mệt chút, cây cột này tặng cho ta, ngươi cút.

Hắn duỗi ra một cái ngón giữa, mỉa mai nói:

– Võ Đế thất tinh cũng muốn chiếm một chỗ? Trong mười tám người này thì thực lực ngươi cặn bã nhất, vị trí này là của ta.

Lý Vân Tiêu lười quả đến hắn, tiếp tục nhắm hai mắt lại điều tức, nguyên lực hao phí do thi triển Thần Kỹ trước kia chỉ vừa khôi phục được một chút mà thôi.

Đại hán áo gai sắc mặt trầm xuống, trong hai mắt tuôn ra vẻ giận dữ, hàn quang lóe lên, liền đá ra một cước.

Chỉ thấy ánh sáng màu xanh lóe lên, cước pháp hắn cực nhanh, không khí trực tiếp nổ bung, lực trùng kích hóa thành một đạo ánh sáng, lập tức đánh về phía đầu Lý Vân Tiêu.

– Ah!

Không ít người trong lòng chấn động mãnh liệt, đầu thiếu niên trước mắt kia sắp bị đá nát, không đành lòng nhìn thẳng, vội vàng xoay mặt đi.

“Phanh”

Nửa người trên của Lý Vân Tiêu trực tiếp nổ tung, nhưng cũng không huyết nhục mơ hồ như mọi người tưởng tượng, mà tuôn ra vô số thanh lôi.

Những thanh lôi kia như từng đạo Long hình tản ra, lóe lên trên không trung lại hội tụ lại, hóa thành bộ dáng Lý Vân Tiêu, trong mắt bắn ra sát ý.

Lôi thủ cực lớn nắm chặt năm ngón tay, lập tức vô số lôi quang thoáng cái hội tụ đến, một đạo lôi hoàn rơi xuống, nhiếp lấy đại hán áo gai kia

– Cái gì?

Trong mắt đại hán áo gai tràn đầy hoảng sợ, hoảng sợ phát hiện mình dưới thanh lôi kia vậy mà không hề có chút lực phản kháng

– Hơi mệt chút, có thể đi chết nha

Sát khí trên người Lý Vân Tiêu bùng lên, một đạo lôi cầu bay ra khỏi tay, vô số lôi đình như mở rả, còn có phù văn đầy trời bay múa trên đó.

– Ah không... Không muốn ah...

“Ầm ầm”

Lôi cầu trực tiếp nổ bung trên người đại hán áo gai, vô số đạo lôi điện nhập vào cơ thể hắn bắn ra.

Cả người đại hán áo gai giống như bị định lại vậy, giữ nguyên bộ dạng há to mồm hoảng sợ, chỉ có điều sinh cơ trên người dần dần biến mất, từ không trung rơi xuống dưới.

“‘Rầm Ào Ào'”
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k