LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Đối diện nhà số 6 - Chương 2: Học cách yêu thương

140 lượt xem

Tôi biết mình xấu xí vì chỉ cần ra ngoài đường là biết ngay. Cái ánh mắt mọi người nhìn tôi và cái cách họ bĩu môi dè bỉu tôi là y chang nhau, mặt của họ lúc ấy dễ đoán như kiểu "chó gì mà xấu thế!" "con này ở đâu ngoi lên trông vừa ngu vừa kém sang vậy". Nếu để tự mình đứng trước gương, chưa chắc tôi đã nhận ra được vẻ xấu của mình, chỉ có họ, nhiều người phản ứng như một, thì tôi mới chắc nịch rằng mình xấu thật. Lúc đầu còn mong manh dễ khóc chứ lâu dần cũng quen, lâu dần cũng chả còn để ý đến ánh mắt từng người. Hôm ấy, ngay giây phút nhận ra mình bị đánh, bất giác suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi "mình bị đánh vì mình là một con chó xấu xí hay sao?".

Nhưng rồi suy nghĩ thật kĩ, tôi xấu nhưng tôi đâu có ngu, cái chuyện xấu xí của tôi không đáng để tôi bị đánh. Nhất là ở cái ngõ xóm gắn mác văn hóa này, chả ai công khai chấp nhận việc ai đó dùng vũ lực lên thân thể xấu xí của một con chó cả. Nó là sự dẫm đạp lên "nhân quyền" của loài chó! À không, tôi nhầm, loài chó tụi tôi thì lấy đâu ra mấy thứ cao sang văn minh đến vậy. Nhưng dù thế nào tôi vẫn muốn và tin có chút gì đó công bằng: xấu xí không phải là cái tội!

Đoạn từ nhà số 6 về đến cổng nhà mình, tôi nghĩ loanh quanh tìm cho mình một lí do bị đánh thật thuyết phục. Nhưng dù nghĩ đủ đường tôi vẫn không hiểu nổi tại sao lại oan uổng như vậy. Mặt tôi lúc ấy vốn dĩ kém thân thiện sẵn vì đau đớn và kể từ lúc nghe được chính xác lời cậu chủ nhận lỗi về mình thì cái độ thân thiện ấy bỗng chốc còn tụt nhanh hơn cả vật nặng nghìn tấn thả rơi tự do trên độ cao nghìn mét xuống. Lỗi lầm không bắt nguồn từ cái sự xấu của tôi. Nó đến từ cậu chủ, người tôi yêu quý thứ nhì, chỉ sau Chó anh cả.

Tôi thực sự hận cậu chủ!

Tôi không rõ lắm cảm xúc lúc ấy của mình, tôi vừa muốn tìm ra cho nhanh sự thật cuối cùng nhưng tôi cũng vừa muốn cậu chủ biết tôi đang rất giận cậu ấy. Nhưng nếu tôi mà dễ dàng chạy tới nghe cho ra đầu ra đuôi thì chả khác nào tôi chấp nhận việc tôi bị đánh và lỗi lầm là của ông chủ nhà số 6 tất. Được rồi, tôi sẽ tuyệt thực vài bữa để cho cậu ấy xem tôi quan trọng như nào. Tôi sẽ kiếm chỗ nào ấy yên tĩnh, là góc nhà, chính xác hơn là góc nhà dưới cái giường tăm tối. Tôi muốn trốn tránh cái tủi nhục này. Tủi nhục của một con chó cái xấu xí. Trốn tránh luôn cái đau đớn. Trốn luôn cái thương nhớ Chó anh cả nữa.

Tôi nằm co lại và bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình. Trước nhất có lẽ là cái khúc xương 20cm kia giờ này nó đang chễm chệ trên miệng ai. Là trên con chó chị ba xinh đẹp, hay gã lập dị ít nói, hay trên miệng đứa em út nửa trai nửa gái, nghĩ thế nào thì miếng xương ấy vẫn nên dành cho anh, người tặng nó cho tôi trước lúc tôi nhận lấy cái đá trời ráng. Trong tất cả ánh mắt người ta dành cho tôi, chỉ có duy nhất ánh mắt của anh làm tôi không cảm thấy bị tổn thương. Nó không hẳn là ánh mắt mang nhiều thương hại, nó là trìu mến và là cái gì đó như muốn được thân quen. Nó mang ý thức mạnh mẽ tới mức, chỉ ngay từ lúc anh nhìn tôi, tôi bỗng trở nên nhỏ bé và... biết mình vẫn còn đẹp đẽ trong mắt ai đó. Tôi yêu đời chỉ bằng ánh mắt của anh. Nhưng nếu cứ nghĩ về anh và những kỉ niệm đẹp thế này thì nó sẽ khiến tôi khó chấp nhận sự thật rằng sắp tới sẽ không được gặp anh. Tôi sẽ cố thoát khỏi dòng suy nghĩ về anh.

Tôi nghĩ về cậu chủ.

Cậu chủ béo, tôi thì chả dám đánh giá ai qua vẻ bề ngoài cả, bởi tôi đâu có đẹp để đánh giá người khác. Thế nên với tôi cái béo ú mập ú cũng chả nói lên được cái khỉ khô gì. Nhưng mà cậu chủ đúng là béo thật, bụng mỡ tràn ra như sóng biển vỗ bập bềnh. Thêm vào cái chiều cao không mấy là hoàn hảo ở cái thế hệ người trẻ cao 1m8 này thì cậu ấy rơi đúng phóc vào tầng lớp Ế dài hạn. Mặc dù mặt mũi cũng chả đến nỗi nào, nếu không muốn nói là thư sinh nhất xóm. Tôi biết cái nhận định của tôi là đúng, bởi tôi tin vào chuyện tâm sinh tướng. Ơ, mà tôi thì dạng đặc biệt, nên tạm trừ tôi ra nha.

Tôi nhớ đến khung cảnh bên cạnh tôi toàn là rác, thối hoắc, bẩn thỉu của ngày đầu tiên gặp được cậu chủ bên thùng rác ngã ba cạnh Hồ Xuân Hương. Có vài ba con ruồi đi ngang qua í ới cười cợt có khi chúng còn trêu ngươi ị lên người tôi vì chúng biết tôi chẳng thể làm làm gì được chúng. Chân trái tôi bị gãy và tệ hơn, tôi bị người chủ cũ bỏ đói 3 ngày rồi. Tôi cố lết cái xác khô quanh thùng rác vậy mà đến chút đồ ăn thừa họ cũng không để lại. Tôi nằm im thin thít và cố thở nhẹ nhàng để tránh mất sức. Cái khoảng thời gian nằm chờ chết ấy kinh khủng đến mức ám ảnh tôi, đến giờ chuyện đó biến tôi thành kẻ hám đói, nên đừng trách tôi khi tôi nghĩ đến cục xương 20cm kia đầu tiên. Âu cũng là một sự trải đời. Lúc đó tôi cũng hi vọng lắm có ai đó cứu vớt đời chó hoặc ít nhất ném cho tôi miếng ăn thừa thãi nào đó để lấp nhẹ cái bụng đói. Nhưng chờ mãi chờ mãi, người ta qua lại, người ta chỉ thấy tôi ghê tởm, và có lẽ đời tôi bị người đời trừng phạt kể từ đó, với những ánh mắt chả mấy thiện cảm, tôi vẫn còn "phèn" xấu xí gầy gò đến tận giờ.

Tôi đã sẵn sàng cho một cái chết. Dễ dàng như kiểu chỉ cần nhắm cái mắt lại nghĩ đến cái chết là có thể chết được liền. Nhưng "bộp" rồi "bộp" tiếng của mấy cục xương gà hiệu KFC lăn lông lốc va trên thềm gạch đá lát ven hồ chạm gần mõm tôi. Tôi ưỡn mõm gặm lấy, mặc cho nó là gì đi nữa tôi cũng đớp nó một cách nhanh nhất có thể. Mấy cái xương ấy nhiều dần lên và chúng vinh dự được nằm gọn gàng trong chiếc bụng tôi. Đến giờ tôi mới ngước lên nhìn ân nhân của mình. Chính là cậu chủ của tôi, bây giờ. Nhưng không hẳn là tôi nhìn được mặt câu ấy đầu tiên, mà là cái lưng to đùng đầy ngấn mỡ đựng bó trong chiếc áo phông có vẻ chật chội. Cậu ngồi một mình quay về phía Hồ ăn gà rán và vứt xương lại thùng rác theo kiểu trò chơi ném giấy ăn may vào sọt rác bọn học sinh hay chơi. Có điều, cậu ném mười trượt mười. Mà cũng vì cái trượt ấy nên cái mõm tôi mới may mắn có được chúng. Chắc là cậu ấy ngại không muốn thể hiện tình yêu thương với tôi nên quay mặt lại đây, tôi vui mừng nghĩ. Tôi, kể từ giây phút ấy, coi người này là người chủ mới của mình.

Ăn xong, cậu ấy đứng dậy trở về nhà. Như ám hiệu cho tôi đi theo, cậu ấy đứng lên một lúc lâu phỉu quần phỉu áo rồi bước cũng thật chậm rãi. Tôi tất nhiên là lẽo đẽo theo sau chả do dự. Cậu ấy đi đâu tôi đi theo đó, mà tôi luôn giữ khoảng cách tầm 5m. Tôi áng chừng thế để cậu ấy không ngửi phải cái mùi hôi thối mấy ngày chưa tắm của tôi.

- Con này mày điên à, sao mày cứ lẽo đẽo theo tao. Tao để ý rồi đó. Cút đi. Đồ con chó bẩn thỉu. - Bỗng dưng cậu ấy quay lại nói với cái giọng chua chát.

Ơ, thế hóa ra là mình nhận nhầm ân nhân à, ơ thế hóa ra cậu ấy không có ý định cho mình ăn xương à. Cậu ấy không biết đến sự tồn tại của mình cạnh thùng rác hay sao?

Tôi đi khập khễnh vì đau chân, tủi thân vì đau lòng và rồi tôi khóc. Tôi khóc vì sự tưởng bở của mình. Nhưng tôi vẫn cố đi vì tôi biết, hi vọng cuối cùng của tôi chỉ có thể ở cùng cậu ấy dù bất cứ giá nào.

- Con này, tao cho mày ăn đòn đó nha mày. Biến đi. Trời ơi làm ơn biến đi giùm. Tao mắc nợ gì mày. Tao vào nhà rồi nếu có muốn ăn xin gì thì tao cũng kệ đó. - Nói xong cậu ấy đóng sầm cánh cổng lại.

Kệ tôi ở đó theo đúng nghĩa là mặc xác tôi. Tôi chính thức quay trở lại cảnh cũ, chủ mới tôi vừa nhận cũng chả khá hơn ông chủ cũ là mấy. Thôi vậy tôi nằm ăn vạ chờ chết ngoài cổng này vậy. Chết ở đây tốt hơn là cạnh đống rác bốc mùi. Tôi đưa mắt qua vườn nhà cậu chủ, đủ thứ hoa nở rộ thơm ngát hương, màu nào cũng có. Chờ chết trong cảnh đẹp chắc được lên thiên đàng. Tôi lim dim đôi mắt và chìm vào giấc ngủ khi vẫn hướng về mấy bông hoa được tô điểm bằng ánh đèn đường.

- Dậy, con này dậy, mày ngủ ở đây đấy hả.

Tôi ghét ai đó đánh thức tôi vào buổi sáng sớm khi chưa tròn giấc, bất giác tôi sủa inh oi cả cái ngõ xóm.

- Tao nói cho mà biết, mày mà sủa nữa tao, tao...

Bộ tính ăn thịt tôi hả, tôi sủa tiếp.

"Bộp" một cú đá vào đúng mõm tôi làm tôi không thể tiếp tục sủa. Tôi lẩn ngay phía bức tường để khuất mắt cậu ấy. Tôi thấy mình thật vô dụng.

- Anh hàng xóm kì ghê, đối xử với một con chó như vậy. - Giọng mỉa mai của cô chủ nhà số 6 đủ to để tôi nghe thấy.

- Ủa đâu có đâu em, anh anh... - cậu chủ gãi đầu mặt thì đỏ ứng như trái cà để lộ sự xấu hổ mà không thể giấu nổi rằng cậu ấy đang yêu, với một chuyên gia tình yêu là tôi.

Nghĩ bụng, phen này kèo này tôi cầm chuôi rồi. Tôi sẽ dùng khổ nhục kế để cậu ấy phải thu phục nuôi tôi.

- Anh nên nuôi một con chó xem sao. Em nuôi bốn con chó thấy thú vị lắm.

- Nhưng mà, nhưng mà...

- Nhưng gì, em thấy nó cũng đáng yêu, anh chăm đi, khó gì thì qua em em chỉ cho

- Anh không biết nó từ đâu mò ra nữa anh sợ...

Nghe thấy vậy tôi chạy lại gần cậu, vẫy đuôi áp chặt má vào chân cậu, cào cào dép cậu tỏ vẻ yêu thương.

- Đó, nó quý anh lắm kìa, anh nuôi đi, em nghĩ nó bị bỏ rơi ấy.

Dường như không thể chối từ, cậu ấy gật đầu. Cô chủ nhà số 6 vui, mà tôi mới là người vui nhất.

Kể từ hôm ấy cậu ấy chăm sóc tôi vì tình yêu cậu ấy dành cho cô hàng xóm lớn hơn bao giờ hết. Nhưng như vậy chả phải là dễ dàng cho cậu ấy quá sao. Tôi cần phải nghĩ cách để cậu ấy yêu thương tôi thực sự loại chó như tôi mới được. Tôi mới nảy ra ý định dù có thiệt thòi cho tôi lắm nhưng vượt qua được thì sẽ có kết quả, tôi sẽ bỏ bữa, nhiều bữa để cậu ấy lo lắng.

- Ủa cho ăn sao không ăn? Chê hả mày?
- Đồ khó ăn lắm hả, con này mày muốn sao?
- Mày bị ốm à? Ốm đau gì phải biểu hiện chứ?
- Bỏ bữa lâu vậy chết ra đấy tao kệ!
- ...

Là những câu hỏi của một người lần đầu tiên bị buộc nuôi chó. Tôi trông thiếu sức sống lắm rồi nhưng tôi sẽ đợi chờ một kết cục tươi đẹp hơn.

- Anh chẳng biết nữa, nó chẳng chịu ăn gì cả, anh thấy lo lo nên mới nhờ em qua giúp!
- Anh quát nó đúng không? Chó cũng giống như mình, nó cần yêu thương và chút chân thành, anh cho nó ăn thì cũng nên hỏi han nhẹ nhàng. - Nói xong cô ấy tiến lại gần tôi vuốt lông nhẹ từ đầu tới sườn.

Tôi giả bộ ư ử, rồi liếm cái nhẹ vào bát cơm trước mặt. Thấy vậy cậu chủ cười mừng như phát hiện ra điều gì hay ho lắm.

- Tí anh qua nhà em, lấy cuốn "Tôi là Beto" của bác Ánh đọc thử coi. Em tin là loài vật hiểu được mình nói và cách mình yêu thương thật lòng.

Đó, nhớ lại mà tôi thấy mình chiến thắng huy hoàng. Tôi cũng nghe cậu chủ đọc cuốn sách cô hàng xóm cho mượn. Tôi cũng không có thanh minh hay gắng thay đổi suy nghĩ người khác. Tôi chỉ muốn mọi người hiểu như cách hiểu của cô chủ nhà số 6, loài chó tụi tôi hiểu hết tiếng người, biết rõ hành động của loài người cả, tôi với beto không biết giống nhau điểm nào nhưng tôi mong mọi người hiểu điều đó. Yêu thương tụi chó tụi tôi một cách chân thành.

Từ đó tới giờ cậu chủ biết cách yêu thương tôi. Và tôi thì cứ như bà hoàng. Nên chuyện tôi ngồi đây, trong góc giường này, tuyệt thực vài bữa, trong hoàn cảnh này là dễ hiểu.

Nhưng thực sự trong lòng sao tôi vẫn muốn biết lỗi lầm của cậu chủ gây ra cho ổng chủ nhà số 6 quá. Tôi phải làm gì bây giờ? Hay tôi qua bên cậu chủ? Suy nghĩ một hồi, tôi chợt nhận ra tôi không phải là nhân vật chính, người đang buồn nhất là cậu chủ, tôi chỉ bị oan mà thôi. Có lẽ tôi cần học cách yêu thương cậu ấy nhue cách cậu ấy học yêu thương loài chó trước đây, với tôi.

Tôi gạt bỏ tất cả, Tôi sẽ tiến đến bên cậu chủ.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư