Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 173

97 lượt xem

                                                                            Chương 01                                                                           Chương 02                                                                           Chương 03                                                                           Chương 04                                                                           Chương 05                                                                           Chương 06                                                                           Chương 07                                                                           Chương 08                                                                           Chương 09                                                                           Chương 10                                                                           Chương 11                                                                           Chương 12                                                                           Chương 13                                                                           Chương 14                                                                           Chương 15                                                                           Chương 16                                                                           Chương 18                                                                           Chương 19                                                                           Chương 20                                                                           Chương 21                                                                           Chương 23                                                                           Chương 24                                                                           Chương 25                                                                           Chương 26                                                                           Chương 27                                                                           Chương 28                                                                           Chương 29                                                                           Chương 30                                                                           Chương 31                                                                           Chương 32                                                                           Chương 33                                                                           Chương 34                                                                           Chương 35                                                                           Chương 36                                                                           Chương 37                                                                           Chương 38                                                                           Chương 39                                                                           Chương 40                                                                           Chương 41                                                                           Chương 42                                                                           Chương 43                                                                           Chương 44                                                                           Chương 45                                                                           Chương 46                                                                           Chương 47                                                                           Chương 48                                                                           Chương 49                                                                           Chương 50                                                                           Chương 51                                                                           Chương 52                                                                           Chương 53                                                                           Chương 54                                                                           Chương 55                                                                           Chương 56                                                                           Chương 57                                                                           Chương 58                                                                           Chương 59                                                                           Chương 61                                                                           Chương 62                                                                           Chương 63                                                                           Chương 64                                                                           Chương 65                                                                           Chương 66                                                                           Chương 67                                                                           Chương 68                                                                           Chương 69                                                                           Chương 70                                                                           Chương 71                                                                           Chương 72                                                                           Chương 73                                                                           Chương 74                                                                           Chương 75                                                                           Chương 76                                                                           Chương 77                                                                           Chương 78                                                                           Chương 79                                                                           Chương 80                                                                           Chương 81                                                                           Chương 82                                                                           Chương 83                                                                           Chương 84                                                                           Chương 85                                                                           Chương 86                                                                           Chương 87                                                                           Chương 88                                                                           Chương 89                                                                           Chương 90                                                                           Chương 91                                                                           Chương 92                                                                           Chương 93                                                                           Chương 94                                                                           Chương 95                                                                           Chương 96                                                                           Chương 97                                                                           Chương 98                                                                           Chương 99                                                                           Chương 100                                                                           Chương 101                                                                           Chương 102                                                                           Chương 103                                                                           Chương 104                                                                           Chương 105                                                                           Chương 106                                                                           Chương 107                                                                           Chương 108                                                                           Chương 109                                                                           Chương 110                                                                           Chương 111                                                                           Chương 112                                                                           Chương 113                                                                           Chương 114                                                                           Chương 115                                                                           Chương 116 (H)                                                                           Chương 117                                                                           Chương 118                                                                           Chương 119                                                                           Chương 120                                                                           Chương 121                                                                           Chương 122                                                                           Chương 123                                                                           Chương 124                                                                           Chương 125                                                                           Chương 126                                                                           Chương 127                                                                           Chương 128                                                                           Chương 129                                                                           Chương 130                                                                           Chương 131                                                                           Chương 132                                                                           Chương 133                                                                           Chương 134                                                                           Chương 135                                                                           Chương 136                                                                           Chương 137                                                                           Chương 138                                                                           Chương 139                                                                           Chương 140                                                                           Chương 141                                                                           Chương 142                                                                           Chương 143                                                                           Chương 144                                                                           Chương 145                                                                           Chương 146                                                                           Chương 147                                                                           Chương 148                                                                           Chương 149                                                                           Chương 150                                                                           Chương 151                                                                           Chương 152                                                                           Chương 153                                                                           Chương 154                                                                           Chương 155                                                                           Chương 156                                                                           Chương 157                                                                           Chương 158                                                                           Chương 159                                                                           Chương 160                                                                           Chương 161                                                                           Chương 162                                                                           Chương 164                                                                           Chương 165                                                                           Chương 166                                                                           Chương 167                                                                           Chương 168                                                                           Chương 169                                                                           Chương 170                                                                           Chương 171                                                                           Chương 172                                                                           Chương 173                                                                           Chương 174                                                                           Chương 175                                                                           Chương 176                                                                           Chương 177                                                                           Chương 178                                                                           Chương 179                                                                           Chương 180                                     

Á Hi đứng lên, khe khẽ thở dài một hơi, anh đi đến phía sau Nhan Nhan, ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuống mái tóc của cô, nhưng lại luôn luôn giữ khoảng cách một mi li mét .
Anh nhìn cô, hận không thể cứ như vậy đem cô khóa lại trong đôi mắt của mình.
Á Hi xoay người, tại lúc khống chế không nổi, chuẩn bị quyết định bỏ đi, anh bỗng nhiên xoay người lại, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mái tóc của Nhan Nhan. . .
Khi đó nước mắt anh chợt trào dâng rồi rơi xuống, Á Hi thất hồn lạc phách đi ra ngoài, bước chân của anh loạng choạng, nghiêng ngả trên hành lang dài, va chạm vào người đi người đến bệnh viện ở phía trước...
"Can I help you?"
Một y tá xinh đẹp trước mặt nhìn thấy bộ dáng của anh, nhiệt tình hỏi, Á Hi lại giống như không hề nghe thấy, lắc đầu tiếp tục đi về phía trước. Anh đi một hơi không ngừng, ra khỏi bệnh viện, đi đến bên đường, tiện tay ngăn cản một xe taxi ngồi lên đi. . .
Lái xe hỏi anh muốn đi đâu, anh chống đầu, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đập thình thịch, khiến anh thấy trước mắt từng đốm, từng đốm sáng ra sức lập lòe...
"Đến bờ biển. . ."
Anh trả lời, sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Lái xe là một người lớn tuổi vui vẻ, đúng là dân Mỹ hồi hương, suốt dọc đường đi cũng thật phóng túng, thân thể mập mạp vẫn luôn lắc lư không thôi. Á Hi có chút hâm mộ nhìn lại ông ta. Vì sao những người này đều có thể vui vẻ, mà anh thì không tài nào có thể vui vẻ như vậy được?
Anh ngồi yên lặng bên bờ biển suốt một buổi chiều, mãi đến khi ánh nắng tắt hẳn, gió biển thổi tới hơi lạnh khiến cho thân thể lạnh run.



Á Hi không có dũng khí ở lại đây nữa, anh suốt đêm rời khỏi thành phố này. Ở thành phố này anh đã được nhìn thấy người phụ nữ anh yêu mến một lần cuối cùng. Bước chân lang thang của anh cũng dừng lại một lần cuối cùng ở thành phố này...
Bốn tháng sau, vừa đúng thời gian Noãn Noãn nghỉ hè, Duy An cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi, cùng với mẹ mang theo Noãn Noãn bay tới Hawai.
Lúc này bệnh tình của anh tuy mới chỉ là bước đầu chuyển biến tốt hơn, nhưng cũng đã ổn định trở lại. Lúc nào anh tỉnh táo lại, thường nhìn cô nở nụ cười, vừa lo lắng nắm chặt tay cô. Tất cả sự quan tâm lẫn áy náy và yêu thương đối với cô đều thể hiện ở trong ánh mắt của anh. Mỗi khi Hoan Nhan nhìn đến, đều cảm thấy chua xót nói không nên lời.
Anh tỉnh lại một chút là lúc cô hạnh phúc nhất. Dường như nó trở thành sức mạnh chống đỡ cho cô sống trôi qua từng ngày, từng ngày.
Hôm nay tình trạng của anh tương đối tốt. Bác sĩ sau khi kiểm tra theo quy định xong, thậm chí còn nói có thể cho anh ăn một chút cháo loãng. Hoan Nhan cuống quít nói mẹ về nhà để chuẩn bị, còn cô đến bên cạnh giường nhìn anh.
Dường như anh rất mỏi mệt, cũng không thể nói chuyện, đôi mắt chỉ nhìn đăm đăm vào cô.
Vừa đúng thời gian y tá tiến vào mở cửa sổ. Phía bên ngoài lại chính là một vườn hoa nhỏ xinh xắn, làn gió thổi qua liền đưa tới đủ loại mùi hương hoa. Hoan Nhan nhìn anh, nắm lấy tay anh nói: "Anh mau khỏe lại đi, để còn đưa em đi tản bộ, sau đó chúng ta sẽ dẫn đi theo sau bốn cục cưng nữa... Ai da thật sự là hạnh phúc, lập tức đã có nhiều con như vậy ..."
Anh cố gắng muốn hướng cô gật gật đầu, nhưng lại bất lực, chỉ cố sức chớp chớp đôi mắt một chút. Hoan Nhan sờ sờ mặt anh: "Anh không cần sốt ruột, em đối với anh, mặc kệ là bao lâu, em đều ở cùng anh, cho dù anh có biến thành cái dạng gì, em đều sẽ chờ đợi anh... cả đời này, em chỉ là người phụ nữ của anh... không khi nào, không bao giờ thay đổi, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng khiến em thay đổi. . ."

Cô cứ nói cứ nói, nước mắt liền che kín tầm mắt, đến khi lau khô lệ mới nhận ra anh lại đã lâm vào trạng thái hôn mê . Hoan Nhan cảm thấy trái tim đập thình thịch đến sai nhịp. Cô muốn đứng lên, nhưng trong bụng bỗng nhiên có cảm giác đau giống như bị vặn xoắn lại. Bên trong chiếc váy rộng thùng thình của bà bầu đột nhiên thấy ẩm ướt. . . Đã có kinh nghiệm, cô biết là đã vỡ nước ối, nhưng cũng vẫn không kìm được sự hoang mang rối loạn. Cô cố gắng đi tới vài bước, kéo cánh cửa phòng bệnh ra, vừa đúng lúc có một vị y tá đi qua, cô chặn lại giữ chặt cô ta, những giọt mồ hôi liền to như hạt đậu nhỏ giọt xuống. Hoan Nhan cắn răng, nhịn xuống cơn đau đớn kịch liệt, nói khàn khàn: "Tôi sắp sinh rồi... Hãy giúp... giúp tôi..."

Hoan Nhan chỉ cảm thấy hai chân mềm oặt, cơ hồ chịu không nổi. Người y tá kia một bên nâng đỡ cô, một bên dùng tiếng Anh lớn tiếng gọi tìm người đi chuẩn bị giường sinh. So với ngày sinh dự tính, cô sinh trước trọn vẹn mười ngày. Cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ sinh con vào chính ngày hôm nay. Giờ phút này Duy An, Noãn Noãn lại vẫn đang ở nhà, mẹ cũng trở về hầm nước canh, bên cạnh cô không hề có một người nào khác. . .
Hoan Nhan trong lòng rất mơ hồ, có cảm giác người mình bị nâng đến trên giường, sau đó đẩy về phía trước rất nhanh. Cô chỉ cảm thấy từng hồi, từng hồi đau đớn, thoắt nặng, thoắt nhẹ, chợt đau đến không chịu nổi, lại thình lình giống như là đang cố ý hành hạ ... rất lâu cũng hề không có động tĩnh gì. . .

Hoan Nhan gắt gao níu chặt tấm khăn trải giường ở dưới thân, cô cảm thấy khắp toàn thân trên dưới tựa hồ đều giống như bị ướt đẫm mồ hôi... quần áo ẩm ướt dinh dính bao quấn ở trên người, khó chịu không sao nói được... đầu tóc cũng ướt đẫm dính bết ở trên mặt, mồ hôi chảy vào trong mắt, xót không chịu nổi, khiến cô không sao mắt mở ra được. . .
Không biết có phải là thuốc mê được bơm vào trong chai nước truyền dịch tiêu viêm hay không, mà bất tri bất giác cô nhắm hai mắt lại, lâm vào trong cơn mê. . .
Bác sĩ đang làm cái gì cô cũng không biết. Cô nhắm chặt mắt, trước mắt đều lóe ra từng khoảng sáng lớn, trống rỗng khiến cho cô thấy sợ hãi, chỉ muốn được cầm tay anh, nắm tay anh thật chặt, cả đời cũng không buông ra nữa. . .
Cô tựa hồ nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc to rõ ràng vang tới. Nhưng mà sao mắt cô lại không thể nào mở ra được. Cô lo lắng sốt ruột liền òa lên khóc. Mà cô khóc lại không hề có thanh âm, chỉ có nước mắt không ngừng chảy ra. . .


Rốt cục cô nghe được một giọng nói đang gọi cô: "Nhan Nhan, không có việc gì, không sao rồi. . ."
Cô ra sức giơ tay muốn đi giữ lại âm thanh kia, lại bị một cái bàn tay to gắt gao nắm lấy bàn tay ẩm ướt đầy mồ hôi, rồi làn môi ấm áp rơi xuống, dán tại mu bàn tay của cô, lại nghe được có người đang nói: "Nhan Nhan, cám ơn em, cám ơn em đã sinh cho anh cục cưng đáng yêu như vậy... Cám ơn em. . ."

Cô lập tức mở mắt, lông mi tựa hồ đều bị nước mắt dính chặt ở đó. Cô ra sức chớp mắt vài cái, mới nhìn rõ người đang ngồi chồm hổm trước mặt kia là ai. . .
"Ông xã. . ." Cô cho rằng mình vẫn đang nằm mơ, vừa đưa mu bàn tay đáng yêu lau lau nước mắt. Xác định người đang đứng ở trước mặt cô lúc này là anh, cô lập tức bụm miệng, khóc hu hu. . .
"Thôi nào, đừng khóc nữa. . ." Tuy thân thể anh cực kỳ suy yếu, giờ phút này cơ hồ sắp chịu không được, nhưng anh lại vẫn cứ cố chấp muốn ở cùng cô. Tại thời điểm trước lúc cô mở to mắt anh đã xuất hiện ở trước mặt cô. Sự tiếc nuối với Noãn Noãn đã không thể bù lại được, anh không muốn mình lại phải tiếc nuối như vậy một lần nữa. . .
Trong lúc hôn mê, mỗi ngày anh đều đã tự nói với chính mình, nhất định phải khỏe lại, nhất định anh phải ở bên cô vào ngày cô sinh con... tuy rằng anh có chậm một chút, nhưng cuối cùng vẫn tới kịp thời gian ! Cảm tạ trời cao!
"Anh đã khỏe sao?" Cô vùng vẫy muốn ngồi dậy, lại bị anh đè lại, khẩn trương nghiêm mặt nhắc nhở : "Không được cử động, miệng vết thương vẫn còn đang tại chảy máu đấy. . ."

"Anh khỏe rồi, em đừng lo lắng, anh không rời bỏ em và các con thành mẹ góa con côi đâu, cho dù có bắt anh đến nơi của Diêm Vương, anh cũng không thể không trở về." Anh cẩn thận vén mái tóc ướt đẫm sang một bên, lại lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô: "Em có muốn nhìn một đôi long phượng chúng ta hay không? Thời điểm sinh ra kia, thằng anh đúng là khóc đến kinh thiên động địa, tất cả bệnh viện mọi người đều chạy tới xem . . ."
"Em muốn xem!" Hoan Nhan không nén được sốt ruột liền nói. Vừa vặn y tá ôm hai đứa trẻ trở lại. Bởi vì cô sinh sớm so với ngày sinh dự tính, cho nên cả hai cục cưng đều được đặt trong lồng ấp có nhiệt độ ổn định trong hai giờ, lúc này sau một hồi ăn uống no đủ, hai cục cưng được bọc ở trong tã lót đáng yêu cực kỳ. . .
Hoan Nhan mới vừa sinh xong không có sức lực, bởi vậy y tá liền đem cục cưng đặt ở cạnh cô. Cô cúi đầu, nhìn thấy hai đứa trẻ khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ giống nhau như đúc, liền sửng sốt một phen: "Đứa nào là anh, đứa nào là em vậy?"
Thân TốngHạo cũng có chút há hốc mồm, nhoài người về phía trước, cẩn thận nhìn hồi lâu, lại gãi gãi đầu nói: "Này, quả thật là anh cũng nhìn không ra. . ."
"Xem hai cái người ngu dốt này, đứa có cái mũi cao thẳng, lông mi vừa dài lại rậm rạp này là anh, còn đứa có đôi mắt to, cằm nhọn hoắt giống như Nhan Nhan chính là em gái. Nhìn trẻ con nhà chúng ta, dáng vẻ không giống như mọi đứa trẻ vừa mới sinh ra có nhiều nếp nhăn ! Thật sự là rất xinh đẹp!"
Hứa phu nhân cao hứng đến cực độ, đi vào, chỉ vào hai cái đứa nhỏ cảm thấy mỹ mãn nói.
Hoan Nhan lại nhìn nhìn hai đứa trẻ, có chút buồn bực: "Nhìn vẫn không ra mà, vẫn thấy giống nhau như đúc."
"Trên cổ tay có sợi dây đỏ là anh trai, sợi dây màu vàng chính là em gái, về sau cứ như vậy nhận ra thôi." Hứa phu nhân đắc ý hả hê, bày ra hai sợi dây tơ tằm, buông tay buộc hai sợi dây vào trên cổ tay của Bảo Bảo .

Hai đứa trẻ vừa ra đời tóc trên đầu đã rậm rạp, thật sự nhìn không giống như vừa mới được sinh ra. Lúc này Duy An, Noãn Noãn và Đâu Đâu cũng chạy vào theo, tiến đến xem hai bé cưng. Noãn Noãn và Đâu Đâu nằm úp sấp ở một bên, không dám thở mạnh, sợ thương tổn đến em trai, em gái. Nhẫn nại rất lâu, nhưng có lẽ vì không chịu nổi liền sờ mó trên mặt em gái một phen. Em gái tính tình nhu thuận, nằm không nhúc nhích cái miệng nhỏ hơi hé ra chỉ kêu a a. Noãn Noãn to gan lại tiếp tục sờ lên mặt em trai. Em trai tính nết cáu kỉnh đến kinh khủng, mắt nhắm tít lại, cái miệng nhỏ mở ra, chuẩn bị đến ba giây đồng hồ, rồi oa lên khóc một tiếng kinh thiên động địa . . .
Noãn Noãn sợ hãi trốn vào phía sau ba ba, nhưng trong lòng đã có chủ ý, quyết định về sau chỉ có thể vụng trộm bắt nạt em gái, còn em trai đúng là cái đồ tiểu bại hoại, vừa chạm nhẹ một cái đã khóc, cô bé không muốn chơi đùa với cậu em này!
Hoan Nhan nghe con trai khóc vang dội như vậy, tự nhiên nảy sinh ra một sự kiêu hãnh của người mẹ. Hãy nhìn mà xem, cô đã sinh ra một cặp long phượng yêu quý, bên cạnh còn có Noãn Noãn và Đâu Đâu nữa, quan trọng hơn cả là anh đã tỉnh táo lại, cô cảm thấy thật hạnh phúc khi được sống cùng với người đàn ông của mình.
Anh kiên trì yêu cầu cô nằm nghỉ dưỡng một tháng tại phòng bệnh cao cấp, đủ một tháng cô mới xuất viện. Ngày xuất viện trở về nhà, vừa vào đến cửa, cô đã nhìn thấy anh một tay dắt Noãn Noãn, một tay dắt Đâu Đâu đứng ở trước mặt.
"Mấy cha con đang muốn làm cái gì vậy?" Cô có chút tò mò nhìn ba cha con mặc quần áo chỉnh tề, nhất là anh, trời nóng như vậy mà vẫn mặc tây trang thắt cà- vạt.


"Nhan Nhan, em hãy gả cho anh được không?" Anh không báo trước bất ngờ quỳ một gối xuống đất, trong tay biến hoá ra một cái nhẫn kim cương nâng lên trước mặt cô. Tiếp theo hai đứa nhỏ cũng bắt chước bộ dáng của anh như hệt cùng quỳ xuống, cười hì hì tiếp tục nhao nhao nói: "Mẹ, mẹ hãy gả cho ba ba có được hay không?"
Ngay lập tức Hoan Nhan chết sững ở nơi đó, tựa hồ không ngờ tại thời khắc như vậy anh lại đề xuất cầu hôn. Cô có phần không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, càng khiến cho cô thêm hoang mang. Trước mặt biết bao nhiêu người như thế, trước mặt con cái, vậy mà anh lại làm ra những hành động như vậy mà cũng không biết xấu hổ. . .

"Mọi người mau mau đứng dậy đi nào. . ." Hoan Nhan có cảm giác mặt nóng bừng, đỏ rực lên. Cô đưa tay muốn kéo Noãn Noãn và Đâu Đâu đứng dậy, chẳng ngờ cả hai đứa trẻ cực kỳ hiểu nhau, cùng hướng về phía bên cạnh nũng nịu: "Mẹ, mẹ đồng ý với ba ba đi. . ."
"Thân Tống Hạo. . ." Hoan Nhan có cảm giác như mình đang bị nướng trên lửa vậy, cô đã nghe được tiếng của Duy An đang ồn ào ở phía sau rồi.
"Ai da, bà xã. . ." Thân Tống Hạo thấy cô xấu hổ thành như vậy, chỉ sợ cô không đồng ý, cuống quít vừa nhíu mày, một tay chống đỡ đầu: "Ôi đầu đau quá. . ."
"Anh làm sao vậy?" Hoan Nhan hoảng sợ, cuống quít liền đến đỡ anh, "Hãy mau đứng dậy, có phải là do quỳ hay hả ?"
"Em không chịu nhận chiếc nhẫn, kích động đến anh rồi. . . Có cảm giác như muốn choáng váng. . ." Anh cực kỳ yếu ớt, dựa vào trong lòng cô, nói rất tội nghiệp.
"Được rồi được rồi, " Hoan Nhan dừng một chút, lập tức cầm lấy chiếc nhẫn: "Bây giờ đã khá hơn chưa, còn đau đầu nữa không?"
"Thật linh nghiệm, lập tức đã hết đau đầu rồi !" Thân Tống Hạo lập tức trở thành mạnh mẽ như rồng như hổ. Hoan Nhan kéo anh đứng lên, anh vừa cầm lấy chiếc nhẫn, cúi đầu chuyên chú đeo vào ngón áp út của cô: "Lần này, dứt khoát không được tháo xuống nữa nhé. . . Em là người phụ nữ của anh. Suốt cuộc đời này, suốt kiếp sau, kiếp sau sau nữa, chỉ cần có luân hồi, mỗi một lần luân hồi anh đều sẽ tìm đến em, cướp em trở lại”
"Không cần phải vội vàng hấp tấp như vậy mà!" Hoan Nhan cười rộ lên, làm sao thấy những lời ngon tiếng ngọt như trong truyện ngôn tình này lại khiến cho cô cảm động rơi lệ như thế chứ! Quả thật, nghe được những lời như vậy cô cảm thấy không được tự nhiên, toàn thân tựa như nổi hết da gà. . .
"Không vất vả." Anh cũng không thèm để ý giọng điệu nói đùa của cô, chỉ ôm chặt lấy cô: "Em cũng phải đáp ứng với anh, cho dù sau này có thế nào, em cũng đều phải là của anh."
"Được." Cô cũng trang trọng nói, vòng tay ôm lấy anh: "Cho dù có thế nào, em cũng luôn là người phụ nữ của anh, mặc kệ có kiếp sau hay không, em đều chờ đợi anh."
"Chúng ta kết hôn đi. . ." Anh lập tức hôn cô, không để ý tới Noãn Noãn và Đâu Đâu kỳ quái, thét chói tai, cũng không ngoái nhìn Duy An cùng ba mẹ đang trộm cười. Anh cứ liều mạng hôn cô, mãi sau, hai người mới dừng lại thở hổn hển. Hoan Nhan bất mãn oán trách: "Bây giờ em không muốn kết hôn, vòng eo của em bây giờ đã quá to, mặc áo cưới rất khó coi..."
"Vòng eo đâu có to, rõ ràng là rất vừa vặn mà!" Thân Tống Hạo vòng tay ôm chặt vòng eo của cô, đặt cằm đặt lên vai của cô nói vô cùng thân thiết.
"Em nhất định không muốn đấy. . . Em muốn chờ một chút, phải chờ đến khi xinh xắn trở lại mới kết hôn." Hoan Nhan xoa xoa cánh tay của mình, lại xoa xoa cái bụng. Cô vừa mới sinh con một tháng, cho dù có khôi phục thần tốc lại như thế nào, cũng không thể có khả năng có hiệu quả nhanh như vậy được!
"Ai ôi. . . Đầu anh lại đau... bà xã à, mau đỡ anh một chút. . ." Nhìn dáng điệu anh diễn trò rất thật, Hoan Nhan không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng lại không nhẫn tâm được, liền đỡ lấy anh. Kỳ thật nghĩ lại cô vẫn thấy sợ... nếu như anh không hề tỉnh lại, nếu như chỗ tụ máu trong đầu anh không xảy ra kỳ tích mà tự tiêu tán đi, nói không chừng đến bây giờ cô vẫn còn đang phải lấy nước mắt rửa mặt. . .
Vòng eo có to một chút có gì phải sợ, chỉ cần anh thấy yêu mến cô, không ghét bỏ cô, chỉ cần hai người bọn họ đều được vui vẻ, chỉ cần hai người bọn họ đều muốn có một buổi hôn lễ ngọt ngào như vậy để chứng minh sự quan trọng đối với nhau, vậy thì hãy kết hôn thôi. . .
"Em vẫn còn một chút lo lắng nữa. . ." Hoan Nhan có chút lung lay, nhưng vẫn là rụt rè nói.
"Em không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi. . . Duy An đã sắp xếp xong xuôi rồi, ngày kia chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ." Thân Tống Hạo cười xấu xa: "Lần này dù thế nào cũng đều không thể tránh thoát, em không cưới không được!"
"Hừ! Người cầu hôn em là anh, là anh cầu xin em mà... vì sao bây giờ em lại là người cuối cùng biết chuyện vậy?"
Hoan Nhan cực kỳ buồn bực, người cần kết hôn là cô, cô là nữ chính mà? Vì sao cô lại biến thành người biết chuyện sau cùng, lại còn bị điều khiển giống như là tượng gỗ nữa chứ? Ngay cả hôn lễ cũng đều được chuẩn bị xong xuôi rồi. . .
Cô cũng muốn tự mình thiết kế một buổi hôn lễ hoàn mỹ, lãng mạn. Không cần quá xa hoa, nhưng phải là cực kỳ vừa lòng đẹp ý, cực kỳ hạnh phúc.
"Anh muốn cho em một sự kinh ngạc." Thân Tống Hạo hôn nhẹ: "Anh là đàn ông, đương nhiên toàn bộ sự việc anh đều phải suy xét chu đáo trọn vẹn cho bà xã, như là sắp xếp những chuyện rườm rà trong buổi hôn lễ hôm ấy, dĩ nhiên là anh phải chuẩn bị cho em thỏa đáng, em chỉ cần chuẩn bị làm đẹp mặc áo cưới vào rồi tham gia hôn lễ là được!"
Hoan Nhan vẫn lại là mất hứng: "Em muốn tự mình thiết kế buổi hôn lễ . . ."
"Được thôi, cùng lắm thì về sau chúng ta tổ chức hôn lễ mỗi năm một lần!" Anh lập tức nói sảng khoái.
"Anh không thấy xấu hổ à, bọn nhỏ đều đang ở đây!" Hoan Nhan chọc vào trên trán của anh một cái, cũng không khỏi nổi lên nỗi khát khao.
Buổi hôn lễ bảy năm trước kia thật trắc trở, về sau lại còn bị An Nhiễm tính toán như vậy, khiến cho người ta kinh hoàng khiếp sợ một hồi. Bọn họ quả thật cũng cần một buổi hôn lễ hoàn mỹ, để xóa sạch hết tất cả những gì đã từng trải qua đầy bi thương, cùng với những ám ảnh ở trong lòng.
Trước hết ngày hôm sau tổ chức tiệc đầy tháng cho cặp song sinh Long Phượng. Bởi vì là ở nước ngoài, nên cũng chỉ tụ tập những người trong nhà cùng ăn bữa tiệc lớn, Ngay cả tên của cặp Long Phượng vẫn còn chưa được xác định, chỉ gọi bé gái là Niếp Niếp, cái tên Niếp Niếp, cũng mặc nhiên trở thành nhũ danh.
Xế chiều cô đi thử áo cưới, chỉ là một chiếc áo cưới rất đơn giản, cực kỳ đơn giản, một chiếc váy cưới ôm ngực vạt kéo dài, chỉ vạt váy thôi đã dài đến kinh người. Chất vải giống như nước lướt qua da thịt Hoan Nhan, nhìn mình ở trong gương, bỗng nhiên hốc mắt của cô liền đỏ lên.
Bảy năm, có bao nhiêu ngày, bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút? Cô đã trải qua bao đau khổ, đã trải qua những ngày yêu đơn phương không bao giờ quên, đã trải qua những ngày hạnh phúc gương vỡ lại lành. Cuối cùng giờ đây đứng ở bên cạnh anh, rồi được làm của cô dâu của anh... cuối cùng hai người tay trong tay cùng thề suốt đời cũng không chia lìa, đời đời kiếp kiếp đều đã cùng một chỗ.
"Em suy nghĩ gì vậy?" Anh ôm eo cô từ phía sau, nhẹ nhàng hỏi: "Anh thực hạnh phúc."
"Em cũng vậy, cực kỳ hạnh phúc." Cô nhắm mắt lại, tựa vào lòng anh.
" Em là tất cả hạnh phúc của anh, là toàn bộ niềm vui và đau khổ của anh!" Anh ít khi nói những lời buồn nôn như vậy, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng dễ chịu: "Thật sao."
“Đúng vậy”
"Em cũng vậy." Rốt cục cô thở dài gật đầu. Chung quy tình yêu là một thứ tình cảm vừa ích kỷ, lại vừa tàn nhẫn, như một cuộc chiến lâu dài, trong lúc hai người yêu nhau, không thể dung nạp được người thứ ba, trái tim cũng không thể chấp nhận chuyện hòa nhịp đập với người thứ ba.

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×