LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Tổng Hợp Truyện Ngắn - Chương 15

109 lượt xem
Truyện 15

“Mày chỉ là một thằng ăn xin mà cũng dám đi vào quán làm ăn của tao. Cút đi, đồ dơ bẩn!”

Tiếng quát lớn của ông chủ cửa hàng làm cho mọi người chú ý, ông nhìn cậu khinh bỉ rồi hất đầu cho người đuổi cậu ra khỏi cửa hàng.  

Lạc Tưởng Ân bị đá ra ngoài như một con chó nhưng lúc này cậu không thấy nhục nhã mà thấy lo lắng hơn. Cậu hốt hoảng cúi xuống đất mò những củ khoai lang đang còn nóng hổi lúc nãy bị ông ta vứt đi. Đây là bữa ăn duy nhất của gia đình cậu nếu không bán được nó thì tối nay em của cậu sẽ phải nhịn đói.
“Khoai của tôi, ai đó giúp tôi nhặt với!”

Trước mắt của cậu chỉ một màu tối đen, cậu cất giọng nói yếu ớt của mình cầu xin người qua đường nhưng không một ai đoái nhìn. Cánh tay của cậu mò khắp nơi nhưng cũng không sờ trúng củ nào.

Nước mắt của cậu bắt đầu chảy ra, cậu trách mình quá vô dụng ngay cả việc này mà cũng làm không được. Cánh tay cậu đã tràn đầy vết thương vì đụng trúng đá nhọn trên đường, cậu đưa tay quẹt trên đôi mắt của mình để lau đi nước mắt rồi tiếp tục tìm.
“Ngu ngốc!”

Ở phía bên kia đường anh ngồi chéo chân trên ghế cầm điếu thuốc lá mà nhâm nhi. Tất cả hành động của cậu đều được thu vào trong mắt của anh nhưng chỉ cảm thấy cậu ta thật quá ngu ngốc chỉ vì những thứ kia mà cầu xin người khác…

Đối với Quách Triệu Ân anh trong cuộc sống này anh sẽ không cầu xin một ai kể cả đó là người thân của mình.

Ngồi nhìn cậu nữa ngày thì anh cảm thấy buồn chán, anh đứng dậy vứt điếu thuốc đang cháy dở vào thùng rác và quay đầu bước đi nhưng tiếng kêu thảm thiết của cậu làm cho bước chân anh dừng lại.
“Các người là ai, mau thả tay tôi ra!”

Bàn tay của cậu bị một người đàn ông đưa mũi giày mà nghiến, cảm giác đau buốt truyền lên làm cho cậu cắn môi không ngừng.
“Này tiểu mỹ thụ đi về với anh đi rồi anh sẽ cho em sung sướng!”

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu thì người đàn ông nổi lên sắc dục nhìn cậu dâm đãng nói.
“Hừ…”

Mặc dù không nhìn được vẻ mặt của hắn nhưng qua giọng nói của hắn thì cậu cũng đã hiểu ra.

Cậu cố dồn hết sức rồi giật cánh tay của mình ra, trong thời tiết rét buốt ngón tay của cậu càng đau đớn run rẩy hơn. Cậu đứng dậy phun một bãi nước miếng vào mặt của hắn ta, nói:

“Đồ khốn nạn, cút đi!”

Hành động của cậu làm cho cả anh và hắn đều ngây ngốc, hắn ta đưa tay lên mặt lau nước miếng của cậu sau đó đưa vào miệng mình. Hắn ta đi tới gần nhìn cậu rồi đưa bàn tay của mình định tác cậu nhưng khi chưa kịp giáng xuống thì đã có một lực mạnh nắm chặt tay hắn hất tay hắn ra đằng sau.
“Ăn hiếp người quá đáng như thế không phải là hành động tốt đâu, Triệu Tổng.”

Anh lạnh lùng đút tay vào túi quần nhìn Tống Cận rồi nói.

“Quách… Quách…”

Khuôn mặt của hắn ta trắng bệch khi nhìn thấy anh, hắn lắp bắp không nói nên lời và chỉ vài giây sau hắn đã biến mất.
“Cám ơn anh đã giúp tôi!”

Cậu cúi đầu mở lời sau đó nở một nụ cười ấm áp đối với anh.

Thịch Thịch Thịch… Trái tim của anh bỗng nhiên đập mạnh làm anh sững sốt, anh đưa tay lên ngực của mình. Khi anh chưa kịp phản ứng thì cậu đã cầm tay anh đưa cho anh một viên kẹo hình ngôi sao.
“Tôi nghèo lắm chỉ có cái này để cho anh thôi!”

Cậu gãi đầu rồi tiếp tục kiếm đồ của mình.
“Tôi mua rổ khoai này, 20. 000. Chắc đủ chứ?”

Anh nhìn cái bóng bé nhỏ của cậu rồi hỏi.
“Thật sự? Nhưng khoai của tôi nó… ”

Cậu giật mình cười lớn nhưng ngay sau đó khuôn mặt của cậu lại ỉu xìu ấp úng.
“Không sao! Cậu cầm tiền đi!”

Anh lôi từ trong ví ra tờ 100. 000 nghìn rồi nhét tiền vào tay cậu.

Nhìn dáng vẻ vui mừng của cậu mà khóe môi của anh cũng nhếch lên một đường cong nhỏ, khi bóng lưng của cậu đã đi ca thì anh thở dài nhìn những củ khoai đã nát trên lòng đường mà cười.

Anh không biết lúc đó anh đã bị gì nhưng điều anh cảm thấy duy nhất lúc đó chính là hơi ấm áp tỏa ra từng bàn tay của cậu làm cho anh nhớ lại kí ức đã mất từ lâu.


“Ông chủ, mừng ông đã trở về”.

Cậu mang trên người chiếc tạp giề hình mèo KiTi rồi cúi đầu chào anh.
“Ưm, vất vả rồi:

Anh lạnh nhạt nói một câu rồi xách cặp đi vào phòng.

Như đã quen với hành động của anh, cậu mỉm cười rồi cầu gậy đi vào bếp tiếp tục với công việc của mình. Khi bóng lưng của cậu đã khuất sau bức tường thì anh ngoảnh mặt lại nhìn.

Hai tháng trước sau khi anh chia tay cậu thì cảm thấy trong lí trí của mình cứ hiện lên hình ảnh của cậu, nhiều khi trái tim anh còn có cảm giác trống rỗng. Anh gần như thức nguyên một đêm để suy nghĩ, sáng hôm sau anh quyết định cho người đi tìm cậu rồi đưa cậu về nhà mình để làm giúp việc.

Mặc dù bị mù nhưng cậu lại rất chăm chỉ, lần đầu khi tới đây cậu đã từng bị thương rất nhiều vì không quen với địa hình đi lại. Nhìn sự cố gắng và học hỏi ngày ngày không ngừng của cậu mà trong trái tim anh một mầm xanh nào đó đâm chồi.
“Ông chủ, có cơm rồi nhanh ăn cả nguội ạ”
“Ông chủ, cá con ngon không?”.
“Ông chủ, canh có mặn không?”
“Ông chủ sao hôm nay ông về trễ thế làm cho tôi lo gần chết”
“Ông chủ.. “.
“Ông chủ.. “.

Một năm trôi qua…!

Hai năm trôi qua…!
“Từ hôm nay không được gọi tôi là ông chủ nữa “. Anh lạnh lùng dặn dò cậu.
“Vậu tôi phải gọi ông chủ là sao?”

Cậu ngơ ngác hỏi anh, mấy năm nay cậu gọi ông chủ quen rồi bây giờ lại đổi với lại anh cũng là chủ của cậu mà.
“Gọi tôi là Triệu Ân”

Anh bá đạo cướp lời của cậu rồi không cho cậu một chút thời gian nào anh đã đi lên phòng.

Nước lạnh từ vòi nước làm cho anh thanh tĩnh hơn, hai năm qua cậu luôn xuất hiện bên trong cuộc sống của anh không biết từ lúc nào anh đã không thể thoát ra khỏi cậu. Cậu ôn nhu, cậu ấp áp, cậu đáng yêu, cậu dễ thương… Từng hành động từng hình ảnh của cậu gần như đã ghim chặt trong đầu óc trí não của anh.

Chỉ cần anh nhắm mẳt lại thì sẽ xuất hiện bóng dáng của cậu, không biết từng lúc nào anh đã bắt đầu không thích những người phụ nữ xuất hiện xung quanh cậu à không ngay cả đàn ông anh cũng không muốn. Anh cứ nghĩ là mình chỉ có bản tính chiếm hữu hơi mạnh thôi nhưng hôm nay khi bị nhân viên gài thuốc lên giường với thư kí thì anh mới biết.
“Lạc Tưởng Ân, thì ra là tôi đã yêu cậu!”

Anh nhấn mình trong làn nước lạnh rồi thì thầm.

Ở bên ngoài cánh tay đang định gõ của cậu bỗng nhiên khự lại, đĩa bánh ngọt trên tay cậu gần run rẩy. Cậu không thể tin nổi vào tai của mình, mặt dù rất nhỏ nhưng cậu cũng nghe thấy vì từ bé cậu đã bị mù nên tai cậu phải làm việc thay cho đôi mắt.

Cậu chống tay vào bàn làm việc của anh, cắn chặt hàm răng của mình để không phải bật khóc. Thì ra ông chủ cũng yêu cậu, thì ra là… Nước mắt của cậu theo khóe mi chảy ra, cậu khóc cho niềm vui cũng khóc cho nỗi buồn của mình.

Cậu cũng đã yêu thầm anh từ lâu, từ cái lúc anh bảo vệ cho cậu… Từ cái lúc anh khen đồ ăn của cậu, từ cái lúc…

Cậu đã yêu anh từ lúc nào cậu cũng không thể nhớ nổi.
“Tưởng Ân, cậu?”

Anh nghe thấy có tiếng động ở ngoài phòng thì đi ra ngoài ai ngờ lại thấy cậu ôm bàn của anh mà khóc. Nhìn thấy nước mắt của cậu chảy ra trái tim anh lại đau đớn co rút, anh nắm chặt bàn tay của mình rồi đi đến trước mặt cậu.
“Lạc Tưởng Ân, anh yêu em!”

Nói xong không chờ cậu kịp phản ứng thì anh đã cướp lấy đôi môi của cậu mà càng quấy. Lúc đầu cậu còn kháng cự nhưng sau đó lại buông tay, thì thôi xem như cậu buông thả.

Đêm đó anh và cậu đã hòa lại thành một!

Đêm đó anh và cậu điên cuồng!

Đêm đó anh và cậu…!

CHÁT… CHÁT… CHÁT…

Ba cái tát tai từ trên trời giáng xuống làm cho cậu sững người, cậu ôm mặt ngơ ngác không thể nói một lời nào cả.
“Cút đi đồ bệnh hoạn… Mày muốn con tau bị như mày à?”
“Hay là mày thẩy nó giàu nên muốn đeo bám”.
“Mày biến đi để cho con taa cưới vợ, mày không sinh con được cho nó thì đừng cho nó vác tội bất hiếu với tổ tông!”

Những lời mắng, những lời sĩ nhục cứ vang lên lên từng miệng của mẹ anh. Bà khinh bỉ, bà châm chọc… Bất cứ lời nào xúc phạm đến cậu bà đều nói.

Mặc cho bà nói những gì thì trong đầu cậu chỉ quanh quẩn từ bất hiếu. Đúng rồi, cậu không thể anh mang tội bất hiếu trên đầu, cậu không muốn hại anh, không muốn chút nào.

Cậu lắc đầu rồi chạy ra khỏi nhà mặc cho trước mặt mình chỉ là một màu đen. Cậu cứ chạy mãi trên đôi chân trần của mình, cậu phải chạy cho anh không thể tìm ra.
“Tưởng Ân, em đứng lại đó cho anh!”

Giọng nói của anh lo lắng của anh vang lên sau lưng cậu làm cho cậu suýt dừng lại nhưng nhớ tớ lời nói của bà thì cậu cứ tiếp tục chạy đi.
“Tưởng Ân, chết tiệt đứng lại đó cho tôi!”
Anh tức giận quát lớn nhưng bước chân của cậu cũng không dừng lại.

KIPP… KIPP…
“Tưởng Ân, em đứng lại đó nhanh lên”.
“Tưởng Ân… Em đứng lại”.

Tiếng còi xe và tiếng kêu của anh làm cho cậu hoảng sợ dừng lại chỉ trong giây phút đó, cậu được anh bao bọc trong vòng tay ấm áp mùi hương từ anh làm cho cậu yên tâm hơn.

Và trong giây phút đó…
“Triệu Ânnnnnn…”
“Em hãy sống thật tốt và tìm một người có thể bảo vệ cho em!”
“Không được aaaaaaa…”

Bảy ngày sau tại biệt thự Quách gia, không khí trầm tĩnh làm cho mọi người đến đây đều phải sợ hãi. Trong chiếc quan tài kia là nơi yên nghĩ của Quách Triệu Ân nhưng lúc này lại không thấy cái xác của anh đâu.

“Chắc chắn là thằng đó, đố bệnh hoạn mau đi kiếm nó”. Mẹ của anh tức giận nhìn thuộc hạ rồi phân phó họ đi khắp nơi tìm cậu.”

Sau một ngày lùng sục cuối cùng người ta cũng phát hiện ra cậu và anh ngồi trong vường hoa đối diện về phía mặt trời. Ánh sáng của hoàng hôn đỏ rực chiếu vào anh và cậu làm cho người nhìn cảm thấy đau xót.

Dưới chân cậu là hộp thuốc độc đang mở nắp…

Ánh sáng chiếu vào họ dường như đang buồn cho họ.

Trái ngược với không khí buồn bã khuôn mặt của anh và cậu đều hiện lên vẻ hạnh phúc.

Khi còn sống anh và em không thể đến được với nhau vậy thì khi chết anh và em hãy nắm đi ngắm hoa Bỉ Ngạn nở ở dưới Hoàng Tuyền.

Em yêu anh Quách Triệu Ân!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư