LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bản năng hàn gắn - Chương 3: Sinh nhật

83 lượt xem

Thời tiết trở nên dễ chịu hơn sau vài ngày, mưa nhẹ khiến đường tuy ẩm nhưng mát mẻ và dễ chịu. Tôi rảo bước đến nhà Hant, nhà chúng tôi không xa nhau là mấy vì thế tôi từ chối khi cậu ta nói sẽ mang xe qua đón. Khi tôi gõ cửa nhà Hant, đồng hồ chỉ 8 giờ. Mẹ cậu ta mở cửa, tôi chào bác và bước vào nhà. Tôi gặp mẹ Hant ít nhất là vài lần một tuần và từng không ít lần ăn tối ở nhà cậu bạn nên bố mẹ Hant đều biết rõ tôi. Tôi đã hứa không biểu lộ thái độ gì đặc biệt tỏ ra là mình đã biết. Chúng tôi cần thể hiện như là không hề hay biết gì về quyết định của bố mẹ Hant. Cậu ta đang bê chiếc bánh sinh nhật Chocolate từ bếp ra. Chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn đã được cắm sẵn rất nhiều nến và đặt một vài món nguội, chỉ có bốn người nên không khí khá thoải mái. Tất cả hát Happy birthday và Hant cúi người thổi nến. Cậu ta nhắm mắt lẩm bẩm. Như kịch bản, tôi nhấm nháy hỏi:

- Này tò mò quá! Cậu ước cái gì vậy?

- Hi, tớ ước là năm sau, năm sau nữa và các năm tiếp theo vẫn được ngồi ăn sinh nhật cùng bố mẹ và cậu. Tớ luôn muốn có bố mẹ trong những ngày thế này, vì tớ biết bố mẹ sẽ vui khi thấy con mình ngày một lớn hơn. Những bữa tiệc sinh nhật với gia đình luôn là những câu chuyện cổ tích.

Chỉ một thoáng, tôi biết đã có những rung động nhất định.

Chúng tôi cất nến sang một bên và bắt đầu cắt bánh. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Câu chuyện xoay quanh chủ đề về Hant khi còn bé. Cậu ta không dễ chịu như bây giờ, hồi bé Hant nghịch như quỷ và chẳng chịu nghe ai cả.

- Ha ha, bố còn nhớ cái lần mà con đi học xong không về nhà mà chạy ra hàng máy tính ngồi chơi game đến tận tối mịt không?

- Có, cái lần năm lớp sáu phải không? - Bố Hant nháy mắt

- Vâng, chính lần ấy. Khi con về nhà, bố thì định lôi con ra nện cho một trận chừa tật ham chơi, còn mẹ thì nhất quyết không để bố đánh. Mẹ nói cho con cơ hội sửa chữa. Và giờ thì con đã tốt. Bố mẹ thấy đấy, đôi khi chúng ta cần cho người khác cơ hội để nhìn lại mọi thứ, để làm lại. Chẳng bao giờ là muộn cả....

Tôi thấy bàn tay của mẹ Hant nhúc nhích, rồi chạm nhẹ vào cánh tay rắn chắc của bố Hant:

- Mọi người cứ ăn đi nhé, em vào bếp lấy thêm salad

Bác đứng dậy, đi vào bếp. Tôi cũng đứng lên theo vì tôi thấy mắt của mẹ Hant hơi hoe đỏ. Tôi vào bếp, đẩy cánh cửa khép hờ. Mẹ Hant quay lại nhìn tôi, bác đang khóc:

- Các con... biết hết rồi phải không?

Tôi gật đầu lặng lẽ, rút lấy một tờ khăn giấy đưa bác.

- Hant chắc buồn lắm. Bác thấy nó toàn nói những câu...

Tôi mỉm cười:

- Đó là bản năng của một người con mà bác. Phải là cầu nối hàn gắn những khúc mắc của bố mẹ... Hant làm những việc có thể, để sau này sẽ không phải tiếc vì mình đã chưa cố gắng.

Mẹ Hant lặng đi. Một lát, bác nhìn tôi, cười:

- Bác hiểu rồi. Nào, mình lấy salad rồi ra kẻo hai bố con chờ...

Cả một không gian ngoài cửa kính đang ngấm bởi làn mưa nhẹ. Những cơn mưa cuối cùng của mùa xuân như gột rửa hết từng chiếc lá cây, đón một mùa mới đến, những điều mới đến. Mọi người khoác tay nhau đi trên phố, ánh sáng từ khung cửa sổ hắt ra ấm áp, vọng lại những tiếng cười. Khung cảnh hệt như trong câu chuyện Grim. Ở những câu chuyện cổ tích, bao giờ cũng là một kết thúc khiến người ta mỉm cười.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư