THANH TRIỀU NGOẠI SỬ 3 - Chương 28: Đoạn trường phân li
No.1 | Chat Online | |
22/08/2019 13:34:28 | |
Truyện kiếm hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
80 lượt xem
- * THANH TRIỀU NGOẠI SỬ 3 - Chương 29: Phượng cầu hoàng (Truyện kiếm hiệp)
- * XUYÊN KHÔNG THÀNH BÍCH DAO, NỐI TIẾP DUYÊN VỚI QUỶ LỆ - Chương 1: Bích Dao hồi sinh (Truyện kiếm hiệp)
- * THANH TRIỀU NGOẠI SỬ 3 - Chương 27: Sa vào lưới rập (Truyện kiếm hiệp)
- * THANH TRIỀU NGOẠI SỬ 3 - Chương 26: Di phục xuất tuần (Truyện kiếm hiệp)
Kể từ hôm đó Khang Hi trở về hoàng cung phê duyệt tấu chương đến tận nửa đêm. Trước đây, chưa bao giờ Khang Hi làm việc khuya khoắt đến vậy, nhưng dạo ấy hằng đêm đều thức để giải quyết giấy tờ. Phi tần của Khang Hi là Quách Lạc La vừa lo cho sức khỏe của Khang Hi lại vừa không dám lên tiếng can ngăn, đứng hầu bên cạnh nhà vua mà mặt mày nhăn nhó. Quách Lạc La thầm hỏi vì sao một vị vua mà lại phải làm việc vất vả đến như vậy? Nàng len lén quan sát Khang Hi, thấy mỗi đêm Khang Hi đều đi ngủ muộn, sáng ra còn dậy thật sớm để lên triều, khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.
Lại nữa đêm nào Khang Hi cũng ngủ không yên giấc, hễ đặt lưng nằm xuống là nằm chiêm bao. Trong mơ Khang Hi thấy mình ôm siết lấy nữ thần y, kề má mình lên má nàng, và thấy thần quang trong mắt nàng tán loạn, rồi nàng xuôi tay, nhắm mắt vĩnh viễn... Quách Lạc La nghe Khang Hi lẩm bẩm:
- Không, không! Nàng đừng nhắm mắt, đừng rời bỏ trẫm...
- Nàng thật hận trẫm đến vậy sao? Trước lúc ra đi không nói với trẫm lời nào, cũng không nhìn mặt trẫm. Người xưa có câu nhất dạ đồng sàng chung dạ ái, nhất nhật phu thê bá dạ ân. Tuy nàng không yêu trẫm nhưng dẫu sao chúng ta cũng đã là vợ chồng thực sự, nếu không có tình, cũng chẳng còn nghĩa hay sao?
- Không! Không! Nàng không được chết! Xưa nay trẫm đối với nữ nhân không bao giờ ngang ngược, nhưng bây giờ nhất định phải ngang ngược với nàng. Nàng không được chết, trẫm không cho phép nàng chết. Nàng nghe rõ chưa?
- Tất cả thiên hạ này là của trẫm, người trong thiên hạ cũng vậy, nếu trẫm chưa cho phép, nàng không được bỏ trẫm mà đi…
Quách Lạc La ngồi bên giường tĩnh mặc lắng nghe Khang Hi tiếp tục nói:
- Xin lỗi nàng, thật sự xin lỗi nàng... Nếu chúng ta rời Thiểm Tây sớm hơn một ngày có lẽ mọi việc đã không xảy ra… Là trẫm sai... Thật tình là trẫm sợ… Nàng đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân gặp hắn rồi sẽ không chịu theo trẫm về nữa. Trẫm hiểu rõ nàng cũng như hiểu rõ hắn, hai người đều không thích kinh đô, trẫm sợ nàng đến nơi đại mạc, một bầu khung cảnh trời đất với người mà nàng vẫn thường mơ tưởng sẽ không chịu quay về nữa…
Quách Lạc La nghe tới đây lo lắng gọi mấy tiếng, nhưng Khang Hi không thoát ra được giấc mộng, trong cơn mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi. Một hồi sau đang nửa tỉnh nửa mê, Khang Hi chợt cảm thấy có bàn tay trìu mến đặt lên trán mình bèn giật mình mở mắt. Nhưng niềm vui vừa mới nhen lên trong tim vỡ mất, chỉ có bi thương lại tràn về.
Về phần Tuệ Dung cũng chẳng khác với Khang Hi là bao, một tháng đầu sau khi thi thể nữ thần y được an táng trong khu rừng hoa đào ở Cam Túc, đêm nào Tuệ Dung ngủ trong Y Y viên cũng giật mình tỉnh giấc, khóc òa lên, vừa khóc vừa nói:
- Xin lỗi ngài, nô tì xin lỗi ngài, là nô tì không tốt, nô tì vô dụng, đã không bảo vệ được người yêu quý nhất của ngài...
Uyển Thanh khẽ vỗ lưng Tuệ Dung. Phi Yến cũng dỗ dành nói:
- Đừng khóc! Đừng khóc! Nếu huynh ấy có linh thiêng cũng biết cô đã tận hết sức.
Nhưng Tuệ Dung khóc suốt, vừa khóc nàng vừa than Trời ơi Trời hỡi làm cho Uyển Thanh và Phi Yến thấy nàng tự giày vò bản thân như thế, hai người cũng bật khóc theo Tuệ Dung.
Nói tới Tiêu Phong lúc nữ thần y chết chàng đang ở Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân, cùng Phi Nhi và binh lính xây lại nhà cửa và đắp đê khoanh vùng cho dân. Đương khi lắp lại mái nhà, Tiêu Phong chợt thấy Tô Khất chạy đến, sắc mặt xanh xao, bước chân loạng choạng run giọng gọi:
- Vương gia…
Tô Khất đứng dưới đất nói vọng lên:
- Hoàng thượng đang trên đường tới đây, nhưng…
Tô Khất nói đoạn thở một hơi dài thườn thượt:- Tây quý phi... chết rồi.
Trong một thoáng Tiêu Phong dường như không theo kịp người thuộc hạ của chàng đang nói gì, vừa ngộ ra, lòng đau xé, lại thêm mệt mỏi vì viễn chinh lâu ngày làm miếng ngói đang nắm trong tay rớt xuống đất, thân người chàng cũng lảo đảo muốn ngã. Phi Nhi phóng lại chụp lấy cánh tay Tiêu Phong, đỡ cho chàng đứng vững. Phi Nhi phải kìm nén lắm mới không cho nước mắt chảy ra, khi nãy nàng nghe Tô Khất bảo nữ thần y đã qua đời… nàng thật không ngờ, nàng làm sao ngờ được bao năm chàng chờ mong tin tức của nữ thần y đến mỏi mòn, nhưng cuối cùng lại nhận được tin báo tử!
Tiêu Phong còn chưa hoàn hồn, lại nghe Tô Khất tiếp tục nói:
- Hoàng thượng đã tới đầu làng, ngài hãy cùng với thuộc hạ và mọi người đi nghênh đón thánh giá đi.
Sắc mặt Tiêu Phong thoạt xanh thoạt trắng, chàng ảm đạm gật đầu, lòng đau như cắt, mãi không nói được lời nào.
Cuối xuân năm đó ở tây bắc tiếp tục xảy ra chiến tranh, quân Mông Cổ do hậu duệ của Cát Nhĩ Đan là Sách Vọng A và Ha Lạp Bố Thản chỉ huy từ bốn phương tám hướng tràn tới đường biên giới. Cũng trong năm đó sau khi Tiêu Phong hay tin nữ thần y chết thì lâm bệnh nặng, chàng đang mắc bệnh, mà vẫn phải cố gắng chỉ huy quân binh đánh quân Sách Vọng A, rồi thất lạc. Từ đó trở đi không ai nghe được tin tức gì về chàng nữa. Tô Khất và Phi Nhi dẫn binh sĩ đi tìm xác chàng, Tô Khất nói với binh sĩ rằng phải tìm cho ra xác Trịnh thân vương, dù có đi hàng vạn dặm, cũng phải tìm cho bằng được. Nhưng một tháng sau vẫn không có chút tông tích gì của chàng cả, Tô Khất lại tìm thấy một lá thư của Phi Nhi, nàng cũng biến mất khỏi quân ngũ. Tô Khất đọc thư xong, thở một hơi như trút được gánh nặng trong lòng xuống, rồi hạ lệnh cho binh sĩ rút về doanh trại, không đi tìm hai người đó nữa.
Lại nhắc tới Tân Nguyên đang ở Ba Lan đứng tựa vai bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài sân nhà thờ Đức Bà. Nàng đứng như thế thật lâu, mắt đăm chiêu nhìn về phía những đám mây xám. Bầu trời mùa thu bao giờ cũng vậy, có một chút gì buồn buồn thê lương.
Tân Nguyên đứng lặng yên. Thân hình nàng cân đối trong bộ y phục màu đen, áo khoác trên vai cũng màu đen. Màu đen tương phản với màu trắng của bốn bức tường trong giáo đường. Dáng dấp của nàng vẫn như xưa, cao quý, khả ái, khuôn mặt vẫn lôi cuốn với chiếc mũi thẳng và khuôn miệng nhỏ nhưng đôi mắt thật buồn, từ khi nàng rời kinh thành, không lúc nào nàng thật sự cười, lúc nào nàng cũng hồi tưởng đến những ngày xưa cũ với một nỗi buồn lảng vảng.
Tân Nguyên đứng thật lâu cho đến khi ngoài trời tối sẫm, chiều nào cũng thế, nàng đứng như vậy cho tới khi trăng đã lên cao, mới lắc lắc đầu, như muốn lắc đi hình bóng người đàn ông trong lòng nàng, lắc đi tất cả những nhung nhớ, lắc đi những tiếng cười nói và tiếng sáo trầm buồn, và cũng lắc đi luôn những hoan lạc lẫn khát vọng trong nàng về chàng. Thế nhưng, điều nàng không thể lắc đi được, là nỗi bi ai và đau đớn ở tận cùng thâm sâu của trái tim mình.
Truyện mới nhất:
- Tự truyện (Truyện Đam mỹ)
- Cuộc đời cũng không hẳn là tẻ nhạt (Truyện tiểu thuyết)
- Tổng hợp truyện cười (Truyện cười)
- Một đời một kiếp Giang Nam Lão (Truyện ngôn tình)
- Ác mộng bóng ma (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Mèo mướp và chiếc mũ (Truyện ngắn)
- Bông hoa tím (Truyện ngắn)
- Bóng ma trắng (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Đêm của những con dao dài (Truyện lịch sử) (Truyện ngắn)
- Đại chiến (Truyện ngắn)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!