LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

PHI THIÊN - Chương 270.2: Cảm tạ (Hạ)

55 lượt xem

Bất kể nàng là thật hay giả, trước hết giải quyết xong chuyện của mình rồi hãy nói, Miêu Nghị hỏi:

- Sơn chủ thật sự xem ta là bằng hữu ư?

Tần Vi Vi vô cùng khẳng định gật đầu nói:

- Ta từ nhỏ lớn lên ở bên người nghĩa phụ, chỉ quen biết với thủ hạ của người, từ trước tới nay chưa từng có bằng hữu. Ngươi là bằng hữu đầu tiên mà ta kết giao, ta rất quý trọng!

Miêu Nghị lại hỏi:

- Nếu sơn chủ thật sự xem ta là bằng hữu, vậy có thể giúp ta một chuyện nhỏ được chăng?

- Nếu ngươi còn tiếp tục gọi ta là sơn chủ, vậy ta phải giải quyết theo công sự. Nếu gọi ta là bằng hữu, vậy chúng ta có thể lấy quan hệ bằng hữu thảo luận thử xem là chuyện gì.

Mỹ nhân nở một nụ cười trêu chọc, vô cùng hiếm thấy.

Miêu Nghị hiểu, chỉ có thể cười khan nói:

- Tần Vi Vi, giúp ta một chuyện có được hay không?

Tần Vi Vi lập tức cảm thấy vui vẻ hơn, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Miêu Nghị lấy ra một phần ngọc điệp, đẩy tới trước mặt nàng:

- Lúc Quy Nghĩa sơn đánh lén Đông Lai động ta, ta mất ba thủ hạ. Lúc ấy nàng còn hay làm khó ta, ta muốn bổ sung nhân thủ chắc chắn nàng cũng sẽ không đồng ý. Hôm nay chúng ta đã là bằng hữu, ta muốn bổ sung thêm một nhân thủ, nàng có thể giúp ta giải quyết chuyện này chăng?

- Ta thường gây khó khăn cho ngươi sao, chẳng lẽ trong mắt ngươi ta là kẻ khó chịu như vậy sao?

Tần Vi Vi hỏi ngược một câu.

Trong lòng hai ta đã biết rõ ràng, nàng cần gì ép ta nói láo, nói lời hư dối như vậy làm gì? Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng, ngoài mặt vội vàng khoát tay:

Sơn chủ trong mắt ta đẹp như thiên tiên, như hoa như ngọc, làm sao có chuyện khó chịu, ta muốn thân cận còn không kịp nữa…

Mặc dù biết là lời nịnh nọt, nhưng được hắn khen ngợi như vậy, Tần Vi Vi vẫn vui như mở cờ trong bụng, ngoài mặt lại cố ý hừ lạnh một tiếng, nghi ngờ nói:
- Sơn chủ?!

Miêu Nghị ngẩn ra, nghĩ thầm nữ nhân này thật là hèn hạ, vội vàng đổi lời nói:

- Tần Vi Vi.

Tần Vi Vi liếc xéo hắn một cái.

- Vi Vi!

Miêu Nghị lập tức lại nghiêm mặt bổ túc một câu, nói xong cảm thấy da đầu tê dại.

Mặc dù biết tên này gọi không thật lòng, bất quá sắc mặt nàng vẫn thoáng qua vẻ vui mừng, sau khi cầm ngọc điệp lên xem qua trầm ngâm nói:

- La Song Phi, tu vi Bạch Liên cửu phẩm, tán tu ư?

Nàng cau mày chất vấn:

- Là tán tu ư, không phải là ngươi có thể chiêu mộ người từ Lam Ngọc môn sao, vì sao lại chiêu mộ một tên tán tu như vậy?! Miêu Nghị, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, ngươi có làm rõ ràng lai lịch và bối cảnh của đối phương chưa? Vạn nhất người này có vấn đề gì, ngươi thân là người tiến cử sẽ phải gánh vác trách nhiệm.

- Ta khuyên ngươi nên chiêu mộ người từ Lam Ngọc môn là hơn, đừng nói một, ngươi chiêu mộ một lần ba người ta cũng giải quyết giúp ngươi, dù sao xảy ra chuyện gì sẽ có Lam Ngọc môn chịu trách nhiệm. Ngươi lại đòi chiêu mộ tán tu, ta báo lên sợ là phủ chủ sẽ không đồng ý, bởi vì phủ chủ không muốn gây ra phiền phức không cần thiết, cho nên chuyện này có hơi khó khăn…

Miêu Nghị nghĩ thầm có gì mà khó, lúc trước ta còn là tán tu, Viên Chính Côn cũng từng giúp ta giải quyết dễ dàng, cần gì phải tỏ ra cẩn thận quá mức như vậy… Tức thì cười nói:

- Vi Vi, người bạn này của nàng lần đầu tiên cầu xin nàng giúp đỡ, huống chi cũng không phải là đại sự gì, chẳng lẽ nàng không nể mặt chút nào sao?! Phủ chủ là nghĩa phụ của nàng, nếu nàng thật sự muốn giúp bằng hữu, hẳn là phủ chủ sẽ không làm khó dễ gì…

Mở miệng ra là gọi Vi Vi, bằng hữu, Tần Vi Vi nghe vậy cũng không có cách nào, không nhịn được liếc hắn một cái, cũng không từ chối nữa, cất tiếng than thở:

- Được rồi, ta sẽ đi tìm phủ chủ nói chuyện này, vấn đề cũng không lớn, bất quá chính là vạn nhất người này có vấn đề gì, ngươi là người tiến cử sẽ không thể nào tránh khỏi trách nhiệm, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.

Giải quyết xong! Miêu Nghị cười ha hả:

- Không sao, nếu ta bằng lòng thu nhận y, vậy đã chuẩn bị gánh vác trách nhiệm.

Tần Vi Vi quơ quơ ngọc điệp trong tay:

- Vì chuyện của ngươi, ta phải đích thân chạy tới Nam Tuyên phủ một chuyến thuyết phục phủ chủ, ngươi chuẩn bị cảm tạ ta thế nào?

- Giữa bằng hữu với nhau nói cảm tạ phải chăng là tổn thương tình cảm?

- Dù sao ta ở trong lòng ngươi cũng không phải là người tốt lành gì, không quan tâm tổn thương làm gì…

Xem ra tâm trạng Tần Vi Vi rất vui, có lòng đùa giỡn với Miêu Nghị.

Miêu Nghị biết nàng đang nói đùa, cũng thuận miệng nói giỡn:

- Nàng muốn ta cảm tạ thế nào, ta chỉ là một tên mã thừa nho nhỏ, không biết lấy thứ gì để cảm tạ nàng, chắc không tới nỗi bắt ta lấy thân báo đáp chứ?!

Ai ngờ Tần Vi Vi làm ra vẻ nghiêm nghị đặc biệt, cuối cùng gật đầu nói:

- Lúc này ta đang thiếu một bạn lữ song tu, nếu như ngươi lấy thân báo đáp, ta cũng không có ý kiến.

Lúc nói lời này, Miêu Nghị không nhìn ra được nàng đang nói thật hay nói đùa. Theo suy đoán theo nét mặt nàng có lẽ là thật, nhưng theo lời nói cũng có thể hiểu là nàng đang đùa giỡn.

Đương nhiên Miêu Nghị hiểu là nàng đang nói đùa, bằng vào điều kiện của người ta sao có thể coi trọng mình, hắn còn chưa từng gặp qua nữ nhân nào có thể coi trọng mình, nhất là mỹ nữ, huống chi địa vị nàng còn cao hơn hắn. Bất quá một mỹ nhân lạnh lùng như Tần Vi Vi lại có thể nói đùa khiến cho hắn cũng giật mình kinh hãi, chợt phát hiện nữ nhân này cũng không phải khó sống chung như vậy.

Đột phá ranh giới cuối cùng giữa nhau bằng lời đùa giỡn thường hay giúp cho người ta thu hẹp khoảng cách giữa nhau. Miêu Nghị vừa mới được Tần Vi Vi hứa giải quyết cho chuyện thân phận La Song Phi, vui vẻ trong lòng lập tức nịnh hót:

- Ta cũng rất muốn lấy thân báo đáp nàng, nhưng ta không xứng với nàng, e rằng người muốn làm bạn lữ song tu với nàng xếp hàng dài từ Trấn Hải sơn đến Nam Tuyên phủ.

Tần Vi Vi mặt không đổi sắc nói:

- Xứng hay không xứng, ngươi không thử một lần làm sao biết?

Đối với nàng mà nói, có thể nói ra lời như vậy đã là chuyện động trời, cần phải lấy hết can đảm mới dám nói. Mặc dù ngoài mặt nhìn như đùa giỡn nhưng thật không dễ dàng, cũng chỉ có nửa giả nửa thật làm như đùa giỡn mới có thể thốt ra miệng được.

Miêu Nghị cười ha hả đáp:

- Ta không có to gan như vậy, nếu để cho phủ chủ biết ta chỉ là con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, chắc chắn sẽ giết chết ta cho bằng được. Ta không dám mơ tưởng xa với, có thể làm bằng hữu với nàng đã là rất tốt.

Đề tài bị tên này chủ động cắt đứt, Tần Vi Vi muốn nói lại thôi, nhưng với tính cách của nàng có thể nói tới mức này đã là cực điểm. Miêu Nghị không lại chủ động một chút, tiến thêm một bước chắc chắn nàng không thể nào nói ra miệng được. Nàng cũng có danh dự của mình, sẽ không để mất tự trọng để hạ mình cầu xin.

- Rốt cục giữa ngươi và Công Tôn Vũ có chuyện gì vậy?

Tần Vi Vi nhẹ nhàng đổi đề tài, không có tiếp tục nữa. Mượn chuyện này chứng tỏ lời nàng nói trước đó đúng là nói đùa, nhờ vậy duy trì danh dự, không để Miêu Nghị coi thường.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư