LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Cơn gió có vị của màu nâu - Chương 2: Mảng màu tối trong bức tranh của họa sĩ.

76 lượt xem

Tôi thích gọi Vic là cơn gió có vị của màu nâu. Chẳng biết tại sao, tôi cứ mặc định rằng cậu ấy vừa ấm, lại vừa đắng. Nói sao nhỉ...ở Vic có một cái gì đó rất khác lạ. Đôi lúc tôi cứ ngỡ cậu ấy là một cơn gió, luôn ở ngay đây. Nhưng để bắt Vic ư? Khó lắm! Cậu ấy với mọi người cũng như cậu ấy với tôi... chẳng có chung một sợi dây liên kết nào cả, dù tôi luôn tha thiết hy vọng rằng chỉ cần sợi dây nối liền tôi và Vic mỏng manh như một sợi tơ cũng được. Cũng giống như là hai đường thẳng song song tách biệt, thế giới của cả hai chúng tôi luôn luôn cách nhau một khoảng vừa đủ để không ai có thể đặt chân vào được thế giới của người kia. Trái đất vẫn sẽ quay và hai chúng tôi sẽ cứ bình thản trôi qua nhau mà không giao nhau tại một điểm nhất định nào.

Tôi đã nghĩ như thế.

Cho đến một ngày.

Hôm ấy dở ương và ẩm ướt. Chúng tôi tập trung trong khán phòng lớn, tham dự một buổi lễ trao giải cho học viên xuất sắc. Khi Hội đồng thẩm định nghệ thuật thông báo trường tôi có một giải quán quân trong cuộc thi hội họa, thì cả khán phòng như bừng tỉnh khỏi những cú ngáp ngắn dài, đột nhiên dồn sự chú ý vào người đạt giải - là cái người mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy! Hiệu trưởng Steve mỉm cười đầy tự hào, chìa mic hỏi xem Vic có muốn nói một vài điều gì đó hay không. Nhưng cậu ấy chỉ lạnh nhạt, tay ôm hờ bức tranh đạt giải, cúp lưu niệm và bó hoa to tướng.

- Chẳng có gì để nói!

Cả khán phòng chùng hẳn xuống chìm trong im lặng. Cơ mặt thầy Steve thoáng chốc cứng đơ như khúc gỗ. Tôi ngước nhìn Vic, vẻ bất cần vẫn ngoan cố chiếm trọn khuôn mặt ấy. Rồi cậu thản nhiên bước xuống trong loáng thoáng tiếng xì xào của mọi người, tỏ vẻ chẳng có gì là quan trọng cả, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời lẽ sặc mùi chế giễu và rõ ràng là chẳng-hay-ho. Chẳng hiểu tại sao, cũng chẳng biết vì lý do gì mà lúc này trong lòng tôi bỗng nhiên lại nhen nhóm ý nghĩ muốn được chạm tay vào tấm lưng rộng nhưng cô độc của Vic. Tôi đứng bật dậy, len ra khỏi tất cả những thị phi về cậu ấy, bước chân tôi cứ thế tìm về phía có mái tóc màu hạt dẻ đang khẽ bay bay...

...Cô đơn, chẳng phải sẽ mất đi, khi có ít nhất là hai người ở cạnh bên nhau?

Tôi theo sau Vic một đoạn vừa đủ để nhìn rõ những thứ hoa hòe vừa bị cậu ấy ném mạnh vào thùng rác. Trong số đó còn có cả bức tranh đoạt giải, nằm lăn lóc, chỏng chơ, lẫn vào trong đám vỏ bánh snack và vỏ chai soda. Mấy giọt nước bẩn thản nhiên bắn cả lên những mảng màu. Tim lặng đi tại giây phút ấy, một ý nghĩ gì đó đã mập mờ nổi lên trong tâm trí tôi. Khó hiểu lắm, khó xác định lắm. Cảm giác không thể tường tận cứ như một đám mây, nó mặc nhiên túm lấy chân tôi và để tôi bay lơ lửng trên khoảng trời. Tay tôi run run khi chạm vào bức tranh. Sau khi gạt bỏ hết mớ suy diễn lung tung không có cơ sở, tôi mới dám cất tiếng gọi Vic. Vic quay lại, nhưng cái nhìn từ phía cậu ấy chỉ trong chớp nhoáng, rồi sau đó lại quay đi, như thể sự xuất hiện đột ngột của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến việc bước đi của cậu ấy cả.

- Vic...bức tranh này...của cậu. - tôi cố gắng tiến đến gần hơn, kìm lại những thứ xúc cảm không tên gọi. Nhưng có vẻ như Vic không muốn nghe tôi, bằng chứng là thái độ lạnh lùng cố hữu đang lộ rõ qua giọng nói trầm băng lãnh:

- Không phải của tôi!

- Nhưng...

- Đã bảo là không phải! Đừng có phiền phức nữa!– lần này tia máu đỏ vằn bất chợt hằn sâu vào đôi mắt Vic, khuôn mặt cậu ấy không giấu nổi những vệt gân xanh. Tay tôi miết chặt đường hoa văn trên khung tranh, không thể thốt lên thêm một lời nào nữa. Cho đến khi tấm lưng cao ngạo kia quay ngoắt đi khuất vào sau bức tường, tim tôi mới đập lại từng nhịp ngắt đoạn. Rồi tôi nghe thấy giọng mình, mờ nhạt giữa hoàng hôn, chìm ngập trong sắc đông xám xịt và mất hút trong mây trời bảng lảng.

- Tôi chỉ muốn nói rằng...cậu...không hề đơn độc, Vic ạ!

Bên cạnh tôi...chỉ còn gió và lất phất những bông tuyết trắng.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư