LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Xuyến Chi vẫn nở

83 lượt xem

 Tôi rất thích hoa xuyến chi. Mỗi bông hoa bé xíu xiu bằng ngón tay út, năm sáu cánh hoa trăng trắng bao quanh nhụy vàng. Nhìn qua không có gì đặc sắc hết. Ở quê tôi đi đâu cũng thấy xuyến chi: trên thành đá cứng rắn, dọc con đường nắng chói chang, ven bờ suối ướt át. Trên đất hoang khô cằn xuyến chi cũng nảy nở cả một vùng rộng lớn thành cánh đồng hoa trắng mướt, lung linh trong nắng gió. Vì vậy loài hoa dại này với tôi ý nghĩa biết bao: vừa mơ màng, vừa dễ thương, vừa thân thương quá đỗi.

Bảo Ngọc – cô bạn thân của tôi lần nào nghe xong cũng bật cười:

- Bạn Thanh San thân mến ơi, bạn có một gia đình hạnh phúc êm đềm quá nên mới thấy thích mấy loài hoa dại vớ vẩn đó. ba mẹ bạn lúc nào cũng yêu thương vui vẻ nên bạn thấy cuộc sống toàn màu hồng. Còn như nhà mình đây, ba mẹ mình chẳng bao giờ nói với nhau những lời ngọt ngào, suốt ngày chỉ lo thu về thật nhiều tiền, mình thế nào cũng chẳng quan tâm, mình làm gì cũng không ai để ý.

Tôi áy náy nhìn Bảo Ngọc, lý nhí nói: - Xin lỗi!

Bảo Ngọc lập tức nhẻo miệng cười: - Làm gì mà phải xin lỗi mình chứ!

Hai má cô phúng phính, khi cười lộ rõ hai cái đồng tiền và đôi mắt tròn xoe tinh nghịch, gương mặt thật là hồn nhiên ngây thơ, đối lập hẳn với cách nói chuyện đa sầu đa cảm của mình.

Minh Anh cũng là cô bạn thân của tôi. Khác với vẻ già dặn của Bảo Ngọc. Cô nàng chỉ thích ăn với ăn, vô tư vô đối. Minh Anh lâu lâu lại than: - Được thoải mái nhưng Bảo Ngọc thật sướng, ba mẹ mình thì lúc nào cũng kèm cặp, muốn mình làm theo ý họ, nhắc nhở từng ly từng chút như mình là em bé 10 tuổi í! Chịu hết siết!

Dù tôi đạp chân ra hiệu mấy lần, cô nàng cứ thao thao bất tuyệt về hoàn cảnh bị làm "bé cưng" của mình. Nào là chuyện ba cô đêm nào cũng vào phòng đắp mền cho cô 2 lần, cô vừa về trễ 5 phút là cả nhà đổ xô đi kiếm... Bảo Ngọc nghe mà mặt xịu xuống cả tấc. Đến khi tôi nhéo một phát đau điếng, cô nàng mới im.

Bảo Ngọc nhìn tôi cười khúc khích: - Thanh San lúc nào cũng nghĩ cho người khác hết đó!

Rồi tôi phát hiện ra tất cả sự yêu thương, ấm êm của gia đình hóa ra chỉ là giả tạo, là sự chịu đựng của mẹ tôi, giúp tôi có được tuổi thơ đẹp như tranh. Cha tôi dù yêu thương tôi nhưng vẫn khao khát có 1 đứa con trai. Ông là tài xế đường dài, có những mối tình được khéo léo che đậy và đến khi người phụ nữ đó có con, ông quyết bỏ mẹ con tôi để xây dựng gia đình mới.

Mẹ tôi hết năn nỉ đến dọa nạt, cố giữ ông ở lại. Mái nhà thân thương của tôi trở thành địa ngục chứng kiến những trận cắng đắng của cha mẹ. Dường như mẹ tôi, cha tôi trở thành hai con người khác mà tôi chưa hề biết. Tôi suy sụp vô cùng.

Bảo Ngọc bất thần đề nghị: - Tụi mình dọn ra ngoài ở đi. Tìm căn nhà riêng của mình, không cần mỗi ngày phải cố gắng chịu đựng những người làm mình đau khổ nữa!

Minh Anh cũng nhao nhao hưởng ứng: - Cho mình ở chung với, mình cũng hết chịu nổi chuyện phải theo ý ba mẹ rồi!

Thế là chúng tôi gom tiền và kiếm được một căn nhà trọ. Trước nhà đó có bụi cây xuyến chi sum xuê, nhánh cây chìa vào cả bên trong cửa sổ. Chúng tôi gọi đó là: nhà trọ Xuyến Chi. Bảo Ngọc chuyển đồ đạc tới đó ở hẳn, tôi thì nói dối là qua nhà ngoại ở mấy tuần. Minh Anh thì trốn học thêm, chạy qua chơi mấy tiếng rồi lật đật chạy về. Chúng tôi dựng nên thế giới riêng của mình và thoát khỏi nỗi buồn gia đình. Ba đứa ngày nào cũng hăng hái nói về tương lai và ước mơ của mình: sau này làm nghề gì, tiêu chuẩn bạn trai ra sao, mỗi đứa sinh mấy đứa con... Ở bên cạnh bạn bè thật tuyệt vời.

Chưa tới một tháng thì cha mẹ Minh Anh phát hiện ra. Tới lôi Minh Anh về và mắng vốn phụ huynh của tôi với Bảo Ngọc một trận long trời lở đất vì cái tội lôi kéo Minh Anh hư hỏng.

Cha mẹ tôi vì thế hồi tỉnh, rốt rít xin lỗi vì đã bỏ mặc tôi một thời gian dài. Cha tôi thề đã cắt đứt hoàn toàn với người phụ nữ đó. Tôi mừng phát khóc, chạy tới báo tin cho Bảo Ngọc. Bảo Ngọc cũng nước mắt tràn trụa ôm lấy tôi: - Tốt quá rồi! Không buồn bã nữa, tụi mình cố gắng học. Nhất định thi đậu đại học nhé!

Tôi gật đầu : - Ừ, nhất định thi đậu nhé!

Thế mà. Một tháng sau. Bảo Ngọc tự tử.

Tôi còn nhớ như in ngày kinh hoàng đó. Trời mưa rả rích cả ngày, tôi đang ngồi ôn bài thì điện thoại Bảo Ngọc gọi tới. Chỉ nghe thấy hai chữ thều thào: - Cứu mình...

Tôi hỏi dồn: - Mày ở đâu? Mày ở đâu?

- Nhà trọ Xuyến Chi.

Tôi vội vàng lao đi rồi long ngóng gọi cha mẹ tới giúp. Ở trên nền đất nhà trọ - trống trơn - và Bảo Ngọc nằm quằn quại ở đó như một người vô gia cư sắp chết ở vệ đường. Nếu đến bệnh viện trễ một chút thôi là Bảo Ngọc đã chết.

Lúc cô nàng tỉnh lại, tôi tát cho một cái giáng trời, còn Minh Anh thì mếu máo khóc lóc.

Đã vậy còn ngây ngô hỏi: - Đâu ra mà nhiều thuốc ngủ cho bạn uống vậy?

Bảo Ngọc cười như mếu: - Bộ mày tưởng dễ mua lắm hả? Tao phải đi hết 15 tiệm thuốc mới gom được chừng đó đó!

TẠI SAO MUỐN CHẾT HẢ? – Tôi tức điên

Bảo Ngọc hết cười, bắt đầu khóc: - Tự nhiên muốn thế! Mình chẳng còn thấy ý nghĩ gì để sống hết. Cha mẹ Minh Anh thì lộn cả ruột lên để lôi cổ nó về, cha mẹ San thì vì San mà trở lại với nhau... Còn cha mẹ mình chẳng thấy gì quan trọng cả, họ nói thích ra ngoài ở thì đi luôn đi! Cần bao nhiêu tiền thì nói! Mình chỉ như cái mấy đám hoa dại Xuyến Chi mọc ở vệ đường. Chẳng ai quan tâm, chẳng ai cần đến!

Là hoa dại thì đã sao! – Tôi nức nở - Xuyên chi là hoa dại nhưng nó rất mạnh mẽ. Nắng mưa gió có vùi dập cỡ nào nó cũng mọc lại được. Ở nơi đất khô cằn thế nào nó cũng nở hoa được. Bảo Ngọc phải như vậy thì mới giống hoa xuyến chi chứ! Bảo Ngọc thế này thì giống hoa hồng yếu đuối mà toàn là gai nhọn thôi!

Đúng vậy đó! – Minh Anh liền nói – Sao có thể nói là không ai cần tới nó! tụi mình cần bạn, bạn cứ thử chết coi! Tụi mình sẽ hận bạn suốt đời! Mỗi lần làm cái gì, ăn cái gì cũng nhớ tới bạn, rồi làm không được, ăn không ngon. Chỉ biết khóc thôi. Vì bạn chết đi mà tụi này sống khổ sở vậy đó! Bạn có cam tâm không?

Tiếng Minh Anh khóc to nhất. Tôi ôm lấy Minh Anh, ôm cả Bảo Ngọc: - Hứa đi, mày hứa sẽ không bao giờ muốn chết nữa!

Bảo Ngọc gật đầu liên tục: - Tao hứa! Tao hứa!

Sau đó, Bảo Ngọc được đưa về nhà nội tĩnh dưỡng. Còn tôi thì đối diện với sự thật phũ phàng: cha tôi vẫn muốn sống cùng người mới và quyết định ly dị. Tôi hận cha tôi - Sao ông có thể bỏ mẹ con tôi như vậy, ông không sợ mẹ tôi sẽ chết giống như Bảo Ngọc sao? Nghĩ đến là tôi rùng mình. Càng nghĩ tôi càng hận người phụ nữ đó. Biết cha tôi đã đi chuyến xe đường dài, tôi phăng phăng tới nhà bà ta để nói chuyện phải quấy.

Tôi đập cửa rầm rầm, còn bà ta chỉ biết ôm con khóa cửa trốn trong nhà. Tôi tuôn ra những lời thô lỗ mà chưa bao giờ nói như vậy với người lớn: - Bà ra đây nói chuyện coi đồ hèn nhát! ...Đồ đàn bà xấu xa!... Đồ cướp chồng! ... Cứ thế, tiếng tôi ầm ĩ cả dãy nhà trọ hòa trong tiếng em bé khóc inh ỏi.

Cậu thanh niên nhà kế bên cỡ bằng tuổi tôi, chịu ồn hết nổi liền ra can tôi lại. Tôi tức giận hất tay đẩy ngã cậu ta. Cậu té vào bụi cây gai và đập đầu vào tảng đá sắc, máu chảy đường dài dưới mang tai, bất tỉnh. Tôi chết trân sợ hãi.

Cậu thanh niên xui xẻo lập tức được vào bệnh viện và hôn mê chưa tỉnh dậy. Còn tôi thì bị tạm giam ở công an Huyện. Tôi sợ hãi vô cùng: mình đã gây chuyện tày trời... Mình đã hại chết người ta rồi... mình sẽ ra sao đây?.. mẹ mình biết tin thì làm sao đây? ...

Bảo Ngọc và mẹ tôi xuất hiện. Bảo Ngọc nắm tay tôi điềm tĩnh nói: - mọi chuyện ổn hết rồi!

Còn mẹ tôi thì nhẹ nhàng ôm tôi: - Mình về nhà thôi. Sau này mẹ con mình sẽ sống thật vui vẻ, không cần nghĩ đến người đó nữa, con nhé!

Tôi nước mắt ngắn dài: - Con sợ muốn chết!

Bảo Ngọc phì cười: - Có tụi mình ở đây, bạn tưởng dễ chết được hả? Phải mạnh mẽ như hoa xuyến chi chứ!

Sau này tôi mới biết Bảo Ngọc và mẹ tôi có thể bình tĩnh như vậy là vì trước đó: mẹ tôi đã quỳ lạy để năn nỉ người nhà cậu thanh niên bỏ qua cho tôi. Bảo Ngọc thì gian nan xin tiền cha mẹ để trả tiền viện phí và tiền bồi thường. Minh Anh thì chăm sóc cho mẹ tôi lúc bà ngất xỉu.

Ngày tôi về nhà cũng là ngày cậu thanh niên đã tỉnh lại. Tôi nắm tay hai người bạn cùng đi trên đường, cùng nghĩ tới những biến cố đã xảy ra trong cuộc đời mình. Tôi vừa mất đi một người bố. Và tôi đã làm điều có lỗi với mẹ. Nhưng đối với mẹ, chỉ cần tôi bình an thì đã quá đủ rồi. Mẹ nói mẹ đau buồn đủ rồi, vì mẹ còn tôi. Và tôi cũng nhận ra mình còn rất nhiều điều quý giá.

Tôi nhận ra mình còn trẻ con lắm. Các bạn tôi cũng như vậy. Chúng tôi có khi thật yếu ớt, sợ hãi; có khi thật mạnh mẽ, ngoan cường; có khi lại nông nổi, ích kỉ. Nhưng vì chúng tôi biết dựa vào nhau, nên có lúc sẽ thoát ra khỏi vỏ ốc xù xì của mình, hướng tới tương lai tươi sáng. Cái siết tay của bạn bè thật nồng ấm. Tôi thấy trong lòng mình như có điều gì đó đang vươn lên dào dạt. Háo hức nở hoa. Háo hức rung rinh trong gió...

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư