LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Nắng mưa con gái

78 lượt xem

 Khi quay ra cổng, nó vờ lóng ngóng lau lau vết phấn trên yên xe cho đến khi chủ nhân của ngựa sắt màu xi bơm xong xe. Chiếc mũ lưỡi trai chụp ngược trên đầu, kính nâu, khẩu trang, nó phốc lên yên, phi thẳng về phía trước. Chắc chắn rằng "màu xi" đang lặng lẽ theo sau nó. Nó tủm tỉm cười, tâm hồn "na na na..." nhịp điệu bản Why của Tyggy mà nó cực thích.

Standing beside you
Wishing you'd alwaysbe close to me
And how can I tell you

Every night I see youin my dreams
Believe me
Don't be me
I would never let yougo...

***

Ngày thứ sáu của tuần ba kể từ khi chiến tranh lạnh. Màu Xi là kẻ châm ngòi. Ai bảo dám biêu xấu nó trước mặt tụi bạn. Rõ ghét! Không giận không xong. Mặc cho Màu Xi năn nỉ ỉ ôi, hết trìu mến, ngọt ngào lại hùng hồn thề thốt, từ giờ tớ không như thế nữa. Nó lạnh băng. Vẫn chưa quên cái cảm giác bị phản bội niềm tin và lòng mến quý. Ấm ức lắm. Đó không phải là lời xin lỗi đầu tiên mà Màu Xi nói với nó. Kiểu này, nó mà càng nhân nhượng, Màu Xi càng lấn tới. Lần thứ hai rồi. Nó không ngốc nữa đâu.

"Rốt cục tớ phải ra khỏi cuộc sống của cậu?" Màu Xi dí mũi gươm vào nó bằng một câu hỏi. Đồ khờ! Cứ thích đổ thêm xăng vào lửa. Chơi gươm dao, dễ đứt tay lắm. Nó lúng túng kiểu nước đôi: "Tớ đang rất bối rối và tớ không thể nói gì lúc này. Tớ không biết nên như thế nào mới phải." Nó đã nói rất thật lòng mình. Từ trước giờ, nó là đứa ít chia sẻ với bất kỳ ai. Đứng trước tình huống khó xử, nó tự dằn vặt mình nhiều ngày, và thường thì sau khi các cơ quan họp Quốc hội tiếp thu ý kiến, bao giờ bộ óc cũng trao quyền quyết định cho trái tim. Đó là điều nó ghét nhất ở mình.

Nó ngẫm lại những lời tâm huyết của Màu Xi, ừ, hình như nó bắt đầu quá đáng? Người ta nói "đánh kẻ chạy đi..." kia mà. Bỗng nhiên nó thiệt tình:

"Tớ biết tớ rất tàn nhẫn với cậu. Tớ là một đứa lạnh lùng. Tớ có ra gì đâu, cậu đừng thèm buồn vì tớ. Hãy quên chúng ta từng là bạn của nhau."

Ừm, nếu cứ chơi với nhau mà cãi nhau như này thì buồn lắm. Nó không muốn đau thêm lần nữa. Không muốn một ngày nào đó, Màu Xi sẽ thất vọng về nó mà bỏ đi.

Màu Xi ỉu xìu:

"Tớ sẽ đợi. Đợi cho đến khi cậu hết giận tớ và quên đi mọi chuyện. Tớ có thể đợi bao lâu cũng được. Một tuần, một tháng hay nửa năm. Tớ sẽ đợi cho đến khi cậu quay về bên tớ. Tạm biệt cậu!" Im lặng.

Từ giờ, sẽ không ai chọc ngoáy nó nữa. Bạn nó bảo, con gái thì nên ích kỷ một chút. Hãy sống cho chính mình và đừng thèm quan tâm đến cảm giác của người khác. Nếu thế thì nó đâu còn là nó nữa?! Mấy hôm nay Màu Xi đến lớp, ngồi lặng lẽ một góc, lặng lẽ chép bài, lặng lẽ đi về. Đôi lúc có ngọ nguậy trêu chọc mấy đứa con gái.

Nó thường nhìn cảnh đó và cười thầm: Con trai giống nhau cả. Bị con gái giận thì kêu buồn. Nhưng con gái vừa quay lưng đã thản nhiên vui đùa với con gái khác. Không tin được mồm con trai. Đã thế thì thôi luôn cho bõ ghét! Nó hậm hực. Lần này là chiến tranh băng giá. Nó vui vẻ, hồn nhiên với tụi bạn, cả trai lẫn gái, nhưng chỉ cần Màu Xi xuất hiện là nó im tịt, ngụ ý cái thông điệp: Nhìn cái mặt cậu, tớ đã thấy ghét rồi! Mất cả hứng!

Tuần ba. Màu Xi vẫn lầm lì lướt qua nó như đi qua gió. Con trai gì giận dai! Nó biết thừa nó là người giận, nhưng thái độ của Màu Xi khiến nó tư duy ngược lại. Trước đây, mỗi buổi tan trường, đôi xe đạp song song, nó và Màu Xi với đủ chuyện trên trời, dưới biển. Giờ, nếu Màu Xi đi sau nó thì sẽ theo sau suốt đường về. Nhưng chỉ cần Màu Xi lấy xe ra trước thì mất hút, nó không tài nào lần ra dấu. Đó là lý do khiến nó luôn tìm mọi cách để Màu Xi chậm chân hơn nó sau giờ học.

"Điều duy nhất tớ muốn cậu làm cho tớ: DON'T BE SAD! Chỉ có như vậy, tớ mới hết day dứt vì những gì đã qua. Dù tớ biết, không phải lỗi của tớ, nhưng cậu buồn là vì tớ. Tớ không muốn nhìn cậu buồn như vậy, dù thế nào đi nữa."

Mai thi môn Triết, môn học nó cực thích nên ôn tập khá nhàn. Nó gửi đi tin nhắn ấy bởi không muốn Màu Xi vì nó mà ảnh hưởng tinh thần học tập. Một giờ, hai giờ..., cả buổi tối, điện thoại im lìm. Đồ ngốc! Cậu là ai chứ? Ngay khi tớ còn quan tâm đến cậu, còn lo lắng cho cậu, sao cậu lại chẳng biết điều?

"Tớ có thể đợi bao lâu cũng được. Một tuần, một tháng hay nửa năm. Tớ sẽ đợi cho đến khi cậu quay về bên tớ. Tạm biệt cậu!" Nói một câu rồi bỏ đi thế bao giờ?! Cậu không bỏ đi thì tớ có đuổi cậu đi hay để cậu một mình đâu? Cậu không thấy ngay cả lúc bức xúc, tớ vẫn trả lời những câu hỏi của cậu đó sao? Tất cả bạn bè của nó đều hiểu rằng, khi nó bực mình thì "khẩu xà tâm Phật".

Nó không giận ai được lâu bao giờ. Cậu quay đi, nghĩa là cậu đã tự từ bỏ cơ hội của chính mình. Nó lầm bầm trong ý nghĩ. Nó cũng đã từng giận một người đến nửa năm. Và khi nửa năm qua đi, tình cảm quay về con số 0 tròn trĩnh. Khoảng lặng thời gian khiến cho con người ta trơ lì và mòn dần cảm xúc. Nó là vậy. Màu Xi không hiểu điều đó ư? Giả như khi cái hạn định nửa năm đã hết, làm sao nó có thể bỏ qua ngại ngần, bối rối mà chạy tới trước mặt Màu Xi rồi bẽn lẽn thốt lên: "Mình làm hòa nhé!" Hic, Màu Xi quên mất nó là con gái rồi sao? Con gái thật khó để nói lên những điều mình muốn. Nó cũng có lòng kiêu hãnh chứ. Đáng ghét! Thôi thì thôi nhé! Không cần nữa đâu! Hmm...

***

R... ầ... m! Con suzuki lao vút qua nó với tốc độ chóng mặt và móc vào ghi-đông chiếc mini đỏ của một cô bé váy hồng, tóc tết chạy trước nó không xa. Váy hồng loạng choạng tay lái rồi đổ ập xuống đường. Nó hốt hoảng. Nhanh như cắt, Màu Xi vượt qua nó, phóng tới chỗ con bé. Hắn ta dựng chân chống con ngựa sắt của mình, xốc chiếc mini đỏ thẳng dậy trong khi "váy hồng" đang loay hoay phủi bụi đất trên cặp sách, miệng khẽ xuýt xoa với cùi tay rướm máu.

- Em có sao không? – Màu Xi hỏi Váy Hồng.

- Dạ, em không sao. Cảm ơn anh! – Váy Hồng ngẩng lên với một nụ cười còn méo mó vì đau.

Nó kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai, khẽ nhếch môi cười khi trông thấy Màu Xi nắn lại cái giỏ xe cho Váy Hồng. Thế này gọi là ga lăng đây! Nó từng cảm tình với Màu Xi bởi cái tính ga lăng đó mỗi khi Màu Xi xăng xái giúp đỡ nó việc gì. À không, lúc này, trong mắt nó, Màu Xi giống một gã ga lăng... xăng thì có. Lại còn câu giờ nữa chứ. Nó thủng thẳng trờ xe tới chỗ hai người, không thèm ngó Màu Xi lấy một cái, nó quay qua Váy Hồng:

- Em ngã đau không? Gã kia phóng sợ thật. Lúc ông ý sượt qua, chị giật hết cả mình.

- Dạ, em không sao. Ồ, chị cũng học trường Nhân văn à? – Con bé hỏi khi nhìn chiếc áo đồng phục khoa của nó.

- Ừ, hì. Em học khoa nào, năm mấy rồi?

- Dạ, em học khoa Tâm lý học năm hai. Về cùng đường mà nay mới nhìn thấy chị. Hi.

- Nhà em ở đâu? – Màu Xi chen vào. Có vẻ như hắn đang cảm thấy mình có nguy cơ bị bỏ rơi.

- Dạ không. Em về ký túc xá.

- Ồ, vậy hả? – Không hẹn mà gặp, cả nó và Màu Xi bất ngờ đồng thanh. Nó lườm Màu Xi một cái rồi quay qua Váy Hồng:

- Chị về cùng đường đấy. Nào, đi thôi!

Váy Hồng hí hửng "vâng ạ" rồi cùng nó song song. Trong cuộc hội thoại dọc đường của hai tóc dài, chốc chốc con bé lại quay qua bắt chuyện với Màu Xi. "Anh cũng ở ký túc à?" "Anh học khoa gì?" "Chắc anh học cùng lớp chị ấy phải không?" Màu Xi chỉ ậm ừ trong khi con bé thì cứ vô tư như khướu. Nó ý tứ tụt lại phía sau, chỉ mong thoát khỏi tầm mắt của hai người.

Cạch. Cạch... krạch... Con mini Nhật của nó bỗng dưng dở chứng rồi chững lại. Nó dừng xe. Ôi thôi tuột xích. Nó dựng chân chống, nhìn trước, nhìn sau, dở khóc, dở mếu. Quanh đây, không có một chỗ sửa xe nào. Cái xích lại nằm trong hộp xích kín bưng, nó làm sao mở ra để mắc lại bây giờ? Váy Hồng phát hiện ra nó đang loay hoay với con ngựa sắt liền quay xe lại với Màu Xi:

- Xe chị bị sao vậy? – Váy Hồng hỏi trong khi Màu Xi vẫn đứng im, bất động.
- Nó bị tuột xích. Hic hic... - Nó không ngần ngại tỏ bày nỗi khổ sở trước mặt hai người.
- Chán nhỉ, quanh đây lại chẳng có hiệu sửa xe nào. Hay chị, chị cứ dắt lên kia thử xem. Biết đâu có.

Trong khi Váy Hồng đang băn khoăn tìm hướng giải quyết giúp nó thì Màu Xi nhanh nhẹn gạt chân chống con ngựa sắt của mình rồi tiến đến chỗ nó, chẳng cần biết nó đồng ý hay không, hắn ta túm lấy chiếc xe, thả nằm kềnh trên vỉa hè, chắc định làm gì đó. Nó giằng chiếc xe lại, dựng lên:

- Thôi, không cần đâu, để tớ đi tìm chỗ sửa. – Nó kiên quyết cự tuyệt.
- Để đấy! Có để xuống không thì bảo? – Màu Xi nghiêm mặt với nó.
Váy Hồng phì cười:
- Hay chị để anh ấy thử xem, biết đâu lại được.
- Nhưng hộp xích kín mít, làm gì có đồ nghề. – Nó chống chế yếu ớt.
- Đó không phải việc của con gái. Lui ra kia! Ơ kìaaa, bảo không nghe à? – Màu Xi hếch mặt càu nhàu rồi bực bội lớn tiếng làm nó tiu nghỉu lùi lại, không dám động vào chiếc xe yêu quý của mình. "Đồ gia trưởng!" – Nó lầm bầm trong ý nghĩ.

Váy Hồng nháy mắt với nó, bắn cái thông điệp: "chị kệ anh ấy", rồi quay sang Màu Xi, con bé nhanh nhẹn:
- Thôi, chào hai người, em phải về trước đây. Chiều em có tiết.
- Ừ, chào em. Về nhé. – Nó vẫy tay, cười vui vẻ với con bé, trong khi Màu Xi ngẩng lên nói với theo: "Cẩn thận kẻo lại hôn mặt đường nữa nhá!"

Váy Hồng đi rồi, nó lẳng lặng kê dép ngồi bệt xuống vỉa hè, ngoan ngoãn quan sát từng động thái của Màu Xi. Cậu ta mở cặp sách, lấy ra một chiếc hộp dài kiểu hộp bút trước con mắt tò mò của nó. Trong hộp là một chiếc kìm nhỏ, vài chiếc tut-la-vit chiếc dài chiếc ngắn, một cái bút thử điện và vài miếng dán xăm xe đạp. Màu Xi lựa lựa trong đống đồ nghề đó một chiếc tut-la-vit nhỏ rồi tỉ mẩn vặn từng con ốc trên hộp xích của con mini Nhật. Chiếc hộp sắt được tháo rời, Màu Xi dùng kìm gắp cái dây xích rồi không ngần ngại lấy tay đặt lại từng mắt xích vào vị trí. Xong, hắn tác động lên cái bàn đạp, bánh xe quay tít mù. Trong lòng nó thầm khâm phục cậu bạn.

- Được rồi đấy.– Màu Xi nói trống không trong khi dọn dẹp túi đồ nghề.
- Cảm ơn! –Nó cũng đáp lại trống không và nhận lại chiếc xe.
Màu Xi lấy giấy lau lau tay mãi không sạch được vết dầu.
- Thôi, để về nhà hẵng rửa. – Câu thứ hai nó nói với Màu Xi.

Cậu ta không đáp lời mà chỉ đợi nó lên xe đi rồi lặng lẽ song song cạnh nó.

- Xí xóa cho tớ nhé? – Màu Xi nhìn nó, rụt rè. Bé tim của nó tủm tỉm cười, còn nó thì không khỏi bất ngờ trước thái độ dè dặt của Màu Xi, thật khác với cái giọng điệu gia trưởng của cậu ta ít phút trước đây. Vậy mà bây giờ mới dám nói câu này với nó.

- Cậu thật là ngốc vì không thèm trả lời tin nhắn của tớ. Đừng nghĩ nhiều nữa. Tớ vẫn coi cậu là bạn mà. – Nó ngạc nhiên vì sự nhân từ đột xuất của mình. – Nhưng điều tớ ghét nhất là khi tớ nhắn tin mà ai đó im lặng.

- Tớ xin lỗi. Nhưng tớ không biết nói gì cả. Tớ thật buồn. Một ngày sẽ ra sao nếu không được nói chuyện cùng cậu. Tớ cũng rất muốn trả lời nhưng tớ không thể. Cảm ơn vì cậu đã quay lại, tớ rất biết ơn.

"Ái chà, lọt tai quá!" – dòng ý nghĩ thì thầm nhảy nhót trong lòng nó.

- Tớ có đi đâu mà quay lại? Là cậu đi đấy chứ?! - Nó nhoẻn cười.

- Tớ không quay đi. Tớ vẫn ở đây mà. Ở đây đợi cậu. – Vẫn cái giọng tỉ tê lặng tờ hơn cả tiếng lá rơi đêm.

- Cậu nên học cách hiểu người khác thay vì cứ nói lời xin lỗi. Tớ nghĩ là cậu đã ghét tớ nên tớ cũng ghét luôn cả chính mình. – Nó bần thần chậm rãi trong khi đôi vòng xe lăn bánh đều đều.

- Tớ không hề giận hay ghét cậu. Nhưng khi cậu nhắn tin cho tớ, tớ vẫn chưa tin là cậu đã bỏ qua tất cả. Bây giờ tớ mới thực sự thấy mọi điều tốt đã quay trở lại. Từ nay... không giận nhau nữa nhé?! – Màu Xi thủ thỉ với gương mặt của một cậu bé.

- Cái đó còn tùy. - Nó nén cười, cố diễn một cái giọng tưng tửng.

- Tùy gì cơ? -Màu Xi nhăn nhó khổ sở.

- Tùy vào thời tiết, nắng mưa con gái, cậu ngốc lắm! – Nó nheo mắt tinh quái rồi vượt lên trước, để một tràng cười rớt lại phía sau, cùng với Màu Xi đang hối hả nhấn mạnh pê-đan.

- Chưa ai bảo tớ thông minh cả. – Màu Xi hét với theo khi đuổi kịp nó.

Đường im tiếng gió, có đôi tâm hồn vừa chạm khẽ niềm vui khi chúng đang nhảy nhót trong lòng.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư