LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Cơn gió có vị của màu nâu - Chương 4: ...Để vẽ một mảng màu sáng khác.

60 lượt xem

Có một thứ rõ rệt nào đó đã thực sự đổi thay sau buổi tối lạnh lẽo ở nhà Vic ngày hôm ấy. Trước đây tôi cứ ngỡ rằng Vic bất cần và kiêu ngạo. Nhưng bây giờ, rốt cuộc tôi cũng hiểu, người con trai ngang tàng và ngạo nghễ ấy hóa ra cũng chỉ là một con mèo hoang đáng thương, sự lạnh nhạt khi Vic sống giữa lòng thế giới có chăng cũng chỉ là một bản năng tự vệ. Tôi cũng tìm thấy nguyên nhân tại sao hội con gái cố tình bỏ quên và không muốn tiếp cận cậu ấy. Vì gia thế. Vì thân phận. Hay vì ti tỉ những lý do này nọ khác. Thành kiến nặng nề đã khiến người ta dồn Vic vào chân tường và thay vì chạy thoát, cậu ấy lại cố thu mình vào cái góc bé nhỏ ngột ngạt. Suy cho cùng thì Vic cũng giống tôi, cũng đều chạy trốn thế giới mà không có ai chấp nhận cho mình tồn tại. Chúng tôi hóa ra lại là hai kẻ cùng ngập ngụa trong những nỗi đau và bị vùi lấp bởi những luẩn khuất của cuộc đời.

Tôi không còn chủ động xuất hiện trước Vic, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng lướt qua nhau trong sự vội vã của những dòng chảy xung quanh. Tôi cũng nghĩ rằng, sẽ không còn cơ hội nào cho tôi được ở gần bên cậu nữa cả. Ấy thế mà...khi Vic đột ngột gọi tên tôi vào một chiều thư viện muộn, thì tôi đã phải tập cách nghi hoặc những điều bất khả thi có thể xảy ra giữa cuộc đời.

Có ai đoán trước được những điều duyên phận đã sắp đặt đâu...

- Tôi không biết là ngoài mình ra, vẫn còn có người biết đọc những tập tranh của Picasso và Vangoth...

Tôi đánh rơi vài chục nhịp thở, theo phản xạ giấu hai tập tranh ra sau lưng, chẳng biết phải nên nói gì. Ngay cả việc tôi cố "dấn thân" vào hội họa là vì muốn hiểu Vic...cũng bị cậu ấy phát hiện ra hay sao?!

Vic mím môi nhìn tôi, một cái nhìn không ngạo mạn, không chán ghét, không tổn thương, rất khác, hoàn toàn khác so với những lần trước đó. Tôi bỗng dưng nghĩ đến khoảnh khắc khi tôi và cậu ấy ngồi bên nhau trong khu vườn, rồi lại nghĩ đến thế giới tách biệt của cả hai chúng tôi nữa.

- Nhật Vy...cảm ơn!

Giây phút khi mà nét nắng nhàn nhạt của ngày đông sắp tắt, tôi chợt thấy một vạt màu sáng ánh lên nơi khóe môi của Vic.

Ấy là một nụ cười.

Và rồi, hệt như một cơn mơ...tôi đã hy vọng và chờ đợi một điều kỳ diệu.

Kể từ lúc đó, thế giới của hai chúng tôi đã bất ngờ từ bỏ việc song song chạy thẳng để rẽ sang những con đường khác. Chẳng biết tại sao sau một lời cảm ơn, Vic lại cứ bình thản để mình rơi vào cái lọ cuộc sống kín mít không kẽ hở của tôi như vậy. Sau này, khi đã đủ thân, Vic mới bảo rằng chính tôi mới là người chui vào cuộc sống của cậu ấy trước. Có vẻ thế. Tôi chỉ thầm mỉm cười và cũng chẳng bận tâm nhiều. Cuộc đời đôi lúc cũng cứ trôi theo cái cách chuyện gì đến sẽ đến mà không ai có thể lý giải nổi đấy thôi.

Mặc kệ trái đất cứ quay, mặc kệ vạn vật cứ mặc sức xoay chuyển...

...Chúng tôi đã bắt đầu bên nhau như thế.

Vic có vẻ đã vứt hẳn bộ mặt thờ ơ và khó chịu trong những ngày ở bên tôi. Tôi chẳng biết lý do gì đã khiến cậu ấy chịu hé lòng ra với mình. Thỉnh thoảng, khi chúng tôi ngồi quá lâu trong không gian im ắng của thư viện, tôi và cậu ấy lại bâng quơ kể cho nhau nghe những mẩu chuyện dài bất tận không đầu không cuối. Vic biết về đất nước nhỏ bé của tôi, nền văn hóa phương Đông và cả cách đọc tiếng Việt sao cho thật chuẩn. Tôi thì biết về mấy món đặc sản của Thụy Sỹ, những điểm du lịch ở Geneva đẹp mê hồn và cả chuyện xưởng đồng hồ của cha cậu ấy không còn hoạt động nữa. Vic trầm lặng kể tôi nghe, rằng người mẹ đã rũ bỏ cậu không yêu cha cậu. Rằng người ta tẩy chay xưởng đồng hồ vì những thành kiến cho rằng cậu không phải là một người xứng đáng để kế nghiệp cha. Rằng cậu chỉ là đứa con rơi rớt của mẹ và một người đàn ông sống ở vùng ngoại ô Zurich.

- Nhưng cha tớ yêu mẹ. – Vic nhìn ra cửa sổ. - Ông đã kiên quyết giành lấy bà và mang về bên mình. Mẹ tớ, như một cánh chim phượng hoàng khao khát biển tình, bà bức bối vì bị cha giam lỏng trong căn biệt thự cao sang nhưng trống rỗng. Những ngày tháng bị vùi dập tuổi thanh xuân đã khiến mẹ căm ghét tớ. Rồi bà...đã tự giải thoát...vào năm tớ 15 tuổi.

-...

- Bức tranh đoạt giải...là tớ vẽ mẹ, đứng giữa biển và trời. Nhưng rồi dù bị giằng xé đến đâu, bà vẫn chọn cách rời bỏ bầu trời, rời bỏ cha con tớ để hòa vào biển lớn. Bức tranh đó chẳng có giá trị gì khi tách rời khỏi tớ. Vậy mà những kẻ não ngắn và kém trí đã cho rằng đó là thứ kiếm được bạc tỉ. Thế nên, tớ đành phải phá hủy nó trước khi bị họ cướp mất!

Tôi lặng im nghe hết những lời từ Vic, chợt thấy lòng mình rơi xuống một khoảng tối thăm thẳm sâu. Câu chuyện của cậu ấy có một sức ảnh hưởng lớn, tôi bắt đầu nghĩ đến mẹ mình. Rồi sau đó tôi nghĩ đến cha. Lần đầu tiên...những thứ tôi cố nén chặt trong lòng...nay đã bật tung ra hết cả. Tôi run rẩy nói về những mất mát. Rằng mẹ mất năm tôi 6 tuổi và ngay sau đó là cha ra đi. Rằng tôi phải sống tạm ở nhà một người bà con xa và họ rõ ràng coi tôi như một thứ của nợ. Rằng tôi đã trượt dài trong hẫng hụt khi nhận được học bổng và cuốn gói đến Berne trong hờn tủi. Rằng tôi đã sống nhạt nhẽo với chuỗi ngày bơ vơ không nơi bám víu.

- Vic, tớ cũng...cô đơn lắm!

Có một sự đồng cảm kỳ diệu nào đó đã vô thức gắn kết hai chúng tôi. Đáy mắt Vic bỗng nhiên mất đi vẻ tĩnh lặng bởi một chút rung cảm nhẹ. Một làn hơi ấm len lỏi vào những ngón tay tôi run rẩy và rồi...những đầu ngón tay lành lạnh từ từ siết chặt lấy từng giọt nước mắt đang lăn khẽ khàng.

Ngoài kia...đông đã tàn, tuyết đã phai.

Chúng tôi. Dường như đã chạm được vào tim nhau và đã làm lan tỏa hai mảng màu sáng tối.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư