LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Tổng Hợp Truyện Ngắn - Chương 1: Ta Đã Chết Rồi!

97 lượt xem
Truyện 1: Ta Đã Chết Rồi!

Ngày thứ nhất – ngày mười tháng chạp

Hôm nay tuyết trắng bay rợp trời. Ta gặp lại chàng, trái tim ta chợt nặng trĩu, cổ họng nghẹn ứ chẳng thốt nên lời.

Chàng chợt mỉm cười giống hệt nụ cười của thiếu niên năm đó, ta trộm nhìn chàng cười, tương tư theo cả đời. Ta bất giác cũng mỉm cười nhìn chàng.

Chàng từng bước, từng bước đi về phía ta. Mong chờ, mỗi bước chân của chàng, mỗi khi khoảng cách giữa chúng ta từng chút ngắn lại là ta lại mong chờ thêm một chút nữa, một chút nữa thôi. Nhưng hy vọng càng nhiều, thất vọng càng đau lòng bấy nhiêu. Chàng xuyên qua linh hồn của ta, đến bên Hoàng hậu của chàng.

Mộ Dung Kỳ, chàng thấy ta ngốc không?

Mỗi ngày… mỗi ngày ta đều tự nói với bản thân rằng sẽ không yêu chàng nữa. Nhưng mỗi ngày lại không kiềm chế được mà thương chàng nhiều thêm một chút.

Nhưng mỹ nhân trong lòng chàng, Hoàng hậu của quốc gia chàng vĩnh viễn không phải ta.

Ái tình này định sẵn là đau thương sao…

Ngày thứ mười – ngày hai mươi tháng chạp

Ta bỗng nhớ về những năm tháng ấy. Những năm tháng khi chàng chỉ là một thái tử bị thất sủng, không quyền cũng không thế. Ta vẫn nguyện ở bên cạnh chàng, mặc cho tương lai ra sao.

Nhưng cuộc sống vô ưu đó khiến chàng căm ghét. Ta giúp chàng. Đế vị kia sẽ là của chàng, nhất định.

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ chàng hận ta là từ khi ta gả đến Đông cung nhỉ. Chàng muốn quyền lực tối cao, trong tay là vạn dặm giang sơn chứ không phải là một nữ nhi vướng tay vướng chân như ta.

Ta chợt muốn cười, tự giễu bản thân ngu ngốc làm sao, yêu đến trái tim cũng nhói đau rồi nhưng lại không từ bỏ được phần tình cảm này.

Một đoạn ký ức khác xâm chiếm đầu óc của ta. Ngày chàng đăng cơ, chàng nở nụ cười chiến thắng mang ba phần ngạo nghễ, bảy phần vui sướng khiến ta thổn thức không thôi. Ta cứ ngỡ rằng cuối cùng bản thân cũng đợi được rồi, nụ cười của chàng là dành cho ta, nhưng có lẽ, tất cả là do ta yêu chàng đến hoang đường rồi.

Lúc chàng lập Hậu, nhưng hậu vị đó lại không dành cho ta mà là một thiếu nữ có dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Ta khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi mắt ta sưng đỏ suốt ba ngày liền.

Vì thế, Đại lễ phong Hậu ta đã bỏ lỡ cảnh chàng cùng nàng ta nùng tình mật ý và cũng bỏ lỡ cảnh chàng tước đi binh quyền của phụ thân ta.

Lúc đó và cả bây giờ ta đều rất hận chàng, hận không thể một đao chém chết chàng. Nhưng rồi ta lại không thể. Ta yêu chàng, yêu vô cùng, yêu chàng đến mức bất chấp mọi thứ, mặc kệ tất cả.

Nhưng hận chàng, ta lại càng hận bản thân hơn. Suốt bao nhiêu năm như vậy vẫn không buông bỏ chàng được. Có lẽ ta đã dành tình cảm cả đời này đặt hết lên người chàng rồi, không thích được thêm một ai, kể cả bản thân.

Có một loại tình cảm gọi là tuyệt vọng…

Ngày thứ hai mươi – tết

Chàng ngồi trên long ỷ, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, cao ngạo xa lạ. Chàng đã không còn là vị Thái tử bị thất sủng năm đó, không ấm áp như mặt trời, cũng không ôn nhu như nước. Hôm nay, chàng chính là một Đế vương vô tình…

Nữ nhân đó ngồi cạnh chàng, ngồi trên chiếc ghế Hoàng hậu mà ta hằng khao khát. Nàng ta rất ra dáng mẫu nghi thiên hạ cùng chàng bái tế nhật nguyệt cùng thiên địa. Sau đó, quần thần dập đầu hành lễ…

Ta như thấy bản thân ngày đó – bao lần nhìn chàng bằng ánh mắt si mê. Qua làn nước mắt, hình ảnh chàng và nữ nhân đó đứng ở nơi cao nhất kia khiến mắt ta nhòe đi, tim thắt chặt đầy đau đớn như bị hàng ngàn cây kim đâm, vừa đau vừa sưng.

Đêm đó trong Phượng Nghi cung truyền đến tiếng cười nói huyên náo. Ta đứng ở một nơi xa, nhìn nơi đó. Tim đau đến mức khiến ta nghẹt thở, chàng… chưa từng nở một nụ cười chân thật với ta. Nụ cười của chàng chỉ dành cho nữ nhân đó…

Tại sao chàng lại như thế, ta thua nàng ta ở chỗ nào? Có lẽ ta đã chọn không đúng thời điểm để yêu chàng.

Ngày thứ ba mươi lăm – ngày rằm tháng giêng

Chàng và nàng ta dẫn theo một đoàn tùy tùng hoành tráng đến Phổ Đà tự, ta chỉ có thể đau khổ nhìn chàng và nàng ta cùng nhau vào tự.

Tiếng chuông đồng cùng tiếng niệm kinh vang lên khắp núi, chậm chạp mà liên miên truyền đến tai ta. Ta kinh hoàng, vội quay lưng dời bước rời đi nhưng toàn thân cứng ngắc, như có một bàn tay đang giữ chặt ta. Sau đó, một tiếng chuông đồng truyền đến, tai ta như có hàng vạn con kiến đang càn quét, toàn thân như bị lăng trì. Một tiếng niệm kinh truyền đến, ta cảm thấy như lục phủ ngũ tạng đang bị chèn ép, sau đó bị nổ tung ra, cảm giác như thất khiếu chảy máu. Đau, đó là cảm giác duy nhất của ta hiện giờ. Nhưng chàng biết không, tim ta còn đau hơn. Phải gánh chịu những nỗi đau này để đổi lấy một mối tình không có kết quả. Giờ ta mới nhận ra, bản thân thật ngu ngốc.

Nhưng nỗi đau đó thì có là gì, ngu ngốc thì có làm sao? Chỉ cần ta còn nhìn thấy chàng sống tốt thì ta nguyện đau đớn một đời, ngu ngốc một đời.

Ta thương chàng đến tuyệt vọng…

Ngày thứ bốn lăm – ngày ba mươi tháng giêng

Ta lại khóc. Trái tim ta đã vỡ nát thành từng mảnh khi nghe chính miệng chàng bảo ta chỉ là quân cờ cho chàng bước lên vị trí cửu ngũ chí tôn. Thì ra, kết quả ta nhận được lại là hai chữ lợi dụng buồn cười này.

Ta cười, cười trong điên loạn, trong men say rượu tình, cười vì chính bản thân của ta quá ngu ngốc. Đã đến nước này rồi tại sao ta vẫn yêu chàng? Yêu đến mù quáng như như vậy sao?

Vì ta, vì tình yêu mà ta dành cho chàng mà cả gia tộc ta…

Ngày thứ bốn mươi sáu – ngày một tháng hai

Hôm nay ta mệt lắm không gặp được chàng…

Ngày thứ bốn bảy – ngày hai tháng hai

Hôm nay đại ca đến thăm ta. Ta bận, không gặp được chàng…

Ngày thứ bốn tám – ngày ba tháng hai

Nàng ta lâm bồn, chàng đang ở Phượng Nghi cung – nơi ta sẽ không bao giờ đặt chân đến. Vì thế, hôm nay ta lại không gặp được chàng…

Ngày thứ bốn chín – ngày bốn tháng hai

Hôm nay là sinh thần của ta. Liệu chàng còn nhớ? Liệu chàng sẽ cùng ta ăn mỳ trường thọ nữa không? Chàng không nhớ thì làm gì cùng ta ăn mỳ trường thọ được. Ta thật ngốc! Ngốc đến mức dù biết chàng không yêu ta nhưng ta vẫn cố chấp ở cạnh chàng, dùng cả đời này để yêu chàng.

Nhưng lúc chàng ban lệnh tru di cửu tộc cả nhà ta, ta chết ngất, lệ ta tuôn như mưa nhưng sâu trong ý nghĩ vẫn có một loại tin tưởng với chàng. Mộ Dung Kỳ, chàng không hạ thánh chỉ, đúng không? Nhưng thánh chỉ đã tới tay gia tộc ta, hôm ấy cũng chính là lúc nỗi đau tuyệt vọng đến cùng cực dày xéo ta ngày qua ngày.
Ta không biết làm gì ngoài việc quỳ ở Dưỡng Tâm điện ba ngày liền mong chàng thay đổi ý định nhưng vẫn là đạo thánh chỉ đó, một lần nữa, chính miệng chàng đọc cho ta nghe…

Gia tộc ta đâu làm gì sai? Sao chàng lại buộc tội gia tộc ta thông địch phản quốc? Nếu sai, thì gia tộc ta đã sai vì tin lầm chàng!

Chàng nhẫn tâm, vô tình! Chàng là người không có trái tim! À quên, chàng có chứ chỉ là tâm chàng không ở chỗ của ta! Tâm chàng đặt ở Phượng Nghi cung xa hoa kia rồi!

Tất cả là vì ta, vì tình yêu ta dành cho chàng mà cả gia tộc ta không một ai sống sót kể cả ta! Gia tộc ta đã quá tin tưởng chàng, để rồi họ nhận lại một kết cục không thể khôi hài hơn – tru di cửu tộc!

Ta chết! Ta trở thành một vong hồn vất vưởng ở chốn nhân gian này. Thời hạn bốn mươi chín ngày để thực hiện nguyện vọng cuối cùng.

Chỉ là nguyện vọng cuối cùng ấy ta không bao giờ đạt được. Chính là trở thành Hoàng hậu của chàng.

Nhưng chàng thì sao, sự nhẫn tâm của chàng như con dao cùn cứa lấy tim ta, đến lúc nhận ra đau đớn đã là một đống thịt bầy nhầy rồi.

Chỉ là không hiểu sao ta vẫn yêu chàng. Yêu nhiều lắm, dù rằng tình yêu này có sai trái, có đẫm máu đến đâu đi chăng nữa, một câu ta yêu chàng mãi mãi không thay đổi…

Linh hồn ta nhạt dần, nhạt dần rồi tan biến trong không khí… Dù có cố gắng thế nào, đau đớn, tuyệt vọng thế nào thì đứa ngốc như ta đây vẫn mãi yêu chàng…

Chàng hãy sống thật hạnh phúc!

Và một lần cuối cùng trong kiếp này ta nói ta yêu chàng. Kiếp sau thiếp sẽ không yêu chàng nữa, bởi vì thiếp mệt rồi!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư