LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Tổng Hợp Truyện Ngắn - Chương 13: Tu Nghìn Năm

100 lượt xem
Truyện 13: Tu Nghìn Năm

Phật dạy rằng: Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng… 
Dưới hiên nhà đơn sơ một nữ tử xiêm y trắng ngồi cạnh một cụ già ốm yếu đang nằm trên sạp, cụ già ấy đến thở cũng chỉ là những tiếng ngắt quãng.
Tay nàng bao lấy tay y. Tay y ngày càng lạnh, đến phép thuật của nàng cũng chẳng thể khiến đôi tay ấy ấm lên được. Trong tĩnh lặng ấy nàng nghe thấy y thều thào:

– Yên nhi, kiếp sau thì đừng đợi nữa…
– Ta sẽ không đợi nữa đâu, ta sẽ không đợi chàng nữa.

Nàng thì thầm bên tai y, dường như là mãn nguyện y cười với nàng, nàng mủi lòng rồi, nàng đứng dậy quay đi tháo bỏ phong ấn cho thê tử của y. Gót chân chưa kịp rời bước nàng nghe thấy tiếng y nói:

– Nàng nói dối rất tệ, Nguyệt nhi.

Tay nàng dừng trong không trung. Sáng ấy, gió cứ thổi qua những tán cây dè dặt gửi những nụ hôn vào không gian.
Nàng một tiên nữ ba vạn tuổi xuống phàm trần dạo chơi. Nàng thích thỏ nên hóa thân trở thành một chú thỏ trắng muốt. Nàng gặp một công tử tư phong khác người. Năm ấy chàng mười bảy tuổi, nàng ở cạnh chàng. Mười tám tuổi, chàng lâm bệnh nặng, thê tử chưa có, ngoài gia quyến của chàng còn có một chú thỏ nằm khóc bên cạnh chàng. Con thỏ ấy đã thì thầm với chàng:

– Ta sẽ không đợi chàng.
Chàng đầu thai vào một gia đình khác. Cảm giác mãnh liệt mà chú thỏ ấy chờ đợi bùng cháy, nàng thế mình vào con gái nhà bên cạnh chàng. Nàng cùng chàng có một mối duyên đẹp. Cùng lớn lên cùng nói cùng cười. Chàng hay nói nàng ngốc, nàng cười. Hoa cỏ khoe sắc năm chàng mười tám tuổi, chàng lâm trọng bệnh. Hôn ước của nàng không thể thành. Nàng gục ngã bên linh cữu của chàng thì thầm:

– Ta sẽ không đợi chàng!
Nàng lại trở thành một chú thỏ bỏ qua mọi lời gọi về Thiên Cung chờ đợi chàng. Nàng lại gặp chàng. Chàng là tú tài ngang qua cầu thì nàng là cô thôn nữ bán lụa trên cầu, chàng là trạng nguyên cao quý thì nàng là cô gái giúp đỡ chàng vượt qua khó khăn, chàng là hoàng thượng sống trong cung cấm nàng lại tìm mọi cách lọt vào mắt xanh của chàng… Thế rồi vẫn là chàng rời bỏ thế gian mà không có nàng. Nàng luôn nói với chàng trước khi chàng ra đi:

– Ta sẽ không đợi chàng…
Nàng nghe được một câu nói phật dạy “tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng”… Nàng háo hức, nàng chờ đợi đến một nghìn năm để gặp lại chàng. Chàng và nàng lại gặp nhau. Nàng không phải tranh đấu không phải giành giật không phải cưỡng cầu, chàng đem lòng yêu nàng say đắm. Lễ vật nhà chàng mang đến nhà nàng đã nhận.
Ngày ấy hỉ phục đỏ chói mắt, tân nương lộng lẫy chờ đợi trong phòng…
Gió to nổi lên, bầu trời quang đãng mà nàng thấy biến mất. Tỷ tỷ của nàng đưa nàng vội vã về Thiên Cung chịu tang. Đột ngột như vậy nàng lại chả kịp để lại gì cả. Không tờ giấy không một câu nói. Tì nữ Vũ Hạnh của nàng bước vào phòng để vật đính ước nàng làm rơi lên bàn…
Tân lang đến đón dâu hay tin cô dâu đã bỏ trốn, để lại vật đính ước lại tức giận trở về nhà.

Đám cưới ấy đỏ rực cả kinh thành lại lụi tàn trong chớp mắt, hôn ước bị hủy bỏ. Nàng trên Thiên Cung không biết bao nhiêu ngày, không thể rời bỏ vì đạo làm con lại một lòng muốn trở lại phàm trần vì chàng, lúc ấy nàng mới nhận ra vật đính ước của chàng lại rơi mất.
Nàng trở lại phàm trần mang trên mình trọng tội.

Đến khi đặt chân xuống phàm mới biết nàng đã rời khỏi đây bảy năm. Chàng đã cưới thê tử, họ đã có đến ba người con. Ngày chàng gặp lại nàng với dung nhan không thay đổi, nàng thấy đôi mắt của chàng hiện lên tia máu, đôi mắt có chút nhớ nhung nhưng miệng chàng lại dùng những lời cay nghiệt đuổi nàng đi.

Tim gan nàng như dao cứa nhưng còn tình yêu của nàng lại không thay đổi, nàng lại lại đứng từ xa giúp đỡ chàng lúc khó khăn. Chàng sống thọ đến 80 tuổi, ngày chàng không cầm cự được nữa nàng dùng pháp thuật phong ấn phu thê và hài nhi của chàng ở ngoài căn nhà của họ, chàng không bài xích với hành động ấy nhưng miệng lúc nào cũng gọi tên thê tử của chàng.
Ngồi cạnh chàng nàng kể cho chàng nghe mình đã làm những gì trong nghìn lần luân hồi chyển kiếp ấy, nàng nói nàng nhớ chàng, nàng yêu chàng đến nhường nào, chàng nói với nàng chàng không tin chàng chỉ muốn gặp thê tử của chàng… Nàng đã nói gì nhỉ, à nàng đã nói nàng không cho phép…

Đến tận phút cuối cùng tên của nàng được gọi ra từ miệng chàng, nàng đã mãn nguyện rồi, nàng lại ngồi bên linh cữu nói với chàng: 

– Ta sẽ không bỏ chàng nữa!
Nàng xuống âm phủ, gặp Diêm Vương cầu xin ông cho lấy lại hồn phách của chàng. Lúc ấy nàng mới biết khi nàng đã phạm thiên quy, chàng đã nhận tội thay nàng khiến hồn phách đã vạn kiếp không thể luân hồi, đã sớm tiêu tan trong không gian này rồi. Nàng còn nghe được rằng mỗi lần luân hồi trước của mình chàng đều từ chối uống canh mạnh bà để không quên tên nàng. Vậy mà nàng cứ tưởng cả nghìn năm chờ đợi ấy nàng và chàng sẽ thành vợ chồng, nàng cứ tưởng hai người không có duyên vì nàng gặp chàng quá sớm…
Phật đã dạy: Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng…
Trong căn nhà đơn sơ, một tiên nữ vận hỷ phục tay ôm bài vị của chủ nhân căn nhà ngắm mặt trời lặn, đôi môi nàng nở nụ cười mãn nguyện.

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư