Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 172

81 lượt xem

                                                                            Chương 01                                                                           Chương 02                                                                           Chương 03                                                                           Chương 04                                                                           Chương 05                                                                           Chương 06                                                                           Chương 07                                                                           Chương 08                                                                           Chương 09                                                                           Chương 10                                                                           Chương 11                                                                           Chương 12                                                                           Chương 13                                                                           Chương 14                                                                           Chương 15                                                                           Chương 16                                                                           Chương 18                                                                           Chương 19                                                                           Chương 20                                                                           Chương 21                                                                           Chương 23                                                                           Chương 24                                                                           Chương 25                                                                           Chương 26                                                                           Chương 27                                                                           Chương 28                                                                           Chương 29                                                                           Chương 30                                                                           Chương 31                                                                           Chương 32                                                                           Chương 33                                                                           Chương 34                                                                           Chương 35                                                                           Chương 36                                                                           Chương 37                                                                           Chương 38                                                                           Chương 39                                                                           Chương 40                                                                           Chương 41                                                                           Chương 42                                                                           Chương 43                                                                           Chương 44                                                                           Chương 45                                                                           Chương 46                                                                           Chương 47                                                                           Chương 48                                                                           Chương 49                                                                           Chương 50                                                                           Chương 51                                                                           Chương 52                                                                           Chương 53                                                                           Chương 54                                                                           Chương 55                                                                           Chương 56                                                                           Chương 57                                                                           Chương 58                                                                           Chương 59                                                                           Chương 61                                                                           Chương 62                                                                           Chương 63                                                                           Chương 64                                                                           Chương 65                                                                           Chương 66                                                                           Chương 67                                                                           Chương 68                                                                           Chương 69                                                                           Chương 70                                                                           Chương 71                                                                           Chương 72                                                                           Chương 73                                                                           Chương 74                                                                           Chương 75                                                                           Chương 76                                                                           Chương 77                                                                           Chương 78                                                                           Chương 79                                                                           Chương 80                                                                           Chương 81                                                                           Chương 82                                                                           Chương 83                                                                           Chương 84                                                                           Chương 85                                                                           Chương 86                                                                           Chương 87                                                                           Chương 88                                                                           Chương 89                                                                           Chương 90                                                                           Chương 91                                                                           Chương 92                                                                           Chương 93                                                                           Chương 94                                                                           Chương 95                                                                           Chương 96                                                                           Chương 97                                                                           Chương 98                                                                           Chương 99                                                                           Chương 100                                                                           Chương 101                                                                           Chương 102                                                                           Chương 103                                                                           Chương 104                                                                           Chương 105                                                                           Chương 106                                                                           Chương 107                                                                           Chương 108                                                                           Chương 109                                                                           Chương 110                                                                           Chương 111                                                                           Chương 112                                                                           Chương 113                                                                           Chương 114                                                                           Chương 115                                                                           Chương 116 (H)                                                                           Chương 117                                                                           Chương 118                                                                           Chương 119                                                                           Chương 120                                                                           Chương 121                                                                           Chương 122                                                                           Chương 123                                                                           Chương 124                                                                           Chương 125                                                                           Chương 126                                                                           Chương 127                                                                           Chương 128                                                                           Chương 129                                                                           Chương 130                                                                           Chương 131                                                                           Chương 132                                                                           Chương 133                                                                           Chương 134                                                                           Chương 135                                                                           Chương 136                                                                           Chương 137                                                                           Chương 138                                                                           Chương 139                                                                           Chương 140                                                                           Chương 141                                                                           Chương 142                                                                           Chương 143                                                                           Chương 144                                                                           Chương 145                                                                           Chương 146                                                                           Chương 147                                                                           Chương 148                                                                           Chương 149                                                                           Chương 150                                                                           Chương 151                                                                           Chương 152                                                                           Chương 153                                                                           Chương 154                                                                           Chương 155                                                                           Chương 156                                                                           Chương 157                                                                           Chương 158                                                                           Chương 159                                                                           Chương 160                                                                           Chương 161                                                                           Chương 162                                                                           Chương 164                                                                           Chương 165                                                                           Chương 166                                                                           Chương 167                                                                           Chương 168                                                                           Chương 169                                                                           Chương 170                                                                           Chương 171                                                                           Chương 172                                                                           Chương 173                                                                           Chương 174                                                                           Chương 175                                                                           Chương 176                                                                           Chương 177                                                                           Chương 178                                                                           Chương 179                                                                           Chương 180                                     

Nhưng Hoan Nhan lại phát hiện, khi Vô Song ngày ngày tới nháo, gương mặt của cậu lạnh lùng như không muốn gặp người ta, thế nhưng bây giờ Vô Song đi rồi, cả người cậu hình như cũng trầm mặc hẳn, có mấy lần thậm chí Hoan Nhan còn nhìn thấy một mình cậu trên bờ biển đi tới đi lui chỗ lúc trước cậu và Vô Song thường hay tản bộ....
"Duy An, Vô Song đi đã bao lâu rồi? Em cũng không gọi điện thoại hỏi thăm người ta một chút." Buổi tối lúc xem ti vi, Hoan Nhan hỏi dò.
"Sao phải gọi điện thoại cho cô ấy, em bây giờ thật yên tĩnh." Duy An vừa nhìn ti vi, vừa thờ ơ đáp lại, nhưng mà trong nội tâm lại hỗn loạn, Đông Phương Vô Song chết tiệt kia, cô nhóc vừa về nước giống như cá gặp nước, một chút tăm hơi cũng không có!
"Em đó, nói một đường nghĩ một nẻo, đừng chờ đến lúc Vô Song bị người khác cướp đi, còn lại một mình đành trốn vào góc nhà mà khóc."
Nụ cười vừa ăn trái táo do Thân Tống Hạo gọt xong đưa tới, vừa nói.
"Cướp đi càng tốt, ngày ngày bớt quấn lấy em phiền chết đi được." Quý Duy An nói xong, trong lòng càng thêm bối rối, một lát sau cậu mới thầm mắng mình làm gì kích động như thế, nếu quả thật cô bé có tình yêu mới, đoán chừng cậu sẽ vui mừng chết đi!
"Lười nói với em." Hoan Nhan tức giận trừng mắt nhìn cậu, lại bị Thân Tống Hạo ôm nói: "Em đừng phí nhiều tâm sức như vậy, hiện tại trong bụng có hai đứa bé, em cực khổ không biết bao nhiêu, còn đi lo cho người khác? Có vài người có một số việc không phải là đợi đến khi bỏ lỡ mới biết tầm quan trọng. Có vết xe đổ là anh đây nếu cậu ấy vẫn không biết đường tránh, vậy không còn gì để nói!"
Duy An nhìn hai người kẻ xướng người họa, lại không thể phản bác, Đông Phương Vô Song người nọ giống như là mất tích, khiến trong lòng cậu đầy một bụng giận dữ:"Em đi ra ngoài một chút."
Hoan Nhan nhìn dáng vẻ của cậu, không khỏi cảm thấy buồn cười, đẩy Thân Tống Hạo một cái nói: "Anh xem đi, khẳng định Duy An cũng động lòng."
"Cô bé Vô Song kia quả thật nhìn đáng yêu, nói không chừng bọn họ được đấy." Hoan Nhan thở phào nhẹ nhõm: "Trên người ê ẩm đau thực khó chịu, em lên lầu nằm trước."



Cô chống tay vào thắt lưng đứng lên, cái thai mới được năm tháng mà bụng to đến phát sợ, bình thường đi lại Hoan Nhan đều cảm thấy mệt mỏi, thật may là mỗi ngày đều có Thân Tống Hạo cùng đi theo cô, đi không nổi còn có thể được anh ôm trở lại.
"Anh cũng không xem nữa, đi nằm với em." Anh tắt ti vi, cẩn thận dìu cô lên lầu: "Chờ hai đứa nhỏ này ra đời, trước tiên nhất định phải đét vào mông mỗi đứa một trận!"
"Tại sao?" Hoan Nhan vừa nghe xong, giận dữ nguýt anh hỏi.
"Mấy đứa nhóc này làm em vất vả, có lỗi như thế, còn không đáng đánh?" Thân Tống Hạo vỗ về thắt lưng của cô: "Em cẩn thận coi chừng cầu thang, không khéo lại đụng vào chân. Sau này dứt khoát dời xuống tầng trệt ở tốt hơn, cứ leo lên leo xuống anh thật lo lắng."
"Lên xuống cầu thang cũng là rèn luyện sức khỏe, không có việc gì đâu, không phải sợ, tất cả các bác sĩ đều nói hai cục cưng rất khỏe đấy."
Nụ cười cầm tay của anh, an ủi nói.
Thế nhưng anh lại thở dài: "Anh thật hối hận, trước kia ngày ngày mong đợi chúng ta có thể có một đứa bé, nhưng bây giờ đứa bé tới, thấy em chịu khổ sở như vậy anh lại lo lắng lại hoảng sợ, thật là không dễ chịu."
“Không sao, em cố chịu khoảng chừng bốn, năm tháng nữa thôi, nháy mắt là qua." Hoan Nhan dừng lại, tựa vào trong ngực anh: "Hai đứa bé này của chúng ta cũng thật không tầm thường, từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, đem mẹ của bọn hắn dày vò quá mức, em chỉ hi vọng khi sinh con được thuận lợi, con trai tính tình có thể trầm ổn, con gái dịu dàng ít nói, như vậy cũng bớt lo...."

"Chuyện này em cứ yên tâm, có anh và em cùng dạy dỗ chúng nó thật tốt, dầu gì con chúng ta cũng là người trong giống rồng mà. Em có thể đi được nữa không? Có muốn anh ôm em lên phòng không?" Thân Tống Hạo nói xong tính xoay người lại ôm cô, nhưng không biết có phải do cúi xuống quá gấp nên khí huyết dồn lên đầu, trước mắt bỗng tối sầm, ôi chao một tiếng thiếu chút nữa thì ngất xỉu luôn....
"Làm sao vậy anh?" Hoan Nhan sợ hết hồn, cuống quít đỡ anh, dưới ánh đèn nhìn gương mặt trắng bệch của anh khiến cô đau lòng.
"Đừng sợ, anh không sao, vừa rồi chắc tại khom lưng quá nhanh...." Anh cố trấn tĩnh, nỗ lực giữ thẳng thân hình, sợ cô lo lắng, lật đật nói để cô yên tâm.

"Cẩn thận một chút." Cô thở nhẹ một hơi, quấn chặt cánh tay của anh: "Dựa vào tay anh như thế này, em có thể đi lên được."
Nói xong liền bước lên cầu thang, cũng may phòng ngủ ở ngay lầu hai, Thân Tống Hạo đỡ cô vào phòng, hai người rửa mặt sạch sẽ xong xuôi thì đi nằm, không đề cập tới nữa.
Buổi sáng khi Hoan Nhan tỉnh giấc, anh vẫn còn ngủ say. Trong ánh nắng mai, Hoan Nhan nghiêng mặt nhìn vẻ mặt ngủ yên tĩnh của anh, chẳng biết tại sao, trong lòng lộp bộp nhảy một phen, cô xoay người ôm lấy anh từ sau lưng, dường như nghe được tiếng tim đập trầm ổn nhịp nhàng bên tai, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tối hôm qua anh trở mình mãi đến nửa đêm mới ngủ , nửa đêm khi tỉnh ngủ cô còn nghe tiếng anh lăn qua lộn lại, chưa kịp hỏi anh đã nặng nề ngủ. Kể từ khi mang thai, cô thay đổi nhiều càng lúc càng thích ngủ , trong ngày hơn nửa thời gian dường như đều ngủ gà ngủ gật.


Nghĩ tới đây Hoan Nhan tính nhè nhẹ xuống giường đi rửa mặt, để cho anh ngủ thêm một lát.
Cô ngồi dậy, đem chăn mỏng đắp kín cho anh, rồi cẩn thận xuống giường, nghỉ một chút sau đó vào phòng tắm vệ sinh thỏa đáng, vừa ra tới nhìn thấy anh ngồi ở trên giường, đang nhìn quanh tìm cô.
"Ông xã, anh tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa...." Cô cười, đi tới gần giường.
Thân Tống Hạo dụi mắt:"Em dậy mà không gọi anh, ai cho em một mình chạy đi rửa mặt, mệt mỏi thì làm sao?" Anh nói xong liền xuống giường xoay người lại tìm dép....
"Cũng chỉ là rửa mặt đánh răng thôi mà, sao lại có thể mệt mỏi...." Hoan Nhan nhìn dáng vẻ nóng nảy của anh, không khỏi buồn cười.
Vừa xỏ chân vào dép đang muốn đứng lên, nháy mắt cơn chóng mặt giống tối qua lại cuốn tới, Thân Tống Hạo theo phản xạ đưa tay vịn vào thành giường: "Nhan Nhan đứng yên đừng nhúc nhích, đừng tới đây...."

Lời còn chưa dứt, cả người Thân Tống Hạo liền nhào về trước, ầm một tiếng đụng vào cái tủ cách đó không xa, ngã rầm trên mặt đất.
Hoan Nhan hoãng hồn ngơ ngác lui về phía sau, qua một lúc định thần lại, mới hét ầm lên nhào qua muốn kéo anh lên, nhưng anh nằm im ở đó không nhúc nhích. Lần đầu tiên, mặc cho cô kêu thế nào, anh cũng không phản ứng.
"Ông xã, anh đừng làm em sợ, anh làm sao vậy? Rốt cuộc anh bị làm sao?" Hoan Nhan sợ đến choáng váng, cô dùng hết sức lay anh, nhưng anh vẫn không để ý tới, nằm bất động nơi đó giống như không còn hơi thở.
"Ông xã, ông xã...." Hoan Nhan hoảng hốt bất lực lớn tiếng kêu, cảm giác lòng bàn tay dính dính ẩm ướt, nàng giơ lên tay lên nhìn, đập vào mắt một màu đỏ tươi....
Hoan Nhan ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân phát run, cơ hồ nói không ra lời, cũng trong lúc này, có thể do tiếng thét chói tai mới vừa rồi của cô đã kinh động đến mấy người Duy An. Cửa phòng ngủ bị mấy người phá ra, Duy An xông tới, đi theo phía sau là hai người già ôm hai đứa bé hoảng hốt đứng ở ngoài cửa.
"Chuyện gì vậy chị, đã xảy ra chuyện gì?" Duy An liếc nhìn Hoan Nhan một tay dính đầy máu, cậu sợ đến nổi tim như muốn ngừng đập.

"Duy An, nhanh lên một chút mau cứu anh ấy.... Nhanh, cứu anh ấy...." Toàn thân Hoan Nhan run rẩy, chỉ vào Thân Tống Hạo nằm ở nơi đó , Duy An vừa quay đầu lại, mới nhìn thấy trên trán Thân Tống Tạo máu thịt mơ hồ, lúc này cậu mới biết là chuyện gì xảy ra....
"Mẹ, mau gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu...." Duy An quay đầu lại hướng phía ngoài Hứa phu nhân la lớn, bà gật đầu sau đó cuống quít chạy đi gọi điện thoại.
Lúc này Duy An mới kéo Thân Tống Hạo lên, cõng trên lung mình hướng ngoài phòng ngủ chạy ra: "Chị, chị hãy ở nhà chờ, trong bụng chị còn có hai cục cưng, không thể có chuyện được, tình hình anh rể ra sao em sẽ gọi điện thoại thông báo cho chị biết...."
"Không được, chị muốn đến bệnh viện coi chừng anh ấy, chị muốn đi...." Hoan Nhan khóc bò dậy chạy đuổi theo, Hứa Hướng Cảnh giữ chặt cô lại: "Nhan Nhan, con đuổi theo cũng vô ích, a Hạo nếu tỉnh lại sẽ lo lắng cho con, không bằng con hãy ở nhà, chờ Duy An gọi điện thông báo tình hình cho con được không?"
"Nhan Nhan, dáng vẻ con bây giờ như vậy làm sao chịu nổi? Không chừng tới đó Duy An đã lo cho a Hạo còn phải chăm sóc con... nghe lời ba nói, ngoan ngoãn ở nhà chờ, khi nào sức khỏe con tốt hơn một chút, ba lái xe đưa con đi có được hay không?"
Hứa Hướng Cảnh hết nước hết cái khuyên nhủ, nhưng Hoan Nhan vẫn khóc không thôi. Nhưng cái khóc của cô lại không có thanh âm, cô bám lấy vách tường túm lấy cánh tay ba ba, miệng há hốc, nhưng chỉ phát những tiếng nức nở, nước mắt rơi cũng không sao ngừng lại được...
Cô nhìn trên đất, từ phòng ngủ cho đến dưới lầu, một vệt đều là sắc đỏ tươi, màu đỏ tươi những giọt máu. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, chưa bao giờ chứng kiến anh yếu ớt như vậy... ở trong lòng cô, anh luôn là một bức tường vững chắc, vĩnh viễn không thể đánh sập... ở trong lòng cô, anh tồn tại giống như một quả núi. Cho tới tận bây giờ cô vẫn đều cho rằng, trên đời này người nào cũng có thể ngã xuống, người nào cũng có thể có thất bại hoặc là có một ngày sẽ đổ xuống, nhưng với anh thì sẽ không thể... Đúng là cô đã sai lầm rồi, anh cũng chỉ là một người bình thường, anh cũng sẽ mệt, cũng sẽ đau đớn, cơ thể cũng sẽ mỏi mệt ...
Cô sai lầm rồi, cô quá sai rồi...


Vì sao đã vài lần anh xuất hiện tình trạng hoa mắt chóng mặt, khi đó cô lại không hề quan tâm đến anh nhiều hơn một chút, không hề bắt buộc anh đến bệnh viện? Vì sao đối với chuyện này, cho tới bây giờ cô đều không hề lưu tâm trong lòng?
Anh đối với cô rất chu đáo, một nét mặt, một ánh mắt, thậm chí là một câu nói cô cố tình gây sự, anh đều ghi nhớ rõ ràng rành mạch, đối với mỗi một nguyện vọng của cô, đối với mỗi một chút không thoải mái của cô anh cũng đều ghi nhớ chặt chẽ ở trong lòng. Đúng là cô chưa từng quan tâm như vậy đối với anh, chưa từng có...

Buổi sáng hôm nay, nếu như anh không bởi vì lo lắng cho cô mà vội vã xuống giường, thì anh cũng sẽ không té xỉu, cũng sẽ không đụng vào ngăn tủ trên, va chạm đến mức vỡ đầu đổ máu.
Nếu hôm nay anh không bị xảy ra chuyện như vậy, phỏng chừng cô vẫn còn tiếp tục sơ ý lơ là như vậy, cho đến lúc có một ngày, anh bỗng nhiên nhắm mắt xuôi tay qua đời, có phải cô mới há mồm trợn mắt hay không, mới không ngừng khóc lóc hay không đây ?
Hứa Hướng Cảnh nhìn bộ dáng của cô, chỉ thấy đau lòng, tim như bị đao cắt, lại còn Noãn Noãn và Đâu Đâu thấy cô khóc làm cho khiếp sợ, cũng bị sợ hãi theo mà khóc ầm cả lên. Hứa Hướng Cảnh lo lắng dậm chân: "Thôi thôi, để ba đưa con đi bệnh viện, hai đứa thật sự là một đôi oan gia, nó không bỏ mặc con được, mà con cũng không bỏ mặc nó được, ba biết là dù bắt con ở nhà lòng con cũng bay đến bệnh viện rồi !"
"Mỹ Vân, bà trông nom hai đứa trẻ, tôi đưa Nhan Nhan đi bệnh viện."
Đỡ Hoan Nhan cơ hồ như cái xác không hồn xuống lầu, Hứa Hướng Cảnh một bên hướng vợ mình nhắn nhủ, một bên cẩn thận đỡ con gái ra cửa: "Coi chừng một chút, con không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ vì những đứa con của con đi, bọn trẻ chính là bảo bối cục cưng của con và A Hạo đấy."
Vừa nói đến đứa con, Hoan Nhan lập tức liền nhẹ nhàng ôm kín bụng dưới, con mắt cô hơi hơi chuyển động một chút, tựa hồ có một chút thần thái. Hứa Hướng Cảnh nhìn bộ dáng của cô, cũng chỉ trầm trầm thở dài, mở cửa xe đỡ cô ngồi lên.
Ánh mặt trời chiếu xuống nhuộm nước biển thành màu vàng. Xe chạy như bay ở trên đường lớn, Hoan Nhan người giống như tượng gỗ, ngồi ở chỗ đó nhìn cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài cửa xe, trong đáy mắt cô, cho dù bên ngoài có đẹp đẽ như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không hề nhìn thấy.

Thời gian một tháng trôi qua, cô ngồi ở trước giường bệnh, nhìn anh nằm ở nơi đó gầy yếu rất nhiều . Anh khi thì hôn mê, khi thì thanh tỉnh, dần dần, thời gian hôn mê càng ngày càng dài, mà thời gian thanh tỉnh lại càng ngày càng ít.
Va chạm trên trán chỉ là vết thương bên ngoài, đã lành hẳn. Nhưng nửa tháng trước, khi chuẩn bị xuất viện, anh lại xuất hiện triệu chứng choáng váng. Khi tiến hành kiểm tra toàn thân một lần mới phát hiện ra, nguyên nhân bị hôn mê là vì trong sọ não bị tụ máu, mà vết thương do va chạm lại càng gia tăng diện tích bị tụ máu, quan trọng hơn là máu tụ đã chèn ép đến dây thần kinh. Bởi vì vị trí chỗ tụ máu không thể tiến hành phẫu thuật được, cho nên vẫn giữ nguyên để điều trị .
Nhưng đã nửa tháng, rồi một tháng qua đi, nhưng xem ra tình hình của anh càng ngày càng không tốt. Lúc đầu trong một ngày anh vẫn có mấy giờ đồng hồ thanh tỉnh, tuy nhiên bởi vì thần kinh bị chèn ép nên nói chuyện rất khó khăn, không thể hoạt động nhiều, nhưng được cái là cô lại vẫn cảm thấy có hi vọng. Nhưng bây giờ thì sao, mỗi ngày mở mắt ra, anh vẫn luôn đang nhắm mắt hôn mê, thỉnh thoảng có lúc trong ngày có thể nhìn thấy anh thanh tỉnh vài phút, nhưng có đôi khi là cả ngày đều không hề có chút phản ứng...
Hoan Nhan chỉ cảm thấy lòng mình gần như sụp đổ. Cô cầm tay anh áp vào trên mặt, A Hạo, chừng nào thì anh mới có thể tỉnh lại đây? Chỉ còn bốn tháng nữa, cục cưng của chúng ta sẽ được sinh ra, anh đã không được nhìn thấy hình dáng Noãn Noãn lúc sinh ra, anh cũng không được nhìn thấy Noãn Noãn lớn lên, anh vẫn còn muốn tiếc nuối một lần nữa sao?
Nhưng mà anh vẫn giống như là ngủ thiếp đi, không nghe được lời nói của cô. Hoan Nhan chỉ cảm thấy hốc mắt đau xót, thiếu chút nữa nước mắt đã rơi xuống, cô quay mặt, ngơ ngẩn nhìn vệt nắng vàng vàng ngoài cửa sổ . Mẹ đưa Noãn Noãn trở về học bài, công ty của Duy An có chuyện khẩn cấp cũng không thể không trở về, nơi này chỉ còn ba ba với cô và anh. Cô có cảm giác cả người đã sắp sửa đều không chống đỡ nổi, sắp đổ sụp mất rồi.
Thời điểm anh mới vừa nằm viện, Kỳ Chấn cùng Trần Nhị hai người đều đã đến thăm anh. Nhưng vì cuối năm đã qua, công việc của công ty thật sự rất bận rộn không thể ngừng, một ngày không thể vô chủ, bọn họ chỉ đợi vài ngày liền trở về, mà Văn Tĩnh ở cùng cô nhiều nhất cũng chỉ một tuần, bởi vì không bỏ mặc con nhỏ mà đi được, chỉ còn có cô, mỗi ngày gắng gượng vác cái bụng bầu, ở bệnh viện chăm sóc cho anh.
Mỗi ngày đều truyền dịch uống thuốc, nhưng hình như vẫn không thấy có hiệu quả. Đã có mấy lần thiếu chút nữa Hoan Nhan đã quyết tâm tâm chuẩn bị để cho bác sĩ phẫu thuật, nhưng bị ba ba ngăn lại. Hiện tại người sống, thì vẫn có hi vọng, nếu ở trên bàn phẫu thuật nảy sinh ra chuyện gì... Hoan Nhan không dám nghĩ tiếp, đến lúc đó lưu lại một nhóm mấy mẹ con cô nhi quả phụ sống như thế nào đây?
"Ông xã... Anh tỉnh lại nhanh lên đi, nếu anh không khỏe trở lại, em cũng không thể chống đỡ nổi nữa rồi, hai cục cưng càng ngày càng lớn, mỗi ngày em đều có cảm giác thật khổ cực, không có anh ở bên, em muốn ngâm chân cũng không thể... hiện tại hai cái chân đều đã sưng phù giống như là bánh mỳ rồi, ông xã... Không phải anh đã nói anh yêu em nhất sao, không phải anh nói là không muốn để cho em phải chịu một chút xíu khổ sở nào sao? Vì sao bây giờ anh còn muốn nằm đó mặc kệ em?" Hoan Nhan cứ nói mãi, giọng nói đầy phiền muộn, đến sau cùng rốt cục không thể chịu nổi, cô nằm lên trên người Thân Tống Hạo khóc tức tưởi.
Cô thật hy vọng, hiện tại, khi cô khóc anh có thể ôm cô một cái, có thể cho cho cô một chút an ủi. Cô hy vọng thật nhiều bỗng nhiên anh chợt tỉnh lại, dỗ dành cô để cho cô đừng khóc. Những điều này, trong ngày thường cảm thấy giản dị nhưng cực kì hạnh phúc, hiện tại đều đã thành hy vọng xa vời...
Khóc rất lâu, dường như cô khóc mệt mỏi, liền nằm ở bên cạnh giường của anh ngủ thiếp đi. Mấy ngày đều nay không hề nhắm mắt, lúc này có cảm giác giấc ngủ thật nặng nề, thật là sâu... Ngay cả cửa phòng bệnh bị mở ra, có người yên lặng đi đến, cô cũng không hề hay biết.
Gió biển thổi vào trong phòng bệnh hất tấm rèm cửa lên cao, chiếc rèm lụa bay theo làn gió, làn gió nhẹ nhàng lay động lớp lụa mỏng, dường như hơi thở mát rượi của biển từ xa bay đến lướt nhẹ trên mặt. Á Hi ngồi ở trên chiếc ghế tựa ở sau lưng cô cách đó không xa , an tĩnh nhìn Hoan Nhan
Anh đã từng nói qua, cả đời này đều sẽ không gặp lại cô, nhưng mà anh đã nuốt lời rồi.
Anh gián tiếp nghe được tin tức, sau đó dường như liều lĩnh trèo non lội suối mà đến nơi này.
Chính xác là anh không có dũng khí để gặp cô, cũng không có dũng xuất hiện ở trước mặt cô, ôm lấy cô, cho cô một chút an ủi. Thậm chí anh đến gặp cô cũng đều lén lút, anh sợ chính mình nói được mấy câu với cô, sẽ không đi nổi. Anh sợ nhìn thấy nước mắt của cô hoặc là ánh mắt ngạc nhiên lẫn vui sướng của cô, bước chân của anh sẽ mọc rể nẩy mầm như vậy ở bên cạnh cô mất.
Anh lo lắng những điều đó, thật quá thừa . Anh hy vọng những điều đó, nhưng lại bé nhỏ khiến người ta phải đau lòng.
Anh vượt qua thiên sơn vạn thủy mà đến, nhưng chỉ là để nhìn một cái bóng lưng của cô.
Buồn vui của cô từ trước đến nay đều đã không hề có quan hệ gì với anh. Những mừng vui, giận dữ của cô, từ trước đến nay đều chỉ có liên quan đến người đàn ông kia mà thôi.
Á Hi nhìn cô, bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước, thời điểm anh ốm đau trên giường, cô cũng như thế này, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, trông nom anh, cũng sẽ vì anh mà khóc, vì anh mà cười, vì anh mà gầy yếu, vì anh mà tiều tụy. Bỗng nhiên anh nghĩ, nếu như năm đó anh chết, cô và anh sẽ không thể gặp lại nhau lúc anh chết, vậy thì cô sẽ như thế nào?
Cô có thể nhớ anh suốt đời hay không ?
Vì cái gì mà anh muốn sống, vì cái gì mà anh muốn kéo dài hơi tàn tiếp tục tồn tại như vậy. Anh sống qua mỗi ngày, mỗi một ngày đều như ở trong địa ngục, mà lại không thể không miễn cưỡng vui cười tiếp tục sống. Anh biết trên đời này sẽ có người cười nhạo anh, châm chọc anh, khinh thường anh, nói anh vì một người phụ nữ mà cái gì cũng có thể vứt bỏ. Bọn họ không hiểu nguyên nhân, cũng chẳng qua là không có tình yêu khắc cốt trong lòng mà thôi.
Anh yêu, cho nên anh hiểu rõ ràng, anh yêu, cho nên anh cam nguyện vứt bỏ tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời này, chỉ vì như vậy sẽ sống với cô, thở chung với cô bầu không khí này.

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×