Đâu phải bởi chúng ta trưởng thành - Chương 1: Cô gái có nụ cười tỏa nắng
Lê Nhi | Chat Online | |
15/08/2019 13:58:34 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
115 lượt xem
- * Đâu phải bởi chúng ta trưởng thành - Chương 2: Cô bạn chôn chân ở phố thị (Truyện ngắn)
- * Đâu phải bởi chúng ta trưởng thành - Chương 3: Chàng trai lơ đãng và lời tỏ tình mãi không thành câu (Truyện ngắn)
- * Bói tuổi (2) (Truyện cười)
- * Bí Mật Hôn Nhân - Chương 71 (Truyện ngôn tình)
Tôi rất thích mỗi khi có ai đó gọi tôi như thế, cũng như thích chính nụ cười của mình. Không phải là tôi tự kiêu hay cái gì đại loại thế đâu, chỉ là tôi cảm thấy nụ cười là ưu điểm lớn nhất trên khuôn mặt. Mọi người thường hay nghĩ rằng tôi là một người lạnh lùng, khó thân thiết, trước khi tôi cười với họ.
Tôi có một cô bạn rất thân. Cô ấy cao hơn tôi, tóc đen hơn tôi, học tốt hơn tôi, nhiều tài lẻ hơn tôi, quan hệ với bạn bè tốt hơn tôi. Không thể phủ nhận là nhiều lúc tôi rất tự ti, thậm chí là vạch khoảng cách với cô ấy, tôi ghét cảm giác chính mình cảm thấy mình bé nhỏ, càng ghét những cuộc chiến ngầm giữa hai đứa. Không một lời tuyên bố nào được đưa ra, nhưng đứa nào cũng hiểu điều đó nghĩa là gì. Bởi vì...
Chúng tôi cùng thích một cậu bạn.
Cậu ấy học rất giỏi, tính cách điềm đạm, nhiều lúc lại hài hước. Ba chúng tôi từng là bộ ba thân thiết, trước khi tôi hiểu được lòng mình và nhìn thấu tình cảm của cô bạn tôi. Bây giờ quan hệ của chúng tôi rất khác.
Thỉnh thoảng tôi lại suy nghĩ về chuyện đó, rằng tôi nên là người từ bỏ, chỉ cần thế thôi...mọi chuyện sẽ ổn. Cho dù chúng tôi không thể trở lại là chúng tôi của những ngày trước đây, việc tôi rút lui cũng sẽ đem đến sự dễ chịu đôi chút cho mớ tình cảm đan xen loạn xì ngầu này. Hai người họ thật sự rất hợp nhau. Tôi thấy mình lạc lõng. Tôi chẳng có vẻ gì sẽ là người chiến thắng. Dĩ nhiên tôi là người nên từ bỏ, không phải thế sao?
Tôi lao đầu vào việc luyện thi Đại học, lên một thời gian biểu dày đặc không trừa bất kỳ chỗ trống nào để nghĩ đến họ và để họ làm ảnh hưởng cuộc sống của tôi. Một vài lần cô ấy nhắn tin cho tôi, kiểu: "Cố lên, cậu sẽ làm được. Nhưng đừng để bị ốm nhé!". Tôi tin cô ấy chân thành. Chí ít tình bạn năm năm của chúng tôi không phải là miếng gỗ mục. Vả lại tôi đã rút lui rồi mà.
Tôi đỗ vào một trường Đại học danh tiếng ở thành phố lớn. Hai người họ ở lại thành phố yên bình nơi chúng tôi lớn lên. Ngày tôi đi, họ có đến tiễn tôi. Hôm đó trời mưa rất lớn, có lẽ vì thế mà lòng tôi cũng nguội lạnh. Tôi tránh nhìn vào mắt họ, chỉ trả lời qua loa vài câu rồi làm thủ tục vào phòng chờ, cố đánh lạc hướng suy nghĩ bằng cuộc sống sinh viên sôi động trước mắt.
Ở thành phố mới, tôi nhanh chóng làm quen với nhiều bạn bè. Chúng tôi thường hay tụ tập ăn uống tán gẫu, hát karaoke, thỉnh thoảng đưa nhau đi trốn đâu đó vài ngày. Tôi thích mê cuộc sống như thế này, tôi thấy mình được tự do và nổi loạn, đó chính xác là những gì tôi ao ước về tuổi trẻ của mình. Tôi cũng có đi làm thêm, tham gia vài lớp học kỹ năng và fanclub. Tôi quen biết được nhiều người, có nhiều mối quan hệ, nhiều cuộc hẹn và cả nhiều những lời tỏ tình. Thường thì tôi chỉ cười trừ thay cho lời từ chối, không hẳn là tôi không có chút tình cảm nào với họ, chỉ là tôi không thể chấp nhận được kiểu dễ dàng buông lời yêu thương như thế. Cái gì dễ dàng đến có phải cũng sẽ dễ dàng đi?
Tôi không còn tò mò về cuộc sống của hai người bạn đã từng rất thân thiết hay tình cảm của họ đã phát triển đến mức nào nữa. Những cuộc điện thoại và tin nhắn giữa chúng tôi dần dần thưa thớt, thậm chí một năm chúng tôi chỉ nhắn tin cho nhau vào ngày sinh nhật. Tôi cũng ngạc nhiên về sự thờ ơ đó của mình. Phải chăng cái thành phố đông đúc chật chội vô tình này đã khiến cảm xúc của tôi trở nên khô cằn và chai lỳ đến thế? Tôi không biết nữa, tôi chỉ cảm nhận được rằng chúng tôi đang xa nhau. Không cần biết lý do, cũng không một lời giải thích. Chỉ là lặng lẽ xa nhau. Xa nhau mà không cần nói một câu tạm biệt.
Có phải chúng tôi đã quá vội vã trưởng thành mà lãng quên đi những gì tốt đẹp mình đã cố công gầy dựng lúc còn niên thiếu? Giữa thành phố đang ngày một Tây hóa tôi đang sống này, những lúc bị người khác đối xử tệ bạc, tôi lại nghĩ đến sự chân thành của hai người bạn ấy. Tôi biết rõ, chúng tôi đã đi quá xa để có thể trở về. Nhưng rốt cuộc chúng tôi đã bắt đầu sai từ đâu?
Tôi có một cô bạn rất thân. Cô ấy cao hơn tôi, tóc đen hơn tôi, học tốt hơn tôi, nhiều tài lẻ hơn tôi, quan hệ với bạn bè tốt hơn tôi. Không thể phủ nhận là nhiều lúc tôi rất tự ti, thậm chí là vạch khoảng cách với cô ấy, tôi ghét cảm giác chính mình cảm thấy mình bé nhỏ, càng ghét những cuộc chiến ngầm giữa hai đứa. Không một lời tuyên bố nào được đưa ra, nhưng đứa nào cũng hiểu điều đó nghĩa là gì. Bởi vì...
Chúng tôi cùng thích một cậu bạn.
Cậu ấy học rất giỏi, tính cách điềm đạm, nhiều lúc lại hài hước. Ba chúng tôi từng là bộ ba thân thiết, trước khi tôi hiểu được lòng mình và nhìn thấu tình cảm của cô bạn tôi. Bây giờ quan hệ của chúng tôi rất khác.
Thỉnh thoảng tôi lại suy nghĩ về chuyện đó, rằng tôi nên là người từ bỏ, chỉ cần thế thôi...mọi chuyện sẽ ổn. Cho dù chúng tôi không thể trở lại là chúng tôi của những ngày trước đây, việc tôi rút lui cũng sẽ đem đến sự dễ chịu đôi chút cho mớ tình cảm đan xen loạn xì ngầu này. Hai người họ thật sự rất hợp nhau. Tôi thấy mình lạc lõng. Tôi chẳng có vẻ gì sẽ là người chiến thắng. Dĩ nhiên tôi là người nên từ bỏ, không phải thế sao?
Tôi lao đầu vào việc luyện thi Đại học, lên một thời gian biểu dày đặc không trừa bất kỳ chỗ trống nào để nghĩ đến họ và để họ làm ảnh hưởng cuộc sống của tôi. Một vài lần cô ấy nhắn tin cho tôi, kiểu: "Cố lên, cậu sẽ làm được. Nhưng đừng để bị ốm nhé!". Tôi tin cô ấy chân thành. Chí ít tình bạn năm năm của chúng tôi không phải là miếng gỗ mục. Vả lại tôi đã rút lui rồi mà.
Tôi đỗ vào một trường Đại học danh tiếng ở thành phố lớn. Hai người họ ở lại thành phố yên bình nơi chúng tôi lớn lên. Ngày tôi đi, họ có đến tiễn tôi. Hôm đó trời mưa rất lớn, có lẽ vì thế mà lòng tôi cũng nguội lạnh. Tôi tránh nhìn vào mắt họ, chỉ trả lời qua loa vài câu rồi làm thủ tục vào phòng chờ, cố đánh lạc hướng suy nghĩ bằng cuộc sống sinh viên sôi động trước mắt.
Ở thành phố mới, tôi nhanh chóng làm quen với nhiều bạn bè. Chúng tôi thường hay tụ tập ăn uống tán gẫu, hát karaoke, thỉnh thoảng đưa nhau đi trốn đâu đó vài ngày. Tôi thích mê cuộc sống như thế này, tôi thấy mình được tự do và nổi loạn, đó chính xác là những gì tôi ao ước về tuổi trẻ của mình. Tôi cũng có đi làm thêm, tham gia vài lớp học kỹ năng và fanclub. Tôi quen biết được nhiều người, có nhiều mối quan hệ, nhiều cuộc hẹn và cả nhiều những lời tỏ tình. Thường thì tôi chỉ cười trừ thay cho lời từ chối, không hẳn là tôi không có chút tình cảm nào với họ, chỉ là tôi không thể chấp nhận được kiểu dễ dàng buông lời yêu thương như thế. Cái gì dễ dàng đến có phải cũng sẽ dễ dàng đi?
Tôi không còn tò mò về cuộc sống của hai người bạn đã từng rất thân thiết hay tình cảm của họ đã phát triển đến mức nào nữa. Những cuộc điện thoại và tin nhắn giữa chúng tôi dần dần thưa thớt, thậm chí một năm chúng tôi chỉ nhắn tin cho nhau vào ngày sinh nhật. Tôi cũng ngạc nhiên về sự thờ ơ đó của mình. Phải chăng cái thành phố đông đúc chật chội vô tình này đã khiến cảm xúc của tôi trở nên khô cằn và chai lỳ đến thế? Tôi không biết nữa, tôi chỉ cảm nhận được rằng chúng tôi đang xa nhau. Không cần biết lý do, cũng không một lời giải thích. Chỉ là lặng lẽ xa nhau. Xa nhau mà không cần nói một câu tạm biệt.
Có phải chúng tôi đã quá vội vã trưởng thành mà lãng quên đi những gì tốt đẹp mình đã cố công gầy dựng lúc còn niên thiếu? Giữa thành phố đang ngày một Tây hóa tôi đang sống này, những lúc bị người khác đối xử tệ bạc, tôi lại nghĩ đến sự chân thành của hai người bạn ấy. Tôi biết rõ, chúng tôi đã đi quá xa để có thể trở về. Nhưng rốt cuộc chúng tôi đã bắt đầu sai từ đâu?
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Đâu phải bởi chúng ta trưởng thành - Chương 1: Cô gái có nụ cười tỏa nắng,Đâu phải bởi chúng ta trưởng thành
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!